Suy nghĩ dần mật đi, một giây cuối cùng Dư Vô Sanh trong long điên cuồng hô lên một câu chưa kịp nói ra trên miệng:
– Phụ Thân. Cả đời này ta không thể khiến người tự hào.
Rời căn phòng thật lớn kia Vũ Phi Dương chậm rãi tiến lại bên cạnh Vũ Mạc Phi, nhẹ giọng nói:
– Vô Sanh là một hảo hài tử.
Vũ Mạc Phi lúc này dường như đã khôi phục vẻ bình tĩnh, chí ít bề ngoài lão đã không thất thố như khi này.
Lão gật đầu thật nặng nói:
– Vô Sanh quả thực là hảo hài tử.
– Vô Sanh để lại hai người cháu phải không.
Vũ Phi Dương nhẹ giọng nói:
– Vâng. Ta đã đưa bọn họ ra ngoài kinh thành.
Vũ Mạc Phi do dự một chút nói:
– Đưa một người trở lại đi.
Vũ Phi Dương nhìn căn phòng lớn, chậm rãi nói: Truyện
“Vũ Thần “ được copy từ diễn đàn – Lão phu cả đời không có con nối dõi. Nếu như ngươi đồng ý thì để một người cho ta.
Vũ Mạc Phi ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Nếu bình thường e rằng lão khẳng định mừng rõ như điên, nhưng giờ phút này, lão nghĩ tới đứa con duy nhất đang rời xa mình, trong lòng dĩ nhiên khó khống chế cảm xúc.
Vũ Phi Dương nhẹ vỗ lên vai lão vài cái, sau đó thấp giọng nói:
– Mạc Phi. Ngươi ra ngoài thành mời ba vị kia tới đây.
Sự bi thương trong lòng Vũ Mạc Phi nhất thời tiêu tán hơn nửa, lão ngẩng đầu nói:
– Tam thúc. Ngài lo Lão tổ tông không thể ngưng tụ Ngũ Hành thân thể?
Vũ Phi Dương trầm ngâm một chút nói:
– Nếu không có thân thể Ngũ Hành như Hạ Nhất Minh hỗ trợ, khả năng thành công của Lão tổ tông quả thực không cao. Nhưng lúc này xác xuất thành công có thể đạt một nửa.
Lão thở thật dài một hơi, nói:
– Xác xuất một nửa đã là không tồi. Nhưng đề phòng vạn nhất…
Trong âm thanh của lão xuất hiện sát khí không chút nào che giấu.
Vũ Mạc Phi sắc mặt biến hóa khó lường, rốt cuộc cúi đầu nhận lệnh. Theo sau lão xoay người bước đi, nhưng vừa lúc đó âm thanh của Vũ Phi Dương vang lên:
– Mạc Phi. Ngươi rời đi tốt nhất nên ở ngoài thành đừng quay lại.
Vũ Mạc Phi kinh ngạc quay đầu nhìn bóng lưng Tam thúc, cái đầu bóng lưỡng của lão theo ánh sáng lóe lên quang mang kỳ dị.
Mơ hồ trong đầu Vũ Mạc Phi xuất hiện dự cảm xấu. Lão chần chư giây lát rốt cuộc cũng rời đi.
Vũ Phi Dương thở thật dài một hơi, lão ngẩng đầu nhìn trời, trên không trung tràn ngập ánh sáng chói lọi.
Miệng lão khẽ nói:
– Vũ gia chũng ta như mặt trời này sao?
Trong căn phòng Vũ lão tiên sinh lúc này đã lấy đi khỏa Xá lợi tử trên cánh tay cứng ngắc của Dư Vô Sanh.
Khi lão cầm khỏa Xá lợi tử trên tay, vẻ mặt Dư Vô Sanh đã không còn nhìn ra nữa. Tuy máu phủ kín nhưng tựa hồ lúc này gương mặt hắn xuất hiện nụ cười trút được gắng nặng, thân thể sau cùng đổ vật về phía sau.
Hạ Nhất Minh bước tới nhẹ nhàng đỡ lấy thi thể Dư Vô Sanh đồng thời đặt gã trên ghế.
Vũ lão tiên sinh chậm rãi gật đầu, theo sau ánh mắt lão chăm chú nhìn khóa Xá Lợi tử dính đầy máu tươi trên tay.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, vừa lúc chứng kiến Vũ lão tiên sinh mở miệng trực tiếp nuốt Xá lợi tử vào bụng.
Nhất thời trong lòng Hạ Nhất Minh rung động không thôi. Yết hầu của hắn giật giật, một thân chân khí vô cùng khó khăn mới đè nén cảm giác kia xuống.
Hít một hơi thật sâu, gương mặt Hạ Nhất Minh nhăn nhúm. Không khí sặc mùi máu tanh trong phòng nhắc nhở hắn, đệ nhất nhân của Vũ gia vừa nuốt xong một khỏa Xá lợi tử đầy máu.
Hai mắt Vũ lão tiên sinh khép hờ, lão cũng không nhìn về phía Hạ Nhất Minh nhưng dường như hiểu rõ suy nghĩ của hắn, trầm giọng nói:
– Lão phu không thể ngăn cản Vô Sanh phải chết. Nếu Hạ huynh tán thành xin trợ giúp một tay. Nếu không tán thành xin rời khỏi. Lão phu sẽ hạ lệnh mở Tàng Kinh các để mặc ngươi xem xét.
Hạ Nhất Minh nhướng mày trong đầu hắn nghĩ tới thỉnh cầu cuối cùng của Dư Vô Sanh.
Không nói một lời, hắn đi tới phía sau Vũ lão tiên sinh, nhẹ nhàng đưa một tay đặt trên lưng lão.
Trong cơ thể Vũ lão tiên sinh chân khí cuồn cuồn như đại dương, hiển nhiên Hạ Nhất Minh lúc này cũng bị luồng chân khí đó làm tê dại. Truyện
“Vũ Thần “ được copy từ diễn đàn Hạ Nhất Minh trầm ngâm một chút, nói:
– Vũ lão tiên sinh. Chân khí của ngài vô cùng cường đại, vãn bối e rằng không đủ lực. Nếu ngài cho phép, vãn bối muốn sử dụng Ngũ hành Hoàn.
Hắn dừng lại một chút, giải thích:
– Thư thần khí mô phỏng này có tác dụng chúc phúc rất lớn. Đặc biệt trên phương diện chân khí hiểu quả càng thần kỳ. Nếu sử dụng Ngũ Hành Hoàn khả năng thành công sẽ cao hơn một chút.
Hạ Nhất Minh nói nhưng lời này cũng có chút cẩn trọng, dù sao lúc này hắn không phải liều mạng mà đang hỗ trợ người ta. Quá trình này tựa hồ chưa có ai từng sử dụng binh khí, bởi vậy hắn lo lắng, bản thân khi đem Ngũ Hành Hoàn ra, ngược lại sẽ bị đối phương công kích mạnh liệt.
Vũ lão tiên sinh sắc mặt hơi đổi, lão tựa hồ như nghĩ gì, chậm rãi gật đầu nói:
– Hạ huynh đệ. Nếu không phải vì lời hứa với Dư Vô Sanh cũng không sử dụng tới Ngũ Hành Hoàn phải không.
Hạ Nhất Minh âm trầm không nói, trong lòng hắn quả thật tự nhủ. Nếu không phải nhận lời Dư Vô Sanh, hắn đương nhiên không có khả năng vận dụng bảo bối này.
Ra tay giúp đỡ hắn sẽ dốc sức, nhưng thành công hay thất bại không phải trách nhiệm của hắn. Lúc này có thể lấy ra binh khí kia, có thể nói là dốc toàn lực giúp đỡ.
– Đa tạ Hạ Huynh đệ.
Vũ lão tiên sinh khẽ cười, bình tĩnh nói:
Hạ Nhất Minh vung tay, một đạo quang mang lóe lên. Chỉ giây lát quang mang này phát
ra ngoài bảo phủ hai người. Ánh sáng mãnh liệt chỉ theo khe hở chiếu ra ngoài căn phòng.
Lúc này trên cánh tay Hạ Nhất Minh ánh sáng càng mãnh liệt, Ngũ sắc quang mang không ngừng léo lên.
Hạ Nhất Minh nhìn bàn tay mình trong lòng sợ hãi không thôi.
Sau khi ngưng tụ thành cồn Ngũ hành chi hoa, Ngũ hành thế giới dần trở lên hoàn mỹ. Quang mang Ngũ Hành Hoàn theo đó càng phát ra mãnh liệt hơn.
Mặc dù uy lực không thể cùng thần khí chân chính so sánh nhưng Hạ Nhất Minh cảm nhận được,chỉ cần Ngũ Hành Hoàn tiếp tục biến hóa, sẽ có lúc nó giống như ánh sao trên trời vậy.
Chân khí cường đại cẩn trọng quán nhập vào thân thể Vũ lão tiên sinh. Lá gan của vị Vũ lão tiên sinh này quả thật không nhỏ, tùy ý để chân khí của Hạ Nhất Minh di chuyển bên trong.
Cảm nhận được điều này Hạ Nhất Minh trong lòng mắng thầm, lão hồ ly. Bất quá hắn không khỏi cảm thấy khâm phục vài phần.
Ban đầu hắn chỉ định hỗ trợ mà thôi. Có thể Ngưng tụ Ngũ hành thân thể hay không tùy thuộc vào lão.
Nhưng không ngờ vị lão nhân gia này tại giờ phút quyết định lại lựa chọn phó mặc tất cả. Điều này chẳng phải tự mình đưa thân vào chỗ chết sao? Chẳng lẽ lão không biết, chỉ cần Hạ Nhất Minh hắn động sát niệm, tuyết đối lão chết không nhắm mắt? Khi đó bất luận là ai cũng đừng mong nhận ra nguyên cớ.
Âm thanh Vũ lao tiên sinh chậm rãi vang lên:
– Ngươi có Ngũ hành thân thể lại kiêm tu Ngũ hành, đối với Ngũ hành luân chuyển mà nói tuyệt đối hơn xa lão phu. Nếu do ngươi chủ động, khả năng thành công sẽ cao hơn một bậc.
Hạ Nhất Minh giật mình, hắn than nhẹ một tiếng, cười khổ nói:
– Cũng được. Vãn bối sẽ cố gắng hết sức.
Theo sau chân khí của hắn truyền tới, dưới lực lượng chúc phúc của Ngũ Hành Hoàn Càng mãnh liệt cường đại hơn, thậm chí xuất hiện cảm giác vô hạn.
Hạ Nhất Minh cũng không nói gì, bất quá sắc mặt Vũ lão tiên sinh dần thay đổi, hai mắt lão khẽ mở, tinh quang bên trong lóe sang ngời.
Đôi mắt lão bộc lộ sự ngạc nhiên cùng vẻ tham lam pha thêm chút do dự.
Vũ gia mặc dù cũng từ Ngũ Hành môn mà ra nhưng đích thực không am hiểu về Ngũ Hành Hoàn, bởi thế mới bị giới hạn trong ghi chép của bí tịch.
Nguồn: https://sachvui.comMặc dù trong bí tịch truyền thừa có miêu tả Ngũ Hành Hoàn là bảo vật độc nhất vô nhị trong thiên hạ nhưng lúc này cảm nhận được chân khí Hạ Nhất Minh lần thứ hai tiến vào cường đội chênh lệch cực lớn Vũ lão tiên sinh mới thật sự hiểu ra uy năng cường đại của nó.
Năm lần, năm lần tăng phúc này đủ để bất cứ cao thủ nào cũng phải động tâm.
Ngũ Hành Hoàn trong tay Hạ Nhất Minh, nếu đổi lại trong tay lão, cho dù đồi mặt với Thần Toán Tử nắm giữ Thần toán thuật cũng không phải kiêng kỵ gì. Chỉ cần đánh ra một kích toàn lực, cũng có thể dễ dàng đánh bại Thần Toán Tử. Cũng chỉ với năng lực chúc phúc năm lần, lão đủ tư cách khiêu chiến bất cứ cao thủ Nhân đạo đỉnh cấp nào.
Giờ phút này, sự kiên định trong lòng lão bắt đầu dao động.
Hạ Nhất Minh cũng cảm nhận được điều đó bởi vị Vũ lão tiên sinh này định lực rất mạnh trên đời hiếm thấy.
Lão Xá lợi tử đầy máu mặt không hề biến sắc nuốt. Trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ nhưng trái tim không đập loạn nhịp.
Bởi vậy tinh thần Hạ Nhất Minh vẫn chăm chú như trước, hắn không chút do dự thông qua Ngũ Hành Hoàn truyền chân khí vào cơ thể đối phương.
Chân khí khổng lồ lan tràn trong cơ thể Vũ lão tiên sinh, hơn nữa đi tới đan điền lão.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu được, lão vì sao buông nỏ, để mặc thành bại cho hắn tự quyết.
Trong đan điền lão lúc này như một chiến trường thu nhỏ, bốn loại lực lượng Mộc, Hỏa, Thổ, Kim vồn đang bảo trì cân bằng bỗng nhiên bạo phát.
Nguyên nhân là do một loại lực lượng mới đột nhiên xuất hiện.
Chính là Thủy hệ lực lượng.
Bất quá lực lượng này cũng không phải tới từ thân thể Vũ lão tiên sinh mà là lực lượng tới từ bên ngoài.
Cố lực lượng cường đại mang theo đặc tính trung hòa tựa hồ như muốn đồng hóa, mở rộng địa bàn trong đan điền lão.
Mà trong đan điền Vũ lão tiên sinh, bốn loại lực lượng kia mặc dù ra sức chống cự nhưng khi Ngũ Hành lực lượng xuất hiện đầy đủ, biến hóa rõ ràng không ai đoán trước được.
Năm loại lực lượng coi đan điền như chiến trường điên cuồng đối kháng.
Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Hạ Nhất Minh hai mắt nhíu lại, hắn biết nhất định phải theo được sự biến hóa của đan điền này mới có tác dụng.
Bất quá muốn theo được sự biến hóa của nó thật sự quá khó khăn.