Đi vào sơn động, nhìn quanh một lượt trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi cảm thán.
Diện tích sơn động này tuyệt đối không thể coi là nhỏ, bên trong còn có mười mấy động nhỏ. Bất quá Hạ Nhất Minh chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, toàn bộ những động này đều là Luyện đan thất, đồng thời cũng giống như Hoành Sơn Linh Dược phong, lợi dụng địa hỏa để luyện đan vậy.
Quả nhiên sau khi Trương Hòa Thái mở cánh cửa ra, Hạ Nhất Minh đã thấy được một gian phòng không kém Luyện đan thất trên Linh Dược Phong trước đây.
Trừ một thiết bị khống chế địa hỏa, cùng hỏa lô, bốn bề xung quanh không trang trí bất cứ một đồ vật nào khác.
Trương Hòa Thái đi tới trước dược lô, nhìn Hạ Nhất Minh giới thiệu qua phương pháp khống chế một chút.
Mặc dù thứ này cũng dùng để khống chế địa hỏa nhưng mỗi nơi mỗi khác, bởi thế Trương Hòa Thái mới phải giải thích cặn kẽ như vậy.
Cuối cùng lão cười nói:
– Hạ tiên sinh. Trên người ngươi hẳn chỉ có Tiên thiên nội đan mà không có dược liệu phụ trợ?
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
– Đúng vậy. Hạ mỗ tới vội vàng nên không có khả năng đem theo tài liệu phụ. Xin Trương huynh giúp ta chuẩn bị một phần.
Trương Hòa Thái nhẹ giọng cười, nói:
– Chỉ là chuyện nhỏ. Xin Hạ tiên sinh chờ một chút. Tại hạ sẽ lập tức chuẩn bị.
Hạ Nhất Minh đột nhiên khoát tay chặn lại, nói:
– Chờ một chút.
Trương Hòa Thái ngừng lại, hỏi:
– Tiên sinh còn có điều gì phân phó?
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nhìn lão, ánh mắt như nhìn thấu tâm can, nói:
– Ngươi cho ta mượn Luyện đan thất, lại nguyện ý cung cấp tài liệu phụ. Không biết có chuyện gì cần Hạ mỗ thực hiện?
Trương Hòa Thái do dự một chút, nói:
– Hạ tiên sinh. Thật không dám dấu giếm. Trong môn phái sớm đã chuẩn bị ba mươi phần dược liệu luyện chế Tiên thiên kim đan nhưng không ai có thể luyện chế. Nếu Hạ tiên sinh thật sự có thể luyện chế Tiên thiên kim đan, chẳng biết có thể giúp gia môn luyện chế vài khỏa?
Hạ Nhất Minh ánh mắt kinh ngạc nhìn lão, nói:
– Quý môn là một trong tam đại môn phái trên đảo. Lẽ nào một Luyện đan sư cũng không có?
Trương Hòa Thái thở dài một tiếng, nói:
– Trong bổn môn có một vị Luyện đan sư nhưng mấy năm trước dương thọ đã hết. Sau khi hắn qua đời, bổn môn chưa ai có thể luyện chế Tiên thiên kim đan.
– Còn hai môn phái kia?
Trương Hòa Thái vẻ mặt buồn bã nói:
– Hải Thiên Môn cùng Linh Thứu Cốc mỗi bên mặc dù cũng có một vị Luyện chế sư nhưng đáng tiếc nếu luyện chế thành công bọn họ sẽ lấy đi nửa phần. Yêu cầu này thật sự ngặt nghèo, bởi thế chúng ta vẫn chưa đồng ý.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, bình thường đối với Luyện đan sư mà nói, Tiên thiên kim đan xác xuất thành công cũng không cao. Có thể đạt năm thành đã là tốt rồi. Nhưng vì thế mà lấy đi nửa phần đan dược cũng có chút quá đáng.
Thấy được vẻ mặt Hạ Nhất Minh, Trương Hòa Thái cẩn trọng nói:
– Hạ tiên sinh. Tổ sư gia từng nói qua. Nếu có người luyện chế thành công Tiên thiên kim đan. Cho dù xác xuất chỉ đuợc một nửa sau khi thành công cũng có thể lấy hai phần.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động. Kiền Sơn Môn có mười ba phần dược liệu, xác xuất thành công một nửa cũng chính là mười năm khỏa. Nếu thành công một nửa Kiền Sơn Môn cũng chỉ có được mười hai khỏa Tiên thiên kim đan mà thôi.
