Bầu trời không một gợn mây, dưới ánh nắng chói chang hết thảy cảnh vật như trong suốt.
Dưới ánh mặt trời, một đạo quang mang lóe sáng. Nó vẽ lên trên không trung vệt sáng dài bất quá thân thể to lớn để lại trên mặt đất vệt đen di động.
Đầu Thần thú khổng lồ này không hể ẩn giấu khí tức mà phóng thích toàn bộ, những sinh vật bị cỗ khí tức này bao phủ lập tức tê liệt nằm trên đất.
Cho dù nó bay cách mặt đất cả trăm trượng nhưng không có bất cứ sinh vật nào đủ dũng khí lên tiếng.
Lúc này Hạ Nhất Minh đứng trên lưng bảo trư, ánh mắt nhìn lại mảnh bình nguyên phía trước.
Đột nhiên Lôi điện từ phía sau hí nhẹ.
Hắn quay đầu lại vuốt bờm nó, cười nói:
– Lôi điện. Để bao trư tận hứng chơi đùa một lát.
Sau khi trở về từ phương Tây, bảo trư không giữ hình dáng cũ mà tận lực biến thân, lấy tốc độ nhanh nhất phi hành trên không trung. Nó không ngừng hấp thu thiên địa lực lượng phóng thích khí thế, giống như vinh quang trở về.
Đối với Thần thú như nó mà nói, hành động này giống như Thần đạo nhân loại tu luyện.
Mặc dù đám người Hạ Nhất Minh không rõ vì sao bảo trư đột nhiên nỗ lực đề thăng thực lực nhưng nếu nó đã hành động như vậy, Hạ Nhất Minh cũng không lo lắng. Chỉ là Lôi điện sau khi ở trên lưng bảo trư vài ngày đã không khỏi nhàm chán, ngứa chân ngứa tay.
Bách Linh Bát bình tĩnh đứng phía sau, đột nhiên mở miệng nói:
– Bảo trư. Vì sao ngươi đột nhiên chăm chỉ luyện công?
Hạ Nhất Minh khẽ ngẩn ra, hắn đối với biến hóa của bảo trư mặc dù tò mò nhưng cũng rất đồng tình, bất quá chưa nghĩ sẽ hỏi nguyên nhân trong đó.
Bởi đối với hắn mà nói, tu luyện là hành động thiên kinh địa nghĩa, vô cùng bình thường. Bất luận nhân loại hay Thần thú nếu không nỗ lực nhất định, sẽ không thể đạt được thành tựu cao nhất.
Trường hợp như Ngả Đức Văn một bước lên trời vô cùng hiếm gặp, thậm chí không thể xảy ra.
Bởi thế bảo trư cố gắng tu luyện, Hạ Nhất Minh ngoài cảm giác cao hưng cũng không có suy nghĩ dò hỏi nguyên nhân.
Cái đuôi dài của bảo trư trong hư không xoay tít.
Khi nó phi hành quanh thân thể bao phủ một tầng chân khí. Tầng phòng hộ này ngăn chặn các luồng khí lưu bên ngoài, bởi thế đám người Hạ Nhất Minh trao đổi trên lưng nó không gặp trở ngại nào.
Sau khi nghe Bách Linh Bát hỏi, đôi mắt bảo trư sáng lên, theo sau nó gầm lên một tiếng, không chut do dự nói:
– Bởi ta muốn tiến giai Ngụy thần cảnh.
– Ngụy thần cảnh?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn nó, trong lòng không khỏi nói thầm, chẳng lẽ tiểu tử kia sau khi chứng kiến Lĩnh vực của Tát Ma Đức, nhiệt huyết dâng trào muốn nắm giữ thực lực cường đại?
Lôi điện hí dài một tiếng như cổ vũ cho tiếng hống của bảo trư, âm thanh như lôi đình vang vọng khắp không gian.
Hạ Nhất Minh mặc dù không biết thú ngữ nhưng trong âm thanh của chúng, hắn cảm nhận nội tâm đầy khát vọng.
Không ngờ chút biểu đạt ý tứ sẽ tiến giai Ngụy thần cảnh.
Khẽ cười, với biểu hiện này Hạ Nhất Minh tương đối hài lòng.
Kỳ thật Lôi điện có khát vọng như vậy hắn không cảm thấy kỳ lạ. Bởi bạch mã tính tình cao ngạo, không chịu khuất phục. Sau khi gặp đối thủ không thể chiến thắng, nó càng khao khát đề thăng thực lực hơn.
Nhưng bảo trư thì khác, tiểu gia hỏa này đột nhiên tư tưởng thay đổi khiến Hạ Nhất Minh vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Bách Linh Bát chậm rãi mờ miệng, âm thanh của gã không lớn nhưng giống như cây kim xuyên qua âm thanh hai đầu Thần thú.
– Bảo trư. Vì sao ngươi muốn tiến giai Ngụy thần cảnh?
Đôi mắt bảo trư nhất thời mê man, theo sau cao giọng nói:
– Nếu ta có được thực lực Ngụy thần cảnh sẽ tới Tây phương quét ngang Long cốc. Đánh đuổi hết đám Thần long tại đó.
Âm thanh của nó tràn ngập khát vọng:
– Khi đó bảo tàng tích lũy vạn năm kia sẽ là của ta.
Hạ Nhất Minh há hốc miệng. Trước đó vô luận suy tính ra sao hắn cũng cho rằng bảo trư có ý định trở thành cường đạo.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Ánh mắt hắn dần cổ quái, quay đầu nhin Lôi điện, trong đôi mắt lớn của bạch mã đồng dạng ánh lên vẻ khó tin.
Một người một ngựa nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc đồng thời nói thầm. Thần thú lập chí cường đạo, thật không còn gì để nói.
Xem ra chứng kiến bảo tàng Long tộc, tác động rất lớn tới suy nghĩ bảo trư.
Bất quá bảo tàng Long tộc phương Tây góp nhặt cả vạn năm vô cùng giá trị.
Trong Long cốc đám người Hạ Nhất Minh chỉ chứng kiến bảo tàng của một đầu Thần long. Nếu đem tất cả tài bảo trong Long cốc dồn lại có giá trị thế nào?
Đương nhiên Hạ Nhất Minh coi trọng không phải bảo thạch lấp lánh mà chính là những tài liệu trân quý. Có lẽ trong đám tài bảo đó tồn tại những tài liệu đã không còn xuất hiện trên đời, chỉ vạn năm trước mới có thể tìm thấy.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh ném nhưng suy nghĩ này qua một bên.
Bảo tàng Long tộc mặc dù có sức hấp dẫn lớn nhưng trước mắt chưa có cơ hội thu thập.
Nhìn lại phương xa, cảnh vật quen thuộc đập vào mắt hắn.
Trên mặt lộ ra vẻ hoài niệm, hắn khẽ nói:
– Chúng ta về tới nhà rồi.
Bảo trư hoan hô một tiếng, tốc độ đột nhiên đề thăng rất nhiều. Thân thể nó không ngừng phi hành lên cao.
Phi hành càng cao khí tức Thần thú càng bị gió làm tản mác, mặc dù vẫn vô cùng cường đại nhưng không ảnh hưởng quá nhiều tới mặt đất. Chỉ hai canh giờ sau, vẻ tươi cười trên mặt Hạ Nhất Minh càng nồng đậm, Hạ gia trang đã hiện ra trước mắt.
Đột nhiên từ phương xa xuất hiện bốn đạo thân ảnh. Bọn họ trên không trung phi hành một mạnh tới đây.
Hạ Nhất Minh cất tiếng cười lớn, âm thanh tràn ngập vui mừng không nói thành lời.
Bốn đạo thân ảnh phía xa chính là Viên Lễ Huân, Mưu Tử Long, Thần đạo khôi lỗi cùng Sở Hao Châu.
Mặc dù tu vi Sở Hao Châu chỉ là Ngũ khí Tôn giả nhưng cũng nắm giữ năng lực phi hành. Sau khi biết Hạ Nhất Minh trở về lão cũng vui mừng nghênh đón.
– Hạ huynh đệ. Danh tiếng của ngươi lại tăng thêm.
Tiếng cười sang sảng của Mưu Tử Long vang vọng khắp không trung, trong âm thanh tràn ngập vẻ vui mừnh.
Hạ Nhất Minh giật mình nói:
– Mưu lão ca. Danh tiếng tiểu đệ làm sao?
Mưu Tử Long cười ha hả nói:
– Ngươi rõ ràng là ngươi Tây bắc nhưng lại đại diện cả phương Đông ứng chiến với Tây phương cường giả. Đây chẳng phải danh tiếng tăng cao sao?
Hạ Nhất Minh nhếch miệng cười, nói:
– Lão ca nói đúng. Tiểu đệ cũng nên từ chối Ngả Đức Văn để đám Thần đạo cường giả phương Đông ứng chiến.
Tiếng cười của Mưu Tử Long nhất thời ngưng lại, lão xấu hổ ho khan vài tiếng. Vừa thấy vẻ trào phúng trên mặt Hạ Nhất Minh, lão không khỏi tức giận nói:
– Ngươi lại dám trêu chọc ta?
Hạ Nhất Minh mỉm cười nói:
– Lão ca. Tiểu đệ nói không sai chứ? Tiểu đệ vốn không xuất thân từ phương Đông, lúc này đại diện phương Đông xuất chiến quả thực không danh chính ngôn thuận.
Mưu Tử Long tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói:
– Ngươi xuất thân Tây Bắc nhưng đừng quên cũng là Khánh tịch trưởng lão của Linh Tiêu Bảo Điện. Hơn nữa công pháp ngươi tu luyện chính là đệ nhất tuyệt học Ngũ hành luân hồi chi hoa của phương Đông.
Lão dừng một chút nói:
– Nếu ngươi đã tu luyện công pháp này, không cần biết ngươi có xuất thân tử đâu vẫn có tư cách đại diện phương Đông giao chiến.
Hạ Nhất Minh cảm nhận trong câu nói của Mưu Tử Long có chút cảm khái khác thường. Trong lòng hắn biết rõ, Ngũ hành luân hồi chi hoa tại phương Đông danh vọng vô cùng cường đại.
Khi hắn tu luyện thành công thần công này, vận mệnh đã gắn liền với phương Đông không thể tách rời.
Trong miệng Hạ Nhất Minh thầm thêm.
” Ta còn tu luyện Tây phương Quang Ám hợp bích nữa”Bất quá những lời này hắn cũng không nói ra. Thêm nữa hắn biết mặc dù thành công dung hòa Quang Ám lực lượng nhưng trong tay không có siêu cấp Thần khí như Ngũ Hành Hoàn. Bởi thế Quang Ám hợp bích trong tay hắn không thể phát huy uy lực cường đại như Ngũ hành luân hồi chi hoa.
Mưu Tử Long tiến tới vỗ nhẹ lên vai Hạ Nhất Minh, nói:
– Lão đệ. Trận chiến này liên quan tới vận mệnh phương Đông, ngươi nhất định không thể xem nhẹ.
Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Mưu Tử Long, trong lòng khẽ động.
Mặc dù lúc này Mưu Tử Long đã định cư tại Tây Bắc Hạ gia trang, hơn nữa bản thân lão cũng chỉ là tán tu không môn không phái nhưng trong thâm tâm lão vẫn hướng về đại lục phương Đông.
Có lẽ cả đời này không định cư tại phương Đông nhưng nếu muốn lão quên đi nơi sinh dưỡng mình, tuyệt đối không thể.
Khẽ gật đầu, sắc mặt Hạ Nhất Minh đồng dạng vô cùng ngưng trọng. Hắn nói với Mưu Tử Long phảng phất như lời thề trong thâm tâm.
– Ngươi yên tâm. Ta nhất định thắng lợi, mang vinh quang về cho phương Đông…