Hạ Nhất Minh cười hắc hắc. Hắn đảo mắt một vòng, cho dù là Đại bá Hạ Thuyên Tín cũng đang dựng tai chờ câu trả lời.
Mặc dù trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần bản thân kiên trì, cho dù gia gia Hạ Vũ Đức tự mình tới cũng đừng mong ép hắn. Nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của mẫu thân tựa hồ đã chạm vào đáy lòng, khiến ý nghĩ của Hạ Nhất Minh nhất thời chuyển biến.
Hơn nữa hắn càng thêm rõ ràng, chỉ cần bản thân mình không nhận lời mẫu thân đại nhân khẳng định sẽ lẩm nhẩm chuyện này vĩnh viễn không thôi.
Mỉm cười, Hạ Nhất Minh nói:
– Mẫu thân. Chuyện này người không cần lo lắng.
Lâm Ôn Ngọc sắc mặt khẽ đổi, nói:
– Sao không cần. Ngươi suốt ngày lang thang bên ngoài, trong nhà có người thắc mắc, nếu không phòng của ngươi sớm muộn cũng không còn.
Hạ Nhất Minh trong lòng toát mồ hôi, mấy năm nay trong nhà phân cho hắn cũng không ít phòng. Ngeh nói cả gia gia cùng Đại bá tại Hạ gia trang nắm giữ số phòng còn không bằng hắn. Bất quá đối với mấy thứ này hắn không từng nghĩ qua.
Lúc này trong không gian vật phẩm của hắn tuyệt đối thiên tài địa bảo kiện nào kiện đó trân quý vô cùng. Tùy tiện đổi một nơi ở khẳng định còn lớn hơn số phòng hiện tại.
Than nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ nói:
– Mẫu thân nói rất đúng, hài nhi đã chọn được người thích hợp rồi.
Lâm Ôn Ngọc hai mắt bừng sáng, hưng phấn nói:
– Ngươi đã chọn được rồi?
Nàng ngẩng đầu liếc mắt như muốn xem con dâu có xuất hiện hay không:
– Là hài tử nhà nào?
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ vẻ vui mừng, tươi cười nói:
– Mẫu thân. Người đã từng gặp qua.
Lâm Ôn Ngọc trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi. Mấy năm nay nàng cùng con mình cơ bản rất ít gặp mặt, mỗi lần gặp cũng không lâu Hạ Nhất Minh lại đi xa, hơn nữa trong trí nhớ của nàng con mình khi ở nhà chưa từng gặp gỡ mật thiết cô nương nào.
Hạ Thuyên Tín nhướng mày, đột nhiên nói:
– Là Viên cô nương?
Hạ Nhất Linh cũng cười nói:
– Hẳn là Lễ Huân.
Nàng quay đầu liếc mắt nhìn phu quân, hai người nhìn nhau cười, nhắc tới Viên Lễ Huân với vẻ vô cùng hài lòng.
Tứ tỷ Hạ Nhất Linh cùng trưởng tôn Viên gia Viên Lễ Lăng đã thành hôn, bọn họ vợ chồng có chút ân ái đối với Viên Lễ Huân tự nhiên có ý tác thành.
Lâm Ôn Ngọc do dự một chút theo sau gật đầu, nói:
– Nhất Minh. Nếu ngươi đã nhìn trúng, vi nương cũng không phản đối. Bất quá Viên cô nương lúc này đang ở nơi nào?
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
– Lễ Huân lúc này đang ở Bắc Cương Băng Cung tu luyện võ đạo phỏng chừng cũng đã thành tựu. Hài nhi lúc này cũng muốn tới Băng Cung cầu hôn.
– Cầu hôn?
Lâm Ôn Ngọc ánh mắt lóe lên vẻ hoài nghi.
Nàng quay đầu nhìn lại, thân hữu xung quanh ánh mắt cũng toát lên vẻ ngơ ngác.
Bọn họ đều biết, Viên Lễ Huân cùng Hạ Nhất Minh mấy năm trước đã có quan hệ. Viên gia đã tặng Lễ Huân cho Hạ Nhất Minh, lúc này còn cầu hôn làm gì?
Lúc này trong lòng mọi người âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Viên Lễ Huân trong lời nói của Hạ Nhất Minh lại là người khác.
Hạ Nhất Minh đảo mắt, thu phản ứng của tất cả lại, nghiêm mặt nói:
– Mẫu thân. Lúc này Lễ Huân đã là một vị cường giả chân chính. Hài nhi muốn danh chính ngôn thuận để nàng tiến vào gia môn. Bởi thế xin một người có thân phận đi cùng tới Băng Cung cầu hôn.
Mọi người trên mặt đồng thời lộ ra vẻ hiểu rõ, bất quá bọn họ với Viên Lễ Huân hâm mộ không thôi.
Có thể để Hạ Nhất Minh làm thế quả thật là người may mắn.
Lâm Ôn Ngọc khẽ gật đầu, nói:
– Nhất Minh. Nếu quả thật là Viên cô nương thì không phải ngoại nhân. Bất quá cầu hôn có thể miễn đi, nếu không thông gia cũng sẽ nghĩ khác.
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
– Mẫu thân, người yên tâm. Nếu Viên thế thúc biết tu vi Lễ Huân lúc này tuyệt đối sẽ không có ý khác.
Lúc trước Viên Thành Chí chính miệng nói gả Lễ Huân cho Hạ Nhất Minh, nếu lại đi cầu hôn quả thật thể diện Viên gia sẽ không còn. Bất quá Hạ Nhất Minh đối với Viên Thành Chí hiểu rất rõ. Lúc này muốn cầu hôn Ngũ khí Tôn giả như Lễ Huân, Viên Thành Chí tuyệt đối không oán hận, thậm chí còn muốn làm lớn hơn.
– Oa…
Một tiếng chim từ ngoài cửa truyền tới, theo một một tiểu điểu như hài đồng mười tuổi lập tức bay vào.
Mọi người sau khi thấy tiểu điểu này cũng không ai kinh hoảng, hiển nhiên ngày thường thấy mãi cũng thành quen.
Sau khi bay vào nó lượn đỉnh đầu Sở Hao Châu, theo sau thu cánh vững vàng đứng trên vai lão.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
– Tiểu tử kia đã lớn thế nào rồi sao? Sở huynh. Ngươi cho nó ăn linh đan diệu dược gì vậy?
Lần trước rời đi hậu duệ của Hắc Ngột Thứu Vương chỉ như con gà nhỏ lúc này đã thần tuấn như thế, một thân lông vũ mơ hồ phát sáng, trong ấn tượng trước đây của Hạ Nhất Minh đúng là một trời một vực.
Sở Hao Châu khẽ đưa tay vỗ lên thân thể Hắc Ngột Thứu, vui mừng nói:
– Ngươi cho ta đan dược, ta cấp cho tiểu tử này cùng Đông Thành. Lúc này trở về đúng lúc, giúp ta luyện chế thêm vài lò nữa.
Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn lão nhưng cũng không phản đối. Hơn nữa hắn cuối cùng cũng biết vì sao tiểu tử này lớn nhanh như vậy.
Tựa hồ hiểu Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu nói chuyện, tiểu Hắc Ngột Thứu hưng phấn kêu lên vài tiếng, nhìn Hạ Nhất Minh bộ dạng lấy lòng.
Mặc dù đã một năm trôi qua nhưng tiểu tử kia vẫn không quên Hạ Nhất Minh. Đương nhiên điều này cũng liên quan tới việc Hạ Nhất Minh luyện chế đan dược cho Sở Hao Châu nên tiểu tử này mới nhớ kỹ hắn.
Sở Hao Châu tựa hồ nghĩ gì đó, nói:
– Lão đệ. Ngươi biết đệ muội tu luyện đạt thành tựu. Không biết lúc này tu vi nàng ra sao?
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
– Lễ Huân bốn năm trước bái làm môn hạ Bắc Cương Băng Cung đã đạt tới Tiên thiên cảnh giới. Lúc này được Băng Tiếu Thiên đại nhân chỉ điểm đương nhiên tiến bộ hơn người.
Sở Hao Châu cùng Đặng Ức Thần sắc mặt nhất thời thay đổi, đồng thanh nói:
– Người nào chỉ điểm?
Trong đại sảnh mọi người không hiểu vì sao hai vị kia lại kích động như vậy.
Phải biết hai người này mặc dù không phải người Hạ gia nhưng địa vị của họ tại Hạ gia vô cùng cao, cho dù là Hạ Vũ Đức cùng Dược đạo nhân cũng dùng lễ đệ tử đối đãi với họ.
Một người là Tôn giả, một người là Ngũ khí Tôn giả, đây là tồn tại cường đại cỡ nào, Hạ gia trang trên dưới hiển nhiên không ai dám khiêu khích quyền uy của họ.
Bởi thế trước giờ hai người đều làm ra bộ dạng lãnh đạm, bất luận chuyện gì bọn họ cũng hời hợt giải quyết.
Trong mắt đám người Hạ gia, bọn họ thậm chí đang đạt tới cấp độ thần thủ hộ trong nhà.
Nhưng lúc này hai người đồng thời bộc lộ cảm xúc như thế, dĩ nhiên mọi người vô cùng thắc mắc.