Mặc dù ít đi một chút nhưng so với mất đi một nửa vẫn là tốt hơn nhiều lắm.
– Trương huynh. Ngươi nói ba mươi phần tài liệu kia chỉ cần tạo cho các ngươi mười hai khỏa Tiên thiên kim đan cũng được.
– Đúng vậy. Nếu Hạ tiên sinh Luyện đan thuật tinh thông, có thể luyện chế thành công nhiều hơn con số này, tất cả số dư ra sẽ thuộc về Hạ tiên sinh.
Trương Hòa Thái nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
– Như thế cũng tốt. Để Hạ mỗ luyện chế xong khỏa Tiên thiên kim đan này sẽ nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comTrương Hòa Thái vẻ mặt hết sức vui mừng, lão lập tức xoay người rời đi, lát sau đã mang một phần tài liệu tới.
Hạ Nhất Minh kiểm tra qua, gật đầu hài lòng.
Sau khi được Hạ Nhất Minh cho phép, Trương Hòa Thái lập tức cung kính lui ra.
Lão biết khi Luyện đan sư luyện chế đan dược, kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy. Bởi thế lão căn bản không dám lưu lại trong Luyện đan thất.
Sau khi tất cả lui ra ngoài, Hạ Nhất Minh mới đặt bảo trư trên mặt đất.
Tiểu tử kia sau khi thấy xung quanh không còn ai đã lập tức ngoe nguẩy cái đuôi, há miệng phun khỏa trân châu kia ra.
Khỏa trân châu quay tròn trong lòng bàn tay Hạ Nhất Minh, phát ra ánh sáng kỳ dị.
Hạ Nhất Minh lẳng lặng cảm nhận lực lượng thiên địa chân khí cường đại trong đó. Hắn mơ hồ cảm giác được, thứ này khẳng định không phải là một khỏa trân châu ba ngàn năm thông thường.
Bất luận trên Hoành Sơn hay Linh Tiêu Bảo Điện được thư đều có ghi chép về thứ trân châu này.
Trân châu là một thứ có nguồn gốc từ cơ thể loài trai. Nhưng ngàn năm trân châu khẳng định chỉ có trai biển mới có. Bởi vì chỉ trong môi trường này mới có thể xuất hiện sinh vật sống tới ngàn năm mà thôi.
Trai biển mặc dù không phải linh thú nhưng bất cứ sinh vật nào tồn tại hơn ngàn năm những thứ trên thân thể chúng đều không phải tầm thường.
Dĩ nhiên tuổi của trân châu càng cao, tác dụng lại càng lớn.
Bất quá trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh, trân châu ngàn năm mặc dù hiếm thấy nhưng không có khả năng ẩn giấu thiên địa chân khí cường đại như vậy.
Bảo trư đột nhiên tiến lên, hung hăng cắn vào khỏa chân trâu trên tay Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh ngẩn ra nhưng cũng không ngăn cản, tính tình bảo trư nếu không có chuyện khẳng định nó sẽ không làm vậy.
– Rắc…
Hạ nhăn mặt, không ngờ bảo trư lại cắn nát khỏa trân châu này. Bất quá hắn lập tức cảm thấy thoải mái. Nếu trân châu này mặc dù lâu năm nhưng nếu bảo trư thích thì cứ cấp cho nó vậy.
Nhưng sau một giây, đôi mắt Hạ Nhất Minh bỗng trợn ngược.
Trân châu sau khí vỡ vụn trong miệng bảo trư không ngờ khi nó phun ra còn có một khỏa châu nhỏ.
Khỏa châu này tản ra ánh sáng thần kỳ, ngay cả với nhãn lực của Hạ Nhất Minh nhìn vào cũng cảm thấy như rơi vào ảo giác.
Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng rốt cuộc đã hiểu, thứ kia khẳng định không phải trân châu ba ngàn năm mà là một kiện vật phẩm thần kỳ.
Loại vật phẩm này có năng lực mê hoặc, phảng phất như có thể đánh động tinh thần con người.
Tâm trạng kích động dần phục hồi lại, Hạ Nhất Minh nhắm mắt, dường như hắn không tự tin nhìn thẳng vào khỏa cầu kia.
Đồng thời trong đầu liều mạng lục tìm kiến thức trong Thiên hạ kỳ trân lục.
