Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 538: Sở Hao Châu báo thù

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

– Ha ha! Hai vị tôn giả cùng nhau đến khiến cho lão phu phải giật mình. Từ đại điện trong Hải Thiên thành, một lão già có vẻ mặt âm nhu, mỉm cười đi xuống, ôm quyền nói.
Triển Hồng đồ và Chân Vãn Khanh cùng đáp lễ, nói:
– Lâm huynh! Mấy năm không gặp tu vi lại càng tăng tiến. Thật đáng mừng.
Hạ Nhất Minh đứng một bên lẳng lặng quan sát. Ba người bọn họ âm thầm hãm hại lẫn nhau, nhưng nhìn vẻ ngoài vẫn không phát hiện thấy điều gì khác lạ. Nói bọn họ là hồ ly cũng chẳng có gì sai.
Sau khi bọn họ bàn bạc với nhau, Hạ Nhất Minh cùng với hai người kia xuống núi, đi vào phạm vi thế lực của Hải Thiên môn, để lộ thân phận.
Đám đệ tử Hải Thiên môn không dám chậm trễ, cung kính đưa bọn họ vào trong Hải Thiên thành.
Ánh mắt Lâm Nghi Võ liếc nhìn Hạ Nhất Minh. Lúc đầu, lão còn tưởng đây là đệ tử hay vãn bối của hai người kia. Nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại thấy không đúng, ánh mắt lão lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Triển Hồng Đồ mỉm cười. Biết không thể giấu diếm được, lão liền nói:
– Lâm huynh! Vị này chính là Hạ Nhất Minh tôn giả tới từ đại lục. Hạ huynh nghe nói tới Hải thiên đại hội nên muốn tới xem một chút.
Lâm Nghi Võ cười ha hả, nét mặt liền trở lại bình thường, nhanh chóng mời ba người vào trong đại điện.
Sau khi bước vào, mọi người liền thấy bên trái có ba lão già đang lẳng lặng ngồi đó. Phía sau lưng một người còn có quái thú sáu chân đang nằm.
Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh cùng biến sắc. Triển Hồng Đồ trầm giọng nói:
– Cổ lão ma, Đái Phong Tử.
Ba lão già đồng thời đứng lên. Một người trong số đó bước ra, cười nói:
– Triển huynh! Chân tôn giả. Mời hai vị ngồi.
Triển Hồng Đồ hừ lạnh một tiếng, nói:
– Lâm huynh! Trần huynh! Các ngươi có ý gì? Tại sao lại quan hệ với bọn họ? Chẳng lẽ các ngươi quên chuyện cách đây trăm năm, chúng ta cùng truy nã bọn họ hay sao?
Chân Vãn Khanh lùi về sau vài bước, nói:
– Hạ tôn giả! Lão già tóc vàng tên là Đái Phong Tử. Còn người có con quái thú sáu chân bên cạnh là Cổ lão ma. Hai người bọn họ tu luyện ma công vốn đã thất truyền hơn ngàn năm. Để tăng thêm uy lực, trăm năm trước bọn họ đã giết rất nhiều người. Tam đại tiên đảo ở Đông Hải cùng nhau liên thủ, truy tìm khiến cho bọn họ chạy trốn. Các môn phái lớn đã từng có ước định không cho phép họ tiến vào tam đại tiên đảo.
Thanh âm của Chân Vãn Khanh tuy nhỏ, nhưng cũng không giấu diếm nên những người ở đây đều nghe được.
Lâm Nghi Vũ lắc đầu, nghiêm mặt nói:
– Chân tôn giả nói đúng. Nhưng chẳng lẽ ngươi quên rằng Tiên Linh sơn nhất mạch đại diện cho Bồng Lai tiên đảo đã tan thành mấy khói từ bốn mươi năm trước. Như thế thì giao ước cũng không còn nữa.
Chân Vãn Khanh hừ lạnh một tiếng nói:
– Tiên Linh sơn bị Hải Thiên môn các ngươi tiêu diệt. Hôm nay, Hải Thiên môn của các ngươi chính là đệ nhát môn phái trên Bồng Lai tiên đảo thì giao ước đó các ngươi phải gánh mới đúng.
Lâm Nghi Vũ cười hắc hắc nói:
– Chân tôn giả! Có một viẹc ngươi có thể không biết được. Đái huynh và Cổ huynh đã chấp nhận yêu cầu của tiểu đệ trở thành khách khanh trưởng lão của Hải Thiên môn. Ngươi nói xem bổn môn có nên thực hiện cái giao ước đó không?
Triển Hồng Đồ hít sâu một hơi nói:
– Thì ra là thế. Hừ! Lần này, Lâm huynh mời chúng ta tới đây không biết có gì chỉ giáo?
Lâm Nghi Vũ tủm tỉm cười nói:
– Lão phu yêu cầu hai đến đây quủa thật có một chuyện muốn thương lượng. Lão dừng lại một chút, rồi lại cười nói:
– Trên Bồng Lai tiên đảo có quá nhiều môn phái. Các môn phái quá hỗn loạn nên đối với tương lai của tiên đảo không được tốt lắm.
Triển Hồng Đồ âm trầm nói:
– Vậy ngươi có tính toán gì?
Lâm Nghi Vũ lớn tiếng nói:
– Lão phu vì tương lai của tiên đảo nên quyết định thống nhất tất cả các thế lực trên đảo. Chỉ khi mọi người đồng lòng hợp lực mới có thể khiến cho Bồng Lai tiên đảo chiếm vị trí số một ở Đông Hải.
Triển Hồng Đồ hừ lạnh một tiếng nói:
– Thống nhất tiên đảo? Nói vậy Lâm huynh muốn tiêu diệt Kiền Sơn môn của ta và Linh Thứu cốc của Chân tôn giả đúng không?
Lâm Nghi Vũ cuống quít lắc đầu nói:
Triển huynh hiểu lầm rồi. Ý của tiểu đệ là yêu cầu hai vị đưa môn phái sát nhập lại. Từ nay về sau trên Bồng Lai tiên đảo chỉ có một môn phái. Mọi người cùng nhau xây dựng nó lớn mạnh chẳng phải tốt hơn hay sao?
Triển Hồng Đồ lạnh nhạt nói:
– Lâm huynh nói thật dễ nghe. Nhưng đáng tiếc rằng tại hạ khôgn có hứng thú đó. Ý tốt của Lâm huynh, tại hạ xin tâm lĩnh.
Sắc mặt Lâm Nghi Vũ nhất thời trở nên âm trầm. Đái Phong Tử chợt cười dài một tiếng nói:
– Triển Hồng Đồ! Ngươi đã tới đây thì sợ rằng khôgn còn tự mình quyết định được nữa rồi.
Triển Hồng Đồ khinh thường, cười lại nói:
– Đái Phong Tử ! Ngươi muốn lấy nhiều hiếp ít sao? Đừng quên tất cả đều là tôn giả. Chưa chắc ngươi đã làm được gì đâu.
Cổ lão ma nở nụ cười nói:
– Hai vị! Ba mươi năm trước, lão phu rời Đông Hải xâm nhập vào Nam Cương đã kết bạn được với một thánh thú. Hắn vỗ vỗ con quái thú bên cạnh nói:
– Nếu hai vị muốn chạy thì cứ thử xem tốc độ của nó thế nào.
Trên mặt Triển Hồng Đồ bao phủ một làn sương lạnh. bọn họ không ngờ rằng Lâm Nghi Vũ chẳng những mời tới hai tên cao thủ ma đạo mà lại còn có cả một con thánh thú. mà nghe khẩu khí của Cổ lão ma thì tốc độ của con thánh thú này rất nhanh, còn hơn cả tôn giả.
Hai vị tôn giả liếc mắt nhìn nhau. Nếu bọn họ khôn có chuẩn bị từ trước thì lúc này cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Bất ngờ, Hạ Nhất Minh mở miệng nói:
– Các vị! Tại hạ có một biện pháp có thể khiến hai bên hài lòng.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn hắn. Ngay từ đầu, đám Cổ lão ma cũng không để ý tới hắn bởi vì không ai nghĩ tới tên nhóc con này lại là một cường giả cùng đẳng cấp với họ.
Tuy nhiên, khi Hạ Nhất Minh mở miệng thu hút sự chú ý của mọi người mới khiến cho bọn họ biến sắc.
Lâm Nghi Vũ trầm giọng nói:
– Vị này chính là Hạ Nhất Minh tôn giả tới từ đại lục. Hạ huynh! Không biết ngươi có đề nghị gì? Xin mời nói ra.
Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
– Lâm huynh một lòng vì Bồng Lai tiên đảo khiến cho mọi người khâm phục. Nhưng Triển huynh lại không chịu để Kiền Sơn môn đoạn tuyệt. Như thế, thì cứ để cho Hải Thiên môn gia nhập Kiền Sơn môn, nghe theo lệnh của Triển huynh. Làm theo cách này cũng có thể thực hiện được tâm nguyện của Lâm huynh. Hắn cười cười nói tiếp:
– Lâm huynh thấy ý tưởng của tiểu đệ thế nào?
