Hạ Nhất Thiên hít sâu một hơi, không thèm liếc Phạm Hạo Nhật lấy một cái, xoay người quay về chỗ, cất cao giọng nói:
– Cha! Hài nhi thắng rồi.
Hạ Thuyên Tín cười lớn một tiếng, nói:
– Tốt! Không hổ là đệ tử nhà họ Hạ ta.
Hắn không hề tiếc lời tán thưởng, nhưng trong lòng lại hết sức kinh ngạc. Tu vi Nhất Thiên thế nào hắn đương nhiên biết rõ ràng, từ lúc nào mà lại tiến bộ nhanh đến vậy?
Hơn nữa vừa rồi chứng kiến việc tiêu hao nội kình, trong lòng hắn lại càng kinh dị hơn. Tinh lực của Nhất Thiên dĩ nhiên là nhiều nếu đối phương mà có cùng cấp bậc. Còn nếu đem nội kình khống chế ở tầng thứ bẩy mà so sánh tiêu hao, chỉ sợ tiêu hao nội kình quá độ mà chết.
Đương nhiên, lúc này cũng không phải là lúc hỏi thật, hắn cũng chỉ đem những nghi vấn giấu ở trong lòng.
Hạ Nhất Thiên trong lòng hiểu rất rõ. Hết sức kích động, hắn nhìn về phía lục đệ đang đứng ở chỗ khác, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Lục đệ đứng ở đằng kia, khuôn mặt hết sức lãnh đạm, tựa như thế ngoại cao nhân. Không hề có cảm giác đang ở nơi đây. Thậm chí hắn còn không cảm thụ được hơi thở của Hạ Nhất Minh.
Nếu như không phải mắt còn nhìn thấy được thân ảnh thì hắn đã cho rằng ở nơi đó chẳng có một người nào.
Trong lòng hắn hết sức nghi hoặc, đang do dự không biết có nên tiến lại quan sát kỹ hay không nữa. Đột nhiên ngay lúc đó, hắn nghe được phía sau có dị động. Nhất thời không tự chủ được quay lại.
Một bóng người chợt lóe lên, Phạm Thuật Hà đã xuất hiện ở phía sau con mình. Hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng nó mấy cái, một cỗ nội kình hùng hậu nhất thời được dồn sang.
Hai người phụ tử bọn họ cùng với phụ tử Hạ Thuyên Tín cũng đều nhất mạch truyền thừa.
Cùng tu luyện thủy hệ công pháp, nếu để cho bọn họ chữa thương chắc chắn sẽ đạt hiệu quả cao hơn. Đúng là một ưu thế trời ban.
Tuy nhiên, Phạm Hạo Nhật cũng không tránh ra. Nhìn Phạm Thuật Hà, hắn khẽ lắc đầu trên mặt mang theo một nét xấu hổ, nói:
– Cha! Con thua rồi.
Phạm Thuật Hà yên lặng nhìn con mình, trên mặt có một chút bi ai. Tâm tình hắn vô cùng nặng nề.
Hắn rất hiểu con mình. Nét mặt nhìn có vẻ yếu đuổi, ngay cả khi đối mặt với Lữ Tân Văn thậm chí còn không tiếc khúm núm, luồn cúi. Nhưng trên thực tế, trong tâm của hắn lại vô cùng cao ngạo. Hôm nay bị thua trong tay một người cùng tuổi, đối với hắn mà nói chắc chắn là một sự đả kích rất lớn.
Lúc này, hắn rõ ràng thấy được trong mắt Phạm Hạo Nhật một sự mất mát, thê lương.
Hắn biết rằng nếu Phạm Hạo Nhật không thể vượt qua được bóng ma này thì từ đây về sau chỉ sợ là khó có thể tiến thêm được nữa.
Một chuyện như vậy giống như là một cái kim đâm vào tâm hắn.
Sắc mặt Phạm Thuật Hà từ từ bình tĩnh lại, giống như đang đối mặt với một chuyện khó có thể đưa ra quyết định, chợt hạ được quyết tâm.
Vỗ vỗ bả vai con mình, Phạm Thuật Hà trong lòng đột nhiên lại tràn đầy hào khí mà trước nay chưa từng có, hắn nói:
– Không có gì hết! Bây giờ, ta sẽ vì người mà xuất đầu.
Phạm Hạo Nhật ngẩn người ra, chỉ thấy Phạm Thuật Hà bước ra rất nhanh.
Lúc này, bóng lưng phụ thân hắn thật vững chãi và đáng tin.
Phạm Thuật Hà mỗi bước đi đều trầm ổn như núi, phảng phất như một tảng đá lớn đang di dộng.
Ánh mắt đám người Viên Tắc Vũ đều hết sức nghiêm trọng, trong lòng rất hoảng sợ.
Mọi người đều biết Phạm Thuật Hà là một cao thủ thủy hệ thập tầng. Nhưng một cao thủ thập tầng thủy hệ giờ khắc này tiếng bước chân lại hết sức nặng nề, không có một chút êm ái của thủy hệ.
Nhưng càng như vậy trong lòng mọi người lại càng bất an hơn.
Một thủy hệ cao thủ lại có thể hiện ra lực lượng khó tin đến mức này thì đại biểu cho chuyện gì?
Hai tròng mắt Hạ Nhất Minh có chút giật mình. Hắn cảm nhận được một cỗ chiến ý hết sức mạnh mẽ. Đây là do đem toàn bộ khí thế trong cơ thể kích thích ra hết, không còn giữ lại chút nào.
Trong mười sáu năm ngắn ngủi, hắn gặp qua rất nhiều cao thủ, không phải chỉ có một hai người. Ngay cả cường giả tiên thiên hắn cũng đã tường thấy qua.
Nhưng bất luận là người nào trong số những kẻ đó hắn cũng không hề cảm nhận được loại chiến ý mãnh liệt như thế này.
Một người nổi giận, máu văng ngoài năm bộ.
Hạ Nhất Minh dĩ nhiên cũng vì lý do này mà sinh ra cảm giác hoàn sợ.
Hăn hiểu rõ ràng đây là do một vị cao thủ chính thức đã bỏ qua tính mạnh bản thân, với một thái độ hết sức tập trung bước vào trận chiến.
– Hạ huynh! Lệnh lang thật sự là có công phu rất cao cường, Phạm mỗ bội phục. Bất quá đến lúc này cũng đến lượt hai chúng ta cùng giao thủ.
Phạm Thuật Hà hơi mỉm cười. Nụ cười của hắn hết sức bình tĩnh, tựa hồ như chẳng có một việc gì quan trọng nữa.
Nét mặt tươi cười của Hạ Thuyên Tín hoàn toàn thu liễm. Hắn cảm ứng rõ ràng được từ người này truyền tới một hơi thở nguy hiểm. Những đến lúc này cũng không cho phép hắn có thể lùi bước.
– Nếu Phạm huynh muốn lĩnh giáo công pháp của Hạ mỗ, thì Hạ mỗ đành phải tuân mệnh mà thôi.
Tất cả mọi người hai bên đều hết sức yên lặng. Sau khi chứng kiến Hạ Thuyên Tín ra trận, mọi người không tự chủ được đều hết sức khẩn trương.
Trong lòng hầu hết mọi người thì Hạ Thuyên Tín cùng Phạm Thuật Hà chính là hai con át chủ bài cuối cùng của hai nhà trong ngày hôm nay.
Chỉ cần bọn họ phân thắng bại thì trận tranh đoạt hôm nay cơ bản đã kết thúc. Mà quyền nắm giữ trang viên của Viên gia cũng xác định trong trận chiến này.
Khi Phạm Hạo Nhật khiêu chiến Hạ Nhất Thiên, tất cả mọi người đều tưởng rằng còn có thể chứng kiến nhiều trận đấu hay nữa. Nhưng không nghĩ được rằng sau trận đấu của hai thanh niên, Phạm Thuật Hà liền tiến lên khiêu chiến.
Trận đánh cuối cùng dĩ nhiên lại tới nhanh như vậy, thật quá chi là đột ngột, làm cho đại da số mọi người đều hết sức ngỡ ngàng.
Hạ Thuyên Tín đang muốn bước ra chợt nghe Hạ Nhất Minh nói:
– Đại bá! Người chờ một chút.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, hướng về phía hắn mà nhìn, không biết hắn muốn làm chuyện gì.
Hạ Nhất Minh tiến lên vài bước, xuay người, che khuất tầm mắt mọi người. Nhìn từ sau, chỉ thấy hai tay hắn duỗi ra, rất nhanh, với con mắt của người bình thường chỉ có thể thấy được vài động tác lắc lư mà thôi.
Hắn đã tu luyện qua ấn ký công pháp, hai tay linh hoạt vô cùng. Một loạt động tác càng thể hiện rõ bản lĩnh của hắn có thể nói là nhanh như chớp. Trong nháy mắt chỉ để lại một đạo tàn ảnh, không hề thấy một chút tung tích nào.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói:
– Đại bá! Cẩn thận.
Dứt lời, Hạ Nhất Minh lại quay về chỗ, toàn bộ tâm thần đều hết sức thu liễm, tập trung quan sát.
Hạ Thuyên Tín sắc mặt hết sức cổ quái. Hai nắm tay của hắn đang nắm chặt chợt buông ra. Hai bàn tay chà xát vào nhau một cái, tựa hồ thân thể có chút gì đó không được hợp lý. Tuy nhiên, hắn cũng không trì hoãn nhiều thời gian, nhanh chóng ngẩng đầu, đi vào sân.
Hai phụ tử Viên Tắc Vũ nhìn nhau, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy sự lo lắng.
Cũng không biết Hạ Nhất Minh suy nghĩ gì mà ngay lúc quan trọng nhất lại làm những chuyện khôi hài như vậy. Xem sắc mặt cùng trạng thái của Hạ Thuyên Tín cũng có thể thấy chưa hoàn toàn đạt tới trạng thái đỉnh . Lần này, chỉ sợ tình hình cũng không có chút nào khả quan.
– Xin mời.
Sau khi, Hạ Thuyên Tín ôm quyền nói hai chữ xin mời, Phạm Thuật Hà liền ra tay.
Giờ phút này, khoảng cách giữa hai người bọn họ cùng với khoảng cách mà Hạ Nhất Thiên cùng với Phạm Hạo Nhật giao thủ cơ hồ giống nhau như đúc. Bởi vì đây chính là khoảng cách giao thủ thông thường.
Phạm Thuật Hà thoáng giơ bàn tay lên, hai gót chân nhẹ nhàng lay động nhất thời trượt ra ngoài.
Động tác ban đầu của hắn cùng Phạm Hạo Nhật giống nhau như đúc. Nếu thực sự có điều gì khác thì chỉ có tốc độ của hắn nhanh hơn, sự linh hoạt càng giống như mây trôi, nước chảy.
Giống như nước giếng vốn chẳng bao giờ dao động trong nháy mắt biến thành cuồn cuộn như trường gian. Sự thay đổi này làm cho mọi người có cảm giác hết sức mâu thuẫn. Giống như Phạm Thuật Hà trước và sau là hai người hoàn toàn khác biệt.
Hạ Thuyên Tín, ánh mắt không hề có một chút buông lỏng. Phản ứng của hắn cùng Hạ Nhất Thiên giống nhau như đúc. Bàn tay giơ lên cao, lẳng lặng chờ đợi đối phương đánh tới.
Ầm một cái, một tiếng nổ nhỏ vang lên. Bàn tay của song phương trong nháy mắt đã chạm vào nhau. Nội kình mạnh mẽ cũng nhất thời được bộc phát ra một lực lượng khủng bố. Một làn sóng ba động từ dưới chân hai người phát ra. Một cái khe được hình thành trên mặt đất bởi sự va chạm của hai người.
