Thần Long hơi lay động chiếc đuôi của mình nói:
– Hạ Nhất Minh, ta đã lấy vậy kia đi rồi, cũng nên cáo từ các ngươi, ngươi hãy bảo trọng, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Thanh âm vừa dứt thân hình to lớn của Thần Long chớp lên một cái rồi biến mất trong nháy mắt.
Ở phía rất xa, có ánh sáng hơi lóe lên một chút, sau đó Thần Long hơi xuất hiện rồi lại biến mất trong hư không.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ nửa ngày, linh quang chợt lóe lên, thần niệm của hắn lập tức tiến vào trong Ngũ Hành thế giới.
Người khác không biết Thần Long nói lời đó có ý gì, nhưng Hạ Nhất Minh lại hiểu rõ. Ở trong Tử Vong Chi Địa, Thần Long và hắn cùng nhau thiêu đốt sào huyệt của đám quái vật. Kết quả cuối cùng sau ba ngày ba đêm thiêu đốt, hai người đã có thể luyện hóa toàn bộ sào huyệt của đám quái vật, cuối cùng chỉ còn lại một viên nội hạch.
Hắn thu viên nội hạch bỏ vào trong ngũ hành thế giới, bất quá từ sau khi Thần Long quay lại, bọn họ liên tục phải ứng phó cảnh tử vong sinh vật công kích cho nên đến khi rời khỏi Tử Vong Chi Địa vẫn không có cơ hội đem vật ấy đưa cho Thần Long.
Bất quá sau nửa ngày Hạ Nhất Minh dùng thần niệm tìm trong ngũ hành thế giới vẫn không thể phát hiện được nội hạch ở chỗ nào.
Cũng không biết Thần Long đã thi triển thủ đoạn gì mà có thể từ trong không gian của Ngũ Hành Hoàn lấy đi nội hạch.
Nghĩ tới điều này hắn hít sâu một hơi khí lạnh, đây chính là không gian bên trong thần khí Ngũ Hành Hoàn, nếu ngay cả nơi này mà Thần Long cũng có thể dễ dàng ra vào thì nó thật là đáng sợ.
Hắn lập tức nghĩ tới lúc cuối cùng khi Thần Long ở trong Tử Vong Chi Địa mượn Ngũ Hành Hoàn phóng thích thiên địa chi uy, trong lòng nhất thời hiểu được.
Đầu Thần Long này quả thật đã thông qua việc phóng thích thiên địa chi uy để cho Hạ Nhất Minh có thể nhìn thấy được uy lực thật sự của Ngũ Hành Hoàn, nhưng thông qua đó cũng tiện tay lấy luôn cả nội hạch bên trong không gian Ngũ Hành Hoàn.
Cũng chỉ có lúc thần niệm của Hạ Nhất Minh cùng với chủ phách của thần khí Ngũ Hành Hoàn hòa vào nhau để Thần Long có thể hoàn toàn sử dụng. Hơn nữa cũng nhân lúc hắn rơi vào tình trạng lĩnh ngộ lực lượng, Thần Long mới có thể quỷ không biết thần không hay làm ra được chuyện như vậy.
Khẽ lắc đầu, thật không rõ đầu Thần Long này muốn thế nào a? Chính hắn cùng nó đã sớ có ước định nội hạch này là thuộc về nó, nhưng nó không hỏi qua hắn là đã tự tiện lấy, hành động này làm cho Hạ Nhất Minh không khỏi phải hoài nghi.
Bỗng nhiên, một ý niệm tương đối cổ quái lóe lên trong đầu hắn, ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi đổi, thần niệm lại một lần nữa đảo qua không gian Ngũ Hành Hoàn. Lúc này hắn chú ý tới cũng không phải là viên nội hạch thần bí kia, mà là bảo tàng bên trong Ngũ Hành không gian.
Đối với cường giả thần đạo có được thần khí, địa phương an toàn nhất trên người cũng không phải là vật phẩm không gian, mà là không gian bên trong thần khí mà hắn sử dụng.
Mỗi một kiện thần khí đều có không gian bên trong, chỉ là không gian bên trong của mỗi thần khí cũng không giống nhau. Như bên trong không gian biển lửa của Cửu Long Lô, phù văn hắc ám không gian của Huyền Quy Xác, còn có Ngũ Hành Hoàn không gian.
Đem tất cả so sánh với nhau, thì không gian bên trong Cửu Long Lô rất khó có thể bảo tồn được vật gì trong thời gian dài, nhưng ở trong không gian của Ngũ Hành Hoàn thì lại không gặp chút phiền toái nào. Cho nên sau khi thành công đoán tạo thần khí, Hạ Nhất Minh đã đem toàn bộ sản nghiệp di chuyển vào trong Ngũ Hành không gian.
Lúc này hắn đang kiểm tra xem bản thân có bị thiếu mất vật gì hay không.
Thần niệm tiến hành kiểm tra tương đối mau lẹ, sau một lát sắc mặt Hạ Nhất Minh nhất thời trở nên khó coi. Bởi vì hắn đã phát hiện ra bảo tàng của mình đã thiếu mất mấy kiện bảo vật, hơn nữa toàn là những kiện bảo vật chí bảo.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Hắn ngẩng đầu lên, há to miệng định mắng, nhưng Thần Long đã rời đi từ lâu, vì vậy chỉ đành nghiến răng nghiến lợi thầm chửi rủa trong lòng.
Bất quá việc đã tới nước này hắn hiểu được một việc đó chính là muốn từ trong tay Thần Long lấy lại những thứ đã mất thì tỷ lệ thành công quá nhỏ.
– Nhất Minh, sao vậy? – Viên Lễ Huân kinh ngạc hỏi.
Khóe miệng hơi giật giật vài cái, Hạ Nhất Minh cười giống như khóc nói:
– Không có gì, ta đụng phải một tiên cường đạo, bị mất vài thứ.
– Vật gì vậy? Ta giúp ngươi lấy về. – Bảo Trư trên cơ bản đã hồi phục lại nguyên trạng lúc này nhảy vào lòng Hạ Nhất Minh nói.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng ngời, nói:
– Bảo Trư, ngươi có thể nói sao?
– Thần thú thông minh như ta đương nhiên là có thể nói. – Bảo Trư vểnh mặt lên nói.
Bất quá tất cả mọi người đều biết, sở dĩ nó có thể biến hóa to nhỏ thân hình, hơn nữa nói chuyện được khẳng định có liên quan tới Thần Long. Nếu không với tính cách của Bảo Trư thì nó từ khí tấn chức đã mở miệng, chứ làm sao có thể trì hoãn tới bây giờ?
Hơi cười, Hạ Nhất Minh nói:
– Thật tốt, Bảo Trư thật không hổ là thiên hạ đệ nhất thần thú, những đồ vật ta bị cường đạo lấy đi đành phiền ngươi vậy.
Tiểu Bảo Trư ở trong lòng Hạ Nhất Minh quơ quơ hai cái chân trước lên, vẻ mặt vênh lên nói:
– Nói nhiều. Là cường đạo nào? Hắn ở đâu?
Hạ Nhất Minh đưa tay chỉ về phương hướng Thần Long biến mất, nói:
– Chính đầu Thần Long kia đã trộm của ta mấy bảo vật, ngươi đi thu hồi lại giúp ta.
Tiểu Bảo Trư nhất thời ngây người ra, thân thể của nó chậm rãi nằm xuống, ánh mắt xoay chuyển vào vòng, cuối cùng hai chân hơi dùng sức, thần hình thoáng cái đã chuyển qua người Bạch Mã Lôi Điện, nói:
– Ta hơi mệt, đi ngủ chút.
Nói xong, nó trực tiếp nằm xuống lưng Bạch Mã Lôi Điện, cả thân hình giống như bị keo dính lên lưng Bạch Mã Lôi Điện không hề nhúc nhích chút nào.
Mọi người xung quanh không nhịn được cười, Bảo Trư mặc dù mang tiếng là thần thú, nhưng muốn nó cùng với Thần Long đánh nhau thì lại hoàn toàn là chuyện khác, hai bên cấp bậc quá khác biệt nhau, đừng mong nó sẽ đứng ra chiến đấu.
Lưu Mục khẽ lắc đầu nói:
– Nhất Minh, Thần Long thật sự lấy bảo vật của ngươi sao?
Hạ Nhất Minh cười khổ nói:
– Quên đi, hắn tốt xấu gì cũng từng chỉ điểm võ đạo cho ta, coi như đó làm thù lao đi.
Kỳ thật trong lòng hắn làm sao cam tâm cơ chứ, bất quá hắn biết rõ thực lực đôi bên quá cách biệt, cho nên rất sáng suốt đưa ra quy định chờ khi nào có cơ hồi mới lấy lại.
Có lẽ đợi tới lúc thực lực của hắn có thể đem Thần Long đá đi như đá quả bóng thì sẽ đòi lại công đạo lại ngày hôm nay. Còn bây giờ chỉ đành ngậm miệng cười khổ không nói được gì thôi.
Lưu Mục trầm ngâm một chút nói:
– Kỳ thật ngươi nghĩ như vậy không sai. Thần Long không phải vì một mình ngươi mà thi triển ra tuyệt kỹ Thiên Địa Câu Phần sao? Ngươi có hiểu được gì không?
Ánh mắt Hạ Nhất Minh hơi đảo một cái, mặc kệ Thần Long có phẩm đức như thế nào, nhưng đối với thực lực của nó thì hắn tâm phục khẩu phục.
– Thiên Địa Câu Phân của Thần Long là lực lượng cực hạn của Ngũ Hành chi lực, đây là một….. – Hạ Nhất Minh trầm ngâm nửa ngày cuối cùng cẩn thận nói:
– Đây là một cái ngũ hành đại lĩnh vực.
Lưu Mục chậm rãi gật đầu, vẻ mặt vui mừng nói:
– Cảm giác của ngươi rất đúng.
Hắn thở dài một tiếng, nói:
– Năm trăm năm trước, đám người thần đạo chúng ta cùng nhau tiến vào trong đó, lúc ấy gặp phải vật phiêu phù giữa không trung. Vì phá hủy đồ vật này mà năm vị Ngụy Thần cảnh cường giả cùng thần thú đều liều mạng xông lên. Mặc dù cuối cùng bọn họ đều nằm xuống, nhưng cũng có thể làm cho thứ đó lui về sau ngàn dặm, bị thương nghiêm trọng. Sau đó Thần Long phóng thích ra Thiên Địa Câu Phần, Ngũ Hành hợp nhất lĩnh vực lực lượng quả thật là kinh thiên động địa, đã đem vật đó hoàn toàn hủy đi.
Hai tròng mắt Hạ Nhất Minh bắn ra tinh quang, dựa theo Lưu Mục nói chuyện thì Thần Long quả thật chiếm được tiện nghi rất lớn mới phá hủy được vật ấy. Nhưng theo Hạ Nhất Minh tận mắt nhìn thấy thì thực lực của Thần Long sâu không thể lường được, cho dù với bản thân lực lượng của nó cũng có thể tự mình phá hủy vật đó.
Trong lòng hắn lúc này xuất hiện một ý niệm, đến tột cùng là Thần Long che dấu lực lượng hay là trong năm trăm qua Thần Long mới đột phá.
Lưu Mục đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ vai hắn nói:
– Chính bởi vì lĩnh ngộ được một trong ngũ hành lĩnh vực cho nên chúng ta mới có thể đột phá cực hạn trở thành Ngụy Thần cảnh cường giả.
Hắn cười tự giễu nói:
– Nếu như không có lĩnh ngộ năm đó, cho dù chúng ta không ngừng trải qua chém giết cũng không nhất định đột phá được cực hạn trở thành Ngụy Thần cảnh.
Hạ Nhất Minh hơi rùng mình, trong lòng lúc này mới chút thư thái, hơn nữa còn dần lấy lại được thăng bằng.
Thần Long phóng thích ra tuyệt kỹ Thiên Địa Câu Phần lúc cuối cùng tất nhiên là có mục đích cho hả giận, nhưng đúng như Lưu Mục nói thì hoàn toàn là cơ hội để cho hắn một mình lĩnh ngộ.
Cũng bởi vì hiểu được điều này cho Hạ Nhất Minh mới phát hiện ra lực lượng ẩn chứa bên trong Sinh Mệnh lực lượng. Hơn nữa hắn còn nắm giữ được điểm mấu chốt để đột phá Ngụy Thần cảnh.
Phải biết rằng, hắn tu luyện chính là Ngũ Hành Đại Luân Hồi Chi Hoa, mà với thực lực của đám người Lưu Mục căn bản không có khả năng thi triển ra được lĩnh vực đó, cho nên nhân tình này đối với hắn là quá lớn.
Thần Long cho hắn một nhân tình lớn như vậy, nhưng lại lấy đi một kiện bảo bối tương đối quan trọng, làm cho Hạ Nhất Minh không biết là nên oán hận hay phải cảm tạ nó.
Lưu Mục trầm giọng nói:
– Nhất Minh, ta muốn quay về Thiên Trì chủ phong xem qua một chút, ngươi có cùng trở về với chúng ta không?
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, cuống quít lắc đầu, nói:
– Tổ sư gia, ta còn muốn ở chỗ này một thời gian để lĩnh ngộ một chút, ngài trở về trước đi.
Ánh mắt Lưu Mục hiện lên một tia tán thưởng, Hạ Nhất Minh tuổi còn trẻ mà đã tấn giai thần đạo, hơn nữa tới bây giờ hắn vẫn chăm chỉ tu luyện làm cho trong lòng lão có chút an tâm.
Quay sang Đế Thích Thiên khẽ gật đầu một cái, hai vị cường giả Thiên Trì nhất mạch phá không rời đi.
Lần này khi tiến vào Băng Đảo, hơn nữa lúc quay trở và Thiên Trì nhất mạch không thể nghi ngờ gì chính là một phương thu hoạch lớn nhất.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh chuyển về phía Mưu Tử Long cười nói:
– Mưu huynh, ngươi định đi tới đâu?
Mưu tử Long do dự một chút nói:
– Lão phu không môn không phái, vốn muốn bầu bạn với Mã Dự, nhưng hắn lại đi theo lão bà nương, thật là nhu nhược….
Hạ Nhất Minh nhất thời bật cười, hai vợ chồng người ta đương nhiên phải cùng ở một chỗ với nhau chứ.
Lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:
– Lão ca, đã như vậy ngươi tạm thời tới nhà ta ở tạm được chứ?
Mưu Tử Long cười ha hả, nói:
– Đi a, để cho ta xem một chút đến tột cùng là địa phương sơn linh thủ tú cỡ nào có thể bồi dưỡng ra được một quái thai như ngươi.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, bất quá Mưu Tử long nói cũng không sai, nếu như không phải có kỳ ngộ trong hồ đợt đó thì hắn làm sao có được thành tựu như ngày hôm nay chứ.
Hắn ngẩng đầu lên, cao giọng nói:
– Bách huynh, mọi ngươi đã đi hết, nơi đây đều là người một nhà, ngươi có thể xuất hiện a.
Thanh âm lưu lãng truyền ra xa, nhưng mà một lúc lâu sau vẫn không có lời đáp lại, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.