Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 38: Không trung phi nhân: Đại thọ Trình gia

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Tác Giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Dịch giả: Hỏa Kỳ Lân
Sau khi Hạ Nhất Huyễn nhảy khỏi lôi đài, hai chân vừa chạm đất, đã có một bàn tay nhẹ nhàng áp vào cánh tay phải của hắn.
Một cỗ nội kình tinh thuần vô cùng giống như nước chảy ào ạt tiến vào trong kinh mạch của Nhất Huyễn, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy kinh hỉ. Cỗ nội kình này chính là Ba Văn Công mà Nhất Huyễn tu luyện, nhưng tu vi đối phương rõ ràng vượt xa so với hắn, cỗ nội kình này vừa tiến vào trong cơ thể lập tức hướng tới bờ vai phải chạy đến.
Bị Từ Dục Tài gây thương tích, kinh mạch bị nội kình làm cho chấn động một lần nữa trở nên dễ chịu hơn.
Trị liệu của Thủy hệ công pháp giờ phút này đã phát huy tới trình độ lớn nhất, cảm giác thư sướng trong kinh mạch dần dần khuêch tán ra cả bả vai. Cảm giác đau xót vừa rồi dường như đã bị được chườm đá, làm cho Hạ Nhất Huyễn dễ chịu hơn nhiều.
Hạ Nhất Huyễn hít thật sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
Trong Hạ gia trang tu luyện Thủy hệ công pháp Ba Văn Công, hơn nữa còn có trình độ như vậy cũng chỉ có mẫu thân Lâm Ôn Ngọc của hắn.
” Không thể tưởng tượng được mẫu thân đã đích thân tới rồi, lại nhìn thấy mình bị đánh thua một trận.” Mới nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Nhất Huyễn nhất thời cảm thấy u ám. Hắn không phải sợ mẫu thân quở trách, mà sợ cô phụ sự kỳ vọng của cha mẹ, làm cho hắn thương tâm.
Vào lúc này, một đạo âm thanh quen thuộc vang lên ngay sát tai Hạ Nhất Huyễn:
– Tam ca. Huynh cảm giác thế nào?
Hạ Nhất Huyễn giật mình, quay đầu nhìn lại, nhất thời hai mắt mở to ra, vả mặt không thể tin được.
Ở cạnh người Nhất Huyễn lúc này, lại không phải là mẫu thân như đã đoán, mà là Lục đệ Nhất Minh. Chẳng qua, điều làm cho Nhất Huyễn không thể tin được chính là, giờ phút này bàn tay của Lục đệ đang nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay phải hắn, cỗ nội kình tinh túy vô cùng của Thủy hệ đang cuồn cuộn không dứt tiến vào trong thân thể hắn, săn sóc cho kinh mạch của hắn.
Sắc mặt Hạ Nhất Huyễn nhất thời trở nên cổ quái, trong lòng hắn tự nhiên lại sinh ra một ý niệm, Lục đệ không phải là tu luyện Kim hệ công pháp sao? Từ lúc nào mà Thủy hệ công pháp cũng đạt tới trình độ này?
– Hạ Nhất Huyễn huynh. Đa tạ.
Trên lôi đài, Từ Dục Tài cao giọng nói, khí thế trên người hắn hoàn toàn thu liễm, nhưng giờ phút này đứng trên lôi đài, vẫn uy phong lẫm liệt như trước, giống như một tòa núi cao nguy nga sừng sững . Hình tượng vừa rồi giống như Ma Thần đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong tâm trí của người xem.
Nhẹ nhàng, dường như đã tận lực khống chế cho thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, tất cả mọi người đều đang bàn luận về một kích cuối cùng vừa xong.
Tuy rằng Hạ Nhất Huyễn biểu hiện ra ngoài thực lực hiếm người có thể có được, nhưng ở trước mặt một kích sắc bén của Từ Dục Tài lại trở nên nhỏ bé không đáng kể, không còn một người nhớ tới hắn.
Sắc mặt Hạ Nhất Huyễn nhất thời đỏ bừng, hắn nắm chặt hai tay lại, trong ánh mắt ẩn hàm một tia cừu hận, nói:
– Từ Dục Tài huynh quả nhiên lợi hại, một năm sau, Nhất Huyễn lại đến xin lãnh giáo, hy vọng khi đó Dục Tài huynh sẽ vui lòng chỉ điểm.
Từ Dục Tài cất tiếng cười to, nói:
– Chỉ cần Nhất Huyễn huynh có hứng thú, lúc ấy ta nhất định sẽ phụng bồi.
Hạ Nhất Huyễn khẽ gật đầu, lôi kéo tay Hạ Nhất Minh, nhẹ giọng nói:
– Đi.
Nhưng mà, Nhất Huyễn lập tức phát hiện, Lục đệ lúc này lại như Thái Sơn, bất động. Hắn kinh ngạc quay lại nhìn, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lục đệ.
