Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 172: Trọng phản môn tường

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Một đoàn mây trắng tụ lại như cây bông, cuồn cuộn như những làn sóng lớn đang ào ào đổ về phía đỉnh núi.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu ngắm nhìn những áng mây dài vô tận, trong lòng hắn cũng đang vô cùng xúc động.
Lấy thực lực của hắn, tự nhiên lúc này không có sợ hãi Hoành Sơn nhất mạch. Dù sao, ngay cả trưởng lão duy nhất lưu lại của Hoành Sơn cũng thua trên tay hắn, như vậy lại càng không nói tới những người khác.
Tuy nhiên, lần này giao thủ làm cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nguyên lai người này chính là Dược đạo nhân.
Gãi gãi da đầu, trong lòng hắn thầm than một tiếng, chủ động tiến lên, ở phía sau Hạ Vũ Đức chỉnh sửa quần áo, song gối chạm đất, cung kính nói:
– Hạ Nhất Minh bái kiến Thái sư tổ.
Không nói những cái khác, chỉ riêng bằng vào việc lão nhân gia đem Hạ Vũ Đức thu dưỡng, hơn nữa truyền thụ võ kỹ, riêng đoạn ân tình này cũng đủ để cho Hạ Nhất Minh khó có thể báo đáp.
Cho nên, một cái dập đầu này của Hạ Nhất Minh tuyệt đối là thành tâm thành ý, không có nửa điểm miễn cưỡng.
Thân hình Dược đạo nhân chợt lóe lên, một đôi tay đỡ lấy tay hắn, cười nói:
– Đứng lên, đứng lên, ngươi là hài tử của Hạ Vũ Đức?
Lúc nhìn thấy Hạ Nhất Minh quỳ xuống theo Hạ Vũ Đức, Dược đạo nhân lập tức đoán ra được lai lịch của hắn. Chỉ là một lúc sau trong lòng lão vẫn vừa mừng vừa sợ, nếu không phải sự thật ngay trước mắt, hơn nữa đã cùng giao thủ với Hạ Nhất Minh, biết được thực lực của người trẻ tuổi này thâm sâu khó dò, thì lão tuyệt đối không thể tin được lại có một tiên thiên cường giả cường đại mà trẻ tuổi như thế.
Hạ Vũ Đức bước lên trước, nói:
– Sư phụ, Nhất Minh chính là tôn nhi của đệ tử.
Lão dừng lại một chút, hơi ưỡn ngực lên nói:
– Đứa nhỏ này từ nhỏ có thiên phú hơn người, là một tu luyện giả thiên tài, là sự kiêu ngạo của đệ tử.
Hạ Nhất Minh theo cái đỡ của Dược đạo nhân đứng lên, giờ phút này khí thế của hắn hoàn toàn thu liễm, bình tĩnh đứng bên người Dược đạo nhân. Hắn ở trong mắt người khác bất quá chỉ là một thanh niên tuổi trẻ bình thường mà thôi, làm sao ai có thể liên tưởng hắn tới một vị tiên thiên cường giả.
Đôi mắt Dược đạo nhân sáng lên những tia kỳ dị, mà trong lòng Hạ Nhất Minh cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Từ sau lần kỳ ngộ ở đáy hồ, Hạ Nhất Minh đối với tâm tình của người khác phi thường mẫn cảm. Giờ phút này, hắn mặc dù từng giao thủ với Dược đạo nhân, thậm chí còn thiếu chút nữa đánh cho lão bị thương. Nhưng mà hắn lại cảm ứng được từ trên người Dược đạo nhân không hề có chút hận ý nào.
Hạ Nhất Minh bắt đầu yên tâm, hắn tin tưởng Dược đạo nhân cũng không trách cứ hắn, ngược lại còn có chút thưởng thức đối với hắn.
Mặc dù loại tình cảnh này vượt ra ngoài ý liệu của hắn, nhưng vẫn là một chuyện tốt.
Dược đạo nhân cẩn thận nhìn Hạ Nhất Minh, hắn chầm chậm gật đầu, đột nhiên cười hỏi:
– Hài tử, ngươi là bái làm môn hạ của ai? Người đó cho ngươi dùng hai viên tiên thiên kim đan, đây quả thật là cô cùng kỳ vọng vào ngươi a.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, kỳ thật trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ cổ quái.
Những người khác ở đây sống với Dược đạo nhân đã lâu ngày, đối vối độ tuổi không hợp khuôn mặt của lão cũng đã tập mãi thành thói quen.
Nhưng Hạ Nhất Minh lần đầu tiên gặp được một kỳ nhân như vậy, một lão nhân nghe nói đã ngoài 150 tuổi mà lại có gương mặt trẻ như thế. Hơn nữa, hắn còn dung ngữ khí trưởng bối quan tâm tới vãn bối để nói chuyện, cái loại cảm giác này cùng tụ tập lại một chỗ, quả thật khó có thể thích ứng kịp.
Tuy nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người và Dược đạo nhân, vô luận trong long Hạ Nhất Minh có cảm thấy gì cũng không biểu hiện ra ngoài.
Hắn cúi đầu, cung kính nói:
– Thái sư tổ, đệ tử cũng không bái ai làm môn hạ, cũng không có sử dụng qua bất cứ loại kim đan nào.
Hai mắt Dược đạo nhân như hai bóng đèn sáng lên, ánh mắt của lão tràn ngập vẻ rung động, nhưng sau đó chính mà mừng như điên, loại vui sướng toát ra từ nội tâm.
Lão hít sâu một hơi, đem sự vui mừng trong lòng mạnh mẽ đè nén trở lại.
Quay đầu, ánh mắt hắn nhìn lại phía Hạ Vũ Đức.
Vẻ mặt Hạ Vũ Đức kiêu ngạo nói:
– Sự phụ, Hạ Nhất Minh không hề lừa người, nó không bái bất cứ kẻ nào làm thầy, tu luyện cũng chính là công pháp được lưu truyền trong Hoành Sơn nhất mạch, hơn nữa cũng chưa sử dụng qua bất cứ loại kim đan nào.
Dược đạo nhân liên tiếp gật đầu, sắc mặt vui mừng, nói:
– Tốt, tốt, tốt…
Lão liên tiếp nói ba từ “tốt”, sau đó quay đầu nói:
– Nhất Minh, không phải là ta không tin ngươi, mà là việc này vô cùng trọng yếu, lão phu cũng chỉ muốn chứng thực một chút, hy vọng ngươi không quá để ý.
Hạ Nhất Minh hơi cười, nói:
– Ngài quá đa tâm rồi.
Dược đạo nhân hài lòng gật đầu, nói:
– Vũ Đức, ngươi mang Nhất Minh lên núi là có dự định gì không?
Lúc lão nói ra những lời này, trong thâm tâm mang theo một chút khẩn trương, lấy tuổi tác, thân phận và thực lực của lão dĩ nhiên lại sinh ra loại cảm giác này. Rõ ràng là tâm tình của lão đang kích động.
Hạ Vũ Đức hướng về phía lão cung kính thật sâu nói:
– Sư phụ, ngày xưa khi đệ tử bị trục xuất khỏi sư môn, lão nhân gia người đã từng nói qua, nếu đệ tử sau này có thể tìm được một vị tiên thiên cường giả, hơn nữa nguyện ý gia nhập vào Hoành Sơn nhất mạch, như vậy đệ tử lập tức có thể lấy công chuộc tội, được phép quay trở về sư môn.
Lão ngẩng đầu lên, ánh mắt có vài phần kiêu ngạo và kích động:
– Sư phụ, đệ tử cũng không có làm người mất thể diện.
Dược đạo nhân đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ lên vai của Hạ Vũ Đức vài cái.
Trong lòng Hạ Nhất Minh lại nổi lên cảm giác cổ quái, một người nhìn còn trẻ tuổi vỗ vai tỏ vẻ an ủi một lão nhân, mà vị lão nhân kia trên mặt tràn vẻ tôn kính, vui mừng và kiêu ngạo…
Hắn đột nhiên đối với thuật trú nhan của Dược lão nhân này có một loại cảm giác hâm mộ, không biết lão nhân gia này làm thế nào có thể thực hiện dược.
Dược đạo nhân quay đầu lại nghiêm mặt hỏi:
– Nhất Minh, ngươi lần này đến đây có hay không nguyện ý gia nhập Hoành Sơn nhất mạch chúng ta?
Hạ Nhất Minh hơi khom người, nói:
– Vâng, đệ tử quá thật muốn gia nhập Hoành Sơn nhất mạch.
Giọng nói của hắn vô cùng kiên định, không nói đến Hoành Sơn có đông đảo tiên thiên đại sư, cùng bọn họ trao đổi võ học đối với tu vi cũng vô cùng tốt. Chỉ cần nguyện vọng cuối cùng của Gia gia, cũng khiến hắn không thể cự tuyệt.
Có được câu trả lời thuyết phục của Hạ Nhất Minh, Dược đạo nhân cuối cùng cười phá lên, trong tiếng cười tràn ngập cảm giác vui mừng, giống như cảm giác ức chế giờ phút này được giải khai.
Sau một lát, lão mới thu liễm lại vẻ mặt của mình nói:
– Rất tốt, nghĩ không ra Hoành Sơn nhất mạch hơn mười năm sau cuối cùng đã có thêm một vị trưởng lão.
Sau đó lão lui từng bước, hướng về phía Hạ Nhất Minh ôm quyền nói :
– Hạ trưởng lão, hôm nay Hoành Sơn nhất mạch cũng chỉ có một mình lão phu ở đây. Cho nên ngươi tạm thời ở lại đây, đợi các vị trưởng lão trở về, nhất định sẽ vì nguời mà mở ra tổ sư đường, bẩm báo với liệt tổ liệt tông để ngươi được gia nhập Hoành Sơn. Sau đó, trong tất cả các ngọn núi ở Hoành Sơn nhất mạch, có thể cho người tùy thời lựa chọn lấy một.
Những người ở chung quanh đó, ngoại trừ Hạ Vũ Đức, Hạ Lai Bảo cùng Hạ Vũ Cận ra, sắc mặt những người khác đều thay đổi, đặc biệt những đệ tử ngay từ đầu động thủ lại càng đưa mắt nhìn nhau.
Nếu để cho bọn họ biết, thanh niên trẻ tuổi này sẽ trở thành vị trưởng lão thứ tư của bổn môn, như vậy bọn họ cho dù có thêm một lá gan cũng không dám ra tay.
Thanh niên này mặc dù tuổi còn trẻ, lại là tôn tử của Hạ Vũ Đức, nhưng hắn đã thành công bước vào tiên thiên cảnh giới, như vậy chính là một trưởng lão của bổn môn. Lấy thân phận tôn sùng đó, bọn họ còn xa mới có thể với tới được.
Hạ Nhất Minh đối với những điều này không chút dị nghị nói:
– Đệ tử tùy theo sự an bài của Thái sư tổ.
Sau đó trong lòng hắn hơi động, hỏi:
– Thái sư tổ, ngài không phải là đang bế quan luyện đan sao? Sao lại từ dưới chân núi đi lên.
Sắc mặt Dược đạo nhân nhất thời lộ vẻ xấu hổ, mà sắc mặt đám nguời Hạ Vũ Cận có chút cổ quái, bất quá ở trước mặt Dược đạo nhân, không ai dám tỏ thái độ. Cho nên cũng chỉ đành nhe răng, trợn mắt mà không một người nào phát ra thanh âm.
Tự hồ thấy được vẻ mặt của mọi người, gương mặt Dược đạo nhân hơi văn vẹo, quát:
– Các ngươi còn ngây ngốc ra đây làm gì? Chẳng lẽ không đi Dược Viên chăm sóc cây? Vũ Cận, Vũ Đức cùng Lai Bảo lưu lại, những người còn lại đi làm gì thì làm đi.
Đối với sự tức giận bất thình lình của lão nhân gia, tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh hãi, nhất tề ứng tiếng rồi giải tán. Trong mắt đã không còn ai ở gần nữa.
Sau khi đợi mọi người rời đi, sắc mặt Dược đạo nhân mới khôi phục, ha ha cười nói:
– Hạ trưởng lão, ngươi đã bước vào tiên thiên cảnh giới, hơn nữa nguyện ý gia nhập Hoành Sơn nhất mạch, như vậy không cần gọi cái gì mà Thái sư tổ nữa. Gọi ta một tiếng Dược sư huynh hay Dược trưởng lão đi, quan hệ giữa các trưởng lão của bổn môn chỉ xưng huynh gọi đệ mà thôi. Đây là quy củ từ tổ tiên truyền lại, lễ nghi không thể bỏ a.
Tình hình này này Hạ Nhất Minh đã gặp phải không ít, bắt đầu từ Đình Thế Quang đã biết được các tiên thiên đại sư xưng hô không lấy tuối tác để tính toán. Cũng như vậy, khi hắn trở thành trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch thì có quan hệ bình đẳng với Dược đạo nhân.
Thế nhưng, liếc mắt nhìn hai người Hạ Vũ Đức cùng Hạ Lai Bảo, ba chữ Dược sư huynh vô luận thế nào hắn cũng không thể nói ra được. Hơi cười, nói:
– Nếu đã là ý của Dược trưởng lão, Nhất Minh cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh.
Ánh mắt Hạ Vũ Cận nhìn Hạ Nhất Minh, sau khi lão biết được thân phận tiên thiên đại sư Hạ Nhất Minh, thì cũng biết được khẳng định sẽ có lúc như thế này. Nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy được sự tán thành của Dược đạo nhân với Hạ Nhất Minh, hơn nữa còn chắc chắn sẽ trở thành trưởng lão của bổn môn, trong lòng không khỏi vô cùng cảm khái, ánh mắt trở nên rất phức tạp.
Lão hơi cúi đầu xuống, đem niềm đố kỵ chôn sâu ở trong lòng. Thế nhưng, trong một khắc lão cúi đầu, đột nhiên thấy được hai tay của mình, một đôi tay có đầy những nếp nhăn của một vị lão nhân.
Lão đột nhiên nghĩ: “Tuổi của mình còn lớn hơn Vũ Đức vài tuổi, hơn nữa lại là một lão nhân sắp nhập thổ, đã vậy còn nghĩ nhiều như thế làm gì?”
Hiểu được điều này, trong lòng cuối cùng đã thông suốt, khi lão một lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt đã khôi phục như bình thường.
Dược đạo nhân hài lòng gật đầu, lão đột nhiên ho nhẹ một tiếng nói:
– Hạ trưởng lão, lão phu kỳ thật không phải là đang bế quan chế thuốc, mà là đi ra bên ngoài để hái vài cây dược thảo thôi.
Hạ Nhất Minh cảm thấy kỳ lạ, mở miệng định nói gì đó, trong lòng hắn không cho là đúng, lý do này thật sự quá khoa trương đi. Ngay cả đệ tử Hạ Vũ Cận thay thế lão quản lý Linh Dược Phong cũng bị lão dấu diếm rời đi, thì chắc là phải có chuyện vô cùng quan trọng.
Từ ánh mắt của hắn, Dược đạo nhân tựa hồ đã đoán ra được vài phần suy nghĩ của hắn, không khỏi cười nói:
– Kỳ thật chuyện này các đệ tử lớn tuổi đều biết, nhiều năm qua cũng đã thành thói quen, ngay cả Vũ Đức cũng không lạ gì.
Vẻ mặt Hạ Vũ Đức tươi cười, hiển nhiên lão đối với điểm này phi thường hiểu rõ.
Hạ Nhất Minh nhất thời nghĩ đến mấy ngày trước khi Hạ Vũ Cận trở lại núi, từng nói đã gõ cửa động phủ nhưng không có phản ứng. Gia gia lúc ấy vô cùng lo lắng, có ý định mạnh mẽ phá cửa xông vào, nhưng bị Hạ Vũ Cận ngăn cản, nhất thời lĩnh hội được gì đó, rồi từ đó tới nay không quan tâm đến nữa.
Bởi vậy mới có thể thấy được, Dược đạo nhân cũng không phải xúc động mà làm như thế, mà điều này thực chất đã trở thành thói quen. Ngay cả lão gia tử đã rời đi bốn mươi năm cũng không cảm thấy kỳ quái.
Hắn thầm lắc đầu, Tiết Liệt – đệ tử của Thủy Huyễn Cận đại sư từng nói qua, mỗi một vị tiên thiên cường giả sau khi có hơn trăm năm kinh nghiệm nhân sinh, đều có chút quái dị. Những điều quái dị này có lẽ không lớn, nhưng có đôi khi lại tạo thành ảnh hưởng nhất định đối với người ở bên cạnh mình.
Cho đến hôm nay, hắn mới hiểu được, những lời này cũng đúng.
– Sư phụ. – Hạ Vũ Đức đột nhiên tiếng lên trước, thanh âm của lão lúc này có chút thấp xuống:
– Bốn người đệ tử lúc vào núi từng phát hiện ra một con song đầu linh thú. Con linh thú này cô cùng cường đại, song đầu lại có thể phun ra lực lượng của phong hỏa.
Sắc mặt Dược đạo nhân có chút căng thẳng, hai mắt lão bắn ra tinh quang, thần sắc có chút chờ đợi nói:
– Con linh thú này ở nơi nào?
Hạ Vũ Đức cười nói:
– Sư phụ, đứa nhỏ Nhất Minh đã ra tay giết chết con linh thú đó.
Dược đạo nhân hơi nhướng mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu, nói:
– Không sai, Hạ trưởng lão, ngươi cùng với Vũ Đức có vận khí thật tốt a.
Kỳ thật chỉ trong nháy mắt, Dược đạo nhân đã có vô số ý niệm trong đầu.
Nếu như Hạ Nhất Minh chỉ phát hiện linh thú mà không đuổi giết, thì lão tự nhiên muốn đích thân ra tay. Hay người ra tay giết chết linh thú chỉ có Hạ Vũ Dức, như vậy lão cũng không khách khí muốn lấy nội đan. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Vô luận là trong lòng lão, hay trong lòng Hạ Vũ Đức cũng đều muốn phát triển Hoành Sơn nhất mạch. Đã có thứ tốt như vậy, đương nhiên là giao cho môn phái luyện chế kim đan. Đương nhiên, môn phái cũng sẽ không bạc đãi đệ tử dâng lên nội đan. Mặc dù không cần thiết phải ban thưởng tiên thiên kim đan, nhưng khẳng định sẽ có bồi thường vô cùng lớn, hơn nữa về sau còn được trọng dụng.
Nhưng lần này giết linh thú lại là Hạ Nhất Minh, nếu lão không thức thời mà yêu cầu. Như vậy Hạ Nhất Minh cho dù nể mặt Hạ Vũ Đức, thì cũng chỉ bên ngoài thôi, trong nội tâm sẽ tuyệt đối không được vui vẻ. Khiến cho trong lòng hắn sinh ra sự khúc mắc, làm cho vị tiên thiên cường giả trẻ tuổi này sinh ra nhị tâm với Hoành Sơn nhất mạch, đây chính là bù không đủ cái mất a.
Dù sao, có được tiên thiên kim đan, cũng chưa chắc đã có thể cam đoan trăm phần trăm là thuận lợi tiến vào tiên thiên cảnh giới. Nhưng Hạ Nhất Minh lại là một tiên thiên cường giả chính thức, Dược đạo nhân dù có ngu ngốc thế nào đi nữa cũng không thể buông tha cơ hội này.
Ánh mắt Hạ Vũ Đức hơi nhìn về phía Hạ Nhất Minh, mơ hồ có thể nhìn thấy được tâm tình của lão.
Hạ Nhất Minh hơi cười, cổ tay hơi lộn nhất thời trên tay xuất hiện một chiếc bình ngọc, nói:
– Dược trưởng lão, ta từ song đầu linh thú lấy được nội đan, nghe nói Dược trưởng lão đối với luyện chế đan dược có thành tựu rất cao, mà gia tổ trở về Hoành Sơn lại càng là chuyện mừng rỡ, vật này lấy làm lễ vật tặng cho ngài đi.
Trước khi tiến vào Hoành Sơn, trong lòng hắn còn có chút không nỡ. Nhưng khi nghe được câu chuyện của Hạ Vũ Cận, vị Dược dạo nhân trước mắt này đã không vì cái lợi của bản thân, mà thỉnh cầu Thái thượng trưởng lão để cho Gia gia Hạ Vũ Đức được trở về sơn môn. Hắn đối với vị trưởng bối chưa từng thấy này vô cùng kính ngưỡng và cảm động.
Chuyện khối cự thạch màu trắng, hắn còn chưa tiếc lộ ra, nhưng hai viên linh thú nội đan hắn tuyệt đối không keo kiệt.
Gương mặt Dược trưởng lão có chút vui mừng, sợ hãi, hắn do dự một chút, cuối cùng đưa tay ra tiếp nhận.
Nếu như nói nội đan của linh thú phổ thông đối với các thế gia là bảo bối vô cùng trọng yếu, thì nội đan của linh thú sinh trưởng năm trăm năm đối với môn phái lánh đời càng vô cùng trọng yếu.
Nội đan tiên thiên linh thú đặt ở trước mặt cho dù là lấy tu dưỡng của Dược Đạo nhân cũng không khỏi tim đập thình thịch.
Mở chiếc bình ngọc ra nhìn vào, Dược đạo nhân hơi ngẩn ra, sau đó kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ lẫn sợ hãi.
– Hạ trưởng lão, như thế nào lại có hai viên tiên thiên nội đan?
Hạ Nhất Minh từ từ nói:
– Điều này ta cũng không biết, con linh thú nọ có hai đầu, mỗi một cái đầu đều có một viên nội đan.
Hắn dừng lại một chút, tò mò hỏi:
– Dược trưởng lão, đây là loại linh thú gì?
Dược trưởng lão nhất thời trợn mắt cứng lưỡi, lão suy nghĩ nữa ngày, cười khổ nói:
– Ta cũng không biết, thế nhưng theo cổ thư ghi lại, hễ trong cơ thể có hai khỏa nội đan đều là linh thú biến dị. Vô luận là thực lực của linh thú hay hiệu quả của nội đan cũng hơn xa so với tiên thiên linh thú bình thường.
Lão mừng rỡ nói:
– Nếu là nội đan của linh thú bình thường, lão phu chỉ có ba thành nắm chắc sẽ luyện chế ra tiên thiên kim đan. Nhưng nếu là nội đan của linh thú biến dị, như vậy lão phu có ít nhất năm thành nắm chắc.
Trong lòng Hạ Nhất Minh rung động, hắn mơ hồ có cảm giác, song đầu linh thú biến dị khả năng là có liên quan tới khối cự thạch màu trắng, chỉ là liên quan như thế nào thì ngày sau chậm rãi tìm hiểu đi.
Dược đạo nhân cẩn thận cất bình ngọc vào trong người, trầm ngâm một chút nói:
– Hạ trưởng lão, mặc dù ngươi có phần hảo tâm, nhưng môn quy của Hoành Sơn cũng không bạc đãi môn hạ dâng lên tiên thiên nội đan. Nếu hai viên này có thể thành công luyện chế, như vậy ta cam đoan trong đó khẳng định có một viên sẽ được giao cho ngươi.
Hạ Nhất Minh lúc này mới hài lòng gật đầu, nói:
– Dược trưởng lão, ta còn có chuyện muốn nhờ ngài, mong ngài đáp ứng.
Dược đạo nhân khoát tay chặn lại nói:
– Hạ trưởng lão có việc thì cứ nói, chỉ cần nằm trong khả năng của lão phu thì nhất quyết sẽ không từ chối.
– Như vậy đa tạ Dược trưởng lão rồi. – Đôi mắt của Hạ Nhất Minh ánh lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, nói:
– Ta muốn theo trưởng lão học tập luyện dan.

Chọn tập
Bình luận