Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 1080: Thủy Tinh Cung

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Sau khi được Ngao Mẫn Hành trả lời nghi vấn về lai lịch và tác dụng của trận pháp này, nghi hoặc trong lòng Hạ Nhất Minh cuối cùng cũng được giải đáp.
Ngao Mẫn Hành mặc dù bởi vì bất đắc dĩ mà yêu cầu hắn trợ giúp mở cửa Thủy Tinh Cung, nhưng Hạ Nhất Minh cũng biết, chỉ cần Ngao Mẫn Hành không phải là đồ đần thì khẳng định sẽ không trực tiếp đưa bọn họ tới khu hải vực có Thủy Tinh Cung.
Một khi để một ngoại nhân như Hạ Nhất Minh biết được vị trí của Thủy Tinh Cung, như vậy ngay cả bản thân hắn cũng không dám khẳng định mình sẽ không động tâm.
Dù sao thì thần dược Tiên Dịch vô luận là đối với một người hay một môn phái, hay đối với Hư Thần cảnh cường giả đều vô cùng trọng yếu. Cho dù là biết rõ không có khả năng có được như cũng không ai nguyện ý từ bỏ ý đồ.
Cho nên dọc theo đường đi Hạ Nhất Minh vẫn suy nghĩ xem Ngao Mẫn Hành sẽ sử dụng thủ đoạn gì để cho hắn không phát hiện được địa điểm chính thức của Thủy Tinh Cung.
Đến tận lúc này, khi hắn nhìn thấy truyền tống trận đồ mới giải khai được thắc mắc của mình.
Hắn có thể khẳng định, Ngao Mẫn Hành chỉ dẫn phướng tuyệt đối là chỉ loạn, bởi vì chỉ cần hắn tới ngoại hải là có thể tùy tiện tìm một địa phương bằng phẳng nào đó để bày truyền tống trận đồ, sau đó truyền tống bọn họ tới đích.
Nếu như sử dụng phương pháp này cho dù Hạ Nhất Minh có thần thông hơn nữa cũng đừng mơ tưởng tìm được địa điểm cụ thể của Thủy Tinh Cung.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Hạ Nhất Minh nói:
– Bảo Trư, biến trở lại bình thường đi, chúng ta xuất phát.
Bảo Trư hừ mũi một cái, thân thể to lớn của nó dần thu nhỏ lại, bất quá nó vẫn lầm bầm nói:
– Thần quả của ta, các ngươi ngàn vạn lần không được quên đấy.
Ngao Mẫn Hành hơi cười một chút nói:
– Bảo Trư các hạ, nếu như chúng ta quên ngài có thể tới Động Thiên Phúc Địa, chúng ta mỗi tháng sẽ chuẩn bị cho ngài một thần quả.
Hai mắt Bảo Trư nhất thời sáng lên, nước miếng chảy xuống bên mép.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, hắn hung hăng vỗ mạnh vào mông của Bảo Trư một cái. Tiểu Bảo Trư nhất thời tỉnh táo trở lại, nó ủy khuất nhảy vào lòng Bách Linh Bát, đôi mắt nhỏ không ngừng đảo loạn, tựa hồ như đang có chủ ý quỷ quái gì đó.
Hạ Nhất Minh âm thầm lắc đầu, Bảo Trư đương nhiên không có khả năng thật sự ở lại Động Thiên Phúc Địa. Chỉ là Ngao Mẫn Hành nói như vậy không khỏi đánh động tới nó, có lẽ khi Ngao Mẫn Hành còn sống thì nó không dám làm ra chuyện gì. Nhưng một khi Ngũ Hành Môn không còn lực lượng đàn áp nó thì Bảo Trư nhất định sẽ nhân cơ hội cháy nhà hôi của.
Ngao Mẫn Hành cũng không biết được tính cách của Bảo Trư, hắn đã vì Ngũ Hành Môn mà rước về phiền toái rất lớn.
– Ngao huynh, Bảo Trư là tiểu bằng hữu chí thân của ta. – Hạ Nhất Minh không chút khách khí nói:
– Cho nên hắn không có khả năng ở lại Ngũ Hành Môn, ngài nên từ bỏ suy nghĩ đó đi.
Ngao Mẫn Hành cười ha hả nói:
– Hạ huynh đệ không cần để ý, chỉ là mấy câu nói vui đùa mà thôi.
