Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 191: Vạn niên băng tủy

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Ánh mắt nhìn lên trên tay, Hạ Nhất Minh khẳng định thứ này chẳng phải là thánh thủy, nhưng giá trị của nó lại quý hơn thánh thủy rất nhiều.
Cảm thụ hàn khí rất mạnh bên trong chiếc lọ, Hạ Nhất Minh hoàn toàn rung động.
Uy lực của nó hơn xa sự tưởng tượng của hắn. Ngay cả một tiên thiên cường giả cũng bị thứ này đóng băng thì có thể đoán được mức độ của nó hơn xa ngũ hành lực cơ bản.
Nếu hắn không có thể chất đặc biệt, có thể thu nạp loại khí này khi nó xâm nhập vào đan điền để chuyển thành lực lượng bản thân thì… giờ phút này hắn đã biến mất trên thế gian này rồi.
Hít sâu một hơi, hắn lại cảm kích lần kỳ ngộ nơi đáy hồ ngày đó. Nhưng với kiến thức của hắn ở thời điểm này vẫn chưa thế giải thích được những chuyện như vậy.
Lo lắng một chút, hắn dẹp hết những chuyện linh tinh. Sau đó, ngưng thần tập trung chú ý vào trong cơ thể.
Chân khí trong cơ thể cuồn cuộn vận chuyển. Bàn tay vừa mở ra hoàn cảnh xung quanh đã có sự biến hóa. Từ chỗ hắn đứng, một làn sương trắng nhanh chóng tản ra.
Trong mắt Hạ Nhất Minh hết sức hưng phấn. Hắn cảm thụ được chân khí trong cơ thể đang chuyển đổi một cách kỳ diệu.
Cũng chẳng biết bao lâu, hắn mới từ từ tỉnh lại. Mở mắt ra, hắn phát hiện chân khí trong cơ thể đã tiêu hao bảy, tám phần.
Tuy nhiên, nhìn xung quanh, Hạ Nhất Minh hoàn toàn thất kinh. Màn sương trắng đã lan ra ngoài năm mươi thước. Trong phạm vi năm mươi thước xung quanh hắn hoàn toàn biến thành một thế giới băng tuyết.
Chân khí trong cơ thể đình chỉ khuếch tán, nguồn lực lượng này bị hắn áp chế hẳn xuống.
Chần chừ một lúc, Hạ Nhất Minh thả chiếc bình trong tay xuống. Hắn nhìn thân thể La Mễ Á bị biến thành băng điêu. Ánh mắt nhìn cái bao tay của hắn, trong lòng liền hiểu ra.
Xé một mảnh vải trên người, Hạ Nhất Minh bọc cái bình lại. Nhất thời, hắn cảm thấy rất vui mừng. Quả nhiên, khi cái bình không tiếp xúc với da thịt liền mất đi cảm giác lạnh buốt.
Hắn cẩn thận đem bình ngọc quấn lại vài lần. Cho đến khi, không còn nhận ra hình dạng của nó nữa mới cất vào trong người. Mặc dù lúc này hắn cũng không còn bị ảnh hưởng, nhưng động tác vẫn rất cẩn thận.
Thứ này rất nguy hiểm, tiên thiên cường giả chạm vào nó đều phải chịu khổ sở. Nếu để gia gia và Viên Lễ Huân chạm phải thì ngay cả tính mạng chỉ sợ cũng có vấn đề.
Đi tới trước băng điêu, Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng chạm vào nó. La Mễ Á đã hoàn toàn biến thành một cục băng nhưng trong mắt hắn vẫn còn một sự kinh ngạc, như không thể tin vào mắt mình.
Hắn hơi lắc lắc đầu, bàn tay vỗ nhẹ lên trên băng điêu. Tay hắn vận khởi tiên thiên Liệt Hỏa công từ từ làm tan chảy băng điêu. Tất nhiên, Hạ Nhất Minh chỉ làm tan chảy tới lớp quần áo của La Mễ Á liền dừng lại.
Tìm tòi trên người hắn một lúc, Hạ Nhất Minh đã phát hiện một cái bình ngọc lớn hơn một chút.
Mở nó ra, bên trong có một thứ chất lỏng hoàn toàn trong suốt. Nếu một người bình thường thì thấy nó cũng chẳng có gì. Nhưng Hạ Nhất Minh lại cảm nhận được trong đó ẩn chứa một nguồn tính mạng lực rất lớn.