Sau hồi lâu hắn chán nản lắc đầu, căn bản trong trí nhớ của hắn không có thông tin về vật này.
Bấy quá lúc trước Hạ Nhất Minh chỉ là nhìn qua những thứ hắn cảm thấy hứng thú, còn lại đa phần đều không đọc, bởi thế có không nhớ ra cũng là bình thường.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh mở ra không gian giới, đặt khỏa châu phát ra ánh sáng thần kỳ vào trong đó.
Bảo trư bất mãn lầm bầm vài câu, bất quá những thứ nó tìm được đa phần bị Hạ Nhất Minh nhân lúc cháy nhà hôi của, lâu dần thành thói quen nên nó cũng không bức xúc nhiều.
Cúi đầu xuống, nó há miệng nuốt chỗ vụn trân châu vỡ ra, lúc này vẻ mặt mới có cảm giác thoải mái.
Nhìn đám trân châu vỡ này, ánh mắt Hạ Nhất Minh sáng lên, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một thứ Thiên hạ kỳ trân lục từng nói.
Ngoài biển sâu, có một loài trai cho ra những khỏa trân châu vạn năm.
Loại trân châu vạn năm này một khi xuất hiện sẽ phát ra ánh sáng thần kỳ, có tác dụng vô cùng to lớn. Nhưng từ sau Thần đạo, chưa từng có người ra khơi đạt được thần vật trong truyền thuyết này.
Hạ Nhất Minh lần nữa đưa khỏa châu ra quan sát, ánh sáng thần kỳ phát ra khiến trong lòng hắn vô cùng rung động.
Từ sau khi Thần đạo cao thủ biến mất, dấu chân con người nơi đại dương cũng bị giới hạn rất nhiều.
Hạ Nhất Minh trước đây không hiểu, nhưng sau lần kinh hoàng trên biển, gặp được đầu quái vật biển sâu kia, hắn mới hoàn toàn hiểu rõ câu nói này.
Có lẽ sau khi đạt tới cảnh giới Thần đạo mới có thể coi thường những nguy hiểm đó.
Vạn năm trân châu chỉ có biển sâu mới có, nhưng lúc này không ngờ bị bảo trư phát hiện, đây mới thật sự là chuyện khiến Hạ Nhất Minh kinh ngạc.
Trong đầu nghĩ tới những việc liên quan tới vạn năm trân châu, chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh dần lưu chuyển biến thành một đoàn vụ khí. Chướng nhãn pháp của Hoàng Tuyền Môn cũng được vận lên, sau một lát, Hạ Nhất Minh đưa số chân khí hỗn tạp này vào trong khỏa châu.
Chỉ giây lát, ánh sáng từ khỏa trân châu càng mãnh liệt hơn, không ngờ xuất hiện một mảng sương trắng mông lung. Ở trong đó có thể thấy rất nhiều lầu các, .. Giống như một thế giới ảo mộng, tất cả chân thực không bút nào tả xiết.
Đôi mắt Hạ Nhất Minh mê man, nhưng chỉ giây lát đã phục hồi vẻ tỉnh táo.
Hắn hít sâu một hơi, trong lòng tràn ngập kinh hãi.
Bản thân mình lần đầu đưa chân khí phối hợp cùng khỏa vạn năm trân châu này, không ngờ đã đạt hiệu quả lớn như vậy.
Nếu ngày sau bản thân hắn ngưng tụ thành công Vụ chi hoa, ắt hẳn năng lực phát ra chỉ e Tôn giả cấp bậc cũng không cách nào thoát được.
Chân khí khổng lồ thu lại, hư cảnh trước mắt cũng đã vô thanh vô tức biến mất.
Ánh mắt liếc qua bảo trư, chỉ thấy đôi mắt trong veo vẫn như nước, dường như hư cảnh vừa rồi nó không quan sát được.
Hạ Nhất Minh gãi đầu, cảm khái hồi lâu, sau đó lần nữa cất khỏa vạn năm trân châu này vào Không gian giới chỉ.
Mặc dù Không gian giới chỉ đã đầy những đồ là đồ, nhưng vạn năm trân châu vẫn có được vị trị của nó.
Thu lại tâm tình, Hạ Nhất Minh xuất ra hai khỏa Tiên thiên nội đan.
Đây là nội đan lấy được từ thi thể đám Hắc Ngột Thứu bị Lôi điện đánh chết, chỉ hai khỏa dĩ nhiên còn thừa.