Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 969: Ra tay

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Nhìn đám dã thú đang rút lui, Dịch Trung Thiên ra lệnh cho tất cả ngừng lại, đối với việc đám dã thú rút lui này hắn không một chút vui mừng, ngược lại hàng lông mày càng nhíu chặt lại.
– Dịch huynh, tường thành ở đây thật kiên cố – Hạ Nhất Minh thuận miệng tán dương.
Dịch Trung Thiên vội vàng quay đầu lại nói:
– Tường thành ở đây là do Băng Cung phái người tới đặc chế, cũng bởi vì có nó ngăn cản cho nên mới chống đỡ nổi công kích của đàn thú.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, hắn đương nhiên không nghĩ Dịch Trung Thiên sẽ đem bí mật của tường thành nói ra. Bất quá hắn chỉ cần biết rằng đây là do Băng Cung kiến tạo, như vậy với thân phận của hắn nếu muốn biết bí mật này thì tuyệt không phải chuyện khó.
Trước Bách Lâm lúc này hơi giật mình, nói:
– Hạ huynh, số lượng linh thú lần này khá nhiều, chút nữa mong huynh có thể ra tay giết chết một ít.
Hắn dừng lại một chút, cắn răng nói:
– Nếu có thể lấy được tiên thiên nội đan thì chúng ta sẽ chia đều cho nhau.
Phu phụ Trần Lâm Tây cũng đưa mắt nhìn nhau, đều khẽ gật đầu.
Sau khi thấy được số lượng linh thú trong đàn thú này bọn họ không còn tin tưởng như lúc đầu nữa. Cũng may bên cạnh bọn họ còn có thiếu niên với tu vi cao thâm khó lường này, bất quá muốn nhờ hắn không chút ràng buộc động thủ thì tựa hồ không thể, cho nên ba người mới cắn răng tỏ vẻ nhượng bộ.
Hạ Nhất Minh cười cười nói:
– Tất nhiên Hạ mỗ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng tiên thiên nội đan thì miễn cho.
Ba người Trương Bách Lâm đưa mắt nhìn nhau, không biết Hạ Nhất Minh nói những lời này có phải là thật hay không.
Đúng lúc này hơn mười đạo thân ảnh từ trong đàn thú vọt ra, cầm đầu chính là con ngàn năm linh thú lúc trước vọt lên tấn công, nó há miệng ra phát ra tiếng rống rùng rợn rồi vọt về phía trước.
Ở phía sau nó hơi mười đầu linh thú đồng dạng thoát ly đội ngũ phát ra tiếng rống và vọt lên.
Chỉ là, khả năng trùng kích của bọn chúng với khoảng cách này còn rất yếu, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng có thể nhìn ra chúng không thể tạo thành chút hư tổn nào với tường thành.
Nhưng mà thần sắc Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân lại tương đối khó coi, bọn họ đi ra sát tường thành cẩn thận quan sát. Ngay cả ba người Trương Bách Lâm cũng lấy ra binh khí, bộ dáng như sắp lâm đại địch.
Hạ Nhất Minh đang định hỏi một chút, đã thấy một đầu cự hùng nhún người nhảy lên cao.
Trong nháy mắt, đám linh thú phía sau cũng làm ra hành động tương tự, độ bật nhảy của chúng đã vượt qua khỏi độ cao của tường thành, mạnh mẽ đáp xuống tường thành.
Hạ Nhất Minh thầm kêu xấu hổ, đám linh thú này không phải là dã thú bình thường, bản thân nãy giờ vẫn chỉ coi chúng nó là dã thú không có đầu óc, còn tưởng rằng chúng định hợp lực công kích tường thành.
Bất quá cũng không thể trách hắn, cho dù là người nào lần đầu tiên thấy vô số cự hùng trùng kích tường thành cũng theo quán tính mà có loại suy nghĩ này. Hơn nữa hắn đối với chủng loại linh thú Bắc Cương không hề quen thuộc, nhìn không ra được sự khác biệt trong đó thì cũng không có gì lạ.