Nguồn lực lượng mạnh mẽ đó cho dù là tinh lực kim đan cũng không thể sánh bằng. Hắn hiểu được đây chính là thánh thủy mà La Thước Á đã nói lúc nãy.
Nhỏ một giọt lên tay, Hạ Nhất Minh từ từ nhấm nháp. Giọt thánh thủy chui vào miệng, mặc dù không hề có chút mùi vị nào. Nhưng sau khi hắn nuốt vào trong bụng liền cảm thấy một luồng khí mát từ đan điền dâng lên, chảy cả vào đầu.
Sau một lúc, tinh thần Hạ Nhất Minh hoàn toàn thư thái, giống như nuốt cùng một lúc cả mười viên thuốc đại bổ.
Chỉ có một điều duy nhất đó là lượng chân khí vừa mới tiêu hao của hắn lại không được bổ sung mà vẫn phải hút chân khí từ ngoại giới.
Hắn lộ vẻ thất vọng, buông cái bình xuống. Có lẽ nó có tác dụng gì đó rất lớn, nhưng hiệu quả đối với hắn lại không bằng hòn đá nhỏ.
Hòn đá nhỏ màu trắng sau khi vỡ khỏi hòn đá lớn có thể hấp thu thiên địa linh khí trong không gian rất nhanh, giúp cho hắn có thể bù đắp lại lượng chân khí cùng với tinh lực. So với nó, loại thánh thủy này hoàn toàn không thể với tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lúc này, hắn cũng chẳng thèm để ý đến nó nữa. Nhét thánh thủy vào trong người, Hạ Nhất Minh lại tìm thấy một viên tiên thiên kim đan.
Nhìn kim quang tỏa ra từ viên kim đan mà cảm thấy xúc động. Có lẽ, chính vì thứ này nên ba người La Mễ Á mới đuổi giết Vu Hi Thần. Kết quả cuối cùng là thất bại, phải trả giá bằng cả tính mạng.
Cất viên nội đan đi, Hạ Nhất Minh tung quyền, trên mặt đất hiện ra một cái hố to. Sau đó, hắn đặt thi thể La Mễ Á vào đó rồi lấp đất lại.
Thân hình khẽ nhún hai cái, đại khảm đao nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn. Hạ Nhất Minh nhanh chóng vọt đi.
Chạy suốt ba ngày trong rừng, Hạ Nhất Minh mới về tới Hoành Sơn. Có điều với tốc độ như vậy cũng làm cho hắn hết sức hài lòng.
Khi truy kích La Mễ Á có trời mới biết đã vòng vo trong rừng bao nhiêu lâu. Có thể trở về nhanh như vậy, bản thân hắn cũng cảm thấy may mắn.
Vừa về tới chân núi, hắn đã thấy Tử Ba Loan cùng với mấy tên đệ tử Hoành Sơn đạt tới thất, bát tầng. Bọn họ canh chừng trên sơn đạo cả ngày. Vừa nhìn thấy Hạ Nhất Minh, Tử Ba Loan đã bước lên, nói:
– Hạ trưởng lão! Cuối cùng, ngài cũng trở về.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Nhìn mọi người như đang đón đại địch, hắn hỏi:
– Trên núi xảy ra chuyện gì thế?
Tử Ba Loan khom người, nói:
– Khởi bẩm Hạ trưởng lão! Vu trưởng lão đã trở về nhưng bản thân lại bị trọng thương. Hơn nữa, đám hung thủ cũng chưa bị giết hết nên tổ sư gia ra lệnh tất cả phải đề phòng.
Hạ Nhất Minh hết sức hoài nghi. Chẳng lẽ Vu Kinh Lôi lại không đuổi được tên còn lại? Nhưng khinh thân công pháp của hắn cũng chẳng phải cao mình, không thể so sánh với La Mễ Á được.
“Ừ” một tiếng, Hạ Nhất Minh như chớp, phóng về chủ phong, trong nháy mắt đã biến mất trên sơn đạo.
Tử Ba Loan ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà than thở không ngừng. Lần đầu tiên gặp Hạ Nhất Minh, có đánh chết hắn cũng không thể tin vị thiếu niên đó đã bước chân vào tiên thiên cảnh giới. Cho dù đến tận bây giờ, mỗi khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh hắn vẫn luôn có cảm giác như vậy.
Đột nhiên, có người đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
– Tử sư huynh! Đó là Hạ trưởng lão mới tới Linh Dược phong phải không?
Tử Ba Loan ngẩng đầu nhìn, nói:
– Không sai! Đó chính là trưởng lão mới của Hoành Sơn chúng ta.
– Tử sư huynh! Nghe nói tuổi của Hạ trưởng lão cũng giống như với ngoại hình đúng không? – Người kia tò mò hỏi.
Tử Ba Loan nhìn lại liền thấy không chỉ có mình hắn mà vẻ mặt của tất cả những người khác cũng vậy. Sắc mặt hắn trầm xuống, lạnh lùng nói:
– Chuyện về Hạ trưởng lão không phải để cho chúng ta bàn tán. Các ngươi giữ mồm giữ miệng, đừng có mà nhiều chuyện.
Trong mắt những người này, Tử Ba Loan rất có uy tín. Một khi hắn đã nói vậy tất cả mọi người đều không tò mò nữa. Bọn họ vâng vâng dạ dạ, nhưng khi nhìn về phía ngọn chủ phong, ánh mắt vẫn hết sức cảm thán.
Tốc độ của Hạ Nhất Minh cực nhanh, chẳng bao lâu đã tới ngọn chủ phong.
Mặc dù hắn ở tại Linh Dược phong, nhưng cũng là khách quen trên chủ phong. Bình thường hắn vẫn cùng với Viên Lễ Huân đọc sách tại tàng thư ở đây nên đối với kiến trúc chẳng có gì lạ lẫm.
Trong lúc đang chạy, hai lỗ tai của hắn đột nhiên run rẩy theo một biên độ lớn. Những tin tức nghe được khiến hắn kinh ngạc.
Trên ngọn chủ phong, hắn lại phát hiện có bốn thanh âm mạnh mẽ. Ba tiên thiên trưởng lão cùng với Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi cũng đều ở chỗ này.
Ngoại trừ tiếng bọn họ, Hạ Nhất Minh còn nghe thấy một thanh âm đúng là của Hạ Vũ Đức.
Với thân phận của Hạ Vũ Đức hiển nhiên không thể nói chuyện với bọn họ. Nhưng vì có quan hệ với Hạ Nhất Minh nên vị trí của lão nhân gia so với đám đệ tử thập tầng ở Hoành Sơn lại cao hơn rất nhiều. Vì vậy lão xuất hiện ở đây cũng không phải là chuyện lạ.
Chỉ có điều, sau khi biết bọn họ ở một chỗ với nhau, Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên chẳng lẽ Vu Kinh Lôi thật sự không tóm được tên còn lại?
Thân hình hắn khẽ nhúc nhích, hướng về chỗ Vu Kinh Lôi mà đi tới. Vừa mới tới gần, bốn cỗ hơi thở bên trong đã phát ra mạnh mẽ.
Ngay sau đó, đám Vu Kinh Lôi nhanh chóng vọt ra. Nhìn thấy sắc mặt nửa mừng, nửa lo của bọn họ, Hạ Nhất Minh ngơ ngác hỏi:
– Sư thúc! Gia gia! Các người làm sao vậy?
Hạ Vũ Đức liếc mắt nhìn hắn một cái, thở dài một hơi, nói:
– Nhất Minh! Ngươi trở về bình an là tốt rồi.
Dược đạo nhân khẽ lắc đầu, tức giận nói:
– Hạ trưởng lão! Ngươi biến mất những bốn ngày làm cho mấy lão già bọn ta đều mất ăn mất ngủ.
Vu Kinh Lôi cũng than nhỏ một tiếng, nói:
– Đúng vậy! Lão phu cảm thấy hối hận khi để cho ngươi đuổi theo người đó một mình. Cũng may ngươi bình yên vô sự, nếu không lão phu chính là tội nhân của Hoành Sơn.
Lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được thì ra bọn họ tụ tập một chỗ là lo cho mình. Ngay cả việc canh phòng cẩn mật dưới chân núi cũng có lẽ do việc này.
Cảm giác áy náy, Hạ Nhất Minh nói:
– Để cho các vị trưởng lão phải lo lắng, là Hạ Nhất Minh không đúng. – Hắn cười khổ, nói:
– Ta truy đuổi theo người kia. Hắn tên là La Mễ Á. Khinh thân công pháp của hắn rất cao, phải mất một ngày mới đuổi kịp. Có điều, trên đường trở về bởi vì quên mất đường nên mới chậm trễ.