Dưới sự dẫn đường của hắn, tất cả mọi người đều tiến vào trong trung tâm trận đồ. Không gian bên trong trận đồ cũng khá là rộng rãi, cho dù là mười người tiến vào cũng không có vấn đề gì.
Ánh mắt Ngao Mẫn Hành trở nên ngưng trọng, hắn từ không gian vật phẩm lấy ra một cái bình ngọc, đem chất lỏng màu vàng bên trong rót vào vòng tròn ở trung tâm trận đồ.
Sau đó, dưới sự điều khiển của Ngao Mẫn Hành, thiên địa chi lực khổng lồ dũng mãnh nhập vào, chỉ sau thời gian một khắc hòn đảo nhỏ này nhất thời tỏa ra kim quang. Thiên địa chi lực từ nơi này tứ tán đi, giữa không trung đột nhiên phát ra một tiếng nổ, dư lực khiến cho ngoài khơi cũng phải nổi sóng liên tục.
Bỗng nhiên, quang mang màu vàng kim chớp động mãnh liệt vài cái, sau đó mới chậm rãi khôi phục lại như ban đầu.
Thiên địa chi lực xung quanh tiêu tán vào hư vô, trong trung tâm trận đồ đã không còn một bóng người nào nữa.
Một lúc lâu sau, ở vùng biển này đột nhiên điên cuồng nổi sóng, một chiếc đầu to lớn của hải quái từ trong lòng biển nhô lên, nó đưa ánh mắt nghi hoặc đánh giá bốn phía xung quanh, tựa hồ như đang cảm ứng một chút gì đó.
Nhưng mà thiên địa chi lực đã sớm tiêu tán, chiếc đầu to lớn đó sau một lúc ngó nghiêng nhưng vẫn không thu hoạch được gì, nó không cam lòng phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa.
Khi thanh âm này truyền ra xa, tất cả các sinh vật hải dương xung quanh đều liều mạng bỏ chạy, bọn chúng vô cùng sợ hãi uy áp từ thanh âm đó phát ra.
Trên không trung, đột ngột có ánh sáng lóe lên, chút quang mang này như có như không.
Cùng lúc đó, ở sâu dưới lòng biển cũng có một cột sáng bắn thẳng lên cao, cột sáng này bắn thẳng lên cho tới khi tiếp xúc được với ánh sáng giữa không trung mới dừng lại.
Sau đó cả không gian xung quanh như bị xé rách, vài đạo nhân ảnh cứ như vậy xuất hiện ở giữa không trung.
Sau khi cảnh tượng ổn định thì tất cả quang mang lại một lần nữa lóe sáng mạnh lên rồi biến mất không còn dấu vết.
Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn xung quanh, dưới chân bọn hắn lúc này chỉ toàn là nước biển, không thấy xuất hiện một hòn đảo nào ở gần đây.
Nếu như không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy cột sáng xuất hiện từ đáy biển, thì hắn làm sao cũng không tin được người nào có đủ thực lực để khắc họa thần đạo truyền tống trận dưới đáy biển.
– Ngao huynh, thần đạo Truyền Tống Trận ở dưới đáy biển hẳn là gio Ngũ Hành lão tổ của quý phái làm a? – Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Ngao Mẫn Hành nghiêm mặt gật đầu, nói:
– Ngoại trừ lão nhân gia thì cũng không có người nào đủ thực lực làm được chuyện này.
Hạ Nhất Minh âm thầm gật đầu, kiến tạo trận đồ ở dưới biển khó khăn hơn nhiều trên cạn, ngoại trừ Chân Thần cảnh trong truyền thuyết thì Hạ Nhất Minh cũng không đoán ra ai có đủ khả năng làm chuyện này.
Ngao Mẫn Hành hơi đảo tay một cái, trong tay đã xuất hiện thêm một viên hạt châu hình tròn đang phát sáng.
Vừa nhìn thấy thứ này, hai mắt Hạ Nhất Minh không khỏi sáng ngời lên, nói:
– Tị Thủy Châu.
Cặp mắt nhỏ của Bảo Trư cũng sáng ngời lên, Ngũ Hành Môn quả thật là giàu nứt đố đổ vách, trải qua năm nghìn năm xuống dốc mà vẫn còn số lượng tài sản phong phú như vậy.
Ngao Mẫn Hành hơi cười, giơ Tị Thủy Châu trong tay ra nói:
– Mọi người đều là cường giả thần đạo, nhưng lần này đi xuống đó ở lại một thời gian khá dài, cho nên phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, nói:
– Ngao huynh, chẳng lẽ chúng ta sẽ phải ở lại đó một thời gian dài sao?
Ngao Mẫn Hành nhìn xuống phía dưới nói:
– Thủy Tinh Cung cứ ba tháng mở cửa một lần, vô luận là tiến vào hay đi ra cũng phải cách nhau ba tháng.
Hạ Nhất Minh hơi nhăn mặt, hơi tính toán một chút nói:
– Ngươi muốn để cho bọn họ ở bên ngoài chờ ba tháng sao?
Nơi này mặc dù không có bóng người, nhìn đâu cũng là biển, nhưng nếu ở chỗ này ngây người ba tháng thì không khỏi khiến cho người ta cảm thấy khó tiêu, chỉ sợ sẽ phải tìm chỗ nào đó giải quyết rồi chẳng may tiết lộ bí mật. Ngao Mẫn Hành đưa người đến đây hiển khiên không có khả năng bỏ qua vấn đề này.
Quả nhiên, Ngao Mẫn Hành cuống quít lắc đầu nói:
– Hạ huynh nói đùa, lão phu nếu làm như thế chẳng phải là không có đạo tiếp khách sao?
Ánh mắt hắn nhìn xuống phía dưới nói:
– Bên trong Thủy Tinh Cung còn phân ra nội ngoại động, ngoại đồng là để cho người nghỉ ngơi, còn nội động mới là nơi chứa thần dược Tiên Dịch. Cho nên ngoại trừ ta với ngươi ra còn mấy vị còn lại sẽ ở cùng với Ngao Bác Duệ ngoài ngoại động, như vậy thời gian ba tháng cũng không khiến cho chúng ta quá mức tịch mịch.
Hạ Nhất Minh cười lạnh trong lòng một tiếng, nhưng gương mặt không chút thay đổi, nói:
– Vậy tùy theo Ngao huynh an bài.
Ngao Mẫn Hành lúc này mới yên tâm gật đầu một cái, sau đó dẫn theo mọi người xâm nhập vào lòng biển.
Tị Thủy Châu ở trên biển quả nhiên có công hiệu kỳ diệu, một khi bọn họ tiến vào trong biển, ngay cả không thi triển thần lực để phòng hộ một chút nước cũng không hề dính vào người, thậm chí chúng còn tránh sang hai bên để cho đoàn người đi xuống.
Đây rõ ràng không phải lần đầu tiên Ngao Mẫn Hành đến đây, hắn quen thuộc di chuyển trong biển, sau thời gian một khắc mới chậm rãi dừng lại.
Hạ Nhất Minh đưa hai mắt quan sát xung quanh, chỉ lát sau hắn đã thấy được ở cách đấy khoảng trăm trược có một ngọn núi ngầm to lớn, bên trên đó có đầy những sinh vật hải dương, tựa hồ như không có gì đặc biệt.
Nhưng càng như thế, trong lòng Hạ Nhất Minh lại càng cảm thấy giật mình kinh hãi.
Người ta thiết kế thần đạo Truyền Tống Trận đồ ẩn ở trong ngọn núi này, nhưng nhìn bên ngoài lại không có bất cứ dấu hiệu nào cả. Thực lực của Chân Thần cảnh quả nhiên sâu không thể lường được, khiến cho hắn càng mong có thể đạt tới.
Ngao Mẫn Hành cuối cùng đã ngừng lại ở trên sườn núi, ánh mắt hắn chuyển động nhìn xung quanh, tựa hồ như đang tìm kiếm vật gì đó.
Nửa ngày sau, hắn cuối cùng cũng rẽ một đám rong biển ra, để lộ một cái hang động tối đen.
Ngao Bác Duệ lập tức đi lên, tiến vào trong trước, Hạ Nhất Minh do dự một chút rồi cũng theo sau, về phần Ngao Mẫn Hành thì sau khi mọi người tiến vào hắn mới vào theo.
Nhưng mà, vô luận Ngao Mẫn Hành hay Ngao Bác Duệ cũng không phát hiện ra khi Bách Linh Bát tiến vào nơi đây thì từ trên dưới chân hắn một mảnh kim loại không biết tên đã rơi ra. Sau khi nó thoát ly khỏi người Bách Linh Bát thì đã nhanh chóng biến thành màu giống như màu ở xung quanh, làm cho không ai có thể nhìn ra điều gì.
Sơn động lúc mới vào cũng không lớn, nhưng càng đi vào trong thì lối lại càng rộng hơn. Hơn nữa sau khi đi tầm nửa tuần trà thì sơn động liền trở nên khô ráo hơn, tất cả nước biển giống như bị một loại lực lượng nào đó ngăn cản ở bên ngoài, làm cho chúng không thể tiến vào trong.
Hạ Nhất Minh nhanh chóng suy nghĩ, hắn mơ hồ nhớ tới, phía dưới Bồng Lai Tiên Đảo cũng có một loại sơn động như này, chúng đều có thể ngăn cả nước tiến vào, không biết hai nơi này có liên quan gì tới nhau không a?
Một hồi lâu sau, từ phía trước truyền tới những tia sáng long lanh.
Bọn họ đi tới một khu vực rộng lớn, trên tường ở chỗ này có gắn hơn mười khỏa Dạ Minh Châu có giá trị liên thành, chúng đang tỏa ra những tia hàn quang chiếu sáng xung quanh.
– Hạ huynh, nơi này ở ngay bên ngoài Thủy Tinh Cung. – Ngao Mẫn Hành nghiêm mặt nói:
– Ta muốn ngươi trợ giúp để có thể thuận lợi mở ra đại môn của nó.
Hạ Nhất Minh thu hồi lạnh ánh mắt đang nhìn xung quanh của mình, hắn chậm rãi gật đầu, thần lực trên người bắt đầu được điều động, chỉ chờ để phát động ra ngoài….
Ngao Mẫn Hành hơi đảo tay, bàn tay của hắn lập tức phát ra ngũ thải quang mang, sau khi quang mang này hơi nhạt đi, mọi người nhìn lại mới thấy đây chính là Ngũ Hành Hoàn.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lời lên, quen biết với Ngao Mẫn Hành đã mấy năm, khi ở trong Tử Vong Chi Địa cũng nhìn thấy hắn vận dụng thần binh mấy lần. Bất quá mỗi khi Ngao Mẫn Hành sử dụng Ngũ Hành Hoàn đều giữ lại thực lực, hắn chưa bao giờ đem toàn bộ uy lực của nó phát huy ra, cho nên không một ai có thể biết được nó có bao nhiêu uy lực.
Mà giờ phút này, Ngao Mẫn Hành vừa mới vận lực vào Ngũ Hành Hoàn đã lập tức phát huy ra uy lực cường đại nhất của nó. Ngay cả đứng ở bên cạnh hắn cũng có cảm giác rất khó chịu.
Thanh âm Ngao Mẫn Hành cực kỳ ngưng trọng nói:
– Hạ huynh, muốn mở cánh cửa Thủy Tinh Cung chỉ có thể sử dụng ngũ hành thần lực trong người, chứ không thể sử dụng thiên địa chi lực của ngoại giới. Ngươi chờ một chút rồi ra tay tương trợ ra, ngàn vạn lần chớ để lỡ.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình một cái, sau đó cũng gật đầu nghiêm nghị, nguyên lai còn có yêu cầu như vậy, thật không rõ ngày trước Ngũ Hành lão tổ đã phải vì chuyện này mà có bao nhiêu lo lắng a.
Thần đạo cường giả cùng với nhân đạo cường giả có sự khác nhau rất lớn, đó chính là khả năng vận dụng thiên địa chi lực. Nếu như không cho phép sử dụng thiên địa chi lực, thần đạo cường giả mặc dù vẫn mạnh hơn so với nhân đạo cường giả, nhưng cũng không có thực lực để coi những người dưới thần đạo là đám kiến hôi. Cho nên hắn đối với cách làm của Ngũ Hành lão tổ cảm thấy thật sự là không đúng.
Ngao Mẫn Hành hiển nhiên không biết trong lòng Hạ Nhất Minh đang oán giận tổ sư Ngũ Hành Môn, lúc này hắn đã để toàn bộ tinh thần và thần lực vào trong Ngũ Hành Hoàn.
