Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 7: Hỗn Nguyên Kình

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Hỗn Nguyên Kình, là Kim hệ chủ tu của Hạ Nhất Minh.
Đây là nội kình bí tịch mà Hạ Nhật Minh tu luyện đầu tiên khi bắt đầu tiếp xúc với công pháp, cũng là nội kình ngày hôm qua Hạ Nhật Minh chấm dứt tu luyện sau tám năm khổ tu.
Trong bốn năm qua, Hạ Nhất Minh đã từng vô số lần nghĩ tới việc đột phá cực hạn tầng thứ năm Hỗn Nguyên Kình để tiến vào tầng thứ sáu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Hạ Nhất Minh đối với lộ tuyến vận hành tầng thứ sau của Hỗn Nguyên Kình đã khắc sâu vào đến tận xương tủy, đấy là một loại ghi nhớ có chút bướng bỉnh, cũng là một kiểu chưa đến cầu Nại Hà chưa từ bỏ, tới Nại Hà rồi tâm vẫn kiên trì.
Không phải bởi vì quyết định của các trưởng bối cùng với tâm huyết của Tam ca, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ không sửa tu luyện công pháp.
Chẳng qua, tuy Hạ Nhất Minh tu luyện Ba Văn Công lấy được thành quả không thể ngờ tới, nhưng cũng không thể so sánh với Hỗn Nguyên Kình với hắn huyết mạch tương liên, không thể bỏ chủ tu công pháp.
Khi tâm thần Hạ Nhất Minh tiến vào cảnh giới kỳ diệu đó, trong cơ thể liền lập tức vận hành công pháp mà nhiều năm tu luyện Hỗn Nguyên Kình, hơn nữa lại bất tri bất giác tiến vào tầng thứ sáu. Hết thảy mọi thứ cứ như nước chảy thành sông, không gặp một chút trở ngại nào, giống như Hạ Nhất Minh vốn đã đạt tới tầng thứ sáu của Hỗn Nguyên Kình vậy.
Hai mắt nửa khép của Hạ Nhất Minh tự nhiên mở ra, quang mang trong mắt bạo phát bắn ra.
Hạ Nhất Minh không nghĩ ngợi gì liền nhảy lên, ở giữa không trung xoay người một vòng, một tay bỗng nhiên đánh ra, toàn thân nội kình thời khắc này được đề tụ tới cực điểm, đưa tinh khí thần của Hạ Nhất Minh trong một khoảnh khắc đạt được trạng thái cao nhất.
Theo hướng Hạ Nhất Minh đánh xuống đột nhiêu một tiếng kêu hung tàn vang lên, nhưng bên trong tiếng kêu ấy lại ẩn chứa sự sợ hãi cùng khiếp nhược.
Thân hình cao hai thước của Hồ Hùng hiện ra, cũng giơ tay lên vỗ mạnh về phía trước.
“Phanh….”
Cùng với lần va chạm vô thanh vô tức vừa nãy bất đồng, lúc này đây bộc phát ra một tiếng vang lớn.
Thân hình to lớn của Hồ Hùng bị đẩy bật lên không trung rồi chật vật ngã xấp xuống đất, kèm theo sau đó là lông Hồ Hùng rơi lả tả trên mặt đất. Nhưng ngay sau khi con Hồ Hùng rơi xuống mặt đất, cả người liền lập tức bật thẳng dậy, phóng về hướng ngược với Hạ Nhất Minh chạy trốn thục mạng.
Tốc độ của Hồ Hùng thật nhanh, tuyệt không thể cùng với thân hình của nó liên tưởng.
Chỉ vài giây đồng hồ, con Hồ Hùng đã chạy chạy sâu vào trong rừng và biến mất không thấy tung tích.
Hạ Nhất Minh đứng yên tại chỗ, chậm rãi thu hồi bàn tay của mình, ánh mắt hiện lên vẻ khó có thể tin nhìn bàn tay đang sưng phồng lên. Nhưng mà ánh mắt Hạ Nhất Minh không giống như thể hiện sự đau đớn, ngược lại trên khuôn mặt mang sắc thái nửa lo nửa mừng.
Ở lần va chạm lúc nãy không hề có lực lượng cường đại như vậy, Hạ Nhất Minh có thể cảm giác được mình vừa sử dụng không phải là nội kình của Ba Văn Công, mà chính là nội kình mà Hạ Nhất Minh đã tu luyện tám năm nay Hỗn Nguyên Kình.
Hạ Nhất Minh phát giác công pháp trong cơ thể đột nhiên thay đổi liền kêu thầm không tốt. Kim hệ công pháp Hỗn Nguyên Kình tuy lực sát thương lớn, nhưng giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu có sự chênh lệch rất lớn, làm mất đi tin tưởng việc đả thương Hồ Hùng vừa rồi. Thế nhưng, Hồ Hùng bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa sau đó còn có bộ dáng liều mạng chạy trốn, tức là nó bây giờ đã bị thương, lại còn bị thương không nhẹ.