Thân hình Hạ Thuyên Tín giống như bàn thạch, vững chãi đón nhận những con sóng lớn xô tới. Lúc ban đầu có hơi lung lay một chút sau đó hoàn toàn vững vàng trở lại.
Nhưng thân hình Phạm Thuật Hà lại chấn động mạnh một cái, lùi ra phía sau từng bước.
Thủy hệ công pháp của hắn mặc dù lợi hại, nhưng tu vi nội kình cũng chỉ tương đương với Hạ Thuyên Tín mà thôi. Nhưng công pháp của hắn lại có chút bị khắc chế nên không khỏi yếu hơn.
Tuy nhiên, sau khi Phạm Thuật Hà lùi về sau một bước, mũi chân liền chạm đất lại nhảy vọt lên. Bất quá lúc này bàn tay của hắn thu lại, đâm ra một cái.
Từ ngón giữa mơ hồ lóe ra một điểm quang mang trong suốt, giống như một giọt nước từ trên cao, phản chiếu ánh sáng mặt trời hắt xuống.
Hạ Thuyên Tín lấy bất biến ứng vạn biến, bàn tay lại giơ lên, cùng đối phương nhẹ nhành giao tiếp một chưởng.
Đột nhiên, sắc mặt Hạ Thuyên Tín khẽ biến. Bởi vì hắn đã cảm ứng được một cỗ lực lượng kỳ dị. Cỗ lực lượng này thoáng qua cảm giác hết sức mềm mại như bông không hề có chút mạnh mẽ. Nhưng cỗ lực lượng này lại có một lại khí thế hết sức bền bỉ, giống như nếu gặp phải bất cứ thứ gì cũng có thể xuyên qua.
Hạ Thuyên Tín trong lòng phát lạnh. Cảm giác này vì sao lại giống với đặc thù của kim hệ công pháp? Nhưng khi hai bên va chạm nội kình hắn hết sức rõ ràng Phạm Thuật Hà sử dụng hoàn toàn là thủy hệ nội kình, tuyệt đối không có gì thay đổi.
Phạm Thuật Hà cứ như vậy lùi về sau nửa bước. Bước tới nửa bước sau đó lại lùi về sau nửa bước, mỗi một lần đều đâm ra một cái, tựa hồ như đây là một bộ đấu pháp của hắn.
Nhưng nếu chỉ có đơn giản như thế thì cũng chỉ là một đấu pháp khiến cho người ta hết sức buồn ngủ. Sắc mặt Hạ Thuyên Tín lại hết sức ngưng trọng. Hai chân hắn dạng ra, ổn định đem mỗi lần công kích của đối phương cản lại. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có như thế. Bởi vì từ đầu đến cuối, hắn cũng không có công ra một quyền nào, cho dù là một quyền có tính chất an ủi cũng không có.
Dưới sự công kích chậm rãi như thế này, Hạ Thuyên Tín dĩ nhiên không mảy may hoàn thủ.
Hai hàng lông mày của Hạ Nhất Minh có chút nhảy lên. Giờ phút này, toàn bộ tinh thần của hắn cùng với chân khí đều hết sức tập trung. Trạng thái tập trung cao độ làm cho năng lực cảm ứng của hắn cũng cao hơn bình thường một bậc.
Trong cảm giác của hắn, lúc này, Phạm Thuật Hà không hề giống như một giòng nước cuồn cuồn chảy giữa sông mà giống như từng giọt nước chậm rãi nhỏ từ trên núi xuống.
Những giọt nước hết sức nhỏ bé nhưng lực lượng của nó tuyệt đối không thể khinh thường.
Nước của trường gian chảy mặc dù khí hết hết sức mạnh mẽ, bao gồm trong đó có cả đại dương mênh mông.
Nhưng nước lớn thì cũng phải ngừng lại trước núi cao. Đất liền vẫn mãi mãi là đất liền không bao giờ có thể đem mặt đất phá hủy được.
