Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 270: Ma tý

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Ánh mắt đám người tức thời tập trung trên ba cỗ thi thể . Sau khi dùng ánh mắt trao đổi, tất cả đồng thời ngưng hô hấp, toàn lực lắng nghe.
Hồng Lang Vương với cái tai dài dựng lên, đôi mắt nó càng đỏ tươi như máu.
– Tê tê…
Một âm thanh vang lên từ miệng Thạch Vương, cái lưỡi nó liên tục thè ra như thăm dò gì đó.
Bất quá biểu hiện của chúng dường như không phát hiện được gì.
Tác Qua đột nhiên tức giận hừ một tiếng. Gã lập tức nhảy lên một đại thụ gần đó, thoáng chốc đã thân ảnh đã bé xíu trên ngọn cây. Đám người Đồ đằng sứ giả thấy vậy cũng không hẹn mà đồng thời đưa ra quyết định. Bọn chúng với tốc độ cực nhanh lấy nơi này làm trung tâm, phân thành từng khu vực cẩn thận tìm kiếm.
Nếu ngay cả Linh lang cũng không thể tìm được tung tích đối phương, khẳng định gã có phương pháp đặc biệt che giấu mùi trên thân thể, cũng có thể gã đang ẩn nấp xung quanh đó. Nếu thật sự là như vậy, đông đảo đám Đồ đằng sứ giả cùng nhau tìm kiếm hẳn có thể phát giác ra chút manh mối.
Nhưng sau hồi lâu tìm kiếm, đám người vẫn như trước không có thu hoạch gì.
Khi bọn chúng tập trung về nơi này, sắc mặt trở lên vô cùng khó coi, đồng thời mơ hồ có một tia sợ hãi.
Y Thủy Bào kinh dị phỏng đoán:
– Là ai? Là ai ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại chứ?
Tình huống lúc này hoàn toàn khác trước, bởi vậy đám người trong lòng không yên.
Mặc dù lần trước giết chết mười lăm người, nhưng lần đó là do bọn chúng chủ quan, không nghĩ sẽ bị tập kích, bởi vậy khi phát hiện ra thì gã thích khách kia đã sớm trốn rồi.
Nhưng lần này, đối phương ngay trước mắt họ ám sát thành công.
Sau khi ba gã tộc nhân tử vong, đám người lập tức chạy lại. Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể phát giác nửa điểm hành tung của đối phương. Chuyện quỷ dị như vậy đủ khiến bất luận ai gặp phải cũng không tránh khỏi rùng mình ớn lạnh.
Xà Nho vẻ mặt âm trầm, lão gắt gao nhìn trên mặt đất, dường như có thể tìm được gì trên đó vậy.
Tác Qua khẽ lắc đầu nói:
– Xà huynh, Hồng Lang Vương đã sớm tiến vào lòng đất nghe ngóng, nếu người này từ dưới đất chui lên, khẳng định không thể qua mắt được nó.
Xà Nho lúc này mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lão dần sáng lên, lầm bầm nói:
– Đến vô tung, đi vô ảnh, người này như thế nào có thể làm được? Chờ khi bắt được, nhất định phải bắt gã phun cái bí mật này ra.
Lão dừng một chút, nói:
– Bí mật này duy nhất chỉ có Xà tộc của ta mới có thể nắm giữ.
Mọi người vẻ mặt đều không bộc lộ gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ, ngay cả bóng dáng đối phương còn không tìm được, nói gì bắt bớ.
Sau biến cố lần này, bất luận là ai cũng không thể tin tưởng có thể đêm gã thích khách xuất quỷ nhập thần kia lưu lại.
– Người này, sẽ không phải…
Cáp Lâm ánh mắt đột nhiên liếc nhìn Hồng Lang Vương, không dám quả quyết:
– Sẽ không phải là quỷ mà Hồng Lang Vương nhắc tới chứ?
Đám người không khỏi rùng mình, nhất thời nghĩ tới bộ dạng mấy ngày trước của Hồng Lang Vương.
Có thể khiến Hồng Lang Vương sợ tới mức sói không còn là sói, chó không còn là chó, chỉ sợ có vài phần là thật.
Hồng Lang Vương thân thể run lên, tình huống ngày đó đến tận bây giờ vẫn khiến nó vô cùng sợ hãi. Cái đầu sói lớn khẩn trương nhìn về xung quanh, vẻ hung ác trong đôi mắt nhất thời tiêu tán vài phần.