Trong chốc lát, Hạ Nhất Minh hiểu được, hắn sử dụng không phải là Hỗn Nguyên Kình tầng thứ năm, mà hoàn toàn là tầng thứ sáu Kim hệ công pháp Hỗn Nguyên Kình.
Hạ Nhất Minh lại có thể trong lúc bất tri bất giác đột phá tầng thứ năm Hỗn Nguyên Kình.
Đây chính là Hỗn Nguyên Kình a, là chủ tu công pháp của Hạ Nhất Minh trong tám năm qua, hắn đối với công pháp này rất có cảm tình, tuyệt đối không thể đem công pháp Ba Văn Công mới tu luyện một đêm mà so sánh.
Tám năm khổ luyện, bốn năm vướng mắc ở tầng thứ năm, thế mà trong lúc bất tri bất giác lại có thể đột phá.
Cảm giác vui mừng, hạnh phúc như nước thủy triều dâng bao phủ hoàn toàn Hạ Nhất Minh, hắn thật sự đã được nhấm nháp tất cả mọi cảm giác khổ trước sướng sau, vui sướng tới muốn khóc.
Ở thời khắc này, Hồ Hùng đã đào tẩu, cho dù chưa đào tẩu, Hạ Nhật Minh cũng sẽ không hứng thú dây dưa với nó nữa.
Một lúc lâu sau, Hạ Nhất Minh mới đem hết tất cả cảm giác mừng như điên này hoàn toàn khôi phục lại như cũ.
Hạ Nhất Minh tự nhiên nhớ tới khi phát ra một kích cực mạnh vừa rồi là lúc đang ở trong một cảnh giới kỳ diệu, chẳng qua khi hắn bắt đầu nhớ lại, lại không thể tìm ra được nguyên nhân trong đó, tựa hồ như cảnh giới đó theo nguy cơ tan biến cũng hoàn toàn biến mất.
Hạ Nhất Minh biết hắn sở dĩ có thể xác định được địa phương Hồ Hùng trốn cũng không phải là do nhãn lực và kinh nghiệm của mình, mà do cảnh giới kỳ diệu kia. Nếu có thể hiểu được cảnh giới này thì đối với lúc đánh nhau sẽ cực kỳ hữu dụng, nhưng đáng tiếc Hạ Nhất Minh không tìm thấy một chút dấu vết lưu lại trong đó, cũng không biết sau này có còn tiến nhập được vào cảnh giới đó nữa không.
Nhìn sắc trời do dự một chút, Hạ Nhất Minh cũng không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, mà nhanh chóng chạy dọc theo đường mòn xuống núi.
Động tác của Hạ Nhất Minh cực kỳ mau lẹ, hơn nữa trong lúc chạy nhanh lại đem Thủy hẹ Ba Văn Công vận chuyển vào đôi tay.
Tác dụng chữa thương của công pháp Thủy hệ cực kỳ rõ ràng, khi Hạ Nhất Minh tới cửa Hạ gia trang ở chân núi thì hai tay đã trở lại như lúc ban đầu, không còn dấu tích bị thương nữa.
Hạ Nhất Minh trong lòng lấy làm kỳ lạ, Thủy hệ công pháp có chỗ tốt như vậy, còn được xưng tụng là đệ nhất thiên hạ về công dụng chữa thương của Mộc hệ công pháp sẽ đạt tới hiệu quả như thế nào? Nếu có cơ hội, Hạ Nhất Minh nhất định muốn thử xem.
Về tới trang viên, trời đã về chiều, trong lòng có một chút lo lắng, Hạ Nhất Minh trực tiếp hướng hậu viện đi vào. Sau mấy lần chuyển hướng, Hạ Nhất Minh đã đi tới một đại viện có kiến trúc được xây dựng toàn bằng gỗ lim.
Trong lòng tu luyện giả ở Hạ gia trang, tòa kiến trúc này chính là thánh địa, bởi vì đây chính là Tàng Thư Các.
Ở bên trong Tàng Thư Các, chẳng những có công pháp tu luyện của Hạ gia, lại còn có các loại vũ kỹ bí tịch. Trong thế hệ thứ ba của gia tộc, nếu có người tu luyện tới tầng thứ sáu nội kình bí tịch, như vậy đã có đủ tư cách tiến vào bên trong lựa chọn vũ kỹ bí tịch.
Hạ Nhất Minh khi ở trên núi ngoài ý liệu đụng độ với Hồ Hùng, liền đem toàn bộ tâm tư đặt vào các vũ kỹ bí tịch bên trong Tàng Thư Các. Nếu Hạ Nhất Minh sớm tu luyện qua vũ kỹ bí tịch, thì khi đối mặt với Hồ Hùng cũng sẽ không lựa chọn làm cho nó phải bỏ chạy, mà là muốn rút gân lột da nó.
Da Hồ Hùng, túi mật, hùng chưởng thậm chí cả thịt và gân cốt của nó đều là nguyên liệu thập phần khó có được. Nếu đem chúng đi bán, thu hoạch đủ để Hạ Nhật Minh trong lúc ngủ cũng phải cười mãn nguyện.
Hạ Nhật Minh bước nhẹ vào sân bên trong của Tàng Thư Các.