Đám người Dịch Trung Thiên đã sớm có chuẩn bị, hắn cùng Từ Quân thét lên một tiếng cùng tiến lên ngăn chặn một đầu ngàn năm linh thú.
Nếu nói về thực lực thì hai người bọn họ còn xa mới là đối thủ của ngàn năm linh thú, nhưng đôi song kiếm do Từ Quân sử dụng có chút đặc thù làm cho ngàn năm linh thú tương đối kiêng kỵ không dám va chạm. Cho nên sau một lúc quần đấu hai người Dịch Trung Thiên mặc dù không thể bức cho con linh thú này rời khỏi trường thành nhưng cũng có thể vây khốn được nó.
Còn ba người Trương Bách Lâm thì cầm binh khí ra ngăn cản bốn đầu năm trăm năm linh thú.
Ba người phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên giao thủ, hơn nữa vũ kỹ của ba người hỗ trợ lẫn nhau cho nên khi liên thủ uy lực được tăng lên gấp đôi. Nếu không nhờ vào bộ vũ kỹ này ba người cũng không thể ngăn cản được bốn con tiên thiên linh thú năm trăm năm.
Trên tường thành, có hơn mười đội do cửu tầng và thập tầng hậu thiên tu luyện giả tạo thành, số lượng của mỗi đội ngũ cũng không nhiều, nhưng bọn họ tựa hồ đã sớm chuẩn bị. Khi vừa thấy linh thú nhảy lên tường thành nhất thời xông lên ngăn cản, mỗi một đội ngũ đều cuốn lấy một đầu linh thú bình thường.
Bọn họ phối hợp vô cùng thành thục, trong lúc nhất thời có thể ngăn cản được mấy đầu linh thú này chém giết lung tung.
Nhưng trong đám linh thú này có hai đầu tiên thiên linh thú, lực lượng của chúng hơn xa nhân loại bình thường. Dưới tình huống không có tiên thiên cao thủ chặn đánh, hai đầu linh thú ở trong đấm đá lung tung gây ra rất nhiều thương vong.
Cửu, thập tầng hậu thiên tu luyện giả ở trước mặt hai con tiên thiên linh thú chỉ giống như tờ giấy, căn bản không thể ngăn cản nổi.
Trong đó có một con tiên thiên linh thú mở lớn miệng, từ trong miệng nó thoats ra một đạo quang mang màu xanh, tuy mọi người đều tránh né nhưng có không ít người bị quang mang này chạm trúng. Hễ là nơi bị quang mang này đụng phải như vậy da thịt liền vỡ ra, máu tươi cũng theo đó văng ra khắp nơi làm cho một mảnh tường thành bị nhuộm đỏ.
Thổ tức đối với tiên thiên linh thú mà nói là một gánh nặng, mặc dù bắc cương linh thú có thực lực cao hơn linh thú phổ thông trên đại lục, nhưng những đầu cự hùng này sau khi thổ lức liền suy giảm thực lực rất nhiều.
Bất quá uy lực của thổ tức cũng rất cường đại, ở trước mặt nó lập tức được tạo thành một khoảng trống, ngoại trừ những tiếng kêu thảm thiết vang lên thì không còn nhân loại nào nữa.
Tuy nhiên, đôi mắt nó lập tức ngừng lại, bởi vì trước mặt nó lúc này đột nhiên xuất hiện một nhân loại.
Ở trong mắt con linh thú này, diện mạo của nhân loại này tương đối nhỏ, nó không thể cảm giác được thực lực của tên nhân loại này.
Không biết vì sao khi vừa thấy nhân loại này nó liền có dự cảm cực kỳ nguy hiểm.
Bộ lông trong nháy mắt dựng thẳng lên, từ miệng nó liên tục thoát ra những tiếng rống trầm thấp, tựa hồ muốn hù dọa cho nhân loại này phải thối lui.
