Ánh mắt ba người Hác Huyết có chút ngạc nhiên, tò mò nhìn Hạ Nhất Minh. Lúc đầu, ba người còn tưởng hắn là hậu bối của Kim Chiến Dịch. Cũng chẳng phải nhắn lực của họ quá kém mà do tuổi của Hạ Nhất Minh quả thực quá trẻ.
Tuy rằng sau khi bước vào tiên thiên dung nhan sẽ chậm lão háa, nhưng số người chưa tới hai mươi đã bước vào tiên thiên thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, ít nhất thì ba người chưa gặp được người nào như vậy.
Khi nghe Kim Chiến Dịch nói bọn họ mới biết người thanh niên trẻ tuổi trước mặt không phải là vãn bối mà chính là cao thủ cùng đẳng cấp.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu với ba người, tùy ý nói,
– Hạ Nhất Minh bái kiến tam huynh.
Kim Chiến Dịch đã giới bọn họ trước hiển nhiên là tôn trọng hắn. Nếu hắn còn chờ Kim Chiến Dịch giới thiệu mình nữa thì đúng là thái quá.
– Hạ Nhất Minh?
Ánh mắt ba người thay đổi, xuất hiện sự kinh ngạc. Chư Quan Hảo cười ha hả, nói,
– Thì ra đây chính là Hạ huynh đệ đã đgi chiến với Kỳ Liên song ma. Ngưỡng mộ đgi danh đã lâu. Hắn quay sang gật đầu với Kim Chiến Dịch nói,
– Đáng lẽ khi thấy Kim huynh, chúng ta nên đoán ra mới đúng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười. Hắn vẫn thầm quan sát mấy người này. Tu vi của bọn họ cực cao. Mặc dù chưa giao thủ vẫn cảm nhận được áp lực phát ra từ họ. Đỏ chính là khí thể của nhúng người đã ngưng xuất ra hoa mới có được. Cao thủ chỉ cần cảm nhận một chút là biết ngay.
Có điều Hạ Nhất Minh cũng chỉ liếc mắt nhìn qua Chư Quan Hảo và Phương Thịnh một chút. Phần lớn sự chú ý của hắn tập trung vào Hác Huyết.
Không phải do giới thiệu của Kim Chiến Dịch mà Hạ Nhất Minh cảm nhận được từ người hắn một làn hơi lạnh. Có thể khiến người khác cảm giác như thể chắc chắn không phải là kẻ bình thường.
Hai tay ôm quyền, Hạ Nhất Minh cao giọng nói,
– Giao chiến với Kỳ Liên song ma đều là công lao của Kim huynh! Tiểu đệ chỉ đứng lược trận mà thôi, chẳng có gì đáng để nhắc tới.
Hác Huyết chợt mở miệng, nói,
– Phương huynh! Chư huynh! Thật ra chúng ta đã gặp Ha huynh rồi.
Khi hắn vừa mở miệng, Hạ Nhất Minh cảm thấy chấn động, đan điền như bị một thứ lực lượng kỳ lạ nào đó thu hút.
Hạ Nhất Minh ngoài mặt vẫn thản nhiên nhưng trong lòng trở nên cảnh giác.
Từ trước đến nay thì chỉ hai lần có dị tượng này. Một là khi Hạ Nhất Minh đón lấy cái bình nhỏ do La Thước Á vất ra mà bị phong bế. Khi giao thủ với Xà Nho, bị Thạch Vương cắn cho một cái. Đan điền hắn cũng từng dao động từ đó mới có thể chuyển hóa Cương Hóa thuật của Thạch Vương và hơi lạnh của cái bình ngọc thành năng lực của bản thản.
Vậy mà lúc này, Hác Huyết mới mở miệng đã khiến cho đan điền của hắn dao động. Vì thế khiến hắn hết sức cảnh giác.
Có thể khẳng định được trên người Hác Huyết có một lực lượng kỳ bí vượt xa hai người còn lại. Hắn đưa mắt nhìn Kim Chiến Dịch. Có lẽ gã cũng cảm giác được nên khi thiệu mới không bình thường như vậy.
Hai người Phương Chư ngẩn người đưa mắt nhìn nhau. Hác Huyết cười nói,
– Các ngươi có nhớ ba người đi tới doanh trgi phương Tây không?
Phương Thịnh và Chư Quan Hảo sực tỉnh. Phương Thịnh hỏi,
Kim huynh! Hạ huynh! Các ngươi vừa tới doanh trgi phương Tây đúng không?
Kim Chiến Dịch cũng chẳng giấu diếm. Chuyện hôm nay đã bị quá nhiều người nhìn thấy. Cho dù muốn thì cũng không giấu được.
– Ba vị! Ha i người chúng ta vốn đợi ở Trấn Kim thành, chợt có một người tên là Thang Mồ Tư tới khiêu khích. Chúng ta không nhịn được mới giáo huấn cho hắn một trận. Sau đó lại nghĩ người ta đã đến tận nhà mình mà không đáp lễ là không được. Vì thế mà bọn ta mới tới chỗ họ bái phỏng một chút.
Ba người Phương Thịnh thầm giật mình. Bọn họ biết Kim Chiến Dịch nói nghe đơn giản, nhưng dám tới doanh trại của người ta mà không bị hao tổn cọng lông nào thì khôn phải ai cũng làm được. Cho dù là ba người bọn họ cũng không dám chắc dễ dàng trở về.
Hác Huyết trầm ngâm một chút, chợt hỏi,
– Kim huynh! Cái tên Thang Mỗ Tư đâu rồi?
Kim Chiến Dịch cười lạnh. nói,
– Dám đến cửa nhà ta mà khiêu khích thì chỉ có đi mà không có về.
Giọng nói của hắn tràn ngập sát khí khiến cho ba người Phương Thịnh phải biến sắc. Nét mặt của Hác Huyết lại càng quái dị hơn,
– Kim huynh! Ngươi có ý để hắn chạy về đến nhà mới giết chết đấy chứ? Kim Chiến Dịch cười lớn một tiếng nói,
– Hác huynh đúng là hiểu ta.
Nét mặt của Phương Thịnh và Chư Quan Hảo chính thức thay đổi. Với thực lực của họ cùng chỗ dựa sau lưng vẫn chưa dám cuồng vọng tới mức độ đó. Lúc này, cảm nhận hào khí của Kim Chiến Dịch, ba tên đệ tự thế gia cũng cảm thấy khâm phục.
Sợ rằng cũng chỉ có Kim Chiến Dịch mới dám đuổi theo trăm dặm. giiết người ngay trước của doanh trại của địch mà thôi.
Chư Quan Hảo vỗ mạnh tay, nói,
– Tiếc thật! Chư mỗ không thể có mặt trợ uy Kim huynh đúng là đáng tiếc.
Phương Thịnh cũng thở dài, nói,
– Đúng thế! Thật sự là đáng tiếc! Hận là không thể nhìn thấy cảnh đó. Hác huynh! Ngươi thấy có đúng không?
Hác Huyết gật đầu nói,
– Quả là đáng tiếc. Hận không phải là mình.
Phương Thịnh và Chư Quan Hào ngẩn người, nụ cười trở nên gượng gạo. Tuy nhiên, hai người cũng biết tính cách của Hác Huyết nên không nói gì.
Phương Thịnh đổi đề tài, trầm giọng hỏi,
– Kim huynh! Đám cường giả phương Tây có động thủ với ngươi hay không?
Kim Chiến Dịch bình thản cười nói,
– Bọn họ có động thủ nhưng chẳng ngờ lại bị Hạ huynh đệ chụp cho một cái chết mất hơn hai chục người. Tất cả bọn chúng sợ quá nên đành trơ mắt nhìn bọn ta trở về.
Ba người bọn họ cảm thấy ngơ ngác. Một lúc sau Phương Thịnh cười dài nói,
– Đám người phương Tây đó đúng là có mắt như mù. Đối phó với hai vị mà cho đám binh sĩ bình thường ra tay hay sao?
Kim Chiến Dịch thản nhiên lắc đầu nói, – Hơn hai mươi tiên thiên cường giả. Trong đó có cả một, hai vị Nhất đường thiên.
Tiếng cười của Phương Thịnh đột nhiên tắt ngấm. Hắn há hốc miệng thừ người.
Nét mặt của Chư Quan Hảo cũng lộ vẻ kinh hãi, Cho dù là ai khi nghe cũng đều cho là chuyện không thể.
Nếu là Hạ Nhất Minh nói thì bọn họ đã cười nhạt từ lâu. Nhưng do chính miệng Kim Chiến Dịch phát ra khiến bọn họ cũng phải suy nghĩ một chút.
