Gió thổi vù vù bên tai, tốc độ của Hạ Nhất Minh lúc này đã đạt tới tình trạng khó tin.
Mặc dù đang sử dụng Súc cốt thuật thân thể hắn so với bình thường nhỏ hơn một chút, đối với thân pháp cũng có đôi chút ảnh hưởng. Nhưng nếu chỉ xét về tốc độ, hắn đã như tia chớp không chút nào thua kém con sói phía sau.
Đây cũng là chỗ tốt sau khi ngưng tụ Phong chi hoa. Ngay cả tốc độ của ngàn năm biến dị linh thú cũng không uy hiếp được hắn.
Bởi vậy, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương mặc dù truy đuổi hết sức gắt gao nhưng cũng cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Mặc dù Tác Qua lúc này đang cưỡi trên lưng Hồng Lang Vương, nhưng chân khí trong cơ thể bọn chúng thông qua một phương thức thần bí tiến hành trao đổi. Trong trạng thái này, tốc độ của Hồng Lang Vương không những không chậm, mà còn muốn nhanh hơn vài phần.
Nhưng cho dù tốc độ nhanh như thế cũng không cách nào bắt kịp gã thích khách thần bí phía trước. Hơn nữa dường như khoảng cách càng ngày càng bị kéo dài thêm.
Lúc này, bọn chúng đã không còn thấy được thân ảnh người kia, mà chỉ theo dấu vết để lại truy tung.
Bất quá tới lúc này Tác Qua đã biết được, gã thích khách kia mặc dù có biện pháp khiến người khác không thể phát hiện ra, nhưng khi dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, gã không cách nào sử dụng biện pháp che giầu này.
Tác Qua trong lòng thầm thở phào một hơi. Nếu người này khi bỏ chạy với tốc độ cao còn có thể sử dụng phương pháp che giấu đó, bọn chúng đừng mong có thể đuổi được.
Ý nghĩ vừa nảy ra, Tam hoa cảnh giới không khỏi tức giận, Y Thủy Bào vậy mà không thể quấn lấy gã kia. Thậm chí chỉ trong giây lát cũng không làm được, đây mới chính là điều Tác Qua cảm thấy tức giận không thôi.
Khi bắt đầu truy kích, Tác Qua cùng Hồng Lang toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người gã thích khách kia, bọn chúng căn bản cũng không biết, lúc đó Y Thủy Bào vốn đã chết rồi.
Cũng không phải vì bọn chúng tự đại, mà một người một sói này bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, Y Thủy Bào không ngờ chỉ nhận một kích đã thảm tử.
Hạ Nhất Minh cũng không quay đầu lại. Hắn thay đổi quần áo, giầy cùng binh khí, nhưng không có thay đổi dung mạo mình. Bởi vì hắn đối với thực lực của mình vô cùng tự tin, trước khi đánh một trận sinh tử, khẳng định không cho đối phương có cơ hội thấy được mặt mình.
Một lát sau, Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng cảm thấy chân khí trong cơ thể có chút ngưng trệ.
Điều này là bởi Hạ Nhất Minh khống chế hô hấp, thu liễm toàn bộ mùi trên thân thể. Khi đối phó với Đồ đằng Lang tộc, nếu không muốn bị bọn chúng phát hiện, như vậy che giấu mùi trên thân thể là việc không thề không làm.
Đôi tai khẽ run lên, nghe được âm thanh phía sau truyền tới, Hạ Nhất Minh khóe miệng nở ra một nụ cười giễu cợt.
Nhảy lên một đại thụ, Hạ Nhất Minh không tiếp tục chạy mà gắt gao dán mình trên đó.
Cùng lúc này, thân đại thụ đột nhiên nứt ra, giống như đột ngột mở ra cái miệng khổng lồ, nuốt cả người Hạ Nhất Minh vào trong.
Hạ Nhất Minh thở ra một hơi thật dài, hắn giống như tồn tại ở một không gian khác, tâm tình cũng thả lòng xuống.
Hạ Nhất Minh tò mò quan sát xung quanh. Hắn đột nhiên phát hiên, xung quanh không ngờ trong suốt. Hạ Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ, đây mới thực sự là Chướng nhãn pháp, so sánh với nó Chướng nhãn pháp của Tư Mã Âm chỉ như một hạt bụi.
Mắt hoa lên, Hạ Nhất Minh rõ ràng thấy được, một người một sói lướt qua gốc đại thụ, dọc theo con đường trước mặt chạy vội đi.