Tác Qua vỗ nhẹ lên đầu Hồng Lang Vương, rốt cuộc nó cũng bình tĩnh trở lại.
Hồng Lang Vương thấp giọng ô ô vài câu, Tác Qua cũng thế, một người một sói trao đổi chốc lát. Tác Qua nói:
– Hồng Lang Vương nói. Không phải người kia.
Âm thanh gã dụng lực:
– Người kia vũ kỹ mạnh mẽ, mỗi một bước chân đều lưu lại dấu chân thật rõ, tuyệt đối không thể là hắn.
Đám người khẽ gật đầu, bọn chúng cũng biết, trí tuệ của Hồng Lang Vương thậm chí so với người thường còn cao hơn không ít, nếu nó đã nói không phải, khẳng định tám, chín phần mười là như vậy.
Tác Qua nhìn xung quanh, đột nhiên kêu lớn:
– Cao nhân tới từ Đại Thân quốc. Các hạ giả thần giả quỷ như vậy không sợ đánh mất thể diện Đại Thân quốc sao? Nếu có một chút cốt khí, bước ra đây đơn đả độc đấu. Tác Qua ta lấy danh dự của Lang đồ đằng đại sứ giả cam đoan, những người khác tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào.
Âm thanh vang vọng khắp trời đêm, được chân khí Tác Qua truyền vào khiến đứng xa vài dặm cũng có thể nghe thấy.
Sau hồi lâu, cả núi rừng vẫn không một tiếng đáp lại.
Tác Qua hừ lạnh một tiếng, nói:
– Cao thủ Đại Thân quốc, không ngờ cũng có người nhát gan như vậy?
Xà Nho thở dài một tiếng, nói:
– Tác huynh không cần kêu. Người này vốn là một thích khách, dĩ nhiên không có khả năng cùng ngươi đơn đả độc đấu.
Tác Qua hung hăng nói:
– Bây giờ nên làm sao?
Gã mặc dù là Đồ đằng đại sứ giả cũng từng trải qua không ít biến cố trong đời, nhưng địch nhân khó chơi như vậy, quả thực lần đầu mới gặp.
Mắt thấy đám tộc nhân trước mặt, từng người từng người ngã xuống, hắn không còn bình tĩnh nổi.
– Chờ.
Xà Nho lãnh đạm nói:
– Người này chỉ dám ám sát trạm gác không có Đồ đằng sứ giả, khẳng định thực lực của gã không thể một chiêu đánh chết được một vị sứ giả. Nếu đã vậy, từ mai trở đi, mỗi một trạm gác sẽ để một sứ giả tọa trấn. Hắn không tới thì thôi, nếu tới…
Tác Qua ánh mắt sáng lên, nói:
– Không sai. Hắn không tới thì thôi, nếu tới, chỉ cần có chút tiếng đông, bị giữ chân trong giây lát thì đừng mong chạy thoát.
Âm thanh Tác Qua tràn đầy tự tin, dường như mắt thấy người kia sắp bị gã giết chết vậy.
Ánh mắt đám người đều lướt qua Hồng Lang Vương cùng Thạch Vương, âm thầm gật đầu. Nhị vị đại sứ giả, hai đầu ngàn năm biến dị linh thú, dưới sự liên thủ của họ, cho dù đối phương ba đầu sáu tay sợ là cũng chỉ có bỏ mạng đương trường.
Về phần an nguy của bọn họ…
Có thể tấn chức Đồ đằng sứ giả, đám người này đều đã đạt tới tiên thiên cảnh giới.Cho dù gặp đám cường giả Nhất đường thiên như Vu Kinh Lôi, bọn chúng cũng tự tin có thể chống đỡ được dăm chiêu vài thức. Mà trong khoảng thời gian đó, cũng đủ để những người còn lại tới trợ giúp.
Sau khi xử lý thi thể của ba gã tộc nhân, dựa theo phương án trên, mỗi trạm gác đều an bài một vị Đồ đằng sứ giả tọa trấn.
Trừ Tác Qua, Xà Nho cùng đông đảo đám tộc nhân còn lại, mười vị Đồ đằng sứ giả phân ra mười nhóm khác nhau. Bọn chúng đều tập trung mười hai phần tinh lực chậm rãi đợi gã thích khách kinh khủng kia tới.
Ở cách đó không xa, Hạ Nhất Minh hạ xuống đất, trên mặt hiện ra nụ cười giễu cợt. Hắn khinh thường nói:
– Đơn đả độc đấu? Một người một sói liên thủ đối phó với ta là công bằng hả?
Bách Linh Bát không biết khi nào đã xuất hiện bên cạnh, nói:
– Ngươi vẫn có ý định tiếp tục ám sát.
– Dĩ nhiên.
Hạ Nhất Minh không cần nghĩ ngợi nói:
– Bọn chúng nhiều cao thủ như vậy, nếu ta không tiếp tục sao có thể giết chết toàn bộ?
– Ngươi chỉ có một cơ hội công kích.
Bách Linh Bát âm thanh vang lên:
– Đối mặt với Đồ đằng sứ giả, nếu không sử dụng toàn lực, không có có khản năng một kích tất sát. Bất quá, theo tính toán của ta, ngươi chưa chắc có khả năng phát ra một chiêu như vậy.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
– Ngươi làm thế nào có thể tính được?
– Một kích toàn lực của ngươi mặc dù rất cường đại, nhưng quá trình súc lực quá lâu. Trong quá trình này, ngươi lại không thể khống chế chân khí tản mác ra ngoài, khẳng định sẽ bị người phát hiện.
Bách Linh Bát âm thanh không chút biến hóa, giống như chuyện này cùng gã không có chút quan hệ nào:
– Trước khi ngươi thi triển một kích đó, sẽ kinh động tới đám người kia. Nếu bị bọn họ vây quanh, lại mất đi lực chiến đấu, cho dù là ta cũng chưa chắc có thể bình an đem ngươi cứu ra.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, Bách Linh Bát mặc dù cường đại, nhưng cũng không phải vô địch. Nếu chỉ một mình gã trước mặt đám người Tác Qua, Xà Nho rời đi dĩ nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng nếu bên cạnh còn một người yếu ớt cần bảo vệ, như vậy khó có khả năng.
Than nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
– Nếu Ngũ hành nhất kích không tiêu hao toàn bộ chân khí thì tốt rồi.
– Căn cứ vào phân tích của ta. Ngũ hành nhất kích của ngươi có thể kích phát toàn bộ chân khí trong cơ thể, đây chính là một kích tất sát. Nhưng đối với kinh mạch trên thân thể ngươi lại có kích thích quá lớn, khiến trong thời gian ngắn không thể phục hồi được. Trong khoảng thời gian ngắn mất đi chân khí, ngược lại không phải chuyện tốt.
Bách Linh Bát nghiêm mặt nói.
Hạ Nhất Minh ánh mắt thấp xuống, hắn trong lòng biết rõ, thể chất bản thân đặc biệt, bởi vậy tổn thương đối với kinh mạch cũng không tính là gì. Bất quá chỉ có thể sử dụng trong khi đơn đả độc đấu. Nếu lấy ít địch nhiều mà đem ra sử dụng e rằng tự tìm đường chết.
– Không chỉ có vậy.
Bách Linh Bát ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Hạ Nhất Minh nói:
– Băng hệ công pháp của ngươi mặc dù cường đại, nhưng khi sử dụng, đồng thời khiến thiên địa chân khí kịch liệt phản ứng. Cho dù cũng là một kích tất sát nhưng mất đi cơ hội thoát thân. Nếu bị bọn chúng khóa chặt, hậu quả ngươi hẳn biết rõ.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu, trên mặt hắn đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nói:
– Nếu là mấy ngày trước, ta quả thật không cách nào, nhưng bây giờ…
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười, nói:
– Bách huynh. Ngươi có thể thiên biến vạn hóa như vậy, có thể giúp ta không bị người khác phát hiện chứ.
Bách Linh Bát cơ hồ dừng lại một chút nói:
– Ngươi có kế hoạch gì sao?
Hạ Nhất Minh mắt nhìn về hướng đám Đồ đằng tộc nhân, ánh mắt sắc bén như dao:
– Một kích tất sát. Có lẽ ta có thể dùng cách khác cũng có thể làm được.
Buổi tối ngày thứ tư…
Trong doanh địa, một mảng nghiêm cẩn.
Mười trạm gác không xảy ra bất kỳ biến hóa nào. Giữa doanh địa, hai vị đại cao thủ, cùng hai đầu ngàn năm biến dị linh thú lúc này hết sức tập trung.
