– Hống.
Bỉ Mông cự trảo đánh lên ngực hống vang, Bạch Hổ hai cánh cũng hống lên một tiếng, Đông phương Bạch Long cùng Tây phương Cự long không cam lòng yếu thế nhất thời bốn đầu Thần thú không ngừng gầm rú, âm thanh vang dội khắp nơi.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, mặc dù hắn cũng không quen biết bốn đầu Thần thú này nhưng cũng nghe ra chút đạo lý. Bốn tên này khẳng định quan hệ không tốt, mặc dù ánh mắt không địch ý nhưng trong lòng mơ hồ không phục đối phương.
Đột nhiên một luồng uy áp cường đại tới khó tin từ trên không truyền xuống, Thần long chiếm cứ lối vào thông đạo ngẩng đầu lên.
Khi nó ngẩng đầu, những tên đang gầm rú nhất thời im bặt.
Hạ Nhất Minh thấy cảnh này càng hãi hùng khiếp vía, bốn tên kia đâu phải tôm tép, đều là Thần thú hàng thật giá thật, vậy mà biểu hiện lúc này hoàn toàn khác biệt.
Bởi vậy có thể thấy Thần long thủ hộ thông đạo mới chân chính là Đệ nhất Thần thú.
Mưu Tử Long cảm khái lắc đầu, nói:
– Nếu năm đó Thần long đại nhân cũng có quyền uy thế này, hai mươi đầu Thần thú kia đã không chết thảm.
Hạ Nhất Minh hít sâu một ngụm lãnh khí, không ngờ có hai mươi đầu Thần thú ngã xuống, tin tức này khiến người ta phát lạnh.
Tựa hồ như nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt Hạ Nhất Minh, Mưu Tử Long khẽ nói:
– Thần thú cùng nhân loại chúng ta khác nhau. Chúng ỷ vào thân thể cường đại nên vô cùng cuồng vọng, khinh thường không thèm phối hợp với nhân loại chúng ta. Sau khi tới đây chúng phân tán ra, cuối cùng bị Tử vong sinh vật công kích, sau lần đó đã tiêu vong hơn hai mươi tên.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt nhất thời trầm xuống.
Nói đại khái Thần thú nắm giữ lực lượng cường đại hơn nhân loại, trừ khi nhân loại có được thần khí nghịch thiên, nếu không trong đồng giai Thần thú chính là tồn tại vô địch.
Nhưng hơn hai mươi đầu Thần thú khi tiến vào nơi này đã ngã xuống, điều này khiến đánh giá của Hạ Nhất Minh về đám Tử vong sinh vật phải thay đổi.
Mưu Tử Long khẽ lắc đầu, đột nhiên nói:
– Bất quá cũng may đám Thần thú lỗ mãng này khiến chúng ta hiểu rõ đặc điểm cùng thực lực Tử vong sinh vật. Cuối cùng liên thủ trong thời gian mười năm tiêu diệt đa phần. Hơn nữa sau trăm năm chiến đấu lần hai chúng đã cũng có chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, không rơi vào bất ngờ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, bất quá trong lòng thầm kêu đáng tiếc.
Lúc trước tiến vào nơi này số lượng Thần đạo cường giả cùng Thần thú hẳn có chừng sáu mươi vị, năm trăm năm sau chỉ còn lại một phần bốn. Bất quá cái giá này đổi lại cho nhân loại năm ngàn năm bình yên cũng coi như sự chuộc tội của đám cường giả năm đó.
Ánh mắt nhìn lại phía thông đạo, Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:
– Các ngươi chẳng lẽ không muốn trở về?
Mưu Tử Long trong mắt đầy vẻ khổ não, thì thào:
– Trước khi thông đạo này đóng cửa vĩnh viễn, chúng ta không có mặt mũi, cũng không thể trở về.
Hạ Nhất Minh thân thể khẽ run lên nhưng không biết khuyên thế nào cho đúng.
Trên không trung một đạo quang mang lóe lên, theo sau một vị lão gia Tây phương chân đạp quang mang đáp xuống.
Chứng kiến hành động khoa trương này, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu rõ thân phận đối phương.
Trừ Tây phương Thần điện Giáo hoàng bệ hạ ra, phỏng chừng chưa người nào trong hoàn cảnh này lại có hứng thú biểu diễn như vậy. Nhìn lực lượng quang mang quen thuộc kia, Hạ Nhất Minh như nhìn thấy ảo giác Phất Lan Khắc Lâm.
Không thể không nói đây là một loại truyền thừa, hơn nữa về phương diện công pháp cũng có chút tương đồng.
– Lý Áo Ba Đặc. Ngươi tới rồi.
Lô Khắc hắc hắc cười, nói:
– Nói cho ngươi một tin tốt…
Lý Áo Ba Đặc vẻ mặt không đổi, nói:
– Lô Khắc đại nhân có tin tốt gì vậy?
Hạ Nhất Minh ánh mắt vừa liếc qua hai người này đã cảm nhận được một vẻ địch ý không chút nào che giấu.
Khi nghĩ tới quan hệ giữa Tây phương Thần điện cùng Hắc ám công hội hắn lập tức hiểu rõ hai vị này tuyệt đối không thể xem nhau như kẻ qua đường. Mặc dù mọi người khác tại đây đều cam cộng khổ nhưng hai người này vẫn như không đội trời chúng, tuyệt đối không thể hữu hảo.
Điều này dĩ nhiên liên quan tới thế lực hai bên, nhưng chủ yếu hơn là công pháp tu luyện của bọn họ đối nghịch hoàn toàn.
Lô Khắc vung tay ném ra một cây biến dị Phích Lịch Thương, Lý Áo Ba Đặc tiếp được, lúc này trong tay mỗi người đều có một kiện biến dị Phích Lịch Thương.
Lão lập tức rõ ràng, những lời của Lô Khắc vừa rồi hẳn liên quan tới Phích Lịch Thương.
Lẳng lặng cảm nhận biến dị Phích Lịch Thương trên tay, sắc mặt lão khẽ biến, kinh hô:
– Không có khả năng. Chuyện gì xảy ra?
Lô Khắc lộ ra nụ cười nhạo báng, nhưng trong lòng lão cũng không khỏi khiếp sợ.
Lão cùng Lý Áo Ba Đặc tu luyện công pháp đúng là Hắc Ám cùng Quang Minh công pháp, bởi thế trong thời gian ngắn những người khác có thể không cảm nhận được lực lượng thuộc tính trong Phích Lịch Thương nhưng bọn họ rất rõ ràng. Chỉ có Quang Ám hợp bích mới có thể khiến bọn họ có cảm giác này.
Chỉ là ngay cả lão cũng không nghĩ ra, trên thế giới này còn ai có thể dung hòa hai thứ này làm một.
Từ chân trời truyền tới tiếng huýt dài, trong tiếng huýt gió này mơ hồ không chút thu liễm khí phách.
Có thể trước mặt nhiều người như vậy phóng xuất khí phách bản thân, chẳng những cần có dũng khí mà cũng phải có thực lực tương đồng.
Trên không trung ba đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện, Hạ Nhất Minh liếc mắt đã nhận ra Ngao Mẫn Hành cùng Ngao Bác Duệ, dĩ nhiên còn có một vị trung niên nhân vận trường bào kỳ dị.
Người này gương mặt trắng bệch tựa hồ không chút huyết sắc bất quá hai tròng mắt lấp lánh tinh quang, khí tức trên người vô cùng cường đại, rõ ràng là một vị Ngụy thần cảnh cường giả.
Bên dưới mọi người sắc mặt khác nhau, ngay cả vài đầu Thần thú kia cũng nhìn lại.
Mưu Tử Long, Bảo Nham Trúc, Nguyên Quyên cùng Tây Đức Ni bốn người trong mắt không chút nào che giấu vẻ hâm mộ cùng tia đố kỵ mơ hồ.
Trong số những vị lão cường giả tại đây, ban đầu chỉ có năm vị Ngụy thần cảnh cường giả nhưng khi người này tiến giai đã để lại bốn người bọn họ phía sau.
Không chỉ có khoảng cách về tu vi võ đạo ngay cả thân phận cùng địa vị cũng vậy.
– Hạ huynh đệ. Đây là Ngũ Hành Môn Vi Cẩm Thuận. Ngũ Hành Môn bọn họ mỗi người đều tiến giai, quả nhiên là Thiên hạ đệ nhất đại phái.
Mưu Tử Long khẽ thở dài.
Hạ Nhất Minh sắc mặt hơi đổi, nhìn Bảo Nham Trúc. Nếu như những người này có thể trở về đối với Thiên hạ đệ nhất đại phái Linh Tiêu Bảo Điện cũng không phải là tin tức tốt.
Hai Ngụy thần cảnh cường giả tuyệt đối không phải một vị Hư thần cảnh Linh Tiêu Bảo Điện có thể so sánh.
Có lẽ một năm sau vị trí Đệ nhất đại phái phương Đông sẽ đổi chủ.
– Thần long huynh. Ngươi triệu tập khẩn cấp không biết có gì chỉ giáo?
Ngao Mẫn Hành trầm giọng hỏi.
Thần long vô lực chỉ vào mọi người, nói:
– Ngươi hỏi bọn họ đi.
Lưu Mục cười ha hả, cổ tay run lên, ba cây biến dị Phích Lịch Thương đột ngột xuất hiện, theo sau bay về phía ba người Ngao Mẫn Hành.
Ba người Ngao Mẫn Hành khẽ vung tay, mỗi người lập tức đón được một cây thần binh này. Trong ánh mắt bọn họ đều lóe lên vẻ hoài nghi.
Bàn tay khẽ vuốt lên thân Phích Lịch Thương, Ngao Mẫn Hành sắc mặt đột nhiên thay đổi, nói:
– Lưu huynh. Vật này tựa hồ có chút khác biệt.
Lưu Mục tận lực cười lớn, nói:
– Đương nhiên khác biệt. Ngao huynh, đây cũng không phải do Lưu mỗ hay Lý Áo Ba Đặc ra tay mà do tân Thần đạo Thiên Trì nhất mạch chúng ta đoán tạo.
– Hạ Nhất Minh?
Ngao Mẫn Hành sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng nói.
Lưu Mục giật mình, nói:
– Thì ra Ngao huynh cũng biết Hạ trưởng lão.
Ánh mắt lão liếc sáng Ngao Bác Duệ, cười nói:
– Vị này hẳn là tân Thần đạo cường giả Ngũ Hành Môn. Ngao huynh không giới thiệu một chút.
Ngao Bác Duệ lập tức tiến lên, cung tay hành lễ với mọi người, nói:
– Vãn bối. Ngũ Hành Môn Tông chủ Ngao Bác Duệ bái kiến các vị tiền bối.
Với thân phận của lão bên ngoài cho dù ví như hô phong hoán vũ cũng không quá đáng. Ngay cả vận mệnh các nước phương Đông cũng nằm trong tay Nhân đạo đỉnh cấp cường giả. Nhưng lúc này, lão không có nửa điểm cuồng ngạo, bởi lão biết, trước mặt những người này lão căn bản không có tư cách xưng hùng xưng bá.
– Ngũ Hành Môn có người nối nghiệp, Thần đạo xuất hiện lớp lớp. Xin chúc mừng Ngao huynh.
Lưu Mục cười nói.
Ngao Mẫn Hành nghiêm mặt, chậm rãi nói:
– Lưu huynh quá khen. Thiên Trì nhất mạch tân Thần đạo trưởng lão của các ngươi mới chân chính là thiên tài. Ngay sau Thiên hạ đệ nhất sợ sẽ rơi vào tay quý phái.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Lưu Mục trên mặt hiện lên vẻ ngạo nghễ bất quá nhanh chóng tiêu tán vô tung, nói:
– Ngao huynh. Nếu mọi người đã tới nơi này cũng không còn ý định đi ra. Lúc này Thiên hạ đệ nhất đại phái rơi vào tay ai cũng không còn quan tâm nữa.
Mọi người nhất thời trâm xuống, nếu không có cách nào rời đi, như vậy có là Thiên hạ đệ nhất hay không cũng chẳng khác gì.
Cho dù Ngũ Hành Môn tại đây có hai vị Ngụy thần cảnh cường giả nhưng bên ngoài Linh Tiêu Bảo Điện vẫn áp chế gắt gao, vị trí đệ nhất đại phái phương Đông trước sau cũng không thể đoạt lại.
Sau một lát, Lưu Mục lắc đầu, bắt đầu nói về chỗ tốt của biến dị Phích Lịch Thương. Lão cũng là một trong những người sáng tạo ra kiện thần binh này, nếu không có Đoán tạo thuật của lão gia trì phong ấn, Quang minh lực lượng cũng không cách nào tồn tại bên trong, bởi vậy đối với lời nói của lão chưa người nào hoài nghi.
Bất quá có lẽ bởi mọi người đều tới đông đủ nên Mưu Tử Long lại lấy ra thi thể một đầu quái vật màu bạc, để tất cả có thể chứng kiến tận mắt uy lực biến dị Phích Lịch Thương này.
Sau khi thi thể quái vật bạo liệt, những người đang chứng kiến ánh mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
Nắm giữ thần binh cường đại như vậy bọn họ đối phó với đám quái vật màu vàng phô thiên cái địa kia dễ dàng hơn rất nhiều.