“Nhất Minh. Tiểu chất đã đến rồi sao.” Một đạo âm thanh cứng cáp, hữu lực ở trong sân bỗng vang lên. Sau đó cửa phòng chợt mở, một đại hán có dáng long hành hổ bộ đi ra.
Nhất Minh vội vàng cung kính, nói: “Đại bá. Tiểu chất đến bái kiến ngài.”
Người này chính là con cả của Hạ Vũ Đức là Hạ Thuyên Tín, ông ta từ trước cho tới nay đều ân cư tại trong Tàng Thư Các, các đệ tử muốn đi vào bên trong phải được sự đồng ý của ông ấy mới được.
Cho nên còn lại phụ thân Hạ Nhất Minh là Hạ Thuyên Danh cùng tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa phân chia quản lý sinh ý cửa hàng cùng các việc lặt vặt trong trang viên. Còn ở cấp bậc tu vi, Hạ Thuyên Danh và Hạ Thuyên Nghĩa đã đạt tới đỉnh cao tầng thứ tám nội kình hơn mười năm. Còn lão đại Hạ Thuyên Tín bởi vì không có gì ràng buộc đã đạt tới tầng thứ chín, khoảng cách so với tầng thứ mười của lão trang chủ Hạ Vũ Đức chỉ còn một bước.
Tam vị huynh đệ của Hạ gia trang quan hệ thân cận, thế hệ thứ ba mặc dù có chút va chạm, nhưng cũng bởi vì cạnh tranh nhau mà tiến cho nên đối với ba vị trưởng bối bọn họ trong lòng luôn luôn kính sợ.
Hạ Thuyên Tín liếc mắt nhìn đứa cháu, trong lòng thầm than, nói: “Nhất Minh, cháu muốn đến đây lựa chọn nội kình bí tịch khác sao? Ta cùng Nhị đệ, Tam đệ đã từng thương lượng qua cho ngươi lựa chọn qua ba bản có lẽ mới thích hợp cho tu luyện.”
Hạ Nhất Minh mấp máy môi, trong lòng toát lên một trận cảm kích, cúi đầu thật sâu, nói: “Đa tạ đại bá.”
Hạ Thuyên Tín cười hòa thuận, nói: “Ngươi là tiểu chất của ta. Cảm tạ cái gì? Chẳng qua ta hy vọng, tiểu chất có thể tạm thời buông bỏ tu luyện, hơn nữa nghỉ ngơi vài ngày.”
Hạ Nhất Minh giật mình, sau đó hiểu được dụng ý của Đại bá, xem ra ngài tưởng mình còn vì một bóng đen mà không thể đột phá.
“Đại bá. Kỳ thật ngày hôm qua đã đem tới cho cháu bản sao bí tịch Ba Văn Công, cho nên hôm nay tiểu chất tới đây không phải là vì muốn đổi bí tịch mà tới.”
Hạ Thuyên Tín ngạc nhiên, nói: “Vậy tiểu chất vì sao lại đến đây?”
“Tiểu chất vì bí tịch vũ kỹ mà tới.” Hạ Nhất Minh tận lực bình tĩnh nói, nhưng trong thanh âm kèm theo một tia kích động.
Hạ Thuyên Tín sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhất Minh dần dần có biến hóa.
“Nhất Minh, cẩn thận.”
Lời Hạ Thuyên Tín vừa dứt đã kèm theo một chưởng chụp tới.
Một chưởng này tốc độ rất chậm, cho dù một người chưa từng luyện qua công phu cũng có thể tránh được dễ dàng. Nhưng, Hạ Nhất Minh thẳng thắn ưỡn ngực, vươn một bàn tay ra nghênh đón.
Bàn tay Hạ Thuyên Tín xa xa không to bằng bàn tay của Hồ Hùng, nhưng trong mắt Hạ Nhất Minh nó còn đánh sợ hơn cặp hùng chưởng nhiều.
Tại thời điểm một chưởng kia đến, trong người Hạ Nhất Minh đã vận chuyển Hỗn Nguyên Kình tới cực hạn, tầng thức sáu Kim hệ công pháp thời khắc này được toàn lực phóng ra. Ngay cả khi ở trên núi cùng Hồ Hùng ẩu đả, nội kình Hạ Nhất Minh cũng tựa hồ không có uy lực như thế này.
Nhẹ nhàng, hai bàn tay chạm vào nhau, Hạ Nhất Minh đem toàn bộ nội kình tầng thứ sáu phát tiết ra. Nhưng Hạ Nhất Minh cảm giác bàn tay của Đại bá như cái động không đáy, mặc kệ cho nội kình của hắn có mạnh mẽ thế nào đi chăng nữa cũng đều tán biến.
Trong mắt Hạ Thuyên Tín hiện lên một đạo ánh sáng kỳ dị, hắn trên mặt rốt cục đã nở ra nụ cười hài lòng, bỗng nhiên cười to, nói: “Được. Nhất Minh, hôm nay vừa đúng giữa tháng, tiểu chất đi theo ta gặp lão gia tử nào.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky