Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 677: Đan điền trụ khách

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Thân hình Hạ Nhất Minh thoáng một cái đã vượt ra ngoài hơn mười trượng. Thân pháp của hắn có chút quái dị. Thân thể của hắn uốn lượn làm cho người ta không thể nắm bắt được. Hơn nữa, tốc độ của hắn cũng cực nhanh, chẳng khác gì một cơn gió, không hề để lại dấu vết.
Nếu như lúc này, Phương Thịnh mà nhìn thấy Hạ Nhất Minh thi triển thân pháp, chắc chắn sẽ phải hoảng sợ.
Bởi vì cho đến bây giờ, Hạ Nhất Minh đã đem Phong Vũ phi đằng thuật do mình sáng tạo, Du Ngư thân pháp cùng với Truy Điện thân pháp học trộm được của Phương Thịnh dung hợp lại làm một. Một khi thi triển, không chỉ như mây như sương, phiêu dật như gió mà tốc độ cũng tăng lên trước rất nhiều.
Có thể làm được điều đó cũng là nhờ khi ở Luân Hồi chi địa, Hạ Nhất Minh đã hiểu được ý nghĩa của năng lượng bản nguyên.
Sau khi đi được một lúc, Hạ Nhất Minh liền ngừng lại. Hắn nhìn quang một vòng, trong lòng thầm kêu khổ. Vốn hắn muốn trở về cứ điểm của Thiên Trì sơn, nhưng hiển nhiên là vào lúc này, hắn đã bị lạc mất phương hướng. Có trời mới biết được phương hướng trong cái góc này như thế nào.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh quyết định không đi nữa mà tới bên một gốc đại thụ ngồi xuống.
Hai cha con Lệ Giang Phong đã nói, khi bọn họ thấy mình cũng không nhìn thấy Ngưng Huyết nhân. Mà lời nói của bọn họ chắc chắn là đúng. Nếu là người khác thì còn có thể hoài nghi bọn họ thuận tay đem Ngưng Huyết nhân đi. Dù sao thì xá lợi thần đạo và xá lợi của Tôn giả tạo ra nó cũng có giá trị quá to lớn. Ngay cả thần khí phỏng chế cũng không thể quý bằng.
Nhưng Hạ Nhất Minh biết cha con Lệ Giang Phong chắc chắn không thể mang Ngưng Huyết nhân đi. Bởi vì trên người Ngưng Huyết nhân còn có máu huyết của hắn. Trừ phi xóa đi toàn bộ máu huyết đó, nếu không chắc chắn hắn sẽ cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Thực ra, lúc ở cùng với cha con Lệ Giang Phong, Hạ Nhất Minh không hề cảm nhận được từ trên người của họ hơi thở của Ngưng Huyết nhân. Thậm chí ngay cả khu vực xung quanh cũng không hề có.
Khi phát hiện ra điều đó mới làm cho hắn thực sự hoang sợ. Chẳng lẽ nó lại có thể sinh ra thần trí, thoát khỏi sự khống chế của hắn mà rời đi? Mới nghĩ đến đó, trong lòng hắn liền cảm thấy ớn lạnh. Nếu thực sự như thế thì tương lai thế giới này chắc chắn sẽ phải hứng chịu một hạo kiếp.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh ngưng thần cảm ứng luồng ý niệm trong đầu. Luồng ý niệm đó vẫn còn tồn tại. Nhưng so với trước kia, nó lại xảy ra một sự thay đổi kỳ diệu. Nó không còn chống cự lại sự xâm nhập của Hạ Nhất Minh nữa. Nhờ đó mà hắn có thể quan sát được chút ý niệm thần kỳ trong đầu.
Có điều, cơ bản là Hạ Nhất Minh chẳng thể quan sát được cái vật gì. Hơn nữa, luồng ý niệm đó so với trước đã hoàn toàn trầm lặng hơn rất nhiều. Cho dù, Hạ Nhất Minh có kêu gọi như thế nào thì nó cũng chẳng hề nhúc nhích, hay đáp lại. Cảm giác mới này lại càng làm cho hắn thêm lo.
Lúc này, Hạ Nhất Minh nhớ lại quang cảnh kinh khung trong vầng sáng. Lúc đó, bản thân hắn tự nhiên lại bộc phát ra một nguồn năng lượng. Đối với hắn mà nói, nguồn năng lượng đó có phần xa lạ. Nhưng hắn cảm giác được rằng uy lực nó có tuyệt đối là từ trước đến giờ chưa bao giờ có. Đồng thời cũng rất quan trọng đối với hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Những suy nghĩ trong đầu hiện ra thật nhanh, Hạ Nhất Minh chợt nhướng mày, hiểu ra…
Nếu như hắn không nhầm thì vào lúc đó…
Ngay vào cái thời điểm nguy hiểm nhất, khi thấy Ngưng Huyết nhân không còn chịu đựng nổi nữa, sắp sửa tan biến. Cái cảm giác vô lực lúc đó làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy đau đớn.
Trong tình huống như vậy, cho dù là Ngũ Hành Hoàn hay Cửu Long lô cũng không thể giúp hắn thoát khỏi. Chỉ có thể trông cậy vào một mình Ngưng Huyết nhân. Nhưng nếu Ngưng Huyết nhân tan biến thì chờ đợi hắn chỉ có một kết quả duy nhất là biến thành một đống thịt vụn.
Vào lúc đó, cảm giác đối diện với sinh tử quả là đáng sợ. Cuối cùng thì Hạ Nhất Minh cũng vô thức thành công kích phát ý niệm của bản thân.
Có điều, ý niệm của hắn lại có điểm khác biệt so với Kim Chiến Dịch. Sau khi hắn thành công kích phát ý niệm, đã đem nó dung hợp với ý niệm của Ngưng Huyết nhân. Vì vậy mà mới có thể thành công chuyển áo giáp chân khí lên người nó.
So với việc Kim Chiến Dịch trực tiếp quang hóa thần binh, Hạ Nhất Minh chuyển áo giáp cũng không rõ ràng lắm nên hắn mới không thể ý thức được rằng cuối cùng thì mình cũng đột phá được cái cảnh giới hằng mong ước.
Tuy nhiên, mới cao hứng được một lát, Hạ Nhất Minh đã cau mày lại. Bởi vào lúc này hắn không còn cảm nhận được sự tồn tại của thứ lực lượng mạnh mẽ đó nữa. Ngay cả ý niệm phát ra cũng không thể cảm nhận được.
Lo lắng một chút, hắn thở ra, trong lòng cũng chẳng lấy gì làm buồn. Trường hợp như thế này cũng không phải chỉ có một mình hắn gặp. Cho dù là Kim Chiến Dịch hay những đại Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên trước kia cũng đều gặp phải vấn đề tương tự.
Sau khi lần đầu kích phát được ý niệm, cũng không thể nắm giữ ngay lập tức. Mà phải nhiều lần cảm ứng sự tồn tại của nón đến lúc đó mới có thể từ từ thành thục, nắm được nó trong tay.
Tất nhiên, Hạ Nhất Minh cũng biết đã thành công kích phát được ý niệm lần đầu tiên thì chỉ cần không chết, chắc chắn cuối cùng sẽ trở thành đại Tôn giả Ngũ Khí Triều Nguyên.
Nghĩ tới đây, tinh thần của hắn liền tập trung vào đan điền. Trải qua lần lĩnh ngộ về năng lượng bản nguyên, nên hắn có được một sự hiểu biết mới về đan điền hỗn độn của mình. Vì thế mà hắn càng muốn thăm dò xem sự huyền bí trong đó.
Trong đan điền của hắn như trước, chẳng có gì thay đổi. Nhưng sau khi tâm thần của Hạ Nhất Minh cảm ứng được toàn bộ đan điền của nó. Nhất thời tinh thần của hắn rung lên,ngay cả trái tim cũng đập thình thịch.
Một cảm giác mừng rỡ như điên nhanh chóng tỏa ra khắp người hắn. Khiến cho ngay nét mặt lãnh đạm của hắn cũng không thể giấu được sự tươi cười.
Thì ra là Ngưng Huyết nhân mà hắn tìm không được cũng không hề mất tích, cũng chẳng rời khỏi bàn tay hắn. Nó cùng với Ngũ Hành Hoàn, năng lượn bảo tháp, âm sát chi khí chui vào trong đan điền hỗn độn được tạo bởi năng lượng bản nguyên.
Ngoài ra, trong đan điền vốn giống như đêm tối lại xuất hiện một chút ánh sáng. Sau khi tiếp xúc với làn sáng đó, trong lòng hắn lại nổi lên cảm giác sợ hãi, dựng đứng cả tóc gáy.
Ánh sáng đó giống hệt như cái vầng sáng mà hắn phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể thoát ra. Có điều, chút ánh sáng trong đan điền của hắn quá nhỏ yếu, không thể so sánh được với vầng sáng kia. Chỉ là do cảm giác bị ăn phải thuốc đắng vẫn còn trong lòng hắn mà thôi.
Nếu nói thứ ánh sáng đó có tính chất gì đặc biệt thì chính là nó có thể xuyên qua tất cả mọi thứ, khiến cho địch nhân của nó không thể lường được.
Nhưng những tia sáng đó cũng không thể nào xuyên qua được năng lượng bản nguyên. Vì vậy nó cũng không thể chọc thủng được áo giáp mang theo âm sát chi khí. Đồng dạng, nó cũng không thể làm được chuyện gì khi nằm trong đan điền hỗn độn.
Ở nơi đây, quang mang và âm sát chi khí cũng giống nhau, đều đang thong thả hấp thu năng lượng của đan điền. Nhưng cho dù chúng hấp thu nhiều hay ít thì kích thước của chúng cũng chẳng có gì thay đổi.
Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu. Đây là năng lượng bản nguyên nên có thể cung cấp cho bất cứ loại năng lượng có thuộc tính. Nếu là một người khác, cho dù tu vi võ đạo của hắn có thâm hậu đến mấy cũng không thể nào đem âm sát chi khí cùng với năng lượng quang hệ đặt cùng một chỗ trong đan điền.
Chưa kể tới trong đan điền lại còn có một tên Ngưng Huyết nhân nữa.
Sau khi Hạ Nhất Minh chú ý tới Ngưng Huyết nhân, nét mặt hắn liền thay đổi. So với lúc mới ngưng tụ thành công xong, bây giờ, hình dáng của nó có vẻ hết sức chật vật.
Cũng không biết, Ngưng Huyết nhân làm thế nào mà tiến được vào đan điền của hắn. Nhưng giờ phút này, trạng thái của nó cũng không được tốt lắm.
Hạ Nhất Minh thầm hỏi không biết đan điền của hắn làm thế nào mà có thể nhét được một trăm lẻ tám viên đại xá lợi vào trong đó. Nhiều xá lợi như vậy mà đan điền của hắn không tự nổ thì đúng là may mắn.
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, đan điền của bản thân còn có thể chứa được cả thế giới tự thành Ngũ Hành Hoàn thì có thêm một tên Ngưng Huyết nhân nữa cũng là chuyện bình thường.
Giờ phút này, trên người Ngưng Huyết nhân không còn có lớp da đỏ tươi nữa. Ngay cả làn sương mù ngưng tụ nên cơ thể nó cũng dao động, chỉ chực biến mất.
Trong thân thể của nó có thể thấp thoáng thấy được những viên xá lợi như ẩn như hiện. Theo sự lưu chuyển của làn sương mù, gần như một viên xá lợi dần xuất hiện trước mặt hắn.
Tuy nhiên, chính thức làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy hoảng sợ chính là những viên xá lợi trên thân thể Ngưng Huyết nhân đã xuất hiện một vết nứt rất nhỏ. Đây mới là chuyện khiến cho Hạ Nhất Minh cảm thấy chấn động.
Độ cứng rắn của xá lợi không cần phải nói cũng biết. Chỉ cần sử dụng xá lợi bình thương chế tạo Ngưng Huyết nhân cũng đã quá mạnh rồi. Nhưng dưới sự chiếu rọi của vầng sáng trong Sinh Tử giới, không ngờ ngay cả thứ cứng rắn như thế cũng suýt bị tan vỡ. Điều này chứng tỏ vầng sáng đó có rất nhiều điều huyền bí.
Đến lúc này, chân khí quanh người Ngưng Huyết nhân đang chậm rãi lưu động. Từng luồng chân khí đi tới bên cạnh Ngưng Huyết nhân. Dưới công năng thần kỳ của đan điền, chân khí nhanh chóng chuyển đổi thành huyết lực, chui vào tron mi tâm của Ngưng Huyết nhân.
Hạ Nhất Minh có một cảm giác kỳ lạ. Như viên xá lợi thần đạo chính là một điểm quan trọng nhất. Chỉ cần cho nó huyết lực thì mọi chuyện không cần phải quan tâm đến nữa.
Quả nhiên, sau khi huyết lực tiến vào trong xá lợi thần đạo liền nhanh chóng đưa tới các điểm trong thân thể.
Gần nửa canh giờ trôi qua, những vết nứt trên các viên xá lợi dần khép miệng lại. Mặc dù vẫn còn cần đến một khoảng thời gian nữa, nhưng hoàn toàn có thể bảo toàn được những viên xá lợi đó.
Đến lúc này, Hạ Nhất Minh mới chính thức cảm thấy yên tâm. Hắn mở hai mắt, phun ra một chút trọc khí.
Ánh mắt hắn lại cảm thấy hưng phấn. Lần này tới Luân Hồi chi địa, phải nói là may mắn thì đúng hơn.

Chọn tập
Bình luận
× sticky