Tuy nhiên động tác của nó chưa từng được nhân loại này chú ý tới, hắn vẫn như trước không nhanh không chạm tiến lên, tựa hồ trước mặt hắn không phải là con tiên thiên linh thú vừa đại triển thần uy làm vô số hậu thiên tu luyện giả bị thương, mà là chỉ là chó mèo bình thường không đáng để quan tâm tới.
Lòng tự tôn của đầu tiên thiên linh thú bị xúc phạm nằng nề, nó mở miệng cỗ quang mang màu xanh lại một lần nữa phát ra.
Đây là thủ đoạn công kích cường đại nhất của nó, khi phóng xuất ra tuyệt đối có thể ngăn cản được hậu thiên tu luyện giả.
Mặc dù vừa rồi nó đã phóng thích ra một lần, nhưng khi cảm thấy được nguy hiểm từ nhân loại nhỏ bé này nó không chút do dự phóng ra một lần nữa.
– Hống.
Quang mang theo tiếng rống nhanh chóng phóng ra, nhưng mà chuyện quỷ dị lại càng xảy ra thêm.
Nhân loại kia chỉ giơ một tay lên và điểm nhẹ nhàng về phía trước, sau đó quang mang màu xanh nhất thời không có chút tác dụng nào với người nọ, ngược lại còn bị phản hồi trở lại.
Linh thú cự hùng phát ra một tiếng thống khổ vạn phần, nó lập tức phát hiện lực lượng luồng thổ tức phản hồi trở lại càng cường đại hơn xa so với khi phát ra.
Nó căn bản không rõ vì sao lại gặp phải chuyện như vậy, chỉ là không kịp chờ nó cẩn thận suy nghĩ, thì da thịt trên người lập tức bạo liệt, trong nháy mắt máu me bắn tung tóe khắp nơi.
Một cái đầu to lớn rơi xuống mặt đất, lăn một vòng dừng lại dưới chân một tên thủ vệ.
– Giữ chiếc đầu đó thật tốt, Dịch Trung Thiên sẽ thưởng cho ngươi. – Hạ Nhất Minh chậm rãi nói, sau đó nhấc chân hướng về phía tường thành bên kia đang không ngừng bị con tiên thiên linh thú còn lại tàn phá.
Tên thủ vệ trợn mắt cứng lưỡi nhìn theo bóng lưng Hạ Nhất Minh đang rời đi, hắn vuốt vuốt hai tròng mắt nếu không phải đầu của con tiên thiên linh thú còn đang ở cạnh hắn, thì hắn còn nghi ngờ bản thân nằm mộng nữa.
Chỉ nhẹ nhàng điểm tay một cái đã dễ dàng giết chết một đầu tiên thiên linh thú, loại chuyện này cho dù chứng kiến thấy thì cũng khó có thể tin nổi.
Không chỉ có hắn, mà ngay cả các thủ vệ ở gần cũng giống như bị trúng tà, tựa hồ như bọn họ đã quên đi trận chiến đang phát sinh trên đầu tường thành, mà trợn mắt cứng lưỡi nhìn theo bóng lưng của người kia.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên không quan tâm tới ánh mắt của người khác, hắn cất bước đi về phía con tiên thiên linh thú đang không có ai kiềm chế. Tộc độ của hắn cũng không nhanh, hơn nữa ở trước mặt lại có không ít người cản trở, nhưng hắn cứ bình tĩnh đi về phía trước, mắt thấy sắp đụng tới người trước mặt mà không biết bằng cách nào đã đi xuyên qua. Không ai có thể chứng kiến hắn làm thể nào tránh khỏi người đó, cho dù là trợn tròn mắt nhìn theo cũng không thu hoạch được gì.
Chứng kiến một màn này trong lòng mọi người đều âm thầm hồi hộp, chẳng lẽ bản thân gặp phải quỷ sao?
