Bách Linh Bát vẫn một mực im lặng, đôi mắt gã căn bản chưa từng sáng lên, so với gỗ đá thật không khác.
Cho dù là các Tôn giả khác tại Thiên Trì Sơn khi gặp Thần Toán Tử cũng đều căng thẳng, tinh thần tập trung, đối với lời khen ngợi của lão lại càng hưng phấn.
Nhưng Bách Linh Bát là duy nhất, ngay cả khi đối diện với Thần Toán Tử gã vẫn không nói một lời, phảng phất như trong mắt gã chưa từng có người này tồn tại.
Thái độ như vậy khiến ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không khỏi toát mồ hôi hột.
Thần Toán Tử cười cười, một chút tức giận cũng không có lại càng khiến Hạ Nhất Minh thất kinh.
– Bách huynh. Lão phu muốn cùng ngươi luận bàn một hồi, không biết ý ngươi thế nào?
Hạ Nhất Minh đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng nhìn Thần Toán Tử, trong lòng thầm tính toán những lời này của lão.
Vẻ mặt Thần Toán Tử cùng Bách Linh Bát mặc dù luông giữ nguyên không thay đổi nhưng lại hoàn toàn trái ngược.
Vẻ mặt Thần Toán Tử luôn luôn mỉm cười, dường như vĩnh viễn không gì có thể làm lão biến sắc.
– Lão phu cả đời gặp qua vô số người, cơ hồi chỉ gặp lần đầu tiên có thể đoán về đối phương tám, chín phần. Nhưng lúc này gặp mặt hai vị mới biết, Thần toán thuật của lão phu còn xa mới đại thành.
Thần Toán Tử cảm khái không thôi, nói:
– Hạ tiểu đệ thì không nói, ít nhiều cũng có thể nhìn được năm, ba phần. Nhưng với Bách huynh, một phần lão phu cũng nhìn không ra.
Hạ Nhất Minh trong đầu cũng không biết nghĩ ra sao, bất quá nếu lão nhìn được mới là không bình thường.
Chỉ là suy nghĩ này của hắn rõ rang không được Thần Toán Tử biết tới, vị lão nhân gia này vuốt râu, nói tiếp:
– Có lẽ vì nhìn không thấy nên lão phu thực tâm muốn cùng Bách huynh trao đổi một chút.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng nói:
– Thần Toán Tử đại nhân. Bách huynh không có thiên hướng đấu tranh, ta xem hay là thôi đi.
Nếu khi bọn họ tới đây, Thần Toán Tử không cho phép gặp mặt Bảo trư, tuyệt đối Hạ Nhất Minh sẽ không nói ra những lời này. Bất quá lúc này chẳng những gặp được Bảo trư lại được tiếp đón rất nồng hậu, hắn dĩ nhiên không muốn cùng nhân vật số hai tại Thiên Trì này phát sinh xung đột.
Thần Toán Tử khẽ mỉm cười, nói:
– Ý Bách huynh thế nào?
Hạ Nhất Minh vội đánh mắt về phía Bách Linh Bát, nhưng ngoài dự tính của hắn, Bách Linh Bát xoay qua nhìn Bảo trư, sau đó gã nói:
– Nếu như ta thắng, Bảo trư sau này sẽ theo chúng ta.
Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn Bách Linh Bát, cơ hồ không tin vào đôi tai mình.
Mặc dù trước khi tới đây hắn đã cảm nhận được Bách Linh Bát có biến hóa rất lớn, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ ra người này lại thay đổi lợi hại như vậy.
Hai con linh thú vốn đang làm trò đột nhiên dừng lại, cả hai mở trừng mắt dường như không tin vào tai nữa.
Bất luận là Lôi điện hay bảo trư trí tuệ đều không thua kém nhân loại bình thường.
Chúng cùng Bách Linh Bát ở lâu như vậy sớm đã coi nhân vật cường đại này như tảng đá.
Trong ấn tượng của chúng nó, tảng đá này khẳng định sẽ không nhận lời khiêu chiến của Thần Toán Tử, nghĩ không ra Bách Linh Bát chẳng những nhận lời khiêu chiến mà còn thêm vào một điều kiện nữa.
Tới lúc này cả hai tên kia cũng không biết vì sao Bách Linh Bát lại đồng ý rat ay như vậy.