“Vù vù vù”
Những thanh âm thanh thúy mà dồn dập từ trên Ngũ Hành Hoàn phát ra, một cỗ khí tức khổng lồ tràn ngậ xung quanh, trong toàn bộ huyệt động cũng tràn ngập ngũ chi lực. Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn chung quanh, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ngao Mẫn Hành phóng thích thần chi lực cũng không có tận lực tiến hành hấp thu. Lấy thực lực Ngụy Thần Cảnh của hắn cho dù không hấp thu thiên địa chi lực thì uy lực tạo ra cũng không phải chuyện đùa. Một khi đem toàn bộ lực lượng trong người thi triển ra thì cũng tuyệt đối không kém hơn cường giả bình thường sử dụng thiên địa chi uy.
Nhưng mà cái huyệt động này vô cùng chắc chắn, cho dù bị khí lưu liên tục trùng kích nhưng cũng không thể khiến cho nó dao động một chút nào cả.
Hạ Nhất Minh âm thầm hâm mộ, chỉ sợ chiếc huyệt động này không hề kém hơn Vạn Thụ Cốc. Ngũ Hành lão tổ có thể tìm được nhiều đựa phương như này truyền cho hậu thế thì có thể thấy được quả là danh bất hư truyền.
Ngao Mẫn Hành đi tới giữa huyệt động, hắn từ từ ngẩng đầu lên, đưa tay ra, Ngũ Hành Hoàn lập tức bay lên.
Nhìn Ngũ Hành Hoàn đang tỏa ra ngũ thải quang mang rồi chầm chậm bay qua đầu Ngao Mẫn Hành, mọi người đều ngưng thần chăm chú quan sát.
Bọn họ lúc này mới phát hiện, trên đỉnh huyệt động có một khối đá bóng loáng, chỉ là thể tích của nó không khỏi khiến cho người khác phải hoảng sợ.
Trên tảng đá này phát ra một cỗ khí tức trận đồ cổ xưa, nhìn những hình vẽ lộn xộn trên trận đồ thì thấy nó còn phức tạp hơn cả thần đạo Truyền Tống Trận.
Học thuyết về trận đồ cho dù là trong niên đại thần đạo cũng là một môn học vấn vô cùng thâm ảo. Đây là kỹ xảo vận dụng thiên địa chi lực tới cực hạn, một khi sử dụng thích đáng thì lúc bố trí xong nó có thể phát huy ra uy lực không hề kém hơn thần đạo cường giả. Đây cũng là lực lượng duy nhất trong thiên hạ có thể sử dụng để đối kháng lại thần đạo cường giả.
Bất quá muốn hiểu biết môn học vấn này thì chẳng những phải có thần toán thiên phú, mà tu vi võ đạo còn phải cường đại.
Bởi vì môn học vấn này rất chú ý tới hệ thống tri thức truyền thừa, hơn nữa nếu không có mấy trăm năm nghiên cứu thì không có khả năng đạt thành tựu.
Chỉ là mấy ngàn năm qua bởi vì thiên địa chi lực thiếu thốn, tuyệt đại đa số trận đồ đã mất đi thần hiện, hoặc là có thể phát huy ra được uy lực cực thấp.
Mấy trăm năm nay học vấn về trận đồ đã suy sụp tới mức thấp nhất, trên cơ bản là không có một người nào chịu tiêu hao tinh lực để nghiên cứu vấn đề này.
Cho nên, khi Hạ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn trận đồ ở trên vòm huyệt động thì vẻ mặt mờ mịt, không biết đây là thần đạo trận đồ gì.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh chuyển sang bên cạnh, hắn đè thấp thanh âm thành một sợi chỉ nói:
– Bách huynh, ngươi đã từng nhìn thấy trận đồ chưa?
Bách Linh Bát không chút do dự lắc đầu, Hạ Nhất Minh thầm thở dài một tiếng. Bất quá nghĩ lại kinh nghiệm của Bách Linh Bát tựa hồ cũng không học được bao nhiêu thứ thâm ảo. Ngũ Hành Hoàn cuối cùng đã bay lên vị trí cao nhất, nó nhanh chóng được khảm vào một chỗ bị hóm vào trong khối đá.
“Ầm”
Một tiếng vang nhỏ từ trên vách động truyền ra, giống như những vách động xong quanh bị chấn động một chút. Đám người Hạ Nhất Minh đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mọi người tràn ng vẻ hoài nghi không biết chuyện gì sắp xảy ra.
Ngao Mẫn Hành khẽ quát lên một tiếng, hắn giơ hai tay đang tỏa ra ngũ thải quang mang lên cao. Những quang mang này giống như thác nước cuồn cuộn phóng ra tiến vào trong Ngũ Hành Hoàn. Sau khi một lượng lớn ngũ hành chi lực dũng mãnh tiến vào, ngũ thải quang mang trên Ngũ Hành Hoàn càng lúc càng chói mắt.
“Ầm ầm ầm”
Những tiếng nổ nhỏ liên tục truyền ra trong huyệt động, từng tiếng nổ nối tiếp nhau kéo dài không dứt. Bỗng nhiên Ngao Mẫn Hành quát lớn một tiếng:
– Hạ Nhất Minh, ra tay.
Đã sớm chuẩn bị sẵn cho lúc này, Hạ Nhất Minh không chút do dự đưa hai tay lên, ngũ thải quang mang chói mắt từ trong tay hắn phóng lên cao tiến nhập vào trong Ngũ Hành Hoàn.
Trên đỉnh huyệt động chỉ có thể đủ chỗ khảm vào một kiện Ngũ Hành Hoàn, nhưng dưới sự điều khiển của Ngao Mẫn Hành, nó có thể thừa nhận lực lượng từ hai người phóng thích ra.
Lực lượng khổng lồ không ngừng tuôn ra, sau một lát sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi đổi, hắn không thể không thừa nhận thực lực Ngụy Thần cảnh cường giả của Ngao Mẫn Hành vượt xa bản thân. Dù là Ngũ Hành Hoàn, hay là bản thân đối phương thì cũng không phải là thứ mà Hạ Nhất Minh có thể so sánh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chủ phách của kiện thần khí Ngũ Hành Hoàn này hẳn là sinh ra từ sau khi Ngũ Hành lão tổ mất tích mới ngưng tụ thành, từ đấy đến nay đã bồi dưỡng và phát triển được mấy ngàn năm, khiến cho chủ phách Ngũ Hành Hoàn vô cùng cường đại, tốc độ hấp thu ngũ hành chi lực có thể nói là quá điên cuồng. Dù là Hạ Nhất Minh toàn lực thi triển không chút nào dữ lại nhưng cũng chỉ có thể thỏa mãn một phần tư nhu cầu của nó, còn ba phần tư nhu cầu còn lại là do Ngao Mẫn Hành đáp ứng. Lúc này, Hạ Nhất Minh mới hiểu được vì sao Ngao Mẫn Hành lại không tiếc trả một giá đắt để mời hắn trợ giúp.
Bởi vì Vi Cẩm Thuận cùng Ngao Bác Duệ dù là thần đạo cường giả nhưng lại không kiêm tu ngũ hành chi lực. Mà trong toàn bộ Ngũ Hành Môn có lẽ có thể tìm được mấy người kiêm tu bốn hệ, nếu tiêu hao một lượng lớn thời gian để bồi dưỡng bọn họ thành tu luyện ngũ hành thì cũng có thể, nhưng đáng tiếc là trong những người đó sẽ không ai có thể trở thành thần đạo cao thủ.
Còn nhân đạo cường giả lại không đủ tư cách đứng ở đây, dù là trợ giúp Ngao Mẫn Hành cũng không thể.
Ở chỗ này là thiên hạ thuộc về thần đạo, cho nên Ngao Mẫn Hành cũng chỉ có thể bỏ qua thể diện của mình mà yêu cầu Hạ Nhất Minh trợ giúp.
Những tiếng động từ trên vách động truyền ra càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như tiếng sấm vậy. Hơn nữa nó còn khiến cho mọi người cảm giác như thanh âm càng lúc càng tiến lại gần.
Ngao Mẫn Hành quát lên một tiếng thật lớn, ngũ thải quang mang trên người hắn bạo phát, cùng lúc đó ngũ thải quang mang trên người Hạ Nhất Minh cũng sáng hẳn lên. Hai người bọn họ giờ phút này đã dốc hết toàn lực, không còn bảo lưu lại chút nào.