Trên người Hạ Nhất Minh không tỏa ra khí tức của Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả, hắn ở trên tường thành đều giống như hậu thiên tu luyện giả bình thường, nếu như không phải đứng cùng đám người Dịch Trung Thiên thì căn bản không ai chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Lúc này ở trên tường thành không còn người nào dám xem thường người tuổi trẻ này, bọn họ cuối cùng cũng rõ người này nguyên là một cường giả chân chính.
Chỉ vài bước sau đó, Hạ Nhất Minh đã đi tới trước mặt đầu tiên thiên linh thú còn lại, hắn hơi cười giống như không có chứng kiến đầu cự hùng này mà tiếp tục tiến tới.
Cự hùng linh thú gào lên một tiếng, giơ hùng chưởng lên đập thẳng xuống mang theo tiếng xé gió bén nhọn.
Sau đó, mọi người chỉ nhìn thấy quang mang chợt lóe lên, tốc độ độ của quang mang vượt qua năng lực phản ứng của bọn họ, điều duy nhất những người này thấy là nó lóe lên và biến mất chỉ sau thời gian chưa đầy một cái chớp mắt.
Sau đó, Hạ Nhất Minh tiếp tục đi tới, con tiên thiên linh thú ở phía sau lưng hơi run lên một chút, giống như ngọn nến lung lay trước gió, cuồi cùng đổ ập xuống.
Không ai có thể nhìn thấy Hạ Nhất Minh ra tay thế nào, chính bọn họ cũng không nghĩ ra Hạ Nhất Minh vì sao lại có thể không để ý tới thổ tức của linh thú? Chờ tất cả thủ vệ ở xung quanh từ trong rung động kịp phản ứng lại thì Hạ Nhất Minh đã rời đi, hắn nhẹ nhàng đi tới gần đám người Trương Bách Lâm.
Lúc hắn đi qua, bốn đầu linh thú cự hùng động tác đột nhiên trì hoãn lại, chúng nó như kẻ say rượu, thân hình lắc lư liên tục như không thể đứng vững.
Quang mang thật lớn xuất hiện trên cổ linh thú, đám người Trương Bách Lâm trực tiếp cầm vũ khí chém vào bốn cái đầu của bốn con linh thú. Đến ngay cả lúc này bọn họ cũng không biết vì sao bốn con linh thú này đột nhiên lại trở nên yếu đuối như vậy.
Mà lúc này Hạ Nhất Minh đã đi tới trước đầu ngàn năm linh thú hung hãn nọ.
Một tiếng rống giận dữ long trời lở đất từ xa truyền tới, khi tiếng rống này xuất hiện, ở trương tường thành Dịch Trung Thiên cùng với Từ Quân đang quần đấu với một đầu ngàn năm linh thú. Đúng lúc này con linh thú há to miệng ra, từ trong đó thoát ra một đoàn khói màu xanh có thể thấy được bằng mắt thường.
Hai người Dịch Trung Thiên thầm kêu không tốt, bọn họ hiểu nhiên hiểu rõ được uy lực do thổ tức của linh thú vô cùng lớn, hơn nữa đầu linh thú này lại là ngàn năm linh thú, tồn tại tối cao vô thường trong đàn thú.
Đại khái linh thú dưới năm trăm năm trở xuống mặc dù cũng có được thực lực cường đại, nhưng chỉ cần có một ít hậu thiên tu luyện giả vây công là trên cơ bản có thể ứng hó nổi.
Nhưng khi linh thú sống tới năm trăm năm, thể chất của bọn chúng sẽ sinh ra biến dị trở thành tiên thiên linh thú. Trong cơ thể linh thú lúc đó sẽ xuất hiện tiên thiên nội đan, chúng có thể tự động hấp thu thiên địa chi lực để duy trì lực lượng của bản thân, hơn nữa có thể không ngừng tích súc sinh mệnh chi lực để chờ đợi lần tiến hóa tiếp theo.
Khi đạt đủ ngàn năm thực lực của linh thú lại càng trở nên cường đại hơn, tiên thiên nội đan có thể phát ra uy lực cường đại tới mức khó tin.
