Sang ngày tiếp theo, Đế Thích Thiên yêu cầu được gặp riêng Hạ Nhất Minh, hắn lập tức đồng ý.
Phòng khách nơi Đế Thích Thiên ở không nghi ngờ gì chính là nơi xa hoa nhất trong Hạ gia trang, nhưng đối với thần đạo cường giả mà nói, bọn họ yêu cầu nơi ở lại cũng không phải là địa phương xa hoa gì, mà chính là trình độ thiên địa chi lực nồng đậm.
Mặc dù thiên địa chi lực ngày nay đã đậm đặc hơn xa trước kia, nhưng dù thế nào thì độ nồng đậm của nó vẫn không thể so sánh được với Thiên Trì nhất mạch.
Sau khi tiến vào trong phòng, Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử đã sớm ngồi ở bên trong.
Vẻ mặt hai người đều rất nghiêm nghị, làm cho Hạ Nhất Minh hơi giật mình.
– Tông chủ và Thần Toán Tử trưởng lão muốn tiểu đệ tới đây không biết có gì muốn phân phó – Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nói, hắn kiệt lực muốn làm cho không khí trong phòng dịu lại.
– Hạ trưởng lão ngồi đi. – Đế Thích Thiên chỉ một cái ghế, đợi cho Hạ Nhất Minh ngồi xuống mới trầm giọng nói:
– Hạ trưởng lão, lão phu lần này đến đây là có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, vẻ mặt tươi cười của hắn lập tức được thu lại, thay vào đó là nét mặt nghiêm nghị nói:
– Mời tông chủ đại nhân nói.
Đế Thích Thiên chậm rãi nói:
– Nửa năm trước lão phu đã quyết định từ chức chức vị tông chủ Thiên Trì, mời ngươi trở thành tân môn chủ của bổn môn. Lưu Mục tổ sư cùng mấy vị trưởng lão của bổn môn sau khi thương nghị đều nguyện ý, không biết ý của ngươi thế nào?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, nhưng chỉ thấy sắc mặt hai người vẫn không hề thay đổi, không chút nào tỏ vẻ là mình đang nói giỡn.
Cười khổ một tiếng, Hạ Nhất Minh sờ mũi nói:
– Tông chủ đại nhân, có thể trở thành tông chủ Thiên Trì nhất mạch tự nhiên là chuyện khiến cho người khác phải cao hứng, nhưng Hạ mỗ còn muốn tìm hiểu võ đạo, thật không có ý định ở lại một chỗ.
Đế Thích Thiên thở dài một tiếng, nói:
– Ngươi đối với võ đạo si tâm như vậy bọn ta cũng biết, nếu như không phải ngươi chuyên tâm với võ đạo thì không thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng chuyện tới bây giờ chúng ta cũng không còn đường để lui nữa.
Hạ Nhất Minh hơi có chút sợ hãi, ánh mắt tỏ vẻ hồ nghi.
Thần Toán Tử ho nhẹ một tiếng nói:
– Hạ trưởng lão, ngươi cũng chứng kiến quy mô bữa tiệc của Hạ gia trang hôm nay. Cho dù là Thiên Trì nhất mạch năm mới cũng không náo nhiệt như vậy, nếu như việc này kéo dài thì ở Tây Bắc sẽ có hai tiếng nói bất đồng, không xử lý tốt sẽ dẫn tới đại họa vô cùng.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình suy nghĩ, khi chưa được sự nhắc nhở của Thần Toán Tử, hắn chỉ thấy được sự huy hoàng của Hạ gia trang, nhưng lại không ngờ tới dẩn dấu dưới sự huy hoàng đó là nguy cơ trùng trùng.
Tây Bắc là đại bàn của Thiên Trì nhất mạch, bọn họ đã chiếm cứ nơi đây mấy ngàn năm, cho nên tuyệt đối không thể tha thứ được cho một thế lực mới quất khởi uy hiếp tới tôn nghiêm của họ.
Về điềy này cũng giống như Khai Vanh quốc ngày trước phải tốn trăm phương ngàn kế để dồn hắn vào chỗ chết.
Nếu như Hạ Nhất Minh không phải xuất thân từ Hoành Sơn nhất mạch, như vậy đám người Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử cũng không nâng đỡ giúp hắn trưởng thành, mà đã sớm tìm đủ mọi cách để giết chết hắn.