Ánh mắt Lâm Nghi Vũ lóe lên, trầm giọng nói:
– Đây là đề nghị của Hạ huynh?
– Đúng thế! Nếu Lâm huynh thật lòng muốn làm cho Bồng Lai tiên đảo tốt đẹp thì hy sinh một chút có sao đâu. Hạ Nhất Minh nghiêm túc nói.
Triển Hồng Đồ và Chân Vãn Khanh liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều cố nhịn cười trước ý tưởng của Hạ tôn giả.
Cổ lão ma cười dài một tiếng. Con thánh thú sáu chân bên cạnh cũng há miệng phát ra một tiếng gầm gừ.
– Lâm huynh! Ta đã nói rồi, mấy tên này rất ngoan cố. Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Cứ để cho lão phu tiễn họ một đoạn đường rồi sau đó dùng đệ tử của hai phái này luyện ma công là tốt nhất.
Nét mặt Lâm Nghi Vũ hết sức âm trầm, chậm rãi nói:
– Hẳn là hai vị đã thấy rõ tình thế. Đây chính là một cơ hội cuối cùng, xin hai vị đừng bỏ lỡ.
Triển Hồng Đồ chẳng hề do dự, lắc đầu nói:
– Lâm huynh không cần phải nói nữa. Trừ khi làm theo lời Hạ huynh, để Hải Thiên môn gia nhập Kiền Sơn môn của ta.
Lâm Nghi Vũ giận quá hóa cười nói:
– Hay cho một tên không biết lượng sức mình. Hải Thiên môn của ta là môn phái số một trên Bồng Lai tiên đảo, các ngươi có đủ sức nuốt lấy hay sao?
Triển Hồng Đồ đang định mở miệng, chợt có một tiếng hú dài vang lên. Sắc mặt mọi người đều biến đổi. Tuy nét mặt mỗi người khác nhau nhưng trong lòng đều hết sức kinh ngạc.
Tiếng hú từ trên biển vọng tới, ẩn chứa một nguồn sức mạnh đáng sợ khiến cho mọi người run run.
Lâm Nghi Vũ cùng với Trần Ốc càng thêm kinh sợ. Trong lòng bọn họ thầm kêu khổ không ngừng. Chẳng biết làm sao mà người này bỏ đi hơn bốn mươi năm lại trở về vào đúng lúc này. Công sức hơn mười năm bố trí chỉ sợ vào phút cuối cùng lại vất bỏ.
– Lâm Nghi Vũ! Ngươi lăn ra đây cho ta.
Khi âm thanh tiếng hú vừa dứt, một tiếng rống như sấm nổ vang lên. Hạ Nhất trợn tròn hai mắt, không tin được vào tai mình. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thanh âm đó với hắn hết sức quen thuộc. Nó đúng là của Sở Hao Châu sống trên hoang đảo.
Vào lúc này, một loạt các suy nghĩ xuất hiện trong đầu Hạ Nhất Minh. Sở lão ca sống trên hoang đảo bốn mươi năm, mà Tiên Linh sơn – đệ nhất đại phái trên Bồng Lai tiên đảo cũng bị Hải Thiên môn tiêu diệt bốn mươi năm trước.
Trong Hải Thiên môn lại có hai vị tôn giả. Trần Ốc tôn giả là đệ tử của Lâm Nghi Vũ tôn giả.
Một loạt các sự kiến nối với nhau khiến cho Hạ Nhất Minh bừng tỉnh.
Thì ra, Sở lão ca vốn thuộc về Tiên Linh sơn nhất mạch. Cừu địch của hắn chính là Lâm Nghi Vũ và Trần Ốc, hai vị tôn giả đứng đầu Hải Thiên môn.
HIểu được điều này, nét mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện một nụ cươi khó hiểu.
Trời xui đất khiến làm cho mình đi tới Bồng Lai tiên đảo. Vừa đúng lúc tới Hải Thiên thành thì gặp lại Sở lão ca. Nếu mình khoanh tay đứng nhìn thì đúng là lạ.
“Ầm ầm”.
Một tiếng nổ vang lên, cánh cửa phía đông của Hải Thiên thành sập xuống. Ngay sau đó, một đạo thân ảnh như một tia chớp mang theo khí thế điên cuồng lao tới.

Chọn tập
Bình luận