Bọn chúng đạt tới cảnh giới này thì thực lực có thể so sánh cùng với Nhất Đường Thiên của nhân loại. Chủ yếu hơn, uy lực của thổ tức do linh thú phát ra cũng được tăng cường hơi. Không những thế tiên thiên linh thú bình thường sau khi thổ tức phải nghỉ ngơi chốc lát, còn ngàn năm linh thú lại có thể liên tục phát ra mấy lần.
Nếu như không phải Từ Quân là Băng Cung sứ giả, được môn phái ban thưởng cho một ít thần binh lợi khí thì hai người tuyệt đối không thể kiềm chế được con ngàn năm linh thú này. Bất quá, đầu linh thú lúc này rõ ràng đã thẹn quá hóa giận, bắt đầu toàn lực ứng phó.
Hai người không hẹn mà cùng nhảy lui về phía sau, thân pháp bọn họ cực kỳ quái dị, trong lúc thối lui về phía sau thân hình còn hơi lắc lư tựa hồ có thể tùy thời thay đổi phương hướng rút lui.
Giờ phút này hai người đã đem khinh thân công pháp của bản thân phát huy tới mức cực hạn, dù là thổ tức của ngàn năm linh thú có phát ra bọn họ cũng nắm chắc bảy thành có thể tránh thoát. Nhưng mà, ngay giờ phút này, đầu linh thú đã làm ra chuyện mà bọn họ khó tin nổi.
Đoàn quang mang màu xanh từ trong mồm nó c không được phóng ra, thân thể to lớn cũng không lao về phía trước, ngược lại còn thối lui về phía sau. Giờ phút này, nó thể hiện tốc độ vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân hơi run lên, có đoán như thế nào thì bọn họ cũng không thể nghĩ ra được đầu ngàn năm linh thú này đang làm trò gì? Tuy nhiên, còn chưa chờ bọn họ phản ứng lại, thì chỉ thấy đầu ngàn năm linh thú này ở giữa không trung đình chỉ lại, giống như ở nơi đây đột nhiên xuất hiện một cái lồng giam, đem nó giữ vững ở trên không trung.
Thanh âm vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi từ trong miệng con linh thú phát ra, sau dó thổ tức màu xanh của nó từ trong miệng thoát ra.
So sánh với năm trăm năm tiên thiên linh thú, thổ tức của ngàn năm linh thú có uy lực cao hơn một bậc, đoàn quang mang màu xanh từ trong miệng cự hùng phun ra với tốc độ không thể tưởng được vọt về phía hai vị tiên thiên cường giả trước mặt
Nó cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa rồi đột nhiên nó nghe được hùng vương gọi trở về, cho nên mới có ý định rút lui. Nhưng vừa đi tới bên bờ tường thành, thì cả thân hình của nó bị một cỗ lực lượng khổng lồ bao vây lại. Dưới tình huống giãy dụa không có kết quả, nó vừa hoảng sợ, vừa phẫn nộ phõng ra công kích cường đại nhất của mình.
Trong lúc Dịch Trung Thiên và Từ Quân giao thủ với đầu ngàn năm linh thú, tất cả mọi người xung quanh đã sớm tản ra. Bởi vì ai cũng biết trận chiến này cũng không phải thực lực của mình có thể xen vào, nếu không cẩn thận bị cuốn vào trong đó thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Quang mang màu xanh ập tới, khu vực trước mắt mọi người trong nhất thời bị chúng bao phủ.
Hai người Dịch Trung Thiên đã sớm có phòng bị, tinh thần của bọn họ vẫn luôn tập trung lên đầu ngàn năm linh thú, vừa thấy nó thổ tức thì thân hình nhanh chóng thối lui về phía sau, chỉ loáng cái đã rời xa khỏi phạm vi sát thương. Nhưng mà chuyện khó hiểu lại tiếp tục xảy ra một lần nữa.