– Tam ca. Huynh để đệ lên thử xem.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói.
Hạ Nhất Huyễn giật mình, theo bản năng liền buông tay ra. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, thân ảnh chợt lóe lên, nhảy lên lôi đài.
Nhìn cảnh tượng Lục đệ trên lôi đài, Hạ Nhất Huyễn đột nhiên cảm thấy Lục đệ trở nên có chút lạ lẫm.
Ở thời khắc này, Nhất Huyễn mới nhớ ra Lục đệ của mình, nó ở trong gia trang đã có tư cách cùng các vị trưởng bối và Đại ca ngồi cùng bàn. Cũng chính là Lục đệ có thể ở trong tân niên giác kỹ đánh ngang tay với Đại ca, cũng chính Lục đệ đánh chết đào phạm Hồ Bân đang bỏ trốn.
Có lẽ bởi vì ở quá gần, cho nên đã bị mọi thứ che hết tầm mắt, cho đến vừa rồi khi Lục đệ động thân đi lên lôi đài, mới làm cho người ta phát giác ra, tiểu tử này đã làm ra nhiều sự việc không giống với mọi người.
Hoảng hốt một lúc, Hạ Nhất Huyễn rốt cục phát hiện, Nhất Minh đã không còn giống với một năm rưỡi trước kia nữa, vì không thể đột phá bức tường cản trở ngũ tầng nội kình mà phiền não. Hôm nay, nó đã lớn dần lên như cây đại thụ che trời, đủ sức vì Hạ gia trang che chắn nắng mưa.
Hạ Nhất Minh thân hình khẽ động, nhảy lên lôi đài, động tác của hắn rõ ràng đã nằm ra ngoài dự đoán của mọi người.
Tuy rằng tất cả mọi người đều nhìn thấy, Nhất Minh và Nhất Huyễn đứng chung một chỗ, đều đã đoán được ra thân phận của hắn, khẳng định cũng là một thành viên của Hạ gia trang. Nhưng nhìn vào khuôn mặt của Hạ Nhất Minh, lại không tránh được làm cho người khác có cảm giác xem nhẹ.
Dù sao, lấy tuổi của Nhất Minh, vô luận có tu luyện như thế nào, đêu không thể hơn được người đã hơn hai mươi tuổi như Từ Dục Tài và Hạ Nhất Huyễn.
Hai người đó tuổi tác không kém nhau bao nhiêu nên không đáng nói. Nhưng thiếu niên và thanh niên trong đó kém nhau đến mười tuổi, chênh lệch như vậy thật quá lớn.
Từ Dục Tài nhíu mày, nói:
– Ngươi là ai? Đi lên làm chi?
Hạ Nhất Minh học theo bộ dáng của Tam ca, ôm quyền, nói:
– Hạ gia lục tử Nhất Minh, hướng các hạ xin lãnh giáo.
– Hạ Nhất Minh?
Hai mắt Từ Dục Tài lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng qua sau đó che dấu đi, hắn cười to nói:
– Tiểu huynh đệ, ngươi nếu nghĩ muốn đi lên võ đài, trước hãy được sự đồng ý của cha mẹ đi, rồi hãy nói tiếp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Mọi người bên dưới nhịn không được cười to lên, tuy rằng những lời nói của Từ Dục Tài có chút không tốt, nhưng nhìn thân hình hai người đứng bên trên quá chênh lệch, nên khiến tất cả mọi người đều âm thầm chấp nhận.
Trong tiếng cười vang của mọi người, Hạ Nhất Minh đưa lên một ngón tay, trên mặt không có chút thẹn quá hóa giận, mà phảng phất như trước không chút để ý mỉm cười.
Ngón tay nhẹ nhàng đưa lên trước mặt, miệng hơi mở ra chậm rãi nói:
– Nhất chiêu.
Hạ Nhất Minh cũng không tận lực quát to, nhưng lại giống như bạn hữu đang nói chuyện với nhau, âm thanh trong khoảnh khắc rơi vào tai mọi người xung quanh lôi đài.
Âm thanh nghe thật nhẹ nhàng, nhưng giờ phút này lại giống như âm thanh ồn ào ngoài chợ, có thể nghe được rõ ràng.
Chậm rãi mọi người ngưng cười, mấy người đưa mắt liếc nhìn nhau, bọn họ đều không hiểu ý nghĩa trong câu nói, nhưng mơ hồ sinh ra loại cảm giác lông tóc dựng đứng.
Nhưng Từ Dục Đức và Từ Dục Tài sắc mặt đều có chút khó coi, bởi vì bọn họ đều biết rằng vị thiếu niên trước mặt này làm ra động tác ấy, thì bọn họ tuyệt đối không thể tránh được.
Ở thời khắc này, tâm tình bọn họ nhất thời dâng lên, ánh măt trở nên cực kỳ lợi hại.
– Ngươi nói cái gì?
Từ Dục Tài gằn từng chữ nói.