Hạ Nhất Minh lạnh nhạt cười, nói:
– Băng Tiếu Thiên đại nhân.
Hai vị Tôn giả cường đại đồng thời hít vào một ngụm lãnh khí, ánh mắt toát lên vẻ không diễn tả thành lời.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comĐặng Ức Thần thở dài, nói:
– Đệ muội quả nhiên phúc khí tốt, được cường giả như vậy chỉ điểm, khẳng định lúc này đã tấn giai Nhất đường thiên.
Khi nói những lời này hắn cũng không dám xác định.
Tu luyện võ đạo chính là tích lũy qua năm tháng, chỉ bốn năm thời gian có thể từ Tiên thiên cảnh giới đột phá Nhất đường thiên đã là chuyện rất giỏi.
Đường nhiên ngoại trừ quái vật Hạ Nhất Minh. Nhưng Đặng Ức Thần tuyệt đối tin tưởng, trong thiên hạ cũng chỉ có một quái vật như vậy mà thôi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
– Đặng huynh. Ngươi quá coi thường Băng Tiếu Thiên đại nhân rồi.
Hạ Thuyên Tín do dự hồi lâu, rốt cuộc mở miệng hỏi:
– Nhất Minh. Băng Tiếu Thiên đại nhân là vị cao nhân nào?
Mặc dù lúc này Hạ Thuyên Tín đã trở thành cao thủ Tiên thiên nhưng dấu chân lão chưa từng rời khỏi Thiên La quốc, hiển nhiên không biết đại thế thiên hạ.
Hạ Nhất Minh do dự một chút nói:
– Băng Tiếu thiên đại nhân chính là Tông chủ Bắc Cương Băng Cung. Trong thiên hạ hắn cũng có địa vị tương đương Đế Thích Thiên đại nhân.
Hạ Thuyên Tín trợn trờn hai mắt, trong lòng chấn động không thôi.
Thân là Tiên thiên tu luyện giả tại Tây Bắc, lão có thể không biết Bắc Cương Băng Cung, nhưng bất luận thế nào cũng không thể không biết Thiên Trì nhất mạch Tông chủ đại nhân.
Khi nghĩ tới Băng Tiếu Thiên đại nhân cũng là tồn tại cường đại như vậy, trong lòng Hạ Thuyên Tín không nhịn được than thở.
Có lẽ cũng chỉ có Hạ Nhất Minh mới có thể giúp Viên Lễ Huân như vậy.
Đặng Ức Thần cùng Sở Hao Châu liếc mắt nhìn nhau, bọn họ trong lòng chấn động không thôi. Chẳng lẽ đệ muội cũng là một thiên tài tu luyện, trong bốn năm chẳng những đột phá Nhất đường thiên, ngưng tụ một đóa hoa hữu hình.
Ho nhẹ một tiếng, Sở Hao Châu nói:
– Hạ lão đệ. Tu vi của Đệ muội chẳng lẽ đã đạt tới cảnh giới ngưng xuất hữu hình chi hoa?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, chậm rãi lắc đầu.
Sở Hao Châu nhăn mặt nói:
– Ngươi đừng nói đùa nữa. Nàng chung quy không phải đạt tới Ngũ khí Tôn giả chứ?
Những lời này mang theo tiếu ý nồng đậm, bởi Sở Hao Châu cũng không tin trong thiên hạ lại xuất hiện thien tài như Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh khẽ vuốt sống mũi, vẻ mặt kinh ngạc nói:
– Lão ca. Hảo bản lĩnh, không ngờ đoán trúng.
Vẻ tươi cười trên mặt Sở Hao Châu thoáng cứng đơ, lão chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh rốt cuộc phát hiện ra sự thật.
– Không có khả năng.
Sở Hao Châu không chút do dự, nói:
– Chẳng lẽ thiên phú tu luyện của nàng cũng giống ngươi sao?
Hạ Nhất Minh mất bốn năm từ Tam hoa nhảy lên Nhân đạo đỉnh cấp cảnh giới, nếu Viên Lễ Huân có thể từ Tiên thiên lên tới Ngũ khí Tôn gải như vậy thiên phú khó phân cao thấp.
Khẽ lắc đầu, Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
– Sở huynh. Có những việc ngươi sau này mới biết được. Bất quá Lễ Huân quả thật đã quang hóa thành công Băng hệ đệ nhất thần khí mô phỏng Băng Lăng Kính của Bắc Cương Băng Cung.
Sở Hao Châu hít một hơi thật sâu:
– …
Đặng Ức Thần mơ hồ thừ người:
– …
Trong đại sảnh mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không rõ hai vị cường giả này vì sao ngây ngốc.