Đoàn quang mang màu xanh này cũng không lan tràn ra xung quanh, khi phạm vi của nó khuếch trương ra ba trượng thì đỉnh chỉ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Thổ tức của linh thú là đòn sát thủ cường đại nhất của chúng, một khi thi triển ra có thể nói ngay cả thân hình bọn nó cũng khó có thể chống cự lại. Hơn nữa đoàn quang mang màu xanh còn nhanh chóng bị dội ngược trở lại phía con linh thú.
Tiếng rống đau đớn từ trong miệng ngàn năm linh thú phát ra, thân thể của nó cuối cùng đã có thể động đậy, sau đó lảo đảo chạy về phía trước, tựa hồ như khi bị chính thổ tức của mình phản lại đã khiến nó trọng thương.
Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân nhìn thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, mặc dù bọn họ cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Thổ tức của con linh thú vì sao lại quay ngược trở lại tấn công nó. Nhưng loại tình huống này đối với hai người không nghi ngờ gì đều vô cùng có lợi, hai người đồng loạt vung vũ khí lên tấn công.
Ở giữa không trung đột nhiên xuất hiện một vệt sáng, sau đó một chiếc đầu to lớn bay lên, đây đúng là do Dịch Trung Thiên một đao cắt đứt đầu con ngàn năm linh thú.
Lui nhanh về sau vài bước, Dịch Trung Thiên đưa ánh mắt khó tin nhìn trường đao trong tay mình, trong ánh mắt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc.
Hắn đối với binh khí của mình vô cùng hiểu rõ, mặc dù cây đại đao này là một kiện binh khí thượng đẳng, nhưng so với các thần binh lợi khí mà tôn giả sử dụng thì còn kém xa. Mà da của ngàn năm linh thú thì cứng như sắt thép, cho dù là nó đứng yên cho hắn dùng đao tấn công thì trong vòng một nén nhang cũng đừng mơ tưởng chặt được đầu nó.
Kỳ thật, đừng nói là hắn, cho dù là Từ Quân cầm trong tay thần binh lợi khí cũng không có cách nào chặt bỏ được đầu ngàn năm linh thú chỉ trong một chiêu.
Dù sao, tu vi võ đạo của bọn họ hãy còn thấp, còn lâu mới có thể phát huy ra được uy lực chân chính của thần binh lợi khí. Cho nên song kiếm này cũng chỉ có thể khiến cho ngàn năm linh thú phải kiêng kỵ, chứ không thể thay giết được nó. Vậy mà lúc này, chuyện khó tin đã xảy ra.
Hắn chỉ tiện tay cắt ngang một đao, nhưng một đao này lại trực tiếp cắt được thủ cấp của ngàn năm linh thú, điều này đã vượt ra khỏi phạm trù có thể thừa nhận của hắn.
– Dịch huynh, chúc mừng. – Từ Quân sau một lúc trợn mắt cứng lưỡi nhìn thi thể con ngàn năm linh thú đổ xuống nói. Mặc dù hắn cũng không tin được vào mắt mình, nhưng chuyện xảy ra ngay trước mắt thì không thể giả được, lúc này trên cổ con ngàn năm linh thú đã không còn chiếc đầu nữa. Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
– Dịch huynh, tu vi võ đạo tiến nhanh, một đao có thể chém chết ngàn năm linh thú, tiểu đệ nhất định sẽ đem chuyện này bẩm báo với trưởng lão của bổn môn để được tưởng thưởng.
Sắc mặt Dịch Trung Thiên đỏ lên, vội vàng khoát tay nói:
– Từ huynh, việc này tương đối kỳ quái xin hãy hoãn lại.
Dứt lời hắn quay đầu nhìn qua tình huống trên tường thành, hơi ngẩn người ra một chút.
Trên tường thành lúc này chri còn vài nơi phát sinh ra những trận chiến, nhưng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là những trận chiến đó có linh thú bình thường đánh với tổ đội hậu thiên tu luyện giả. Về phần tiên thiên linh thú thì lúc này đã không còn con nào có thể sống nữa.