Tất cả đám người đều vô cùng tin tưởng, gã thích khách thần bí kia không đến thì thôi, nếu đã tới, hôm nay chính là ngày chết của gã.
Bầu trời không trăng không sao, dưới mỗi gốc cây càng không có chút ánh sáng nào.
Bất quá đông đảo đám Đồ đằng sứ giả đối với điểm này cũng không thèm để ý, đặc biệt là các sứ giả Lang tộc, trong bóng tối đôi mắt của họ phát ra ánh sáng xanh biếc kỳ dị.
Đây là biến hóa đặc biệt chỉ có sứ giả của Lang tộc mới có. Cho dù có tối hơn nữa đối với bọn chúng cũng vẫn như ban ngày.
Hạ Nhất Minh thân thể bay từ một góc âm u tới. Đôi tai hắn chậm rãi run lên. Trong đêm đen, hắn cơ bản không cần sử dụng tới đôi mắt, cũng có thể quan sát tất cả mọi thứ.
Hắn có thể nghe được rõ ràng, nơi này có mười trạm gác, trong mỗi trạm gác đó đều có một vị Đồ đằng sứ giả khí tức vô cùng mạnh mẽ, lấy hai vị đại sứ giả làm trung tâm canh gác xung quanh. Mà khí tức hai vị đại sứ giả càng mãnh liệt như ánh sáng ban trưa.
Theo một cơn gió nhẹ, Hạ Nhất Minh chậm rãi tiến tới gần một trạm gác. Hắn như một tinh linh di chuyển trong đêm đen, không phát ra bất cứ một âm thanh nào khác.
Hắn ẩn nấp sau một đại thụ, cẩn trọng lợi dụng cơn gió đưa tới gần đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Đồ đằng sứ giả tọa trấn ở trạm gác này chính là Y Thủy Bảo. Hắn vốn là Đồ đằng sứ giả đầu tiên đi tới Hoành Sơn nhất mạch, cũng là người để linh lang ăn thịt sáu Hoành Sơn đệ tử. Nếu như nói trong đám Đồ đằng sứ giả, người Hạ Nhất Minh thống hận nhất, ngoài Xà Nho ra chính là người này.
Nếu nhất định phải mạo hiểm, dĩ nhiên là sẽ chọn người này khai đao.
Hạ Nhất Minh hai mắt nhắm lại, nhưng cách đó không xa, nhất cử nhất động của ba người Y Thủy Bào hoàn hảo hiện lên trong đầu hắn, ngay cả một chút khác biệt cũng không có.
Hoàn toàn dung nhập vào cơn gió, Hạ Nhất Minh thậm chí có thể nghe trong âm thanh, mà đoán ra động tác tiếp theo của ba người này.
Đây là một cảm giác thần kỳ, nhưng sau khi hắn nhắm hai mắt lại, loại cảm giác này mới xuất hiện.
Một cơn gió thổi tới, Hạ Nhất Minh thân thể từ sau đại thủ hiện ra, sau đó theo gió thổi đi tới gần trạm gác.
Mà cùng lúc đó, tầm mắt của ba người Y Thủy Bào cũng không nhìn về hướng này, Hạ Nhất Minh chính là lợi dụng sự thay nhau quan sát của bọn chúng mà từng bước tới gần.
Khi đã tới gần, Hạ Nhất Minh cổ tay vừa động, chân khí cường đại nhất thời truyền vào Xoa kiếm.
Khác với bảo khí, Xoa kiếm càng được chân khí truyền vào càng yên lặng, thậm chí như biến thành hư vô.
Lại một cơn gió thổi tới, Hạ Nhất Minh thân hình lại nhích động.
Lúc này hắn không tiếp tục ẩn mình, mà trong nháy mắt hiện ra trước mắt bọn chúng.
Y Thủy Bào sắc mặt khẽ biến, hắn dù sao cũng không phải hậu thiên cao thủ thông thường, sau khi Hạ Nhất Minh tới gần, hắn rốt cuộc cũng đã phát hiện được.
Trong đôi mắt chợt hiện lên vẻ khác thường, hắn không do dự thân hình bắn ngược về sau.
Trên tay hắn phát ra một đạo âm thanh sắc nhọn.
Hạ Nhất Minh nhất thời thấy được vũ khí trên tay Y Thủy Bào. Vũ khí này là một kiện lợi nhận, bắt chước hình dạng vuốt sói mà chế tạo, trên lợi nhận có thêm màu xanh quỷ dị, rõ ràng là có bôi thêm kịch độc.