Còn giọt nước nhỏ từ trên cao xuống thì lại không giống như vậy. Vĩnh viễn chúng nó không bao giờ có thể làm ngập tràn tảng đá. Nhưng sự cố gắng của chúng nó lại có thể làm nên kỳ tích.
Đó chính là giọt nước có thể xuyên đá.
Những giọt nước cứ liên tục nhiều năm không mệt mỏi nhỏ vào một điểm trên hòn đó. Đến một lúc nào đó ngay cả hòn đá cứng rắng cũng bị giọt nước nhỏ bé đục thủng ra một lỗ.
Lúc này, Phạm Thuật Hà chính là đem nội kình trong cơ thể toàn bộ áp súc, sau đó từng đợt, từng đợt đánh ra muốn đem khối đá trước mặt đánh thủng.
Chỉ là, việc đem nội kình áp súc lên chiến kỹ đối với cơ thể mình chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Trong một khoảng thời gian ngắn thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu cứ kéo dài chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.
Nhưng với đấu pháp không tiếc tự tổn thương này cũng có thể tưởng tượng được uy lực của nó.
Cho dù là công pháp tương khắc thì vẫn không hề nghi ngờ gì nữa… Phạm Thuật Hà vẫn chiếm thượng phong tuyệt đối.
Điểm này không chỉ có Hạ Nhất Minh hiểu được mà chỉ cần những người có nội kình đạt tới tầng thứ bảy cũng có thể hiểu ra.
Trong mắt Phạm Hạo Nhật lúc này hết sức mờ mịt và u ám. Trên mặt hoàn toàn kích động và áy náy.
Lúc này, hắn hoàn toàn hiểu rõ câu nói kia của phụ thân.
Hắn biết phụ thân làm như vậy quả thực chính là đem tánh mạnh ra đánh cuộc để giành lấy thắng lợi.
Hắn đang muốn lấy phương thức này để tuyên cáo với mọi người một điều rằng: con ta bị đánh thì lão tử sẽ làm cho ngươi hết giận cho dù phải đánh cược cả tánh mạng mình cũng không hề tiếc.
Nguồn truyện: Truyện FULLTrong lòng hoảng hốt, hai mắt Phạm Hạo Nhật lóe ra một loại quang mang trong suốt. Hai nắm tay của hắn vô thức gắt gao nắm chặt lại. Cảm xúc của hắn lúc này đang tuôn trào, hận không thể lấy thân thay cha đối trận.
Sự ảnh hưởng của trận thua vừa rồi đã hoàn toàn biến mất. Hắn cảm thụ được trên người từ từ xuất hiện một luồng nội kình mạnh mẽ. Thậm chí còn có cảm giác, nếu cho hắn thời gian hắn nhất định đột phá chướng ngại cực hạn của tầng thứ bẩy mà đạt tới cảnh giới của tầng thứ tám.
Ở trong sân, Hạ Thuyên Tín rốt cuộc cũng không chịu nổi, hai chấn của hắn lảo đảo, lui lại từng bước.
Tích thủy xuyên thạch, làm cho lực lượng của nước dồn lên đến mức cao nhất khiến cho nó trở thành một loại vô cùng vững chắc, không thể phá vỡ.
Hai mắt Phạm Thuật Hà sáng ngời, tinh quang trong đôi mắt lóe ra khắp nơi. Sự đau nhức của kinh mạch trong cơ thể lúc này cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Huýt một tiếng sao dài, thân hình đột nhiên chuyển động nhanh hơn hắn, giống như nước chảy ra biển, từng con sóng nối tiếp nhau mà đến.
Một tảng đá lớn, nếu nó chưa đổ thì nước lớn cũng không thể đem nó mà đánh đổ. Nhưng nếu gốc của nó đã lung lay thì chỉ cần một con sóng đánh tới cũng có thể cuốn trôi nó.
Phạm Thuật Hà dùng tính mạng mình để đánh cuộc cuối cùng thì cũng đã thắng.