Bất quá, Hạ gia trang ngày hôm nay bộc lộ ra thực lực những sáu vị cường giả thần đạo.
Nếu như lúc này hắn cự tuyệt chức vị tông chủ của Thiên Trì nhất mạch, như vậy ngày sau chỉ sợ sẽ dẫn tới hậu quả to lớn vô cùng.
Trầm tư một lát, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nói:
– Tông chủ, Thần Toán Tử trưởng lão, ta có một đề nghị, hai vị xem thế nào.
Hắn nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, trầm ngâm nói:
– Các ngươi có thể tuyên bố, ta là chọn duy nhất cho chức vị tông chủ Thiên Trì nhất mạch sau này, bất quá bởi vì cần tu luyện võ đạo cho nên tạm thời còn chưa tiếp nhận chức vị này.
Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều chậm rãi gật đầu, tin tức này một khi tuyên bố ra ngoài, cùng với việc Hạ Nhất Minh tiếp nhận chức vị tông chủ không khác nhau là mấy.
Nhìn thấy hai người bọn họ gật đầu đáp ứng, Hạ Nhất Minh mới dần cảm thấy yên tâm.
Trước kia thực lực của hắn còn kém, quả thật là cũng từng nghĩ tới chức vị tông chủ Thiên Trì nhất mạch, nhưng sau khi tấn giai thần đạo, hơn nữa chứng kiến Thần Long chi uy, mục tiêu của hắn đã thay đổi.
Nếu tiếp nhận chức vị tông chủ, dù là hắn học theo bộ dáng của Đế Thích Thiên buông tay mặc kệ, nhưng nhiều ít bao nhiêu thì cũng ảnh hưởng tới con đường tu luyện, hơn nữa ngày sau cũng không tiện du lịch thiên hạ.
Cho nên, chỉ cần là có thể thì hắn sẽ tuyệt đối không tự chuốc khổ vào người.
Thần Toán Tử đột nhiên vỗ trán, nói:
– Hạ trưởng lão, còn có một việc muốn nhờ ngươi định đoạt.
Hạ Nhất Minh hồ nghi nói:
– Nếu như là chuyện của Thiên Trì nhất mạch thì hết thảy do Thần Toán Tử trưởng lão quyết định, tiểu đệ nhất địch đồng ý, tuyệt không phản đối.
Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử đều dở khóc dở cười, tiểu tử này còn chưa có nghe mà đã tìm cách trốn tránh trách nhiệm rồi.
Lắc đầu, Thần Toán Tử nói:
– Việc này mặc dù có liên quan tới Thiên Trì nhất mạch, nhưng cùng ngươi có quan hệ rất lớn.
Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi:
– Chuyện gì?
– Khai Vanh Chiêm gia. – Thần Toán Tử gằn từng chữ nói.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời chuyển lạnh, nói:
– Chiêm gia thì sao? Chẳng lẽ bọn họ còn dám nhảy ra hô phong hoán vũ sao?
Thần Toán Tử khoát tay áo, nói:
– Bọn họ đã rút khỏi thủ đô Khai Vanh quốc, từ nay về sau thối vị, đem toàn bộ quốc thổ chuyển giao cho Thiên La quốc.
Hắn dừng lại một chút nói:
– Ta cũng muốn hỏi một câu, ngươi định xử lý bọn họ thế nào?
Hạ Nhất Minh lúc này mới khôi phục lại bình tĩnh, sau nghĩ chốc lát nói:
– Ngày trước ta từng hứa, nếu hoàng thất Khai Vanh quốc thức thời thối vị, đem quốc thổ nhường cho Thiên La quốc, ta sẽ không tiếp tục so đo với bọn họ nữa.
Thần Toán Tử lúc này mới thở dài một hơi, cười nói:
– Ngươi đã không có ý định tiếp tục truy cứu nữa, thì quả là tốt.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
– Thần Toán Tử trưởng lão, chẳng lẽ có gì khó xử sao?
Thần Toán Tử mừng khấp khởi nói:
– Cũng không có gì khó, chỉ là Chiêm gia cùng với Ngũ Hành môn có chút quan hệ sâu xa, trưởng môn bọn họ phái người đến nói giúp. Ngươi nếu không chịu buông tha cho bọn họ, chúng ta coi như không biết chuyện này. Bất quá, ngươi đã không muốn làm khó bọn họ, vậy phần nhân tình này lão phu tự nhiên sẽ nhận.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn nhìn lão nhân giảo hoạt như hồ ly này, trong lòng âm thầm lắc đầu. Cũng may vị thiên hạ đệ nhất thần toán này là người của Thiên Trì, nếu như không quan hệ với hắn thì cho dù là người nào cũng phải lưu ý tới.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
– Ngũ Hành môn ngay cả chuyện này cũng muốn quản tới, không khỏi quá rộng a.