Sắc mặt Ngao Bác Duệ trở nên cực kỳ ngưng trọng, trong lòng hắn rất bất an. Trong tất cả mọi người ở đây thì hắn là người có tâm tình khẩn trương nhất, ngay cả Hạ Nhất Minh cùng Ngao Mẫn Hành cũng không thể kích động bằng hắn.
Cuối cùng, trên đỉnh đầu phát ra một đạo thanh âm thanh thúy, ngũ thải quang mang trên Ngũ Hành Hoàn liên tục lưu chuyển qua những bức đồ hình trên tảng đá. Chỉ trong nháy mắt cả tảng đá ở trên không tản mát ra quang mang chói lọi.
Ngao Mẫn Hành cùng Hạ Nhất Minh không hẹn mà cùng thở dài một hơi, ngũ thải quang mang trên tay bọn họ chậm rãi ảm đạm đi. Bởi vì Ngũ Hành Hoàn trên cao giống như một cái động không đáy đã không hấp thụ ngũ hành thần lực nữa.
Hạ Nhất Minh thở hổn hển, nhìn qua thì hắn không hề tốt hơn Ngao Mẫn Hành là bao nhiêu. Trong đầu Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện một ý niệm, hắn nói:
– Ngao huynh, các ngươi mỗi lần mở ra cánh cửa của Thủy Tinh Cung đều gian nan như thế này sao?
Ngao Mẫn Hành ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức bật cười nói:
– Hạ huynh nói đùa, muốn mở ra cánh cửa Thủy Tinh Cung mặc dù rất khó, nhưng đại khái chỉ cần một vị có Hư Thần cảnh cường giả có ngũ hành thân thể và Ngũ Hành Hoàn là mở ra được.
Nhìn ánh mắt hồ nghi của Hạ Nhất Minh, Ngao Mẫn Hành cười khổi nói:
– Hạ huynh có điều không biết, ngày trước lão tổ bố trí trận đồ huyền diệu vô song, nếu như Thủy Tinh Cung cứ cách trăm năm mở một lần thì sẽ không có bao nhiêu khó khăn. Nhưng nếu lâu lâu không mở ra thì cứ cách trăm năm độ khó khăn lại lớn hơn một bậc. Đám người lão phu sau khi tiến vào Tử Vong Chi Địa thì nơi này không có một ai biết tới, suốt năm nghìn năm qua nó cũng chưa từng được mở ra lần nào.
Hắn thở dài một hơi nói:
– Lần này chúng ta có thể thuận lợi mở được nó ra thì phần nhiều là do may mắn thôi.
Hạ Nhất Minh lúc này mới cảm thấy thư thái, hắn xoay chuyển ánh mắt thử dò xét hỏi:
– Ngao huynh, theo ta được biết Thần Long đại nhân tựa hồ cũng là ngũ hành thân thể, nếu có thể tìm được người hỗ trợ thì hẳn là có thể dễ dàng mở ra.
Ánh mắt Ngao Mẫn Hành có vẻ cổ quái nhìn hắn, hồi lâu sau nói:
– Thần Long huynh mặc dù cường đại nhưng hắn cũng không phải là hộ pháp thần thú của bổn môn.
Hạ Nhất Minh nhăn mày lại, trong lòng thầm nghĩ, ta cũng không phải là người của Ngũ Hành Môn mà.
Chỉ là nhìn khuôn mặt hơi cười của Ngao Mẫn Hành, hắn cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Ngao Mẫn Hành rất kiêng kỵ thực lực khủng bố của Thần Long, hắn sợ sau khi bị Thần Long biế được chỗ này sẽ dùng biện pháp mạnh chiếm lấy. Mà thực lực của hắn so với Thần Long thì còn cách rất xa, cho dù là tâm sinh ác ý nhưng Ngao Mẫn Hành cũng có thể ứng phó. Cho nên chỉ cần có thể thì Ngao Mẫn Hành sẽ tuyệt đối không mời Thần Long ra tay.
Nhẹ nhàng hừ một tiếng, mặc dù trong lòng hắn có chút không hài lòng, nhưng hắn cũng biết bản thân thật sự không thể so sánh được với Thần Long.
Ở phía trước, một đạo thanh âm “ầm ầm” đột nhiên vang lên, một mặt bức tường đột nhiên tách ra để lộ chiếc thông đạo đen ngòm kéo dài vào sâu bên trong.

Chọn tập
Bình luận
× sticky