Song quyền lưu chuyển, cả người trong nháy mắt hóa thành một con sóng thần, phô thiên cái địa hướng Hạ Thuyên Tín mà đến, tựa như muốn đem hắn hoàn toàn bao phủ bên trong.
Hai chân Hạ Thuyên Tín mất đi trọng tâm, trong lòng đã biết không ổn. Nhưng lúc này lại không có bất cứ biện pháp gì. Chỉ có thể đem hết toàn lực để chống đỡ thế công như cơn lốc.
Khi cao thủ phân tranh, một khi rơi vào hạ phong thì hoàn toàn hết sức khó khăn.
Mắt thấy song chưởng bay đầy, rốt cuộc Hạ Thuyên Tín cũng nổi lên cảm giác lực bất tòng tâm.
Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng mà vạn bất đắc dĩ, hắn đành thở dài một tiếng, song chưởng cố gắng xuất ra.
Sắc mặt Viên Tắc vũ lập tức biến đổi. Hạ Thuyên Tín mặc dù rơi vào hạ phong nhưng với tính chất phòng ngự mạnh mẽ của thổ hệ công pháp nếu cứ kiên trì mà thủ thì chắc chắn vẫn chưa thể thua được.
Nhưng hắn lại chọn chủ động tấn công.
Việc này chẳng phải là đi tìm được chết hay sao?
Trong nháy mắt, từ đôi mắt Phạm Thuật Hà lộ ra một vẻ dữ tợn, cánh tay hắn phảng phất như không có xương phóng tới. Hắn tuyệt đối nắm chắc, tận dụng cơ hội này có thể đem đối phương đánh trọng thương, thậm chí còn liên tiếp tiến công có thể đánh chết ngay tại chỗ.
Hai tay của hắn giơ lên, một trong một ngoài, sát khí sắc bén trực tiếp phát ra ngoài.
Hai mắt Hạ Nhất Thiên hoàn toàn đỏ sậm, hắn đã thấy rõ được sát tâm của Phạm Thuật Hà.
Chỉ trong khoảng khắc đó, hai cao thủ thập tầng cũng đã tới tình trạng sinh tử.
Tuy nhiên, khi bàn tay Phạm Thuật Hà cùng bàn tay Hạ Thuyên Tín tiếp xúc, sắc mặt của hắn hoàn toàn đại biến, trong mắt hiện ra một vẻ vô cùng kinh hãi.
Từ trên cánh tay của Hạ Thuyên Tín truyền tới một cỗ lực lượng rất lớn.
Đây là một cỗ lực lượng rất mạnh vượt xa lực lượng mà hắn có thể tưởng tượng.
Giờ phút này hắn vô cùng hoài nghi ngay cả cường giả kim hệ đạt tới thập tầng đỉnh phong có thể phát ra được lực lượng cường đại như thế hay không?
Kinh mạch trong cơ thể mặc dù hết sức đau đớn, nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm nhiều đến vậy. Toàn bộ nội kình giống như thủy triều không hề giữ lại dồn hết ra tay mà che chắn trước người.
Ngăn trở, ngăn trở nhưng đỡ không được.
Cái cánh tay kia mang theo lực lượng lạ lùng đánh văng bàn tay ngăn cản của Phạm Thuật Hà nện lên ngực hắn.
Thân thể Phạm Thuật Hà bay lên giống như một con chim. Giữa không trung trở mình một cái rồi té xuống.
Thân hình Phạm Hạo Nhật nhanh như điện, bất chấp thương thế lao tới, đem phụ thân ôm vào trong lòng.
Hai mắt Phạm Thuật Hà trợn tròn, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thuyên Tín.
Lúc này toàn bộ lớp áo trên cánh tay Hạ Thuyên Tín hoàn toàn nát vụn. Từ khuỷu tay xuống dưới lộ ra một cái hộ oản bằng vàng sáng chói.
Phạm Thuật Hà đột nhiên hiểu ra. Bờ môi của hắn run run, rốt cuộc cũng phun ra một búng máu, thở ra một hơi thật dài, rồi sinh khí hoàn toàn biến mất.