Bảo trư sửng sốt một chút, đột nhiên rời khỏi Lôi điện nhào lên người Bách Linh Bát Hai chân trước gắt gao ôm lấy ngực gã, đồng thời miệng nó lầu bầu như đang nói điều gì.
Thần Toán Tử bất đắc dĩ nói:
– Bảo trư tên tiểu tử kia. Ăn cây táo rào cây sung hả? Tông chủ đại nhân cùng lão phu nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm rồi?
Bảo trư quay đầu nhìn lão lầm bầm vài tiếng như giải thích điều gì.
Bách Linh Bát không nhịn được đưa tay ôm lấy cổ Bảo trư nhẹ nhàng kéo ra, thân thể Bảo trư lập tức tách ra khỏi ngực gã.
Vứt Bảo trư cho Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát lãnh đạm nói:
– Ngươi sợ gì sao?
Vẻ mặt tươi cười của Thần Toán Tử ngưng lại, ánh mặt lão hiện lên vẻ tán thưởng.
Cũng không biết bao năm rồi từ khi lão ở lại trang viên này mới lại được nghe một người nói chuyện như vậy.
Cho dù là Tông chủ đại nhân khi thấy lão cũng vô cùng khách khí.
Loại thái độ gây sự như vậy nếu không phải người vô cùng tự tin sao có thể làm ra đây?
Không khí chung quanh dường như ngưng trọng lên. Bảo trư muốn chui ra khỏi lòng Hạ Nhất Minh nhưng bị hắn gắt gao ôm lại, nó càng giãy giụa càng bị ôm chặt hơn.
Rốt cuộc không thể làm gì hơn Bảo trư đành ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích. Lão tử còn muốn sống, đành nhịn thôi.
– Được. Ta nhận lời.
Ngắn ngủi vài chữ từ miệng Thần Toán Tử phát ra không khí căng thẳng xung quanh nhất thời trầm xuống, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không khỏi thở phào một hơi.
Duy chỉ ó Bách Linh Bát vẫn không hề bộc lộ cảm xúc, nói:
– Ở nơi nào?
Thần Toán Tử vung tay lên, cười nói:
– Ngươi đi theo ta.
Từ trên người lão đột nhiên bạo phát ra một cỗ khí thế mãnh liệt, ánh sáng theo đó phát ra chiếu khắp trang viên.
Thân thể Hạ Nhất Minh khẽ run lên, dưới áp lực này ngay cả hắn cũng có chút không thể kiên trì được.
Há miệng phun ra năm đóa hoa khác biệt, trong nháy mắt quanh người Hạ Nhất Minh đã hình thành một kiện quang giáp. Lúc này áp lực trên người hắn mới giảm bớt, cơ thể cũng có thể thừa nhận uy áp còn lại.
Một tiếng hí vang lên phía sau, Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại đã thấy Lôi điện đi tới cạnh người, trong ánh mắt của nó lúc này tràn ngập chiến ý, chiếc sừng trên đầu mơ hồ lóe ra vài tia lội điện màu tím.
Lôi điện cũng cảm nhận được người trước mắt tuyệt không dễ chọc, những người bọn họ gặp trước đây chưa ai có thể so sanh cùng lão.
Hạ Nhất Minh trong lòng vừa động đột nhiên kêu không tốt.
Hắn lập tức cúi đầu nhìn xuống, gương mặt bị quang giáp che kín nhất thời thừ ra.
Ngay cả hắn cơ hồ còn không chịu được áp lực kia, bảo trư lẽ nào có thể chịu được? Bởi thế trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng lo lắng an toàn của bảo trư. Bất quá khiến hắn ngạc nhiên là Bảo trư trong lòng cũng như Bách Linh Bát đối với khí thế phô thiên cái địa kia căn bản không hề có cảm giác.
Loại cảm giác chậm chạp như vậy khiến Hạ Nhất Minh dở khóc dở cười, cũng thật lòng cảm thấy hâm mộ không thôi.
Thân thể Thần Toán Tử trong luồng sáng lúc này chậm rãi bay lên không trung.
Lão cười một tiếng, nói:
– Bách huynh. Mời theo ta.
Dứt lời thân thể lão vừa động, đã như phá không rời đi.