Hạ Nhất Minh trong lòng hừ lạnh một tiếng. Sau khi hắn ra tay với Y Thủy Bào đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy xa vài dặm khỏi nơi đó, nếu Tác Qua không phát hiện ra sơ hở, đợi khi nhận ra Hạ Nhất Minh sớm biến mất chỉ sợ cũng đã muộn.
Mắt thấy Tác Qua nháy mắt đã đi xa, Hạ Nhất Minh trong chốc lát chuẩn bị rời đi, đột nhiên đôi tai run lên, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Từ phía sau chạy lại vài người, bọn họ cũng giống như Tác Qua, tìm kiếm dọc con đường này.
Đối với đám Lang tộc sứ giả mà nói, bọn chúng muốn qua dấu vết lưu lại tìm được lộ tuyến này cũng không qua khó.
Bất quá, trong thời gian ngắn cũng chỉ có năm người có thể tìm tới nơi này.
Năm người này đều là Đồ đằng sứ giả, ánh mắt bọn chúng vô cùng ngưng trọng, vẻ mặt đều mang theo vẻ bi phẫn. Hiển nhiên bọn chúng biết được Y Thủy Bào đã chết, cho nên mới có vẻ mặt như vậy.
Hạ Nhất Minh từ trong tiếng gió nghe được tin tức từ xa truyền lại, chính là năm vị Đồ đằng sứ giả này, về phần Xà Nho cùng bốn vị Đồ đằng sứ giả khác dường như không có tin tức gì.
Đám người kia hẳn đang canh giữ doanh địa chờ đợi tin tức phản hồi.
Vũ lực của Xà Nho mặc dù cường đại nhưng nếu chỉ so về tốc độ, căn bản không phải là đối thủ của Hồng Lang Vương. Nếu ngay cả Tác Qua cùng Hồng Lang Vương cũng không đuổi kịp, như vậy lão cũng chẳng thể làm gì.
Năm gã Đồ đằng sứ giả cũng không kết thành một nhóm, mà bọn chúng mặc dù thân pháp xuất sắc nhưng cũng phân ra cao thấp.
Đối với việc Tác Qua dẫn đầu truy kích, bọn chúng vô cùng tin tưởng gã sẽ bắt kịp tên thích khách kia, bởi vậy bọn chúng chạy theo cũng chỉ là muốn đuổi kịp hỗ trợ một tay mà thôi.
Sau một lúc đương nhiên khó tránh khỏi việc phân ra trước sau.
Cuối cùng chỉ còn lại một đại hán với bộ râu dài. Con đường này Tác Qua cùng vài vị tộc nhân đã đi qua, cũng không phát sinh chuyện gì, bởi vậy hắn buông lỏng cảnh giác, đại bộ phận tinh lực đều tập trung cho việc di chuyển.
Nhưng khi hắn lướt qua một gốc đại thụ, đột nhiên biến cố xảy ra.
Thân đại thụ đột nhiên tách ra giống như một đầu quái thú đang mở to miệng. Một bóng đen như tia chớp vẽ trên không gian, nhằm phía hắn đâm tới.
Đồ đằng sứ giả đôi mắt chợt ngưng lại, đạo nhân ảnh kia mặc dù khiến hắn kinh hãi, nhưng ngay cả trong tình huống này, ánh mắt hắn vẫn bị đại thụ trước mặt thu hút.
Gốc đại thụ sau khi nứt ra, đột nhiên nhúc nhích, hơn nữa thoáng chốc đã biến thành một người.
Tình huống quỷ dị như vậy tuyệt đối không thể giải thích. Cho dù bản thân là Đồ đằng sứ giả đã đạt tới tiên thiên cảnh giới, cho dù là đối mặt với một kích tất sát của Hạ Nhất Minh, hắn cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Cảm giác sợ hãi cực độ nháy mắt xâm chiếm thân thể hắn. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn thành công câu thông cùng thiên địa chân khí, trở thành Đồ đằng sứ giả mới có cảm giác như vậy. Mà cảm giác này sau khi tràn ngập thân thể cũng khiến động tác của hắn ngưng lại trong giây lát.
Lúc này, hắn rốt cuộc cũng cảm thấy gương mặt kia có chút quen thuộc.
Người này từng cùng Hạ Nhất Minh, Thủy Huyễn Cận đứng chúng một chỗ giằng co với hai vị đại sứ giả. Mà khi bọn chúng rời khỏi Hoành Sơn, Tác Qua đã từng nói, người này chính là
“Quỷ” trong miệng Hồng Lang Vương.
Giờ phút này, vị Đồ đằng sứ giả cũng hiểu được vì sao, Hồng Lang Vương sau khi trở lại, có thể biến thành bộ dạng như vậy. Thì ra tất cả nguyên do là bởi
” Quỷ”.
Ngay sau đó, hắn thấy được một đạo thân ảnh đi tới bên người. Đang khi muốn ra tay, chợt thấy đối phương bắn ra một chỉ, một cỗ lực lượng thần khí dũng mãnh tiến vào cơ thể, khiến gã lập tức trở lên cứng ngắc.
Không chờ hắn kịp phản ứng lại sau sợ hãi, mỗi mũi kiếm màu đen đã xẹt qua cổ họng.
Yết hầu hắn khẽ rung lên vài cái, ánh mắt chậm rãi mất đi thần thái. Tiếng
“Quỷ” đã tới yết hầu mặc cho hắn dùng toàn lực cũng không cách nào kêu lên.
Hạ Nhất Minh thân hình như chớp tiến tới bên cạnh người này. Một chỉ bắn ra nhẹ nhàng điểm lên mình gã.
Chân khí quỷ dị nhất thời tiến nhập thân thể người này.
Tất cả mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi khiến Hạ Nhất Minh cũng khó tin tưởng được. Hắn tuyệt đối không thể ngờ được, trong tình huống như vậy mà đối phương lại ngẩn ra.
Màu đen quang mang chợt lóe lên, trong bóng tối nghe được chút âm thanh phát ra.
Lập tức Hạ Nhất Minh xoay người, một tay túm lấy Bách Linh Bát, chân khí truyền tới chân, công năng của Phong hài nhất thời lại được kích phát, cả người lơ lửng trên không trung, vô thanh vô tức, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, trong thời gian ngắn đã biến mấy vô tung.
Mặc dù không phải sử dụng tốc độ nhanh nhất, nhưng khi đám người Tác Qua trở lại, ngoại trừ cỗ thi thể trên mặt đất cũng không phát hiện được bất cứ điều gì.
Rời xa nơi đó, Hạ Nhất Minh lúc này mới thu lại chân khí, thân thể chậm rãi hạ xuống. Từ đầu đến cuối, cho dù là đi tới nơi an toàn này, hắn cũng chưa từng mở ra lỗ chân lông trên thân thể. Cho dù là Tác Qua thật sự truy tung tới đây, Hồng Lang Vương cũng dừng mơ tưởng có thể thông qua mùi vị mà khám phá ra thận phận của hắn.
Mặc dù làm như vậy khiến tốc độ hấp thu chân khí châm đi, nhưng so với việc sớm tiết lộ thân phận, hắn thà chấp nhận tiêu hao còn hơn.
Buông Bách Linh Bát xuống, Hạ Nhất Minh nhìn gã ánh mắt mang theo vẻ kỳ dị:
– Bách huynh. Đa ta.
– Ta cũng không giúp gì ngươi.
Bách Linh Bát bình thản nói:
– Ta bất quá chỉ là thực hiện nhiệm vụ bảo vệ ngươi mà thôi.
Hạ Nhất Minh trên mặt có chút tươi cười, nói:
– Ta biết rồi.
Hắn lập tức xoay người, vẻ tươi cười trên mặt lập tức biến mất. Đôi mắt nhìn doanh địa xa xa, ánh mắt hắn trở lên lạnh lẽ như băng.
Giờ phút này, vị thanh niên thiên tài kia đã biến mất, chỉ còn lại một cường giả với khí tức âm u khủng bố như Tư Mã Âm, như Xà Nho, vì đạt được mục đích không từ bất cứ thủ đoạn nào.
– Ngao ô…
Một âm thanh đầy phẫn nộ vang lên, đám người Tác Qua đã trở lại doanh địa.
Bấy quá giờ phút này, trong doanh địa đã có thêm hai cỗ thi thể. Cũng không phải thi thể của tộc nhân bình thường mà là thi thể của Đồ đằng sứ giả.
Cho dù trong Đồ đằng nhất tộc, mỗi một tiên thiên cường giả cũng đều vô cùng giá trị.
Nhưng Lang bộ tộc trong thoáng chốc đã mất đi hai vị tiên thiên cường giả, điều này không nghi ngờ chính là đả kích lớn nhất đối với bọn chúng.
Tác Qua trong lòng ngoại trừ phẫn nộ, còn có cả sự sợ hãi khôn cùng.
Một khi bọn họ quay về bộ tộc, nhận được tin tức tổn thất hai vị Đồ đằng sứ giả, không biết Thánh giả trong tộc sẽ đối đãi với chính mình ra sao đây?
Nghĩ tới lửa giận của các Thánh giả, trái tim Tác Qua chợt trầm hẳn xuống.
Vẻ mặt Xà Nho đồng dạng vô cùng hổ thẹn, mặc dù lão không phải ngươi của Đồ đằng Lang tộc, nhưng giờ phút này cũng có giác thỏ chết cáo khóc thương.
Hơn nữa, đối phương liên tiếp đâm chết hai vị Đồ đằng sứ giả, thực lực thật sự đáng sợ. Cho dù là bản thân Xà Nho, có Thạch Vương trợ giúp, cũng không dám khẳng định dưới tình huống như vậy thuận lợi đâm chết đối phương.
Dù sao có Hồng Lang Vương ở đây, bất cứ kỳ công mật kỹ nào có thể xuyên lòng đất cũng hoàn toàn mất đi tác dụng.
Còn lại tám vị Đồ đằng sứ giả liếc mắt nhìn nhau, bọn chúng trong mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi không thôi.
Người này trong nháy mắt có thể đánh chết một vị Đồ đằng sứ giả, chẳng phải nói khi bọn chúng đơn độc có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của chúng sao?
Trước đó, bọn chúng chưa bao giờ nghĩ tới, tính mạng của mình sẽ có một ngày cũng giống như cây cỏ vậy.
Tác Qua sau khi huýt dài một tiếng, nhất thời rơi vào trâm ngâm. Đám người Cáp Lâm sứ giả nhất thời yên lặng đứng chờ. Mặc dù hai đồng bọn của họ đã chết, niềm tin với đại sứ giả đã có chút dao động, nhưng dưới tình huống này, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục đứng đó, không còn lựa chọn nào khác.
Lúc lâu sau, Tác Qua rốt cuộc thu lại ánh mắt quan sát Hồng Lang Vương, gã một lần nữa ngẩng đầu lên.
Khi gã ngẩng đầu lên, cảm giác sa sút tinh thần đã hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là một vẻ mặt hung ác.
– Truyền lệnh xuống, đám tộc nhân lập tức rời đi. Lệnh bọn chúng lấy tốc độ nhanh nhất trở về trong tộc, dọc đường đi không thể dừng lại.
Cáp Lâm vẻ mặt đại biến, nói:
– Tác Qua đại sứ giả. Bọn chúng đều chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới, nếu mất đi sự che chở của chúng ta, cơ bản là không thể thoát khỏi Đại thân sát thủ đuổi giết.
Tác Qua lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói:
– Cho dù được chúng ta che chở, bọn chúng khẳng định sẽ may mắn thoát chết sao?
Cáp Lâm ánh mắt lướt qua thi thể hai gã tộc nhân trên đất, vẻ mặt trắng bệch, rốt cuộc cũng ngậm miệng không nói nữa.
Bọn họ ngay cả tiên thiên đồ đằng sứ giả cũng gặp khó khăn, còn nói gì bảo vệ tộc nhân bình thường.
Tác Qua âm thanh lạnh lùng kiên quyết, hiển nhiên gã đã hạ quyết tâm:
– Để cho bọn chúng phân tán ra các hướng rút lui. Chỉ cần bọn chúng rời xa mười dặm, cho dù là Hồng Lang Vương cũng đừng mơ tưởng truy bắt toàn bộ.
Đám người trầm ngâm suy nghĩ, sau một lát đều chậm rãi gật đầu.
Nếu để những tộc nhân này tiếp tục đi theo bên cạnh, chỉ sợ cuối cùng toàn bộ đều phải chết. Không bằng chia nhau chạy trốn, người kia dù có ba đầu sáu tay đừng mong tiêu diệt toàn bộ.
Phân tán mà đi, nhìn qua có vẻ nguy hiểm, nhưng giờ phút này chính là đường sống duy nhất.
Trải qua biến cố đêm nay, bọn họ cũng không còn tin tưởng sẽ bảo vệ được tất cả tộc nhân nữa.
– Chúng ta cũng phải phân tán sao?
Cáp Lâm trầm giọng hỏi.
Tác Qua ánh mắt hung ác lóe lên, nói:
– Không sai. Chúng ta cũng phải phân tán mà đi.
Gã dừng một chút, nhấn mạnh từng chữ:
– Người này giết Y Thủy Bào cùng Tháp Lý Phổ, đã là tử cừu của tộc ta, cho dù thế nào cũng không thể để hắn sống.
Cáp Lâm ánh mắt tràn ngập mơ hồ, nếu là Hạ Nhất Minh giết chết hai vị Đồ đằng sứ giả bọn họ đương nhiên có thể tin tưởng vào điều này. Nhưng vô thanh vô tức tổn thất hai vị Đồ đằng sứ giả, khiên tâm tình bọn họ cũng sinh ra những biến hóa.
– Đại sứ giả, ngươi định dụ dỗ người này xuất hiện.
Cáp Lâm cau mày hỏi.
Tác Qua yên lặng gật đầu, ánh sáng trong mắt quét qua khắp nơi.
Cáp Lâm khi tiếp xúc với ánh mắt này cung không khỏi giật mình ớn lạnh, nhưng vẫn như trước nói:
– Tác Qua đại sứ giả, người cũng biết, ngươi này thân pháp cực cao, chúng ta căn bản là đuổi không kịp. Hơn nữa thực lực của hắn cường đại, bị hắn đánh lén đám Đồ đằng sứ giả chúng ta cũng khó có thể phản kháng. Nếu dùng chúng ta làm mồi, cái giá phải trả thật lớn.
Còn lại mấy vị Đồ đằng sứ giả mặc dù cũng không nói gì, nhưng không hẹn cùng nhìn Cáp Lâm gật đầu.
Sau khi mất đi hai đồng bọn, bọn họ không ai ngu ngốc chấp nhận nhiệm vụ phải chết mười phần này.
Tác Qua ánh mắt trở lên lạnh lẽo. Mặc dù tất cả đám Đồ đằng sứ giả ở chung đã lâu, nhưng bọn họ lúc này không khỏi phát lạnh.
Sau khi chết đi hai người, ngay cả niềm tin của Tác Qua cũng bị đả kích thật lớn, hơn nữa còn có chút chuyển biến.
– Các ngươi không cần tách ra.
Nguồn truyện: Truyện FULLXà Nho đột nhiên ngắt lời, nói:
– Chúng ta chia làm ba nhóm, tám người các ngươi đi trước, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương đi giữa, ta cùng Thạch Vương đi sau cùng.
Đám người nhất thời ngẩn ra, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ngay cả Tác Qua cũng chậm rãi gật đầu.
Tổ hợp ngàn năm biến dị linh thú cùng Đồ đằng đại sứ giả thực lực tương đương với hai vị Nhất đường thiên cường giả, ngay cả khi bị đánh lén, cũng không có khả năng trong nháy mắt đã bị giết chết.
Mà tám vị Đồ đằng sứ giả đi cùng nhau cũng là một tổ hợp cường đại. Cho dù là Tác Qua cùng Xà Nho đồng thời ra tay cũng đừng mơ tưởng có thể trong khoảng thời gian ngắn đánh gục toàn bộ.
Nếu gặp phải gã thích khách thần bí kia, chỉ cần dây dưa trong chốc lát, với tốc độ Tác Qua cùng Hồng Lang Vương hiển nhiên sẽ mau chóng chạy tới.
Đến lúc đó, tập hợp lực lượng, trừ khi người kia đạt tới cấp bậc Thánh giả, nếu không khẳng định mạng lớn tới đâu cũng phải bỏ lại.
– Nếu là…
Cáp Lâm do dự hỏi:
– Người kia không xuất hiện thì sao?
Xà Nho trên mặt xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, nói:
– Nếu người kia không tới, cũng chẳng thể làm gì khác hơn vì hắn mạng lớn.
Tác Qua hàm răng nghiến chặt, hai mắt mơ hồ đỏ lên, nói:
– Hắn chắc chắn sẽ tới, nhất định…
Đám người nhất thời rùng mình, nhìn vào đôi mắt của gã, đều cảm nhận được hàn ý tuôn ra từ đó.
Rất nhanh chóng sau đó, đông đảo đám Đồ đằng tộc nhân đã nhân được lệnh phân tán rời đi.
Đám người Tác Qua cũng không đặt ra phương hướng, mà đám tộc nhân sống từ nhỏ tới lớn trong rừng, cũng biết được, trong tình huống này, càng phân tán ra càng có cơ hội chạy thoát.
Mặc dù bọn họ cũng rõ ràng, bất cứ ai gặp phải thích khách thần bí kia cũng phải bỏ lại tính mạng, nhưng tất cả đều tin tưởng, chỉ cần bọn họ phân tán mà chạy, khẳng định sẽ có phần lớn chạy thoát.
Nhưng bọn họ cũng không biết, trên một cành đại thụ xa xa, một đôi mắt như liệp ưng đang lặng yên quan sát hàng động của họ. Trong đôi mắt đó có vẻ giễu cợt không hề thương xót, lạnh lẽo như băng. Khóe miệng hiện ra một đường cong, cả người đột nhiên từ trên cây hạ xuống.
– Bách huynh, nên đi thu hồi thân thể của ngươi thôi, không nên để lâu…