Đám trưởng lão chợt hiểu, trong rừng rậm muốn trở về theo đường cũ cũng không phải là một việc dễ dàng.
Với tốc độ của Hạ Nhất Minh, chạy hết lực một ngày, cũng không phải là chuyện đùa. Cho dù một người đầy kinh nghiệm cũng không dám chắc, nói gì đến Hạ Nhất Minh mới chỉ có mười bảy tuổi.
Hạ Nhất Minh đảo mắt, nói:
– Sư thúc! Có một người chạy thoát à?
Vu Kinh Lôi cười ngạo nghễ, nói:
– Hắn mà chạy thoát được thì lão phu đến hổ thẹn với danh hiệu Nhất đường thiên mất rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu. Vậy là ba người đã bị tiêu diệt toàn bộ.
Vu Hi Thần đột nhiên tiến lên, hướng về Hạ Nhất Minh vái một cái, nói:
– Hạ trưởng lão! Đạ tạ ân cứu mạng của ngươi.
Hạ Nhất Minh vội vàng tránh ra, nói:
– Vu trưởng lão! Ngươi làm cái gì vậy?
Vu Hi Thần cảm kích tận tâm, nói:
– Lần đầu tiên gặp mặt, ta bị ba người kia vây công. Nếu Hạ trưởng lão chỉ chậm một chút, sợ rằng cũng không cố được nữa.
Hạ Nhất Minh khiên tốn, nói vài câu, cuối cùng đem nghi vẫn trong lòng, nói ra:
– Vu trưởng lão! Làm sao ngài lại xung đột với bọn chúng? Hình như bọn họ không phải là người ở vùng Tây Bắc này.
Vu Hi Thần thở dài một tiếng, nói:
– Lần đầu tiên lão phu rời núi, ở sâu trong vùng núi của Tây Bắc vô tình phát hiện được hai con tiên thiên linh thú, nên hết sức mừng rỡ. Nhưng hai con linh thú này lại luôn đi với nhau, không khi nào tách rời. Lão phu đã giao thủ với chúng một lần, thiếu chút nữa ngay cả mạng già cũng mất. – Hắn nói mấy lời này, sắc mặt hoàn toàn ngưng trọng. Hiển nhiên hai con linh thú kia đã để lại cho hắn ấn tượng hết sức sâu sắc.
Dừng một chút, Vu Hi Thần nói tiếp:
– Lão phu muốn trở về, yêu cầu sư thúc đi cùng. Nhưng ngay lúc đó, ba người kia đột nhiên xuất hiện. Bọn họ liên thủ giết chết hai con linh thú kia, chiếm được nội đan. – Hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
– Hai con linh thú này là do ta phát hiện. Nhưng bọn chúng lại muốn nẫng tay trên thì bảo ta làm sao mà cam lòng? Vì vậy, ta âm thầm đoạt được một viên nội đan. Không ngờ bị bọn chúng phát hiện, đuổi giết tới tận đây.
Hạ Nhất Minh rúng động. Hắn cười khổ không thôi. Thì ra La Mễ Á cũng chẳng nói sai. Chính thức ăn trộm nội đan chẳng phải ba người bọn họ mà chính là Vu Hi Thần.
Nếu đổi lại, Hạ Nhất Minh hết sức gian khổ ăn trộm được nội đan thì hắn cũng chẳng chịu từ bỏ. Chỉ có điều, vận khí của ba người La Mễ Á xui xẻo, không những không đánh chết Vu Hi Thần, mà lại gặp phải đám trưởng lão Hoành Sơn, dẫn đến tử vong toàn bộ.
– Vu trưởng lão! Nói như vậy thì khối nội đan là của bọn họ? – Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Vu Hi Thần cười cười, nói:
– Hạ trưởng lão! Thiên địa chí bảo chỉ dành cho người có duyên. Cả ba người bọn họ đều đã chết, hiển nhiên là không có duyên với nó.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh nhìn đám người Vu Kinh Lôi, thấy vẻ mặt bọn họ rất bình thản. Xem ra, đám trưởng lão đối với hành vi của Vu Hi Thần cũng chẳng phản đối. Về chuyện giết chết ba vị khách kia giống như là chuyện đương nhiên.
Hắn thầm than. Cùng ở với mấy người này một thời gian, bọn họ đối với mình cực kỳ nhiệt tình nhưng cũng là do hắn gia nhập Hoành Sơn mà thôi. Nếu không, chỉ sợ hắn với bọn La Mễ Á cũng chẳng khác gì nhau.
