Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 269: Dạ tập

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

– Mười tổ, chết mất năm tổ. Theo trình tự thì từng tổ bị giết một.
Tác Qua mắt lóe hung quang, nói:
– Xà huynh phát hiện sớm, nếu không…
Đám người trong lòng phát lạnh, nếu không có Xà Nho ở đây, hôm nay toàn bộ mười tổ e rằng khó thoát được một kiếp này.
Đám người canh gác bên ngoài chết hết, có lẽ sẽ tới lượt đám Đồ đằng sứ giả.
– Chúng ta sơ suất rồi.
Cáp Lâm than nhẹ một tiếng.
Với tu vi đám Đồ đằng sứ giả bọn chúng, nếu có người âm thầm ra tay bên cạnh, có lẽ không thể phát hiện được hung thủ, nhưng tuyệt đối có thể cảm nhận được có người tử vong.
Chỉ là với thực lực của cả đám người ở đây, bất luận là ai cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện này.
Xà Nho yên lặng đi tới thi thể mấy gã tộc nhân, lão lần lượt quan sát những vét thương, sau đó khẳng định:
– Là một người làm.
Đối với phán đoán của Xà Nho chưa có người nào dám nghi ngờ, chỉ xem qua vết tích trên thân thể đám người đều công nhận câu nói trên.
Tác Qua lãnh đạm nói:
– Xà huynh, có thể nhìn ra lai lịch người này không?
Xà Nho sắc mặt không được tốt. Lão trầm giọng:
– Nếu ta không nhìn lầm, người này tới từ Đại Thân quốc ở phương Đông xa xôi. Hắn là một thích khách sở trường về ám sát.
Lúc này ngay cả Tác Qua vẻ mặt cũng khẽ đổi, gã lớn tiếng hỏi:
– Sao huynh biết?
Xà Nho ngón tay chỉ lên miệng vết thương, nói:
– Vết thương trên người bọn chúng vừa dài nhỏ, không trơn nhẵn. Xà tộc chúng ta từng nghiên cứu về thích khách trong thiên hạ. Trong đó Đại Thân quốc có một đại môn phái, vũ khí bọn họ sử dụng chuyên dùng cho ám sát là Xoa khẩu kiếm. Mà vết thương này chính là do Xoa khẩu kiếm gây ra.
– Đại thân thích khách?
Tác Qua âm thanh có chút hoài nghi. Gã cau mày nói:
– Chúng ta từ khi tới đây, hình như chưa từng phát sinh xung đột với tu luyện giả từ Đại Thân quốc mà?
Đồ đằng tộc mặc dù vô cùng cường đại, nhưng ngay cả người cuồng vọng như Tác Qua khi nhắc tới Đại Thân quốc cũng có chút kiêng kỵ trong lòng.
– Đại Thân thích khách ra tay, cũng không nhất định là có oán thù với chúng ta.
Xà Nho hừ lạnh một tiếng, nói:
– Nếu trả giá cao, đừng nói là chúng ta, cho dù là Đồ đằng thánh giả bọn họ cũng có dũng khí ra tay. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tác Qua trong lòng khẽ động, nói:
– Hoành Sơn nhất mạch?
Từ sau khi tới đây, bọn chúng cũng chỉ kết đại thù với Hoành Sơn nhất mạch. Lúc này có người ra tay đối phó, hiển nhiên nghi ngờ đầu tiên chính là đám người Hoành Sơn nhất mạch.
Xà Nho trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên thân hình lão chuyển động, ánh mắt tìm kiếm xung quanh. Tác Qua nhẹ nhàng vỗ lên Hồng Lang Vương bên cạnh, cái mũi của nó khẽ động, đôi mắt vàng như đất.
Trong đôi mắt này dường như có một lực lượng thần bí nào đó, không ngừng đảo qua trên mặt đất.
Sau một lát, Hồng Lang Vương cùng Xà Nho cơ hồ đều ngừng lại một chút, rồi tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Đám người ở đó lập tức tránh xa, bọn chúng không tham dự vào việc này. Bởi vì bọn chúng biết, nếu ngay cả hai vị này cũng không thể, cho dù đông gấp mười lần cũng đừng mong tìm được bất cứ dấu vết nào.
Trong một canh giờ, đối với một người một lang đám Đồ đằng tộc nhân ánh mắt vô cùng tin tưởng, như lúc này niềm tin đó đã bị dao động.
Bởi lúc này Hồng Lang Vương cùng Xà Nho đã mở rộng phạm vi tìm kiếm tới một dặm, không chỉ trên mặt đất mà cả từng gốc cây cũng được tìm kiếm qua.
