Trên bầu trời chợt có một con gà con đang bay tới. Chắc chắn không thể nhầm được. Chỉ có điều con gà đó lại không có lông dài giống như một gà trưởng thành mà thôi.
Nó cứ thế đập cánh trong không trung. Mặc dù, trên đôi cánh mới chỉ có một ít lông vũ, khiến cho kẻ khác phải lo lắng không biết đôi cánh đó có thể giúp nó bay lượn được hay không. Nhưng kết quả là nó vẫn có thể bay được rất tốt.
Mặc dù, từ bé đến giờ, Hạ Nhất Minh đã gặp được rất nhiều thứ. Trong đó có cả những con linh thú rất mạnh, mãnh thú và quái thú. Cho dù là Long Xà trong Quỷ Khốc lĩnh hay là hải quái ở ngoài hải ngoại. Thậm chí Kỳ Lân thú bị chết trong Luân Hồi chi địa. Tất cả những sinh vật rất mạnh đó, Hạ Nhất Minh đều nhìn thấy.
Nhưng so với những sinh vật đó mà nói thì cái con vật giống như con gà đang bay trên trời kia càng khiến cho hắn kinh ngạc.
“Oa”Cái con gà đó há miệng kêu lên một tiếng quái dị, thanh âm có vẻ vui sướng. Sau đó, nó thu cánh lại, giống như một viên đạn lao xuống.
Vào lúc này, Hạ Nhất Minh không chỉ có hai mắt đang trợn tròn mà ngay cả cái miệng hắn cũng đã mở ra rộng đến mức có thể nuốt chửng con gà đó vào miệng. Con gà đó đang lao về phía Sở Hao Châu. Nghe tiếng kêu cũng có thể thấy nó đang rất vui vẻ. Trong lòng Hạ Nhất Minh chợt xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Rõ ràng, con gà không có lông đó coi Sở Hao Châu như cha mẹ nó.
Sở Hao Châu nhăn mặt. Hắn giơ tay ra rồi ôm con gà vào trong ngực. Động tác của lão hết sức tự nhiên, chắc chắn là đã làm rất nhiều lần.
Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn con gà không lông trong ngực Sở Hao Châu. Như cảm nhận được ánh mắt của Hạ Nhất Minh, con gà liền quay đầu lại, ánh mắt khó chịu nhìn hắn. Trong ánh mắt của nó, Hạ Nhất Minh có thể thấy được một sự khiêu khích.
Còn nhỏ như thế mà đã hung dữ như vậy, đúng là không biết nên nói nó chẳng biết lượng sức mình hay phải khen gợi ý chí của nó. Điều này chắc chắn là trí tuệ của nó có vấn đề.
– Sở huynh! Nó là linh thú phải không? – Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi.
Mặc dù con gà đó quả thật vẫn còn nhỏ, nhưng trên người nó là có mùi của linh thú. Điều đó chắc chắn không sai. Sở Hao Châu mỉm cười, nói:
– Hạ huynh đệ! Ngươi có cảm giác thế nào?
Sự hiếu kỳ trong lòng Hạ Nhất Minh nổi lên. Hắn tập trung cảm nhận một chút, ánh mắt càng thêm hoài nghi.
Trên người con vật nhỏ bé đó lại khiến cho hắn cảm nhận được một chút hơi thở giống như bảo trư và bạch mã Lôi Điện. Mặc dù, hơi thở đó cũng không mạnh lắm, nhưng quả thực là có.
Tất nhiên, ngoại trừ hai làn hơi thở đó vẫn còn có một làn hơi thở khác. Làn hơi thở đó mang tới cho hắn một cảm giác kỳ lạ. Rõ ràng là đã gặp qua nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể nghĩ ra được.
Đưa mắt nhìn, thấy Sở Hao Châu đang cười cười, hắn sực nhớ ra. Hai hàng lông mày nhướng lên, dở khóc dở cười nói:
– Hắc Ngột thứu?
Sở Hao Châu cất tiếng cười to, nói:
– Lão đệ! Cuối cùng thì ngươi cũng đã nghĩ ra.
Nét mặt Hạ Nhất Minh hết sức cổ quái. Thậm chí, hắn còn không biết nói thế nào nữa.
Trên hoang đảo, sau khi bạch mã Lôi Điện đánh chết Hắc Ngột thứu vương, Hạ Nhất Minh liền tìm được một quả trứng của nó. Theo ý nghĩ của Hạ Nhất Minh, quả trứng đó cũng không giữ được quá lâu. Như thế chẳng bằng cứ nướng mà ăn là xong.
Nhưng cuối cùng, quả trứng lại bị bảo trư lôi đi. Cũng không biết nó đã làm gì mà khiến cho sức sống của quả trứng từ từ tăng lên.
Nhưng sau khi có được bạch mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh đối với quả trứng cũng chẳng quan tâm lắm. Bởi chưa nói đến việc nó có thể chui ra được hay không. Mà cho dù có nở ra được thì cũng không thể sánh với bạch mã.
Mà đã như thế, Hạ Nhất Minh cũng chẳng thèm để ý. Vì vậy mà hắn đưa nó cho Bách Linh Bát. Mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm. Nhưng hắn lại không thể ngờ được, quả trứng đó lại có thể nở ra được một con linh thú giống như con gà thế này. Hơn nữa, nhìn biểu hiện của nó, rõ ràng là ở chung với Sở Hao Châu.
– Lão ca! Nó nở ra lúc nào thế? – Hạ Nhất Minh tò mò hỏi.
– Tất nhiên là lúc ở Hạ gia trang. – Sở Hao Châu nhẹ nhàng vỗ vỗ con gà con vài cái. Nó liền quay đầu lại, không lườm Hạ Nhất Minh nữa.
– Sau khi các ngươi đi, ta cảm thấy nó sắp nở nên tìm một con gà mái cho ấp. Không ngờ lại có thể ấp thành công.
Hạ Nhất Minh há hốc miệng. Đến giờ, hắn mới biết trên thế giới này vẫn còn có những chuyện quái dị như vậy. Một con gà mái bình thường không ngờ lại có thể ấp được trứng của Hắc Ngột thứ vương. Nếu việc này mà lan ra ngoài, chắc chắn chẳng có người nào chịu tin.
“Oa…oa” – Tiểu Hắc Ngột thứu nằm trong lòng Sở Hao Châu kêu lên vài tiếng.
Sở Hao Châu giật mình, cười khổ rồi nhanh chóng chạy đi Hạ Nhất Minh ngạc nhiên hỏi:
– Lão đi đâu vậy?
– Lão đi săn thức ăn cho tiểu Hắc Ngột thứu. – Bách Linh Bát trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh không tin vào tai mình nói:
– Làm sao mà Sở huynh lại trở thành người như vậy? Mà nó làm như thế nào có thể bay đến đây?
Nét mặt Bách Linh Bát vẫn hết sức lạnh nhạt. Tuy nhiên, thanh âm của hắn lại có một chút biến đổi:
– Khi tiểu Hắc Ngột thứu được sinh ra thì người đầu tiên mà nó nhìn thấy chính là Sở Hao Châu. Vì vậy mà nói coi hắn là người thân nhất của mình. Trong Hạ gia trang, ngoại trừ Sở Hao Châu ra, nó chẳng ăn bất cứ thứ gì do người khác đưa tới. Lúc này, chắc do đói bụng nên mới bay đi tìm hắn.
– Đói bụng mà bay đến đây? – Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng nghĩ thế gian đúng là lắm chuyện kỳ quái.
Một con thú mới sinh được mấy tháng lại có thể vì nguyên nhân đó mà bay một đoạn đường dài như vậy. Chuyện này đúng là khiến cho người ta sợ hãi.
– Nó tìm đường như thế nào? – Hạ Nhất Minh chợt hỏi.
– Mỗi một loài sinh vật đều có một bản năng kỳ lạ. Nó có thể bay tới đây cũng là dựa vào một thứ bản năng. – Bách Linh Bát chậm rãi nói.
– Cũng may là trên đường không gặp phải cường giả. Nếu không thì đúng là có chút nguy hiểm.
Hạ Nhất Minh gật đầu. Trong lòng có chút thích thú đối với nó. Mặc dù nó cũng chẳng có gì đặc biệt. Nhưng chỉ với bản lĩnh dám bay cả ngàn dặm tới đây cũng đủ khiến người ta thích thú.
Sở Hao Châu đi một lúc rồi trở về, mang theo vài con thỏ hoang. Khi về đến nơi, hắn liền nhanh chóng vặt lông, lóc xương.
Mà khiến cho Hạ Nhất Minh thêm giật mình khi nhìn thấy Bách Linh Bát chủ động bước ra nổi lửa để nướng. Nhìn làn khói tỏa ra xung quanh, Hạ Nhất Minh có chút cảm khái.
Xem ra, cho dù Sở Hao Châu hay Bách Linh Bát đối với con thú mới được nở ra kia đều rất yêu thích.
Tiểu Hắc Ngột thứu bị Sở Hao Châu đặt trên mặt đất. Sau khi đống lửa được đốt lên một lúc, nó liền tỏ ra sốt ruột, đi vòng quanh Bách Linh Bát và Sở Hao Châu. Con bảo trư liền kêu lên mấy tiếng, chạy tới bên cạnh nó, tỏ vẻ thân mật.
Hạ Nhất Minh có thể thấy được nó không chỉ thân thiết với bảo trư mà ngay cả với bạch mã có thù giết mẹ cũng như vậy. Nhưng nhìn biểu hiện của bạch mã vẫn có một chút tránh né.
Suy nghĩ một chút, Hạ Nhất Minh liền hiểu ngay. Cũng không biết bảo trư làm thế nào mà trên người con tiểu Hắc Ngột thứu lại có cả hơi thở của nó, bạch mã Lôi Điện. Thậm chí hình như loáng thoáng có cả một chút hơi thở của Long Xà.
Một đống hơi thở hỗn tạp tập trung trên người tiểu Hắc Ngột thứ khiến cho Hạ Nhất Minh rất thắc mắc.
Những cũng nhờ có hơi thở đó nên mới khiến cho tiểu tử có thái độ thân thiết đối với bảo trư và bạch mã Lôi Điện.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLHạ Nhất Minh đứng một bên chăm chú quan sát. Mặc dù, bạch mã Lôi Điện rất mạnh, bảo trư cũng chẳng hề đơn giản, nhưng bọn chúng lại không thể bay. So với chúng, con tiểu Hắc Ngột thứu mặc dù còn nhỏ, nhưng mới chỉ mấy tháng đã có thể phi hành một khoảng cách dài như vậy thì chắc chắn sau này nó sẽ là bá chủ bầu trời.
Đưa tay ra, Hạ Nhất Minh định vuốt ve nó một chút. Lúc này, tiểu Hắc Ngột thứu nằm bên cạnh bảo trư như không thèm để ý. Nhưng khi bàn tay Hạ Nhất Minh sắp đụng đến nó, liền ngoái cổ, đưa cái mỏ nhọn hoắt ra mổ một nhát.
Động tác của nó rất nhanh, như đã có âm mưu từ trước. Thậm chí khóe mắt của nó còn lóe lên một chút giảo hoạt.
Hạ Nhất Minh cố nén cười. Tay hắn tránh khỏi cú tập kích của nó, vuốt nhẹ lên sống lưng của Hắc Ngột thứu.
Tiểu Hắc Ngột thứ liền nổi giận. Nó mở miệng, phun ra một lưỡi đao gió. Một chút gió nho nhỏ ấy hiển nhiên không thể uy hiếp được Hạ Nhất Minh. Tay hắn nhẹ nhàng búng một cái, phong nhận liền bám lấy, xoay tròn trên đầu ngón tay của hắn, từ từ biến mất.
Tiểu Hắc Ngột thứu chớp chớp đôi mắt nhỏ. Nó chợt xoay người, nhảy vào lòng Sở Hao Châu. Sau đó, nó thò đầu ra nhìn Hạ Nhất Minh, trong mắt có chút sợ hãi.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, nói:
– Sở lão ca. Nó đúng là không đơn giản chút nào. Ngay cả khả năng thổ tức cũng nắm được.
Nét mặt Sở Hao Châu cũng đang kinh ngạc. Mặc dù một chút thổ tức đó với họ chẳng có gì uy hiếp.
Nhưng con tiểu Hắc Ngột thứu mới được mấy tháng lại có thể nắm giữ được năng lực đó, cho thấy tiềm năng của nó lớn đến mức nào. Đúng là không thể tưởng tượng được.
Đưa mắt nhìn bảo trư và bạch mã Lôi Điện, Hạ Nhất Minh cảm thán không thôi. Tiểu Hắc Ngột thứu có được hơi thở của chúng, có lẽ sau này, khi trưởng thành sẽ trở thành một con linh thú rất đặc biệt.