Dược đạo nhân đột nhiên tiến lên, nói:
– Hạ trưởng lão! Ngươi có giết chết người nọ không?
Hạ Nhất Minh giật mình, thấy ánh mắt mong đợi của Dược đạo nhân liền hiểu rõ. Hắn lấy viên tiên thiên nội đan ra, giao cho Dược đạo nhân.
Mặc dù hắn không trả lời, nhưng thấy viên tiên thiên nội đan, mọi người cũng biết được kết quả.
Dược đạo nhân cầm nội đan, chăm chú nhìn nói:
– Hạ trưởng lão là phúc tinh của Hoành Sơn chúng ta thì phải. Hôm nay lại có thêm hai viên nội đan. Nếu có thể luyện thành kim đan, sau này đến lúc nguy cơ có thể đem ra mà sử dụng.
Đám trưởng lão đều gật đầu. Hạ Nhất Minh hoài nghi, chẳng lẽ bọn họ không muốn sử dụng hai viên nội đan này hay sao? Chỉ có điều ý nghĩ đó nảy sinh trong đầu liền biến mất ngay.
Hắn do dự một chút, cuối cùng không nói ra chuyện cái bình kia.
Nếu có người hỏi, hắn cũng chẳng giấu diếm. Nhưng không có ai thấy hứng thú thì hắn cũng chẳng cần phải nói ra làm gì.
Vu Kinh Lôi nghiêm sắc mặt, nói:
– Hạ trưởng lão! Nếu Hi Thần đã trở về, thì tứ trưởng lão của Hoành Sơn đã có mặt đầy đủ. Lão phu đã xem rồi, bẩy ngày sau chính là ngày tốt. Hôm đó, ta sẽ mở tổ sư từ đường cho ngươi và Vũ Đức chính thức gia nhập Hoành Sơn. Ngươi thấy thế nào?
Hạ Nhất Minh không có ý kiến gì. Hạ Vũ Đức tiến lên, quỳ rạp trước mặt Vu Kinh Lôi, nói:
– Đa tạ ân điển của sư thúc tổ.
Vu Kinh Lôi vung tay áo lên, nói:
– Vũ Đức! Ngươi có thể bồi dưỡng ra Hạ trưởng lão, lại đem hắn trở về tông phái, công lao hết sức to lớn. – Lão chần chừ một chút, nói:
– Ta với Hi Thần đã thương lượng cùng với Dược đạo nhân, sẽ cấp cho ngươi một viên Tăng Nguyên đan.
Hạ Vũ Đức ngẩn ra, nhất thời mừng rỡ như điên, nói:
– Đa tạ sư thúc tổ.
Sau một lát, hai tổ tôn Hạ Vũ Đức cáo từ đám trưởng lão trở về Linh Dược phong.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên biết đó chính là tâm nguyện hơn bốn mươi năm của Hạ Vũ Đức.
Hôm nay, chẳng những có thể trở về sư môn, lại còn được hưởng phương thức long trọng thế này, hiển nhiên làm cho lão hết sức xúc động, khó có thể kiềm chế.
Cảm nhận được sự kích động trong lòng gia gia, Hạ Nhất Minh chuyển đề tài, hỏi:
– Gia gia! Tăng Nguyên đan có tác dụng gì?
– Tăng Nguyên đan là do sư phụ từ một quyển cổ tịch tìm ra phương thuốc. Mất hơn mười năm thời gian cũng chỉ luyện chế được năm viên mà thôi. – Hạ Vũ Đức thấp giọng, nói:
– Tác dụng của nó chính là gia tăng tuổi thọ. Nuốt một viên có thể sống thêm hai mươi năm. Có điều đáng tiếc đó là mỗi người chỉ có thể nuốt một viên, có hơn cũng vô dụng.
Hạ Nhất Minh kinh hãi. Không ngờ lại còn có loại đan dược thần kỳ như thế. So với nó, giá trị của Trú Nhan đan còn kém xa.
Hạ Vũ Đức nghiêm trọng, nói:
– Hiệu quả của loại đan dược này, ngoại trừ mấy vị trưởng lão cũng chỉ có ta cùng với Vũ Cận sư huynh biết. Ngươi chỉ nên để trong lòng, đừng có tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ đẩy Hoành Sơn vào họa kiếp….

Chọn tập
Bình luận