Ngón trở tay phải của Hạ Nhất Minh vẫn vươn lên, hướng về phía Từ Dục Tài, âm thanh hắn tràn ngập tự tin nói:
– Ta nói, chỉ cần một chiêu ta sẽ đánh bại ngươi.
Bên dưới lôi đài nhất thời trở nên im lặng, nhưng không đến một lúc sau, lại một lần nữa cất tiếng cười vang lên, lúc này đây rốt cục không người nào cố kỵ, chẳng qua trong tiếng cười mang theo một chút thiện ý.
Nếu như lời này phát ra từ miệng một người đã trưởng thành, như vậy khẳng định sẽ bị mọi người chế giễu không biết tự lượng sức mình, thế nhưng lại do một thanh niên phát ra thì lại có chút bất đồng.
Từ Dục Tài không nhịn được cười nói:
– Nhất chiêu? Ngươi nói ta không địch nổi một chiêu của ngươi?
– Đúng vậy.
Hạ Nhất Minh nói:
– Ngươi có thể thử qua một lần.
Từ Dục Tài hừ lạnh một tiếng, xoay người phất tay áo muốn rời đi.
Lúc này hắn lựa chọn rời đi, cũng không có bất cứ ai nói gì, bởi vì trừ bỏ Hạ Nhất Minh ra không còn người thứ hai tin tưởng hắn.
Khi Từ Dục Tài sắp bước xuống, thanh âm trào phúng của Hạ Nhất Minh vang lên:
– Nguyên lai người của Từ gia bảo đều là người không có chút can đảm a.
Tiếng cười dưới lôi đài trong khoảnh khắc như bị một đao cắt ngang, trong tích tắc tiêu biến, mà chân Từ Dục Tài đang đạp bước xuống lôi đài cũng ngừng cước bộ, hắn thong thả chuyển mình, thần tình xám xịt, âm thanh phảng phất như từ kẽ răng phát ra:
– Tiểu tử, ngươi vừa nói gì?
Hạ Nhất Minh chắp tay sau lưng, nói:
– Ngươi một khi đã không dám cùng ta chiến đấu, không phải là nhát gan sao?
Trên mặt Từ Dục Tài chậm rãi lộ ra một tia dữ tợn, thanh âm hắn truyền ra, nói:
– Được. Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm đến ta.
Dứt lời, khí thế của Từ Dục Tài như sóng dâng ngập trời, thân hình hắn vốn chỉ có hai thước tựa hồ lại lớn hơn nữa.
Hình ảnh giống như Ma Thần lại một lần nữa hiện ra, hơn nữa còn mãnh liệt hơn vừa nãy ba phần.
Tất cả mọi người đều có cảm giác, ngôn ngữ đả kích của Hạ Nhất Minh đã làm cho Từ Dục Tài nổi điên lên, cho nên muốn liều lĩnh đánh chết hắn ngay trên lôi đài.
Vừa lúc mọi người sinh ra cảm giác ấy, Từ Dục Tài đã thả người tiến lên, khoảnh khắc vượt qua vài thước, một quyền đánh về hướng Hạ Nhất Minh.
Một quyền này đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người, bọn họ trợn mắt cứng lưỡi nhìn theo, trong lòng bắt đầu hình dung ra kết cục bi thảm của Hạ Nhất Minh.
Nhưng mà, thời khắc này nụ cười trên khuôn mặt Hạ Nhất Minh vẫn như trước không tiêu tán.
Nhất Minh nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nắm chặt, trong khoảnh khắc nắm tay được nắm chặt lại kia làm mọi người sinh ra một cảm giác kỳ diệu, tựa hồ như hắn nắm không chỉ là nắm tay, mà là nắm trong tay hết thảy mọi thứ.
Không khí xung quanh nắm tay Hạ Nhất Minh nhanh chóng tụ tập vào bên trong, tựa hồ nơi đó có một cơn lốc xoáy rất lớn đang hút lại. Thậm chí đem cả lực kích phát khổng lồ của Từ Dục Tài gắt ao nắm lại trong lòng bàn tay.
Sau đó, Hạ Nhất Minh đấm ra một quyền, nắm tay hắn đi theo một lộ tuyến thẳng tắp, cùng với nắm tay của Từ Dục Tài gặp nhau ở trên không.
Lấy quyền đối quyền.
Lấy cứng chọi cứng.
Lấy lực phá lực….
– Ầm ầm…
Một tiếng nổ phát ra, phảng phất giống như tiếng sắt đá va chạm bình thường, dập dờn vang xa.
Hai chân Hạ Nhất Minh tách ra đứng trên lôi đài, thân hình nhỏ nhoi của hắn giống như núi non trùng điệp, ngạo nghễ tự nhiên.
Mà thân hình giống như Ma thần của Từ Dục Tài lại như diều đứt dây, phun ra một ngụm máu, bay ra khỏi lôi đài.

Chọn tập
Bình luận