Hơn nữa, ở một phía tường thành, ba người Trương Bách Lâm đang mở to mắt nhìn binh khí trong tay mình. Ở trước mặt bọn họ, bốn đầu tiên thiên linh thú đã bị hạ gục, thân thể mỗi con linh thú đều bị chia đôi, rõ ràng đã bị ba người giết chết.
Nếu như nói ba người bọn họ liên thủ giết bốn đầu tiên thiên linh thú mặc dù khó có thể khiến kẻ khác tiếp nhận, nhưng cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Dù sao, ngay cả hai người bọn họ trong lúc không hiểu gì cũng chém chết được một đầu ngàn năm linh thú. Như vậy ba vị tiên thiên cường giả giết chết bốn đầu tiên thiên linh thú thì cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận.
Tuy nhiên, bọn họ lại nhỡ rõ ràng, tiên thiên linh thú tấn công lên tường thành có sáu con, như vậy hai con còn lại đâu?
Khi trận chiến vừa bắt đầu, Dịch Trung Thiên cùng Từ Quân toàn lực chú ý tới đầu ngàn năm linh thú, hai người không thể phân tâm chú ý tình huống của các trận chiến xung quanh.
Dù sao, thực lực của ngàn năm linh thú hơn xa bọn họ, mặc dù có thần binh lợi khí khiến cho bọn chúng có chút kiêng kỵ, nhưng không thể bù đắp được khoảng cách thực lực chênh lệch. Nếu như trong chiến đầu mà còn phân tâm, thì hai người chính là tự tìm đường chết. Cho nên những sự kiện diễn ra trên chiến trường hai người không hề hay biết chút nào.
– Trương huynh, phu phụ Trần huynh có công phu thật là tốt. – Từ Quân thật lòng tán dương.
Trương Bách Lâm cùng phu phụ Trần Lâm Tây đưa mắt nhìn nhau cười khổ, giữa năm người lúc này đột nhiên xuất hiện một bầu không khí quỷ dị. Bất quá, có thể cường địch giết chết là đại biểu bọn họ đã bảo vệ được Bằng thành, hơn nữa có thể chiếm được tiên thiên nội đan, đây chính là lợi ích vô cùng to lớn.
Dịch Trung Thiên đưa ánh mắt nhìn chung quanh, đột nhiên nói;
– Hạ tiền bối….
Mọi người đưa ánh mắt nhìn theo hắn, chỉ thấy trên tường thành phía xa, thần bí thanh niên trẻ tuổi đang đứng nhìn về phương xa.
Trong lòng bọn họ đồng thời xuất hiện một cảm giác quái dị, nơi này là chiến trường sinh tử, bọn họ đối mặt đều là những linh thú cường đại. Vậy mà nhìn qua thanh niên thần bí này thì thấy hắn căn bản là chưa từng để ý tới trận chiến này. Lực chú ý của hắn từ đầu tới giờ vẫn để ý tới phương xa.
Từ phía xa, một tiếng rống giận dữ một lần nữa vang lên.
Thanh âm phát ra lần này không chút nào che dấu lực lượng cường đại, tường thành nơi đây cũng bị nó làm cho rung chuyển.
Mọi người trên tường thành bị loại lực lượng này ảnh hưởng làm cho trong đầu toàn những tiếng ông ông. Vài đầu linh thú cự hùng bình thường còn lại không để ý tới đối thủ của mình rút lui lại phía sau, lúc này sau lưng bọn chúng giống như có truy binh đuổi theo, tốc độ rút lui nhanh tới cực điểm.
– Thánh thú… – Sắc mặt Dịch Trung Thiên trắng bệch ra, chút vui sướng vừa xuất hiện trong lòng hắn giờ phút này đã được thay thế bằng sự sợ hãi.
Lúc này, từ phía chân trời đằng xa đã dần xuất hiện những tia sáng, những tia sáng này đang không ngừng lan tràn đi khắp mọi ngõ ngách trên mặt đất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky