Nhanh.
Một kiếm này của Cát Ma Phàm Thù dĩ nhiên lại nhanh như vậy.
Xoa kiếm màu đen giống như u linh đến từ địa ngục lấy tốc độ như thiểm điện xuất hiện.
Chứng kiến tốc độ một kiếm này, hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời lên, hắn đã từ trong cảnh giới thần kỳ thoát ra. Trong lòng thầm kêu đáng tiếc, hắn mặc dù từ trên người Cát Ma Phàm Thù học được năng lực dung hòa bản thân vào thiên địa, nhưng dù sao tu vi vẫn còn thấp cho nên ngay khi phi kiếm xuất hiện đã không còn bảo trì được bình tĩnh nữa.
Bất quá đối với tộc độ một kiếm này của lão Hạ Nhất Minh có chút kinh ngạc, nguyên lai trước kia giao thủ vị thích khách này vẫn còn giữ lại thực lực. Cho dù là khi truy kích Bạch Mã Lôi Điện hay cùng với Gia Phỉ Nhĩ Đức giao thủ tốc độ Xoa kiếm của lão cũng không nhanh như lúc này.
Nếu không như thế, Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng từ trong cảnh giới kỳ diệu đó bị đánh động mà tỉnh lại.
Từ điều này Hạ Nhất Minh có thể cảm thấy được thực lực của lão thích khách vẫn sâu không thể dò hết. Nếu như không phải Tuyết Hồ quá trọng yếu, có quan hệ tới việc bọn họ có thể tiến được vào Thiên Niên Băng Đảo hay không thì chỉ sợ Cát Ma Phàm Thù còn chưa chịu biểu diễn toàn bộ thực lực của mình ra.
Đúng lúc Hạ Nhất Minh tưởng rằng sự việc đã được định đoạt thì tình huống đột nhiên biến đổi/
Tuyết Hồ vốn đang nằm lười biếng trên mặt đất đột nhiên trở nên linh động hơn, động tác của nó làm cho người ta cảm thấy không chút nào hoảng sợ mà ngược lại như được chuẩn bị từ trước.
Quang mang màu trắng đột nhiên hiện ra với tốc độ cực nhanh, một chút cũng không hề kém hơn Xoa kiếm.
Chỉ là đầu thánh thú này có lẽ do không ngờ tới tốc độ của Xoa kiếm có thể nhanh như vậy cho nên lúc khởi động có chút chậm, làm cho thanh Xoa Kiếm màu đen đã kịp cắt một đường trên bộ lông trắng mượt của nó.
– Không tốt. – Hạ Nhất Minh quát khẽ một tiếng, thân hình hắn hơi nhúc nhích đã nhảy lên lưng Bạch Mã Lôi Điện.
Sau khi nhìn thấy tốc độ của Tuyết Hồ, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, bản thân mình vô luận thế nào cũng không thể đuổi kịp nó. Trách không được Cát Ma Phàm Thù đã từng nói qua con hồ ly này rất cảnh giác, hơn nữa tốc độ của nó chính là thiên hạ đệ nhất.
Lúc đầu hắn còn tưởng lão thích khách nói có chút khoa trương, nhưng khi nhìn thấy biểu hiện của Tuyết Hồ mới phát hiện ra Cát Ma Phàm Thù nói chính là sự thật.
Lúc này, hy vọng duy nhất của hắn là dựa vào Bạch Mã Lôi Điện, hy vọng khi nó tấn chức thánh thú đỉnh phong tốc độ có thể vượt qua được Tuyết Hồ.
Tựa hồ như hiểu được suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, Bạch Mã Lôi Điện hí lên một tiếng dài hưng phấn, nó mở bốn vó ra nhanh chóng đuổi theo Tuyết Hồ.
Bách Linh Bát cùng thần đạo Ngưng Huyết Nhân đồng thời bay lên trên không, quanh người bọn họ không hề có chút thần quang nào. Cho dù là thất thải quang mang vốn vẫn lẩn quẩn quanh Bách Linh Bát khi hắn phi hành thì lúc này cũng đã bị thu liễm lại.
Tốc độ của cả hai càng lúc càng nhanh bám theo Bạch Mã Lôi Điện trên mặt đất.
Cát Ma Phàm Thù đứng bật dậy, hắn đưa tay ra thu lại Xoa Kiếm của mình, bất quá lúc này sắc mặt của lão vô cùng khó coi, ánh mắt tập trung nhìn về phía phương hướng Tuyết Hồ chạy đi.
Thân hình lão hơi động nhưng rất nhanh bị đè nén lại, người khác có lẽ không biết gì tuy nhiên lão lại hiểu rất rõ tốc độ của Tuyết Hồ. Một kích của lão không trúng đã làm cho cơ hội mất đi, cho dù là hắn sử dụng tốc độ nhanh nhất của bản thân để truy kích thì kết quả cuối cùng khẳng định là vẫn không làm được trò gì.