Đặc biệt là Xà Nho, ánh mắt lão như điện, giống như tốc độ của quái xà trên người, suốt một canh giờ tìm kiếm không ngừng, cho dù là mỗi nhánh cây ngọn cỏ cũng không thể tránh khỏi ánh mắt này tìm tới.
Cũng không biết sau bao lâu, ánh bình minh đã lộ ra từ phía chân trời.
Suốt một đêm tìm kiếm, Xà Nho cùng Hồng Lang Vương đã quay lại, mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng giờ phút này nhìn vẻ mặt âm trầm bất luận là ai cũng có thể đoán ra kết quả.
Tác Qua nhíu mày nói:
– Thu dọn tất cả.
Nhận được lệnh này của Tác Qua, đám Đồ đằng tộc nhân như được đại xá, lập tức tản ra khắp nơi. Chỉ có mười vị Đồ đằng sứ giả còn đứng lại nơi này, nhưng trên vẻ mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khác lạ.
– Tìm không được?
Tác Qua trầm giọng hỏi, trong âm thanh gã phát ra mang theo chút hoài nghi, hiển nhiên là ngay cả gã cũng không thể tin được.
– Một chút manh mối cũng không có?
Xà Nho nghiêm mặt, lắc đầu nói:
– Không có. Bất luận là trên không hay dưới mặt đất, thậm chí là trên cây cỏ cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
– Không có khả năng.
Tác Qua hừ nhẹ một tiếng:
– Thích khách làm sao có thể tới được đây? Chẳng lẽ hắn bay tới?
Xà Nho sắc mặt khẽ biến, nói:
– Đây có lẽ là giải thích duy nhất.
Tác Qua trên mặt hiện ra vẻ dở khóc dở cười, nói:
– Xà huynh, không nên nói đùa. Ngươi cũng biết, trên thế giới này, Thần đạo cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Mà trong truyền thuyết cũng nói, ngoài Thần ra không nhân loại nào có thể bay được.
– Ta biết. Nhưng thật sự hắn không để lại bất cứ dấu vết nào.
Xà Nho âm trầm nói.
Tác Qua vẻ mặt dần ngưng trọng. Gã quay đầu nhìn đám người, trong ánh mắt bọn chúng mơ hồ đều có một chút sợ hãi.
Điều này đối với bọn chúng kinh khủng ra sao. Ngay cả Xà Nho cùng Hồng Lang Vương cũng không thể tìm được bất cứ manh mối nào chẳng phải người này tới vô tung, đi vô ảnh sao? Đối mặt với thích khách thần bí như vậy, bọn chúng phải làm thế nào?
Đám Đồ đằng sứ giả ánh mắt đều tập trung về phía Tác Qua, mặc dù Xà Nho cũng là Đồ đằng đại sứ giả, nhưng dù sao cũng là người của Xà tộc, còn bọn chúng là người do Lang đồ đằng đại sứ giả cầm đầu.
Tác Qua vẻ mặt thoáng chốc đã khôi phục, nói:
– Người này thực lực cao thâm khó lường. Ngay cả Hồng Lang Vương cùng Xà huynh cũng không phát hiện được một chút dấu vết. Nhưng người này nếu có thực lực một kích tất sát cũng không cần phải lén lút khai đao với tộc nhân của ta. Bởi vậy…
Hai mắt gã dường như sáng lên nói:
– Từ ngay hôm nay, các sứ giả thay nhau canh giác ban đêm, một khi phát hiện, lập tức cảnh báo.
Đám sứ giả lập tức khom người. Trước vẻ mặt bình tĩnh của Tác Qua, bọn chúng trong lòng lần nữa xuất hiện tin tưởng cường đại.
Xa xa, Hạ Nhất Minh đôi mắt khép hờ, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ cười cười giễu cợt.
Với Phong hài dưới chân, Hạ Nhất Minh căn bản hai chân không chạm đất, ngự không mà đi. Trên độ cao vừa phải, hơn nữa hắn khống chế tốc độ gió thổi tới cực hạn, bởi vậy không lưu lại bất cứ dấu vết nào.
Lúc trước Tư Mã Âm chủ động ra tay, Hạ Nhất Minh căn bản không thể phát hiện hành tung của gã, tình huống lúc này cũng giống như vậy.
Đôi tai run lên, Hạ Nhất Minh chậm rãi xoay người, nói:
– Bách huynh, là ngươi?
Từ phía sau Hạ Nhất Minh không xa truyền tới một âm thanh rất nhỏ, Bách Linh Bát quả thực đã xuất hiện.
– Bách huynh. Ta biết ngươi sẽ tới mà.
Hạ Nhất Minh vui mừng nói.
Bách Linh Bát đôi mắt phát sáng, nói:
– Ta không tới giúp ngươi giết người.
– Vậy ngươi tới đây làm gì?
– Giao ước của chúng ta, ta phải đảm bảo an toàn tính mạng cho ngươi.
Hạ Nhất Minh sắc mặt kỳ quái nhìn Bách Linh Bát hồi lâu, sau đó thu lại vẻ cười cười, gật đầu một cái, ánh mắt lập tức hiện ra vẻ kiên quyết.
Chỉ cần Bách Linh Bát chịu ra tay trợ giúp, Hạ Nhất Minh cũng không còn nhiều lo lắng nữa.
Nhìn về nơi Đồ đằng tộc nhân đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.
– Bách huynh, Ta muốn ngươi giúp ta một việc.
– Gì?
– Ta muốn ngươi theo dõi hành tung của mỗi một người trong bọn chúng.
Hạ Nhất Minh âm thanh nhẹ nhàng nói:
– Mỗi một người…
Ánh mắt hắn trở lên lạnh lẽo vô cùng, trong lòng hắn vang lên câu nói của Vu Kinh Lôi trước đó:
– Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta nhất định bắt hắn trả giá gấp trăm lần…
Sắc trời dần tối, sau một ngày đi đường đám Đồ đằng tộc nhân rốt cuộc cũng dừng lại nghỉ ngơi.
Bất luận là Lang bộ tộc hay Xà bộ tộc trong Đồ đằng nhất tộc, cũng không có thói quen đi trong đêm tối.
Bọn chúng sau khi chịu đả kích tối qua, trong lòng ngoại trừ bàng hoàng, càng có nhiều hơn sợ hãi không cam. Bất quá bọn chúng đều có sự tự tin mãnh liệt, bởi vì sơ suất coi thường mới để chuyện kia xảy ra, nếu cẩn thận ắt hẳn sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.
Lúc này ngoại trừ mười tổ tộc nhân bình thường còn có thêm ba vị Đồ đằng sứ giả cũng gia nhập vào đội ngũ cảnh giới. Đương nhiên trong doanh địa, Xà Nho cùng Tác Qua hai vị đại sứ giả cũng hết sức tập trung tinh thần, chỉ cần bên ngoài có bất cứ động tĩnh nào bọn chúng sẽ lập tức phóng ra.
Cả doanh địa canh phong nghiêm mật, một con muỗi cũng không thể lọt qua.
Nhưng làm tất cả đám người này cảm thấy kinh dị chính là, trong đêm không có tình huống nào phát sinh, dường như gã Đại Thân thích khách ra tay ám sát mười lăm tộc nhân kia biết khó mà lui.
Ngày thứ hai, đám Đồ đằng sứ giả nhìn nhau cười khổ. Mặc dù bọn chúng nghiến răng ken két, nhưng đối phương không xuất hiện, bọn chúng cũng chẳng có biện pháp nào.
Buổi tối, đám Đồ đằng tộc nhân vẫn tiếp tục phân công như vậy, bọn chúng dường như kiên nhẫn giăng bẫy chờ đợi con mồi tự động sa vào.
Hành trình của đám Đồ đằng tộc nhân cố ý chậm lại, bọn chúng biết, gã sát thủ kia đang ẩn nấp phía sau chờ cơ hội ra tay lần nữa.
Đông đảo đám Đồ đằng sứ giả đối với thực lực bản thân vô cùng tự tin, bọn chúng cũng không nhanh chóng trở về núi, mà muốn dụ dỗ gã thích khách kia xuất hiện để vây sát.
Nhưng bọn chúng không phát hiện ra, mỗi một nơi bọn chúng đi qua, trên mặt đất có vô số những mảnh vụn kỳ lạ.
Những mảnh vụn này có tính năng như keo. Khi bọn chúng bước trên mặt đất, sẽ có vài mảnh vụn lập tức dính vào đế giầy.
Kể cả Xà Nho cùng Tác Qua, ngay cả hai đầu ngàn năm biến dị linh thú bên cạnh chúng cũng chưa từng phát hiện ra điểm kỳ lạ này.
Cũng không phải bởi khinh thường, mà cơ bản tới tận bây giờ, bọn chúng chưa từng gặp phải tình huống này. Cũng căn bản không thể tưởng tượng, trên thế giới còn có điều quỷ dị như thế.