Nhưng Hạ Nhất Minh cổ tay khẽ chuyển như không muốn cùng lợi nhận của Y Thủy Bào đối kháng, tùy ý bắn ra một chỉ lên cánh tay hắn.
Lực lượng này tuyệt đối không lớn, đối với tiên thiên cường giả mà nói tuyệt không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào.
Nhưng giờ phút này, Y Thủy Bào trong mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi, giống như đột nhiên phát hiện ra chuyện kinh khủng nhất thế gian, thân thể hắn đột nhiên cứng lại, động tác giờ phút này cũng như bị đè xuống không có bất cứ chuyển động nào.
Y Thủy Bào trong lòng tràn ngập sợ hãi, loại cảm giác hóa đá này, hắn mặc dù lần đầu cảm nhận chân thực, nhưng sớm đã nghe những người khác nói qua, tuyệt đối không sai.
Đây là năng lực đặc thù chỉ Thạch Vương trên người Xà Nho mới có.
Một khi bị quái xà này cắn trúng, trong nháy mắt sẽ rơi vào tình trạng như hóa đá. Đừng nói là hắn một Đồ đằng sứ giả, ngay cả các Đồ đằng đại sứ giả nếu bị Xà Nho tập kích cũng rơi vào trạng thái kinh khủng này.
Chỉ là loại năng lực này, cả Đồ đằng nhất tộc cũng chỉ có Thạch Vương trên người Xà Nho sở hữu. Giờ phút này, Y Thủy Bào trong đầu thậm chí xuất hiện ý nghĩ lạ thường.
Chẳng lẽ muốn tiêu diệt bọn chúng, cũng không là cái gì Đại thân thích khách, mà là bản thân Xà Nho…
Bất quá ngay sau đó, Y Thủy Bào đã thấy một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt hắn. Khuôn mặt này có một ánh mắt lạnh như băng, khiến hắn không rét mà run. Khi chạm phải ánh mắt này, hắn lập tức biết, vì sao đối phương có tâm chí kiên định tới vậy.
Sau đó cổ họng Y Thủy Bảo nhói đau, chân khí khổng lồ dũng mãnh tiến vào cơ thể, thần trí hắn lập tức trở lên mơ hồ. Nhưng đôi mắt oán hận kia như đã khắc sâu vào linh hồn hắn, khiến giây phút thần trí sắp biến mất, nó cũng không tiêu tan…
Hạ Nhất Minh khi truyền cỗ chân khí quỷ dị vào thân thể đối phương, tinh thần hắn tập trung cao độ, hai mắt mở lớn, thu lấy toàn bộ phản ứng của Y Thủy Bào.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hạ Nhất Minh sử dụng loại năng lực này, nên cũng không biết có thể thành công hay không. Nếu năng lực này không đạt hiệu quả thần kỳ như hắn dự tính, vậy lựa chọn duy nhất chính là lui ngược về sau, không thể cùng Y Thủy Bào dây dưa.
Nếu thật sự bị một tiên thiên cường giả liều mạng, ngay cả hắn cũng không dám cam đoan trong nháy mắt có thể thoát thân.
Chỉ là hiệu quả cỗ chân khí này rõ ràng vượt qua tưởng tượng của Hạ Nhất Minh. Y Thủy Bào sau khi bị cỗ chân khí này truyền vào thân thể, ngay lập tức rơi vào trạng thái hóa đá, dù là đôi mắt cũng không cách nào chớp động.
Hạ Nhất Minh động tác nhanh như chớt, một kiếm xẹt qua, không những đâm thủng cố họng của Y Thủy Bào mà ngay cả hai gã Đồ đằng tộc nhân cũng không bỏ qua.
Sau đó hắn không do dự xoay người, cũng không phi hành mà đi, hai chân chạm đất nháy mắt đã xuất hiện ở một nơi khác.
Ngự không phi hành bất quá chỉ là năng lực đặc biệt của Phong hài, khi chân khí truyền vào đó, khí tức cũng toàn bộ thu liễm.
Nhưng nếu so về tốc độ, nó còn kém xa so với thuấn di.
Ngay khi Hạ Nhất Minh vừa rời đi, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương đã xuất hiện ở nơi này, bọn chúng thậm chí một cái liếc mắt về đám người Y Thủy Bào cũng không có hứng thú, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo…

Chọn tập
Bình luận