– Kim huynh! Huynh đang nói đùa đúng không?
Kim Chiến Dịch nhếch miệng, nói,
– Phương huynh nghĩ rằng Kim mỗ ở đây nói đùa hay sao?
Nét mặt Phương Thịnh trờ nên hết sức khó coi, ánh mắt hắn khi nhìn Hạ Nhất Minh lại có vẻ kinh ngạc. hoài nghi.
Một người tuổi trẻ như vậy. Mặc dù mới nhìn có chút cao thâm khó lường nhưng sao có thể mạnh đến thế.
Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó nói,
– Chăng lẽ Hạ huynh đã trở thành tôn giả? Miệng thì hỏi nhưng trong lòng hắn vẫn không tin. Cho dù là tôn giả thì cũng không thể một chưởng giết chết hơn hai mươi tiên thiên. Trừ khi tất cả đám tiên thiên đó đều là kẻ ngốc, đảm đầu chịu chết.
Thật ra hắn cũng đoán đúng được một chút. Phiên Thiên ấn của Hạ Nhất Minh cho dù lợi hại cũng không thê một phát giết chết nhiều người như vậy. Chi có điều mục tiêu của bọn họ là Kim Chiến Dịch nên may mắn mới tạo được hiệu quả lởn đến thế. Bây giờ làm lại, Hạ Nhất Minh có thể giết được hai đen ba con mèo nhỏ đã là hoành tráng lắm rồi.
– Hạ huynh vẫn chưa phải là tôn giả. Kim Chiến Dịch lắc đầu nói,
Các vị cũng đừng đoán! Đây là tuyệt kỹ độc môn của Hạ huynh. Ta cũng không chống được.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLBa người bọn họ hoảng sợ. Quen biết Kim Chiến Dịch bao lâu nhưng chưa hề thấy hắn phục n ai đến vậy. Nhất thời, địa vị của Hạ Nhất Minh trong lòng bọn họ lại cao hơn mấy phần.
Đặc biệt là Hác Huyết. Hai mắt hắn lóe lên tinh quang mở miệng,
– Thần công của Hạ huynh thật khiến người bái phục! Hác mỗ bất tài cũng muốn lãnh giáo một phen. Xin Hạ huynh đáp ứng.
Hai người Phương Chư ngập ngừng nhưng không ngăn cản, bọn họ cũng muốn xem Hạ Nhất Minh có tuyệt kỹ gì tạo ra được chiến tích huy hoàng đến vậy.
Chợt Kim Chiến Dịch cười tủm tỉm nói,
– Hác huynh! Lần trước chúng ta đấu với nhau cũng đã hơn hai mươi năm rồi thì phải?
Hác Huyết gật đầu nói,
– Không sai. Hai mươi mốt năm, bảy tháng, sáu ngày.
lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu ra. Chắng trách bọn họ nói chuyện với nhau như thế. Thì ra là trước đó đã giao thủ. Tuy vậy từ thái độ cũng biết được kẻ thất bại chắc là Hác Huyết.
Kim Chiến Dịch vung tay áo lên, nói,
– Hác huynh! Huynh nhớ kỹ như thế chắc là vẫn chưa chịu thua. Đã thế, ta với ngươi tái chiến một trận được không?
Hác Huyết chưa mở miệng, Phương Thịnh và Chư Quan Hảo đã nói,
– Không được.
Kim Chiến Dịch nhướng mày quay đầu lại nhìn. Phương Thịnh xấu hổ, cười nói,
– Kim huynh! Lần này ra ngoài, tộc trưởng từng căn dặn dù thế nào cũng không được giao thủ với Kim huynh! Nếu trái lời sẽ bị trục xuất khỏi gia môn. Vì vậy mà nếu ngươi bức bách chẳng khác nào giết chúng ta rồi.
Thật ra, tộc trưởng Phương gia từng nói, Cho dù thế nào cũng không được giao thủ với một kẻ điên như Kim Chiến Dịch.
Có điều đứng trước mặt hắn. Phương Thịnh đương nhiên không dám nhắc nguyên văn. Kim Chiến Dịch hừ lạnh một tiếng, đang định nói tiếp thì Hạ Nhất Minh đã mở miệng,
– Nếu Hác huynh đã có hứng thú, Hạ mỗ đương nhiên phụng bồi.