Ngày thứ ba vẫn không có gì xảy ra, Xà Nho cùng Tác Qua mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn tiếp tục mang đám tộc nhân rời đi.
Khi bọn chúng rời khỏi chừng một canh giờ, Hạ Nhất Minh giống như cơn gió nhẹ nhàng thổi tới nơi này.
Hắn đảo mắt một vòng, hai tay vỗ vài cái, nói:
– Bách huynh, ngươi có thể ra rồi.
Sau khi Hạ Nhất Minh nói những lời này, vô số mảnh vụn rải rác trên mặt đất bỗng chảy ra như thủy ngân.
Đám chất lỏng đó chậm rãi gom lại, càng lúc càng nhiều.
Độ cao cũng dần tăng lên, cuối cùng hiện ra thân hình Bách Linh Bát.
– Thế nào?
Hạ Nhất Minh khẩn trương hỏi. Mặc dù hắn đối với Bách Linh Bát có niềm tin rất lớn, nhưng chuyện này dù sao cũng do hắn đề nghị, có trời mới biết Bách Linh Bát có thể thực hiện được hay không.
– Không nhục sư mạng.
Bách Linh Bát âm thanh trầm ổn vang lên.
Hạ Nhất Minh thở ra một hơi dài, nói:
– Ngươi có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng nó không?
– Có thể. Chúng là một bộ phận trên thân thể ta. Với trình độ tiến hóa hiện nay, trong vòng ba mươi dặm đổ lại, không có vấn đề gì.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:
– Nếu có người đi xa hơn phạm vi ba mươi dặm thì sao?
– Ta có thể tiếp tục tiến hóa.
Bách Linh Bát dường như không gặp vấn đề gì nói tiếp:
– Khoảng cách này sẽ không ngừng mở rộng.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, trong lòng không khỏi hoảng sợ, ba mươi dặm vẫn có thể cảm ứng được, năng lực này quả thực vô cùng cường đại rồi. May mắn gã là người của mình, nếu là địch nhân, chỉ sợ là sẽ ăn ngủ không yên.
Than nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh đem nhũng ý nghĩ khác thường này ném ra khỏi đầu. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ bên hông, Xoa kiếm quỷ dị được đeo ở nơi này.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh lại nhìn về phương xa, đó chính là hướng đám người Tác Qua rời đi.
– Các ngươi không cần phải chờ.
Hạ Nhất Minh thì thào nói:
– Đêm nay ta sẽ cho các ngươi ăn ngủ không yên…
Vài đám mây lững lờ trôi, che đi ánh sao lấp lánh trên bầu trời.
Màn đêm buông xuống nhân gian, một bóng đen tốc độ thong thả tiến thẳng về phía doanh địa của đám Đồ đằng tộc nhân.
Bách Linh Bát theo sự phân phó của Hạ Nhất Minh, trên mỗi đôi giầy đều để lại ký hiệu, lúc này chính là lúc hắn ra tay.
Giờ phút này nếu để đám người Tác Qua bắt gặp, khẳng định sẽ bị dọa chết khiếp. Bởi vì thân thể Hạ Nhất Minh lúc này chậm rãi bay giữa không trung.
Trải qua vô số thử nghiệm cùng luyện tập. Hạ Nhất Minh cùng Phong hài này đã đạt tới độ cao mới.
Mặc dù không thể chính thức bay lượn trên bầu trời, nhưng khi Hạ Nhất Minh đem cực hạn chân khí truyền vào, lúc này độ cao đã vượt ngoài nửa thước.
Dĩ nhiên, tốc độ tiêu hao chân khí càng đạt tới tình trạng đáng sợ. Hơn nữa ngay cả khi lỗ chân lông đóng chặt, không cho chân khí tản mác ra, Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể duy trì trong vào canh giờ.
Nhưng đối với Hạ Nhất Minh mà nói, thời gian này đủ để hắn làm xong nhiều việc.
Giờ phút này, quanh người Hạ Nhất Minh lại nổi lên một cơn gió nhẹ.
Khi cơn gió này quấn quanh, Hạ Nhất Minh ngừng di chuyển. Nhưng khi cơn gió thổi đi, hắn mượn lực lượng gió, dùng tốc độ của nó mà rời đi.
Giờ phút này, Hạ Nhất Minh chính thức biến thành cơn gió. Cho dù là Tác Qua, Xà Nho cùng hai đầu ngàn năm biến dị linh thú bên cạnh, cũng không phát hiện được điểm dị thường này.
Rốt cuộc cơn gió cũng ngừng thổi, Hạ Nhất Minh đã tới gần một trạm gác.
Bằng vào kỳ công Thuận Phong Nhĩ, Hạ Nhất Minh đã sớm phát hiện ra, bên ngoài doanh địa có mười trạm gác. Mỗi trạm có ba người, bất quá ba trong số đó xuất hiện thêm một vị Đồ đằng sứ giả mà thôi.
Hạ Nhất Minh sở dĩ lựa chọn trạm gác này bởi vì nó không có Đồ đằng sứ giả tọa trấn.
Trong bóng tối, với sự trợ giúp của gió, Hạ Nhất Minh tới gần trạm gác như vậy nhưng ba người kia vẫn không hề phát giác.
Nhìn ba người bọn chúng, ánh mắt như liệp ưng mở to quan sát xung quanh, Hạ Nhất Minh trong lòng vô cùng bình tĩnh.
Ngay cả bản thân hắn với sự bình tĩnh trong lòng cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Tới lúc này, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng biết, bản thân đã thay đổi rồi, đã không còn là lão Lục trong mắt Hạ gia đệ tử đời thứ ba nữa.
Bây giờ hắn mặc dù đối với nhân mạng không coi như cỏ rác, nhưng đối với địch nhân trong lòng không còn bất cứ sự thương xót nào nữa.
Vài năm kinh nghiệm, cùng vũ lực tăng lên, thân phận và địa vị Hạ Nhất Minh đã có những biến hóa khó tin. Rốt cuộc biến hóa này cũng ảnh hưởng tới tâm tính của hắn. Khi Thủy Huyễn Cận qua đời ngay trước mặt, Hạ Nhất Minh đã như biến thành một người khác…
Xoa kiếm trong tay chậm rãi đưa lên, một cỗ chân khí truyền vào trong đó.
Đặc điểm lớn nhất của thanh kiếm này chính là khi Thủy hệ chân khí truyền vào, thân kiếm không chỉ nhuốm đen, không phát ra chút ánh sang nào, mà ngay cả biến hóa thiên địa chân khí trong đó cũng hoàn toàn được che giấu.
Xoa kiếm cùng Phong hài, mặc dù Hạ Nhất Minh không biết lai lịch của bọn chúng ra sao, nhưng hắn biết chúng tuyệt đối là những trang bị ám sát đỉnh cấp.
Đương nhiên, muốn phát huy uy lực cường đại của những trang bị này, điều kiện đầu tiên là phải tu luyện Phong cùng Thủy hệ.
Lặng yên tới gần ba người kia, tiên thiên chân khí vận lên, tất cả lỗ chân lông trên thân thể Hạ Nhất Minh đóng chặt, ngay cả mùi vị trên thân thể cũng không lưu lại. Cũng bởi điều này khiến Hồng Lang Vương với cái mũi sói của nó cũng không thể tìm được nguyên nhân.
Ba người này mặc dù cũng là hậu thiên cao thủ bát tầng, cửu tầng nội kình, nhưng dưới sự che giấu của Hạ Nhất Minh lẽ nào có thể phát hiện ra.
Một đạo hắc mang lóe lên như tia chớp, trong hư không vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, trên thân thể ba người kia để lại ba vết thương nhỏ.
Cường đại chân khí như thủy triều dâng tràn, trong nháy mắt khiến sinh mệnh của ba người chấm dứt.
Cùng lúc đó, Hạ Nhất Minh như một cơn gió rời đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, bất quá cũng không để lại bất cứ âm thanh nào. Bởi vì trong rừng cây này, có nơi nào không có gió.
Đây là điểm tốt nhất khi ngưng luyện thành công Phong chi hoa, trong phạm vi nhỏ Hạ Nhất Minh có thể điều khiển được gió.
Kỹ xảo này phối hợp cùng Phong hài, tuyệt đối là biện pháp che giấu tốt nhất. Nhưng điều đáng tiếc nhất chính là, chân khí trong nháy mắt lại tiêu hao gấp mấy lần, cho dù là Hạ Nhất Minh cũng khó có thể chịu đựng trong thời gian dài.
– Rầm…
Khi thân thể ba người kia ngã trên mặt đất, âm thanh này mặc dù không lớn như như tiếng sấm vang lên bên tai đám người.
Trong nháy mắt, từ các trạm gác, đám Đồ đằng sứ giả lập tức tập trung tại đây.

Chọn tập
Bình luận