Trong thanh âm của hắn tràn ngập sự bất mãn, chuyện này là mâu thuẫn trong vùng Tây Bắc, mà phương Đông Ngũ Hành môn cũng có ý định thò tay vào thì ai cũng đều cảm thấy có chút bất mãn. Nếu như là trước đây Hạ Nhất Minh có lẽ sẽ bởi vì hành động này của Ngũ Hành môn mà làm việc trái ý, nhưng hoàn cảnh bây giờ lại khác. Cho nên ngoại trừ biểu đạt sự bất mãn thì cũng không có ý định tìm Chiêm gia gây phiền toái.
Thần Toán Tử than nhẹ một tiếng, nói:
– Hạ trưởng lão, Ngũ Hành môn bây giờ cùng với Động Thiên Phúc Địa trước kia không giống nhau, bọn họ đang dần khôi phục lại phong thái thiên hạ đệ nhất đại phái năm xưa.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, mặc dù trong lòng hắn không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng lại không thể phủ nhận được trong môn phái bọn họ có hai vị Ngụy Thần cảnh cường giả, một vị Hư Thành cảnh. Hơn nữa trong đó một vị Ngụy Thần cảnh còn nắm giữa kiện thần khí Ngũ Hành Hoàng trong truyền thuyết.
Là thần khí đã thành danh nhiều năm, thì tuyệt đối không phải Ngũ Hành Hoàn mới ngưng tụ được chủ phách của Hạ Nhất Minh có thể so sánh được. Nếu đơn đả độc đấu Ngũ Hành Hoàn, Hạ Nhất Minh có thể khẳng định kiện thần khí trong tay mình sẽ thua kém rất nhiều.
Đương nhiên, chủ yếu là còn có lời hứa hẹn của đầu Thần Long kia.
Mặc dù còn chưa đáp ứng đảm nhiệm thủ hộ thần thú cho Ngũ Hành môn, nhưng vô luận thế nào thì Thần Long và Ngũ Hành môn cũng có quan hệ với với nhau. Với quan hệ mập mờ giữa hai bên, đã khiến cho Ngũ Hành môn có một chỗ dựa sâu không thể lường được.
Thực lực như vậy nếu không thể là đệ nhất đại phái trong thiên hạ thì không còn thiên lý nữa rồi.
Ít nhất, Hạ Nhất Minh biết, lấy thực lực của một mình Thần Long cũng đủ để càn quét toàn bộ thần đạo cường giả trong thiên hạ một lần.
Nhìn thấy Hạ Nhất Minh trầm ngâm không nói gì, nhưng sắc mặt lại thay đổi khó lường, Thần Toán Tử lắc đầu nói:
– Hạ trưởng lão, Ngũ Hành môn khí thế vô cùng hung hăng, khó có thể chống đỡ được. Chúng ta đã thương nghị qua, nếu vì áp chế uy danh Ngũ Hành môn ngày một gia tăng mọi người sẽ không ngại phải ra tay mấy lần.
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hơi ngưng trọng nói:
– Đương nhiên chúng ta cũng không thể thật sự coi Ngũ Hành môn là địch, ngay cả Thiên Trì nhất mạch ở vùng Tây Bắc xa xôi thì cũng không muốn rước về một địch nhân kinh khủng như vậy.
Thần Toán Tử sử dụng hai từ
“kinh khủng” để hình dung Ngũ Hanh môn hiển nhiên là trong lòng hắn vô cùng coi trọng.
Hai mắt Hạ Nhất Minh liên tục chớp động, nói:
– Thần Toán Tử trưởng lão, chẳng lẽ ngươi có tính toán gì khác sao?
Thần Toán Tử cười ha hả, nói:
– Quả nhiên không thể gạt được Hạ trưởng lão.
Trên mặt Đế Thích Thiên cũng lộ ra một tia cười mỉm, Hạ Nhất Minh phản ứng nhanh nhạy đã vượt qua đánh giá của hắn.
Hắn mở miệng, cất cao giọng nói:
– Mời Linh Tiêu Bảo Điện sứ giả vào.
Hắn cũng không có cố kỵ hai người trong phòng, nhưng cũng không hề lớn tiếng, mà chỉ đem thanh âm bó lại thành một đường thẳng truyền vào tai người ở bên ngoài cửa.
Thần thông tới mức này cũng chỉ có khi tấn giai Thần đạo, ngưng tụ thành thần niệm thể mới dễ dàng sử dụng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi động, đưa ánh mắt nhìn bọn họ.
Thần Toán Tử khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói:
– Hạ trưởng lão, chẳng những là tông chủ Thiên Trì nhất mạch, hơn nữa còn là khách khanh trưởng lão của Linh Tiêu Bảo Điện, ta nghĩ lúc này đây người của Linh Tiêu Bảo Điện tới cũng là muốn yêu cầu ngươi tới phương Đông làm khách, hơn nữa lấy thân phận khách khanh trưởng lão để ứng phó với người của Nũ Hành môn tới gây sự.
Hạ Nhất Minh bật cười nói:
– Ý tứ của Thần Toán Tử trưởng lão là….
– Nếu thích hợp thì ra tay tương trợ một chút. – Thần Toán Tử hơi gật đầu.
Ánh mắt Đế Thích Thiên trở nên nghiêm túc, hắn nói:
– Linh Tiêu Bảo Điện và chúng ta luôn có quan hệ tốt với nhau, hơn xa so với Ngũ Hành môn. Nếu gặp tình huống nguy cơ ngươi hoàn toàn có thể tự chủ trương.
Dừng lại một chút, hắn bật cười nói:
– Bất quá, Ngũ Hành môn hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không bọn họ sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trong lòng hơi giật mình, nghĩ không ra Ngũ Hành môn cùng Linh Tiêu Bảo Điện chỉ mới qua một năm mà quan hệ đã trở nên khẩn trương như vậy.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, một thân ảnh quen thuộc tiến vào trong phòng.
Nguồn truyện: Truyện FULLHạ Nhất Minh từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, trên mặt hắn không chút nào che dấu vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
– Kim huynh tới, không ngờ huynh lại tự mình tới đây. – Hạ Nhất Minh vội vàng bước ra đón, cất tiếng cười to nói.
Với tu vi của Hạ Nhất Minh chỉ cần hơi để ý là có thể phát hiện ra Kim Chiến Dịch ở lẫn trong đám mọi người. Nhưng Hạ Nhất Minh ở trước mặt đám người Đế Thích Thiên lại biểu hiện có chút khắc chế bản thân.
Dù sao, Đế Thích Thiên là đương đại tông chủ Thiên Trì nhất mạch, mà hắn là thần đạo trưởng lão của môn phái, nếu như ở trước mặt tông chủ đương nhiện sử dụng thần niệm quan sát thì chẳng phải là bêu xấu tông chủ sao? Một chút nhân tình thế thái này Hạ Nhất Minh hiểu rất rõ, cho nên hắn không ngờ tơi sứ giả của Linh Tiêu Bảo Điện trong miệng Thần Toán Tử lại chính là Kim Chiến Dịch.
Hơi cười, trên mặt Kim Chiến Dịch rõ ràng hiện ra một chút cảm khái nặng nề.
Hạ Nhất Minh đã tấn giai thần đạo mà vẫn nhiệt tình với hắn như thế, cùng với trước kia không hề khác nhau, cảm giác này thật là tốt.
Nắm nhẹ tay Hạ Nhất Minh, Kim Chiến Dịch nói:
– Hạ trưởng lão.
Hạ Nhất Minh vung tay lên, hơi tức giận nói:
– Ngươi là Kim trưởng lão, có chuyện gì thì cứ đơn giản nói ra.
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, nói:
– Được rồi, lần này ta đến đây là muốn ngươi tới phương Đông làm chỗ dựa cho chúng ta.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, hắn kinh ngạc nói:
– Không thể nào, thời gian mới có một năm mà Động Thiên Phúc Địa đã không thể nhẫn nại nổi sao?
Hắn cũng không phải là đồ đần, khi Ngao Mẫn Hành cùng Bảo Nham Trúc thoát ra, hắn đã cảm nhận được một loại không khí quỷ dị nào đó.
Biết trước Động Thiên Phúc Địa tuyệt đối sẽ không cam tâm đứng dưới Linh Tiêu Bảo Điện, cho nên ở phương Đông khẳng định sẽ xảy ra một hồi long tranh hổ đấu. Vì cái danh hiệu thiên hạ đệ nhất đại phái, Ngao Mẫn Hành khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Nhưng mà trước mắt mới chỉ qua thời gian một năm, Ngao Mẫn Hành làm như vậy không khỏi cảm thấy quá nóng lòng a.
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu nói:
– Thực lực của chúng ta kém nhau quá lớn, bọn họ có thể nhẫn nại nhiều năm đã là rất giỏi rồi.
Ánh mắt chuyển về phía hai người Đế Thích Thiên, hắn không e dè nói:
– Nếu như Linh Tiêu Bảo Điện chúng ta có một vị cường giả Ngụy Thần cảnh tọa trấn, thì bọn họ phải kiêng kỵ vài phần. Nhưng đáng tiếc là, tông chủ tiền nhiệm của Linh Tiêu Bảo Điện của chúng ta khi tiến vào Tử Vong Chi Địa, bởi vì công kích sào huyệt quái vật mà đã bỏ mạng, ngay cả thần khí tùy thân cũng bị chúng thôn phệ.
Hạ Nhất Minh hơi rùng mình một cái, sinh vật tử vong ngay cả thần khí cũng có thể cắn nuốt thì đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn. Bất quá cũng may là mối uy hiếp này đã được giải trừ, hơn nữa cơ hội sau này gặp lại bọn chúng cực kỳ nhỏ bé.
– Ở phương Đông hôm nay có lẽ cũng chỉ có duy nhất Mã Dự tiền bối là có thể chống lại Ngũ Hành môn, nhưng lão nhân gia người lại đi Nam Cương Lưu Ly đảo, điều này cho thấy người không muốn dính vào chuyện của phương Đông nữa. – Kim Chiến Dịch khổ não nói:
– Kể từ đó, Ngũ Hành môn đứng ở đỉnh điểm, không có nhà nào đủ sức so sánh.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, đây chính là sự thật. Dưới tình huống này thì ở phương Đông không còn bất cứ thế lực nào đủ sức chống lại Ngũ Hành môn.
Ngày trước Động Thiên Phúc Địa, Linh Tiêu Bảo Điện cùng Cửu U Chi Địa tạo thành chiếc kiềng ba chân, tình thế khó có thể phá vỡ được.
– Bọn họ định làm cái gì? – Hạ Nhất Minh lạnh lùng hỏi.
– Bây giờ thiên địa chi lực đang dần khôi phục lại bình thường, Động Thiên Phúc Địa nhờ thần thụ là có được lượng lớn thiên địa chi lực cho nên dễ dàng quay trở lại tình huống năm ngàn năm trước. Mà Ngao Bác Duệ tông chủ đưa tin, nửa năm sau mời chúng ta tới Linh Tiêu Bảo Điện nhấm nháp một chút thần quả.
– Thần thụ đã kết quả sao? – Thần Toán Tử cảm khái nói:
– Mặc dù năm nhà chúng ta đều chiếm cứ một trong năm ngũ hành chi lực, nhưng trợ giúp lớn nhất với môn phái cũng chỉ có Mộc chi tổ tông Thụ Thần đại nhân.
Hạ Nhất Minh nhíu mày nói:
– Thần Thụ kết quả sẽ có tác dụng gì?
– Thần Thụ là thiên hạ đệ nhất kỳ thụ, từ trên thân Thần Thụ sinh ra sinh mệnh lực lượng vô song. – Thần Toán Tử hâm mộ nói:
– Quả do nó tạo ra có tác dụng tẩy kinh phạt tủy, cải thiện thể chất. Nếu người tu luyện chúng ta dùng thì trên con đường võ đạo sẽ có được rất nhiều chỗ tốt.
Hạ Nhất Minh hơi động, nói:
– Nếu là hậu thiên tu luyện giả dùng thì sao?
Hắn biết, trong mắt cường giả như Thần Toán Tử cũng chỉ có tiên thiên cường giả mới có thể gọi là người tu luyện, về phần hậu thiên thì….
Đối với thần đạo cùng Nhân Đạo Đỉnh Phong cường giả mà nói, bọn họ còn coi như là người tu luyện sao?
Thần Toán Tử hơi cảm thấy tức cười, đột nhiên nói:
– Hạ trưởng lão, thân nhân của ngươi cũng không ít, hẳn là sớm cũng có ý định gì a…
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc hai tiếng, đối với tâm tư của mình bị Thần Toán Tử nhìn ra cũng không thấy kỳ lạ. Trước mặt lão yêu nhân có thần toán chi thuật cường đại như như này thì hắn chưa từng nghĩ tới mình định giấu diếm điều gì.
– Theo sách sử ghi lại, sinh mệnh lực lượng của thần quả đều có tác dụng với tất cả mọi người, nếu là hậ thiên cường giả cũng có tác dụng như thế, hơn nữa còn kéo dài hơn mười năm tuổi thọ. – Thần Toán Tử sau một lúc suy nghĩ thì hòa hoãn nói.
Hai mắt Hạ Nhất Minh nhất thời sáng lên, như kẻ trộm nhìn thấy đồ quý, làm cho người khác phải sợ hãi.
Đế Thích Thiên ho nhẹ một tiếng, nói:
– Nhất Minh, Thần Thụ chính là thiên địa thần vật, nó vô cùng thông minh, người không thể hành động lỗ mãng.
Hạ Nhất Minh nghiêm măt, vội vàng gật, đầu bất quá trong lòng hắn vẫn chưa hết hy vọng nói:
– Thần Toán Tử trưởng lão, Thần Thụ một khi kết quả thì số lượng như thế nào?
Hắn từng nhìn thấy cây Thần Thụ đó vô cùng to lớn, cho nên thật sự không nghĩ ra được số lượng quả khi nó kết trái.
Thần Toán Tử trầm ngâm chốc lát, nói:
– Thần Thụ một khi kết quả thì số lượng cũng không nhiều, đại khái hàng năm cũng chỉ có hơn trăm quả mà thôi
Hạ Nhất Minh khẽ nhíu chặt mày lại, trăm quả nghe qua thì rất nhiều, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc số lượng người ở Động Thiên Phúc Địa thì biết chút số lượng đó dù là phân phối trong nội bộ cũng không đủ. Hắn nếu muốn đạt được một lượng lớn thần quả chỉ sợ vô kế khả thi.
Đế Thích Thiên cùng Thần Toán Tử liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người không khỏi hiện lên một tia cười khổ.
Có can đảm để ý tới Thần Thụ quả của Động Thiên Phúc Địa thì trước nay chỉ sợ có mỗi mình Hạ Nhất Minh mà thôi.
Bất quá, nghĩ tới Hạ gia trang ngày hôm qua biểu hiện ra ngoài thực lực cường đại, bọn họ có tới sáu vị thần đạo cường giả, hai người mơ hồ có cảm giác, có lẽ thật sự Hạ Nhất Minh có đủ tư cách nghĩ tới chuyện này.
– Kim huynh, các ngươi định ứng phó như thế nào? – Hạ Nhất Minh thu liễm lại tinh thần hỏi.
Ánh mắt Kim Chiến Dịch lộ vẻ nghiêm nghị nói:
– Tông chủ đại nhân cùng Bảo trưởng lão khẳng định sẽ đi khó ước. Bất quá số lượng thần đạo cường giả của chúng ta quá ít, cho nên tông chủ đại nhân lệnh cho ta đến đây mời ngươi ra tay trợ giúp. Dù sao, ngươi là khách khanh trưởng lão của Linh Tiêu Bảo Điện, làm như vậy cũng không có người nào phản đối.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, nói thật, hắn lúc này nếu gặp phải Ngũ Hành Hoàn của Ngao Mẫn Hành thì chỉ có nước chạy trốn. Nhưng nếu hắn toàn lực chạy trốn phỏng chừng Ngao Mẫn Hành cũng không có cách đuổi kịp, cho nên hắn đối với Động Thiên Phúc Địa không cảm thấy úy kỵ nhiều.
– Kim huynh, việc nhỏ như thế này lần sau ngươi trực tiếp tìm ta là được. – Khóe mắt Hạ Nhất Minh như cố ý như vô tình liếc nhìn về phía hai ngư Đế Thích Thiên một chút.
Kim Chiến Dịch khẽ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
– Hạ huynh đệ, ngươi mặc dù là khách khanh trưởng lão của bổn môn, nhưng lại là thần đạo trưởng lão của Thiên Trì nhất mạch, cho nên ta phải được Đế Thích Thiên tôn chủ đáp ứng mới có thể nói với ngươi.
Đế Thích Thiên mỉm cười nói:
– Thiên Trì nhất mạch chúng ta cùng với Linh Tiêu Bảo Điện giao tình đã mấy ngàn năm, việc này đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Hứn dừng lại một chút, rồi bổ sung:
– Bất quá, Hạ Nhất Minh hôm nay không chỉ còn là thần đạo trư lão của Thiên Trì nhất mạch, mà còn là tông chủ đời tiếp theo của bổn môn.
Kim Chiến Dịch giật mình, sau đó cười nói:
– Hạ huynh đệ, chúc mừng.
Đối với kết quả này hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn, bất cứ môn phái nào mà sản sinh ra được quái thai như Hạ Nhất Minh, thì đều không chút do dự để cho hắn chức vị tông chủ. Nếu Thiên Trì nhất mạch lấy người khác vào vị trí này mới là điều khó tin.
Hạ Nhất Minh cười khổ khoát tay, hắn bây giờ đối với Ngụy Thần cảnh cùng Chân Thần cảnh vô cùng hứng thú, hơn nữa còn hơn cả danh phận của Thiên Trì tông chủ. Bất quá hắn cũng biết, tình huống lúc này không thể theo như ý muốn của mình được.
Quay sang Kim Chiến Dịch khẽ đánh mắt, Hạ Nhất Minh nói:
– Tông chủ đại nhân, Thần Toán Tử huynh, ta cùng với Kim huynh đã nhiều năm không gặp, cho nên ra ngoài đối ẩm mấy chén, hai vị lặn lồi đường xa tới đây xin hãy nghỉ ngơi trước.
Đế Thích Thiên bật cười nói:
– Ngươi đi đi.
Khi Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch đi tới cửa, hắn đột nhiên nói;
– Nhất Minh, lần này tới Động Thiên Phúc Địa nếu có khả năng thì mang vì miếng thần quả về cho chúng ta nếm thử chút.
Nghe vậy thân hình Hạ Nhất Minh hơi lảo đảo, muốn động thủ với thần quả mà số lượng hàng năm chỉ ra được trăm quả là chuyện vô cùng khó khăn.
Mang theo Kim Chiến Dịch rời khỏi nơi đây quay trở lại phòng mình, Kim Chiến Dịch đột nhiên đè thấp thanh âm nói:
– Hạ huynh, lần này Ngao Bác Duệ phát thiếp mời, ngoài chúng ta thì còn có cả Cửu U Chi Địa, Mã Dữ tiền bối cũng có khả năng quay trở về tham gia.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, nói:
– Ngao Bác Duệ ngay cả Mã Dữ cũng mời sao?
Từ sau khi rời khỏi thông đạo Băng Đảo, Mã Dữ đã tới Nam Cương Lưu Ly Đảo, từ hành động này có thể biết được hắn đã chủ động thoát ly khỏi ân oán tranh đấu của phương Đông.
Nếu như Ngao Bác Duệ phát thiệp mời Mã Dữ, như vậy Hạ Nhất Minh thật sự không đoán ra được bọn họ đang suy nghĩ những gì.
Kim Chiến Dịch cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu nói:
– Ngũ Hành Môn đương nhiên không làm như vậy, nhưng Mã Dữ tiền bối lại không cam lòng để cho bọn họ dễ dàng đứng đầu, cho nên phái người liên lạc với tổ sư nói cho người biết lần tụ hội này sẽ lấy thân phận tán tu để tham gia.
Hạ Nhất Minh lúc này mới thư thái, trong lòng hắn hơi cảm khái, Ngũ Hành Môn trở nên cường đại đã uy hiếp tới mọi người, phỏng chừng không chỉ có đám người Đế Thích Thiên mà ngay cả mấy vị ở Nam Cương cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Về phần Bắc Cương, thực lực của Băng Cung hiện nay quả thật rất yếu, cho nên mới yên lặng theo dõi, nếu bọn họ cũng có Ngụy Thần cảnh tọa trấn thì chỉ sợ lần này không thể thiếu được bóng dáng bọn họ.
Hai người đã mấy năm không gặp, lúc này sau một hồi lâu nói chuyện với nhau mới từ biệt, nhưng ngay sau đó Sở Hao Châu đã tủm tỉm cười đi tới gõ cửa phòng hắn.