Bách Linh Bát trên người cũng xuất hiện ánh sáng bảy màu, lấy tốc độ không nhanh không chậm đuổi theo.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhảy lên mình Lôi điện. Căn bản không cần hắn mở miệng, Lôi điện đã như tia chớp đuổi theo hai nhân ảnh kia.
Khí thế cường đại cứ thế phát ra, trong nháy mắt truyền khắp cả tậng chủ phong khiến đám Tôn giả bất luận đang làm gì không khỏi rùng mình sợ hãi, vội vã nhìn hai đạo quang mang xẹt qua bầu trời.
Mặc dù nơi này sương mù phủ kín nhưng với nhãn lực của bọn họ đương nhiên có thể thấy rất rõ ràng.
Trong lòng bọn họ không khỏi chấn kinh.
Tại Thiên Trì nhất mạch không ngờ còn có người dám đối đầu cùng Thần Toán Tử đại nhân. Chỉ là khi bọn họ quan sát thân ảnh kia lập tức hiểu được, thì ra người khiêu chiến cũng là một vị cao thủ đồng giai.
Trong nháy mắt từ bảy tám biệt viện vô số người nhảy ra. Bọn họ không hẹn mà cùng chạy về một hướng, bởi vị họ biết, nếu Thần Toán Tử đại nhân muốn đối chiến cùng cao thủ đồng giai cả Thiên Trì nhất mạch này chỉ có một chỗ duy nhất.
Nhưng những người này vừa chạy ra chỉ chốc lát trước mắt lại hoa lên, một luồng sáng trắng như tia chớp lướt qua trước mặt họ sau đó lập tức biến mất không còn tung tích.
Đám Tôn giả hai mắt nhìn nhau, cả người không khỏi phát lạnh, trên đời còn có tốc độ như vậy sao?
Ánh mắt của bọn họ tinh tường hơn xa người thường nên cũng có thể thấy luồng sáng kia kỳ thực do một đầu ngựa trắng tạo ra. Nhưng tột cùng là ngựa gì mà có thể chạy nhanh tới vậy chứ?
– Đây là thứ gì?
Một Tôn giả hỏi.
– Đây là một đầu ngựa.
Âm thanh của T ừ Tư Lệ vang lên, sắc mặt lão trầm trọng hẳn lên, nói:
– Bất quá không phải là ngựa thường.
Những người này tu luyện tại Thiên Trì chủ phong ngắn nhất cũng hơn năm mươi năm, mặc dù mọi người bình thường không gặp nhau cũng có quen biết.
Sau khi nghe Từ Tư Lệ nói vậy tất cả trong lòng không khỏi thầm mắng.
Đúng là nói nhảm, ngựa bình thường có thể chạy nhanh thế sao?
Từ Tư Lệ thở dài một tiếng, nói:
– Thánh thú chính là Thánh thú. Quả nhiên không tầm thường.
Đám Tôn giả sắc mặt khẽ biến, vài người lập tức kinh hô:
– Đây là bạch mã Lôi điện?
– Không sai. Nếu không phải Thánh thú Lôi điện còn thứ gì có thể chạy nhanh như vậy?
Từ Tư Lệ khẳng định nói.
– Vì sao nó lại đuổi theo Thần Toán Tử đại nhân?
Một người hỏ.
Từ Tư Lệ lắc đầu cười khổ, nói:
– Điều này lão phu cũng không biết.
Người kia xoay người gia tăng tốc độ. Mặc dù hắn tự biết về tốc độ bản thân còn kém Thánh thú kia mười vạn tám ngàn dăm nhưng bất luận thế nào hắn cũng phải tới xem một chút.
Đám Tôn giả còn lại đồng dạng cũng có ý nghĩ như vậy. Trong nháy mắt tất cả rời khỏi vụ định chủ phong chạy xuống phía chân núi.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comTrong đám Tôn giả này, Từ Tư Lệ là người lo lắng nhất. Mặc dù lão không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng có thể khẳng định chuyện này liên quan tới Hạ Nhất Minh.
Nếu không phải là hắn, căn bản không ai có khả năng cưỡi Thánh thú từ đỉnh núi chạy xuống.
Giờ phút này trong lòng Từ Tư Lệ thầm cầu khấn, bất luận thế nào cũng không muốn đại họa lâm đầu…