Thế nhưng, ngay lúc lão hơi chần chờ thì thấy mắt hoa lên, đồng dạng cũng có một đạo bóng tráng như thiểm điện xẹt qua.
Lão hơi rùng mình một cái, tốc độ này….
Không hiểu sao trong lòng lão lại dâng lên một tia hy vọng, tộc độ này cực nhanh, hơn nữa cũng vượt ra ngoài dự liệu của lão, có lẽ bằng vào tốc độ đó có thể đuổi kịp được Tuyết Hồ.
Một bóng người lúc này chớp lên, Đế Thích Thiên đã tới cạnh người lão.
Vừa nhìn sắc mặt của lão, Đế Thích Thiên đã lập tức biết lão đã thất thủ. Bất quá Đế Thích Thiên cũng không hề oán giận, bởi vì lão biết trong thiên hạ hiện nay chỉ sợ có mỗi mình lão thích khách là có thể thần không biết quỷ không hay tới gần Tuyết Hồ trong vòng mười trượng.
Lần này vận khí của lão thích khách rõ ràng không tốt, nhưng cũng không phải nói lên rằng vận khí của lão vẫn sẽ như vậy.
Chỉ là, những lời an ủi này lão không nói ra, mà bị bóng trắng ở phía xa xa hấp dẫn ánh mắt.
– Thật là nhanh, đây là con Bạch Mã đó sao?
Cát Ma Phàm Thù nghiêm mặt gật đầu một cái, nói:
– Tốc độ của con Bạch Mã đó vốn đã không dưới ngươi và ta, nhưng bây giờ nó đã tấn chức thánh thú đỉnh phong cho nên hẳn là tốc độ nhanh hơn một bậc.
Ánh mắt của Đế Thích Thiên hiện lên một tia mong chờ, nói:
– Bọn họ có hy vọng không?
Cát Ma Phàm Thù yên lặng gật đầu, vô luận trong lòng lão có suy nghĩ gì thì khi đối mặt với nghi vấn của Đế Thích Thiên vẫn đàng hoàng trả lời không có nửa điểm chần chờ.
Ánh mắt Đế Thích Thiên đột nhiên sáng ngời, hắn ngẩng đầu nhìn hai điểm màu đen trên không trung thì thào nói:
– Bọn họ tại sao cũng nhanh như vậy a?
Cát Ma Phàm Thù hơi giật mình nhìn lên hai chấm màu đen trên bầu trời, sắc mặt dần trở nên âm trầm hơn.
Là thiên hạ đệ nhất thích khách, tốc độ của lão chậm hơn Bạch Mã Lôi Điện thì không nói làm gì, dù sao thể chất của loài người không thể so sánh được với linh thú, đặc biệt là Bạch Mã Lôi Điện cùng với Tuyết Hồ đều những linh thú có tộc độ cực nhanh.
Hơn nữa là cường giả Nhân Đạo Đỉnh Phong, bọn họ đều có thủ đoạn để bảo vệ tính mạng của mình, dù là tốc độ không bằng nhưng nếu muốn tránh né thì ngay cả Bạch Mã Lôi Điện cũng đừng mơ tưởng có thể bắt được.
Ngày trước Hạ Nhất Minh cưỡi Bạch Mã Lôi Điện đuổi theo Phất Lan Khắc Lâm một tháng trời chung quy vẫn không thể đuổi kịp chính là nhờ đạo lý này.
Thế mà, bây giờ Bách Linh Bát cùng thần đạo Ngưng Huyết Nhân phi hành trên bầu trời tốc độ so với lão đều nhanh hơn một bậc, điều này làm cho Cát Ma Phàm Thù khó có thể tiếp nhận nổi.
Hai vị cường giả Cửu Cửu Trọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn ra được nghi vấn trong mắt đối phương.
Bọn người đó đến tột cùng là làm cách nào làm được điều đó?
Ở giữa không trung, thân hình Bách Linh Bát đã có thay đổi rất lớn, chiếc đầu của hắn đã biến thành bộ dạng vừa tròn vừa nhọn như viên đạn, hai cánh tay dang ngang sang hai bên hơn nữa còn được kéo dài ra, hai chân hợp lại với nhau làm một.
Lúc này không nghi ngờ gì nữa hắn đã không còn bộ dạng của loài người nữa mà đã biến thành một chiếc chiến đấu cơ thu nhỏ.
Loại bộ dáng đó ở trong tình huống này sẽ đem tốc độ phát huy tới mức cực hạn, cho nên Bách Linh Bát vẫn có thể bám sát ngay trên đỉnh đầu Bạch Mã Lôi Điện mà không hề cảm thấy cố sức.
Về phần thần đạo Ngưng Huyết Nhân thì quanh người hắn bao phủ một lớp vụ khí lờ mờ màu đỏ, đám vụ khí này hoàn toàn bao quanh người hắn, thiên địa chi lực liên tục lưu động ở bên trong lớp vụ khí trợ giúp cho hắn có thể phi hành nhanh hơn.
Nếu như Hạ Nhất Minh ở đây khẳng định phải giật mình, hơn nữa đối với thần đạo Ngưng Huyết Nhân sẽ có một cái nhìn mới.
Bởi vì giờ phút này thần đạo Ngưng Huyết Nhân cũng không phải là sử dụng thần binh ánh sáng để phi hành, mà hắn trực tiếp sử dụng thần niệm để điều khiển thiên địa chi lực trợ giúp phi hành.
Loại năng lực điều khiển thiên địa chi lực giúp cho bản thân có thể phi hành trên không trung có thể nói rằng đây là một phần thuộc về thần đạo.
Người trong thần đạo có thể bỏ qua sự trợ giúp của thần binh ánh sáng mà coi bản thân mình như thần binh ánh sáng để bắt đầu phi hành.
Mặc dù điều này đối với thần niệm yêu cầu rất cường đại, nhưng hiệu quả của nó lại không có gì sáng bằng.
Tốc độ của hắn một chút cũng không kém hơn tiểu hình chiến đấu cơ do Bách Linh Bát biến thành.
Phía dưới hai đạo bóng trắng nhanh chóng xẹt qua, dọc theo đường đi tất cả cảnh sắc đều nhanh chóng thay đổi, cho dù với nhãn lực của Hạ Nhất Minh c không cách nào nhận ra rõ được đó đến tột cùng là cái gì.
Bạch Mã Lôi Điện cùng với Tuyết Hồ đều đem tốc độ cực hạn của bản thân thi triển ra.
Trong lúc bỏ chạy, ánh mắt của Tuyết Hồ mơ hồ lộ ra vẻ thất thố cùng kinh hoảng, nó ở trên băng nguyên bằng vào tốc độ được xưng là đệ nhất trong đám linh thú.
Nhưng hôm nay truy binh phía sau làm cho nó vô cùng kiêng kỵ, dù là nó sử dụng toàn lực để bỏ chạy cũng không thể thoát khỏi đối phương. Hơn nữa càng làm cho nó sợ hãi chính là tựa hồ như khoảng cách giữa hai bên cành lúc càng ngắn.
Từ trên người Bạch Mã Lôi Điện tỏa ra quang mang màu tím, đây là nó đã đem tốc độ của bản thân gia tăng lên tới mức cực hạn mới tạo thành phản ứng này. Từng đạo lôi điện vờn quanh chẳng những kích thích từng tế bào trên cơ thể của Bạch Mã, làm cho tốc độ của nó có thể đạt tới đỉnh điểm, hơn nữa lại có thể làm cho bản thân dần khôi phục lại lực lượng.
Sau khi Bạch Mã Lôi Điện trải qua nhiều lần biến hóa đã không chỉ có được lực lượng cường đại, mà ngay cả tiềm lực của bản thân và khả năng khôi phục cũng gia tăng lên.
Cũng bởi vì thế nên Bạch Mã Lôi Điện mới có thể tự tin đuổi theo Tuyết Hồ.
Không biết trải qua bao lâu, khoảng cách song phương càng lúc càng gần lại.
Tựa hồ như cảm nhận được điều bình thường, thân hình Tuyết Hồ đột nhiên chuyển động, nó quay đầu chuyển hướng rẽ sáng hướng khác chạy như điên.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn ra, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, Bạch Mã Lôi Điện đã kịp điều chỉnh hướng chạy của mình, tiếp tục đuổi theo phía sau Tuyết Hồ mãi không thôi.
Hơn nữa sau khi trải qua lần chuyển huwongs này, khoảng cách của song phương trong mắt Hạ Nhất Minh đã gần hơn một chút, hắn mơ hồ cảm giác được Tuyết Hồ khẳng định đang có quỷ kế gì đó.
Nếu không nó sẽ tuyệt đối không đột nhiên chuyển hướng làm cho khoảng cách giữa hai bên gần hơn một chút.
Đưa ánh mắt nhìn về phía xa, Hạ Nhất Minh thấy được một ngọn núi cao bị tuyết bao phủ, hắn lập tức đoán ra được ý định của con linh thú này.
Địa phương phía trước khẳng định có thánh thú cường đại cư trú, mà Tuyết Hồ chính là đang hướng về phía này cầu cứu.
Khẽ cau mày, Hạ Nhất Minh thật sự không nghĩ sẽ giao thủ cùng với con thánh thú khác ngoài Tuyết Hồ.
Nguồn: https://sachvui.comHắn muốn phải nhanh chóng giết chết Tuyết Hồ, sau đó mới có thể tiếp tục lên đường cùng hai người Đế Thích Thiên tới Băng Đảo. Hắn không thể chờ đợi được muốn nhìn thấy Viên Lễ Huân, hơn nữa đem toàn bộ những sự việc sau khi xảy ra kể lại cho nàng biết.