Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Vũ Thần

Chương 993: Thông đạo không gian

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Chậm rãi áp lực khiến mọi người chống đỡ vất vả cũng biến mất. Cự long qua thời gian ngắn ngủi mất kiểm soát đã nhanh chóng phục hồi. Cũng may đại gia hỏa này khôi phục bình thường nếu không uy áp của nó tiếp tục bộc phát, không biết đám người có chết ngay tại chỗ hay không?
Dưới Thần đạo tất cả chỉ là kiến hôi, chỉ dựa vào khí thế cũng đủ ngăn chặn bất cứ người nào dưới Thần đạo.
– Năm ngàn năm. Thì ra đã qua năm ngàn năm.
Âm thanh cự long âm trầm vang lên.
Trong lòng Hạ Nhất Minh đối với lão long này vô cùng kiêng kỵ, hắn rất sợ nó sẽ tiếp tục thở dài nữa, bởi thế dứt khoát nói:
– Thần long đại nhân. Ngài có thể cho chúng ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thần đạo cùng Thần thú đều biến mất. Mà thế giới bên ngoài cứ cách ngàn năm Băng Đảo lại xuất hiện một lần?
Mọi người đều cảm thấy chấn động trong lòng. Bọn họ tiến vào Băng Đảo mục đích đầu tiến dĩ nhiên là tiến giai Thần đạo, nhưng việc thăm dò tung tích các vị tiền bối trước đây cũng vô cùng quan trọng.
Nếu như nói những người đó vô duyên vô cớ biến mất cùng nhau, chỉ sợ hài tử cũng không tin được.
Cự long trầm ngâm một lát, nói:
– Các ngươi muốn biết nguyên nhân sao?
– Vâng.
Tất cả đồng thanh nói, theo sau bọn họ liếc mắt nhìn nhau, thế mới biết thì ra tâm tư mọi người đều coi trọng vấn đề này.
– Cũng được. Dù sao cuối cùng các ngươi cũng sẽ biết. Đã vậy không bằng nói sớm thì hơn.
Âm thanh cự long đã khôi phục vẻ bình tĩnh, mặc dù vẫn vang vọng nhưng nằm trong giới hạn chịu đựng của mọi người.
– Năm đó, vài vị cường giả Thần đạo của các ngươi tìm tới cửa, yêu cầu Thần thú trong thiên hạ liên thủ đi tìm Sinh mệnh địa. Nhưng muốn tới đó cũng không phải chỉ một người hay một vài người trong Thần đạo có thể. Nhất định cần toàn bộ Thần đạo cao thủ cùng Thần thú liên thủ mới có khả năng thành công.
Đám người Hạ Nhất Minh hít vào một ngụm lãnh khí. Mặc dù bọn họ không biết niên đại đó có bao nhiêu vị Thần đạo cao thủ nhưng có thể tưởng tượng không ít hơn Cửu trọng thiên lúc này.
Hơn nữa còn những Thần thú tồn tại như cự long…
Lực lượng cường đại như vậy tuyệt đối vượt qua sức tưởng tượng của nhân loại. Mà Sinh mệnh địa kia có thể khiến nhiều cao thủ như vậy liên thủ, đó quả là nơi khiến người ta nghe mà kinh sợ.
– Mấy người chúng ta bàn bạc sau đó bị những cao thủ Thần đạo tác động nên đã quyết định liên thủ tới Bắc hải, hơn nữa tìm được hòn đảo nhỏ độc lập.
Cự long nói tới đây dừng một chút, theo sau âm thanh cổ quái hơn:
– Kế hoạch ban đầu của chúng ta là dốc toàn lực mở ra thông đạo. Nhưng đáng tiếc, thông đạo kia không hướng tới Sinh mạng địa đầy tốt đẹp mà dẫn tới Tử vong chi địa.
Đám người Hạ Nhất Minh tròng mắt đảo loạn, bọn họ mặc dù kiến thức rộng rãi nhưng so với cự long rõ ràng kém hơn rất nhiều. Bởi thế nghe những lời này của cự long, bọn họ không hiểu rõ.
– Thần long đại nhân. Sinh mệnh địa cùng Tử vong chi địa là địa phương nào?
Âm thanh uyển chuyển vang lên, dưới quang mang bảo hộ của thần khí Băng Lăng Kính, Viên Lễ Huân không mảy may tổn thương mở lời hỏi.
Cự long cũng không vì Viên Lễ Huân tu vi thấp kém mà coi thường, nó chậm rãi nói:
– Sinh mệnh địa là một nơi trong truyền thuyết, tại đó sinh mệnh kéo dài vô thân. Mà Tử vong chi địa là nơi tồn tại sinh vật cổ quái, chúng cắn nuốt tất cả mọi thứ mang theo sinh mệnh. Phàm là nơi chúng đi qua tất cả chỉ còn một mảnh hoang vu, không có nước, không có sinh mệnh.
Đám người Hạ Nhất Minh đảo mắt một vòng, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Phiến sa mạc hoang vu này mênh mông như biển, bất quá đám người Hạ Nhất Minh mơ hồ cảm giác được, nơi này so với sa mạc thông thường hoàn toàn khác biệt.
Yên lặng cúi đầu, Hạ Nhất Minh cầm lên một nhúm cát, chân khí hắn đồng thời truyền vào. Bất quá cảm giác kỳ dị kia càng thêm mãnh liệt. Hắn ngẩng đầu nhìn về đám cường giả, những người này cũng đang có hành động tương tự. Bọn họ đều phát hiện ra điểm khác biệt nhưng không thể dùng ngôn ngữ diễn tả ra.
– Kim loại. Sa mạc này không có chút kim loại nào, thành phần của nó chỉ là đất, không phải đất dinh dưỡng.
Âm thanh Bách Linh Bát lúc này đột ngột vang lên.
Đám người Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn lại. Trong mắt bọn họ như hiểu ra, trách không được vừa rồi họ có cảm giác kỳ lạ như vậy.
Bách Linh Bát ngẩng đầu nói tiếp:
– Thần long đại nhân. Nơi này vốn là một mảnh lục địa?
– Đúng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt khẽ chuyển. Hắn lập tức liên tưởng tới điều Bách Linh Bát từng nói qua.
Gã với cự long này dường như có cảm giác quen thuộc, mà cự long đối với Bách Linh Bát cũng mang theo vài phần kính trọng. Một từ ” Đúng” này biểu lộ điều đó.
– Ta hiểu rồi.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
– Đây là Tử vong sinh vật vô cùng kinh khủng trong vũ trụ. Chúng là công địch của vũ trụ. Phàm là tinh cầu chúng quét qua đều biến thành một mảnh tử địa, không còn bất cứ giá trị nào?
Hạ Nhất Minh nhăn mặt nói:
– Nghĩa là sao?
Tất cả mọi người đều bị câu nói của Bách Linh Bát hấp dẫn, cho dù cự long kia cũng không ngoại lệ.
– Những Tử vong sinh vật này căn nuốt nước, quặng mỏ, cây cối, sinh mệnh khác. Nếu như tinh cầu bị chúng nó cắn nuốt, trừ một mảnh đất cát khô hạn ra không còn bất cứ tài nguyên gì.
Âm thanh Bách Linh Bát thoáng đề thăng hơn:
– Chúng là những sinh vật nguy hiểm nhất trong vũ trụ, tuyệt đối không được để chúng tiến vào thế giới của các ngươi. Nếu không tinh cầu của các ngươi cũng sẽ biến thành mảnh hoang vu này.
Đám người Hạ Nhất Minh trong lòng đại chấn, mặc dù bọn họ vẫn không biết Sinh mệnh địa là nơi nào nhưng Tử vong chi địa thì đã hết sức rõ ràng.
Tại Tử vong chi địa không ngờ tồn tại sinh vậy kinh khủng như vậy. Sinh vật này có thể cắn nuốt tất cả, đến một người tên là ” vũ trụ” cũng coi nó là địch nhân. Hơn nữa theo lời Bách Linh Bát nói, nếu để sinh vật này tiến vào thế giới của họ, như vậy tất cả sẽ trở thành hình dạng thế này.
– Bách huynh. Với lực lượng của chúng ta thật sự không thể chống cự?
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
– Cho dù chúng ta không được nhưng đám Thánh Thú Vương cũng có thể chứ?
Bách Linh Bát không chút do dự lắc đầu, nói:
– Sinh vật này ngay cả nước biển cũng có thể cắn nuốt, ngươi cho rằng sinh vật biển có thể chống cự?
Hạ Nhất Minh sửng sốt hồi lâu, nói:
– Còn cao thủ Thần đạo?
Bách Linh Bát ngẩng đầu lên, nói:
– Ngươi có thể hỏi nó.
Đám người Hạ Nhất Minh đồng loạt ngẩng đầu, âm thanh cự long chậm rãi vang lên:
– Tử vong sinh vật rất mạnh. Chúng ta mất đi nhiều đồng bạn, Thần đạo cao thủ cũng tử vong rất nhiều nhưng không thể hủy diệt những sinh vật này. Bất quá…
Âm thanh cự long mang theo một tia ngạo khí:
– Chúng ta đã chặn đứng chúng. Hơn nữa những Tử vong sinh vật cường đại nhất đã chết, bởi thế căn bản chúng không thể tiến vào thế giới chúng ta.
Bách Linh Bát hờ hững nói:
– Thần long đại nhân. Nếu ta nhớ không nhầm số lượng Tử vong sinh vật cũng không phải ít. Chỉ cần nơi này có phản kháng, khẳng định viện quân của chúng từ tinh cầu khác sẽ tới. Các ngươi hẳn đã tiêu diệt chúng nhiều lần nhưng cách một khoảng thời gian chúng lại xuất hiện nữa.
Âm thanh cự long biến mất, nó không trả lời ngay khiến trong lòng mọi người trầm xuống, bởi bọn họ đều biết, nếu như Bách Linh Bát nói sai, đầu cự long này tuyệt đối không im lặng.
Sau hồi lâu, cự long mới lên tiếng:
– Thì ra đám Tử vong sinh vật này tới từ ” tinh cầu” khác. Trách không được chúng ta mỗi khi tiêu diệt chúng, cứ cách trăm nam sau một nhóm khác xuất hiện.
Đôi mắt Bách Linh Bát sáng lên một chút, nói:
– Các ngươi phát hiện tinh cầu này đã bị Tử vong sinh vật chinh phục, mà Tử vong sinh vật còn căn cứ lớn hơn. Bởi thế cứ trăm năm một nhóm Tử vong sinh vật cường đại hơn lại tới. Các ngươi đã tiêu diệt bốn lần, như vậy lần thứ năm hẳn rất nhanh sẽ tới.
– Không sai. Ngươi nói rất đúng.
Cự long hỏi:
– Ngươi có biện pháp giải quyết?
Bách Linh Bát lạnh lùng nhìn lên đầu cự long khổng lồ, gã không chút khiếp sợ nói:
– Đóng cửa vĩnh viễn không gian thông đạo này có thể vĩnh viễn diệt trừ hậu họa.
Đám người Hạ Nhất Minh giật mình, tròng mắt họ đồng thời phát sáng, bởi bọn họ biết, Bách Linh Bát nói khẳng định liên quan tới lực lượng không gian. Mà lực lượng này mới có tư cách liên quan tới Thần đạo.
Âm thanh cự long mang theo vẻ khổ não khó hình dung:
– Biện pháp này chúng ta đã sớm nghĩ qua nhưng đáng tiếc chúng ta không thể đóng lại.
– Tại sao?
– Không biết.
Cự long vô cùng sảng khoái nói:
– Năm trăm năm trước chúng ta mở ra không gian thông đạo này, sau khi phát hiện đám Tử vong sinh vật kinh khủng đã muốn đóng lại. Nhưng đáng tiếc lực lượng không gian của chúng ta đã mất đi tác dụng, bất luận sử dụng phương pháp nào cũng không thể đóng lại. Vì không để những sinh vật đó xâm nhập thế giới, Thần đạo cao thủ cùng Thần thú không ngại liên thủ đối phó. Chúng ta phong ấn thông đạo này, đem thần khí Băng Lăng Kính đặt lên cửa thông đạo, nếu hậu nhân của chúng ta có năng lực đột phá thần khí, hơn nữa mở ra phong ấn, vậy sẽ có tư cách tiến vào nơi này sóng vai tác chiến.
Cự long dừng lại một chút, nói:
– Sau một năm thông đạo này sẽ biến mất. Mà chúng ta tiêu hao hết lực lượng mới có thể tiêu diệt đám Tử vong sinh vậy đó. Bất quá sau trăm năm, thông đạo này xuất hiện lần nữa, đám Tử vong sinh vật lại tới. Thực lực của chúng mỗi lúc một cao hơn, vì ngăn cản chúng, chúng ta không thể trở lại thế giới của mình. Cứ như vậy trải qua bốn trăm năm thời gian, lực lượng của chúng ta suy yếu, rốt cuộc cũng đợi được viện quân. Chỉ là…
Âm thanh cự long đầy vẻ tiếc nuối:
– Nhưng không ngờ ngay cả một vị Thần đạo chân chính cũng không có.
Trầm mặc, yên tĩnh…
Sau khi nghe Thần long đại nhân khổ não than thở, sắc mặt mọi người đã biến đổi. Tới tận lúc này bọn họ đã hiểu, trách không được các vị tiền bối để lại ghi chép không rõ ràng.
Mà thần khí cùng băng tuyết ngoài Băng Đảo không phải vì ngăn cản bọn họ tiến vào mà vì thực lực bọn họ không đủ.
Chỉ là các vị tiền bối này không ngờ, thiên địa lực lượng bên ngoài đã vô cùng thiếu thốn, bởi thế dựa theo yêu cầu về thực lực của bọn họ, dĩ nhiên không có ai đủ khả năng xông vào.
Lúc này nếu không phải Viên Lễ Huân được thần khí Băng Lăng Kính chấp nhân, hơn nữa quái thai Hạ Nhất Minh cùng khôi lỗi thi triển thiên địa chi uy, chỉ sợ không ai có thể tiến vào.
– Tại sao? Tại sao như vậy…
Lưu Xương Cử thì thào nói.
Bách Linh Bát nhìn lão, nói:
– Các vị tiền bối Thần đạo của các ngươi nắm giữ lực lượng không gian. Mà bọn họ đồng thời phát hiện có thể mở ra một thông đạo tới đây, bởi vậy bọn họ tập hợp tất cả mở ra thông đạo.
Gã nói tới đây, dừng lại một chút, theo sau nói:
– Lực lượng của sinh vật không ngờ cường đại tới độ có thể mở ra không gian thông đạo, đây quả là vấn đề mới.
Hạ Nhất Minh tức giận trừng mắt nhìn, người này lại bắt đầu nói những lời không ai hiểu được.
Cũng may lúc này Bách Linh Bát không đi quá xa chủ đề, gã nói tiếp:
– Bất quá đáng tiếc là tiền bối của các ngươi tính sai phương hướng. Bọn họ sau khi mở ra thông đạo lại phát hiện nơi đây không phải Sinh mệnh địa mà là tràn ngập Tử vong sinh vật. Mặc dù họ hành động sai lầm nhưng cũng may đã kịp ngăn chặn không cho Tử vong sinh vật từ thông đạo này tiến vào thế giới các ngươi. Nếu không năm ngàn năm trước thế giới của các ngươi đã biến mất vĩnh viễn.
Mọi người trong lòng mơ hồ phát lạnh. Mặc dù bọn họ chưa thấy sinh vật kinh khủng kia nhưng qua đánh giá của cự long, sao không thể đoán ra.
– Vì sao thông đạo này không đóng được?
Viên Lễ Huân hỏi.
Đây cũng là vấn đề mấu chốt, nếu có thể đóng cửa thông đạo này tất cả sẽ được giải quyết.
– Bởi vì thông đạo này không bình thường mà trải qua biến dị thường không.
Âm thanh của Bách Linh Bát vô cùng lạnh lẽo vang lên:
– Hai đầu thông đạo này mở ra, thời gian hai bên lại vô cùng khác biệt. Nơi này trải qua năm trăm năm nhưng bên kia chính là năm ngàn năm.
Nói tới đây Bách Linh Bát ngừng lại, cao giọng hỏi:
– Các ngươi vì sao có thể mở được thông đạo này? Đây chính là thời không thông đạo thần bí nhất trong không gian. Tỷ lệ thành công mở ra không tới một phần ngàn vạn.
Cự long trầm mặc hồi lâu, mọi người tưởng rằng nó sẽ không trả lời, đột nhiên âm thanh ầm ù vang lên:
– Chúng ta chỉ ngưng tụ lực lượng không gian của nhân thú toàn lực đánh vào một điểm, kết quả thông đạo này xuất hiện.
Bách Linh Bát chậm rãi lắc đầu, mà mọi người sau khi nghe đáp án này hoàn toàn không nói gì.
Cơ hội một phần ngàn vạn không ngờ cứ thế xuất hiện. Bất quá cuối thông đạo này lại là Tử vong sinh vật chờ đợi.
Phỏng chừng khi thành công mở ra thông đạo này, các vị tiền bối cũng không ngờ tới.
– Thiên địa lực lượng trong thế giới các ngươi là một loại năng lượng đặc biệt. Năng lượng này tại tình huống bình thường đủ để duy trì cùng phong ấn thông đạo này. Bất quá lúc này thiên địa lực lượng bên ngoài đã không đáp ứng được, bởi thế sau một năm thông đạo sẽ biến mất do thiếu thốn năng lượng.
Bách Linh Bát mở miệng giải thích lần cuối, theo sau gắt gao ngậm miệng không nói nữa.
Mọi người nhìn nhau, trong ánh mắt đều thấy rõ vẻ khổ não. Thì ra họa này hết thảy là do Thần đạo cường giả cùng Thần thú lúc trước gây ra. Bọn họ muốn mở ra thông đạo nhưng phương hướng sai lầm, kết quả tìm tới địa phương hủy diệt.
Trầm mặc hồi lâu, âm thanh cự long lại vang lên:
– Mỗi lần Tử vong sinh vật xuất hiện, số lượng cùng lực lượng càng gia tăng thêm. Chúng ta thương vong thảm trọng bởi vậy cần bổ sung lực lượng mới. Các ngươi những Nhân đạo đỉnh cấp cường giả tại đây cố gắng tiến giai Thần đạo. Về phần tiểu cô nương kia, ngươi mang Thánh thú trở về, chuyển lời cho các môn phái Đông Tây, cách trăm năm. Không, cách ngàn năm để bọn họ tập hợp người tiến vào đây. Ta sẽ làm phong ấn suy yếu để Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cùng Thánh thú huyết mạch Thần thú có thể trực tiếp tiến vào.
– Không.
Viên Lễ Huân không nghĩ ngợi nói:
– Ta sẽ không đi ra.
Nàng gắt gao kéo tay Hạ Nhất Minh, bạch quang trên thân thể bắt đầu khởi động, ngay cả quang mang thần khí Băng Lăng Kính mơ hồ cũng bị dẫn dắt.
– Ngươi ở lại cũng vô dụng.
Âm thanh cự long mang theo chút phẫn nộ do bị chống đối:
– Tại đây trong thời gian ngắn tất cả có thể tiến giai Thần đạo, tu vi của ngươi quá kém, nếu ở đây chỉ liên lụy người khác.
Sắc mặt Viên Lễ Huân tái nhợt không còn huyết sắc, hàm răng nàng khẽ cắn môi dưới, trong đầu không ngừng vang lên vài từ.
Liên lụy người khác…
Chẳng lẽ đây là vận mệnh của nàng, nhất định không thể thay đổi?
Nàng rời khỏi Hạ Nhất Minh tới Băng Cung ngàn khó vạn khổ trong thời gian ngắn ngủi tiến giai Ngũ khí Tôn giả. Khi Băng Đảo xuất hiện nàng không để ý thân mình dẫn dắt quang mang thần khí Băng Lăng Kính.
Hết thảy điều này bởi vì nàng không muốn liên lụy hắn.
Đây là tâm nguyện của nàng từ sau khi rời khỏi Hoành Sơn.
Nhưng thời khắc này từ miệng cự long truyền tới câu nói đánh vỡ hoàn toàn tâm nguyện của nàng.
Thì ra bản thân mình vẫn còn liên lụy hắn.
– Ta ở lại…
Âm thanh già nua từ miệng Kỳ Lân thú truyền ra.
– Không được. Ngươi phải đi.
Kỳ Lân Thánh chủ Khâu Thần Nỗ lớn tiếng quát. Nguồn: https://sachvui.com
Kỳ Lân thú chậm rãi lắc đầu, nói:
– Năm ngàn năm trước Thần đạo cường giả cùng Thần thú không có người bỏ chạy, lúc này ta cũng không muốn là kẻ đó.
Lôi điện hí vang một tiếng, trên chiếc sừng tím lóe lên quang mang. Mặc dù nó không thể mở miệng nói như cự long cùng Kỳ Lân thú nhưng kẻ ngốc cũng hiểu ý nó lúc này.
Trên lưng Lôi điện, bảo trư nhảy dựng lên, từ miệng nó âm thanh như lôi đình vang lên. Chỉ là so với âm thanh cự long thua kém khá nhiều.
Kỳ Lân thú lắc đầu, nói:
– Các ngươi không thể lưu lại. Lúc này Thánh thú huyết mạch Thần thú đã vô cùng thưa thớt. Nếu các ngươi lưu lại, trên đại lục Thánh thú huyết mạch Thần thú chỉ còn đại xà kia.
Âm thanh cự long vang lên lần nữa:
– Ba ngươi các ngươi không ai có thể ở lại.
Ba tiếng kêu bất đồng vang lên. Có lẽ mang trong mình huyết mạch Thần thú, ba tên này đối âm thanh cự long không cảm giác gì, ngay cả khí thế phô thiên cái địa của Thần thú cũng không thể áp chế chúng.
– Thần long đại nhân.
Kỳ Lân thú ngẩng cao đầu, nói:
– Trong cơ thể chúng ta chảy huyết mạch Thần thú. Chuyện nhân loại có thể làm được, chúng ta cũng làm được. Trên đời này chỉ có Thần thú vẫn lạc chứ không có Thần thú trốn tránh trách nhiệm.
– Ngươi nói đúng. Trên thế giới không có Thần thú trốn tránh trách nhiệm.
Cự long lập tức kêu lên:
– Ta cũng hi vọng các ngươi không trốn tránh trách nhiệm của mình bởi thế mới để các ngươi đi.
Lôi điện chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn bảo trư cùng Kỳ Lân thú, lúc này cả ba khẽ ngẩn ra.
– Lực lượng cùng số lượng Tử vong sinh vật ngày càng lớn, chúng ta lúc này có thể miễn cưỡng chống đỡ được. Nhưng một trăm năm sau, thông đạo này mở ra, chúng ta chỉ còn đường chết.
Cự long giải thích:
– Bởi thế ta hi vọng trăm năm sau. Không. Ngàn năm sau khi cách ngươi tiến vào ít nhất số lượng cường giả đỉnh cấp phải đạt trăm người. Sau khi tiến vào nơi này nếu có thể tiến giai Thần đạo, chúng ta sẽ chống đỡ thêm trăm năm nữa.
– Trăm vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả?
Lưu Xương Cử trợn mắt cứng lưỡi, sau hồi lâu nói:
– Nếu như tại niên đại Thần đạo thì không vấn đề nhưng tình huống hiện nay tuyệt đối không thể.
Quả thật thiên địa lực lượng thiếu thốn như vậy những người đã tiến giai Nhân đạo đỉnh cấp đều có hi vọng tiến giai Thần đạo, nhưng đạt mười vị còn có thể, trăm vị đúng là si tâm vọng tưởng.
– Nếu chỉ dựa vào nhân loại hiển nhiên không được. Nhưng nếu có Thánh thú huyết mạch Thần thú hẳn có thể được.
Cự long nói tiếp:
– Hai vị Thần đạo cường giả kết hợp với nhau, hài tử chưa hẳn đã là Thần đạo nhưng linh thú có được huyết mạch Thần thú, chỉ cần tu luyện ngàn năm có thể đạt tới tiêu chuẩn tiến vào nơi này. Theo sau hấp thu thiên địa lực lượng tại đây có khả năng trong thời gian ngắn tiến giai Thần thú. Mà số lượng linh thú huyết mạch Thần thú thưa thớt như vậy nguyên nhân lớn nhất chính bởi không gặp được người tương xứng nên không muốn lưu lại nòi giống. Nhưng lúc này khác biệt, nếu tình huống này không thay đổi, ngay cả thế giới của chúng ta cũng bị hủy diệt. Cho nên…
Âm thanh của cự long đột nhiên vô cùng ác liệt:
– Ta muốn ba người các ngươi ra ngoài, nhất định phải tìm bạn đời cho mình. Cho dù là heo mẹ hay mẫu bạo long cũng không cần đề ý, trực tiếp đem huyết mạch Thần thú truyền thừa lại. Ngàn năm sau ta muốn thấy ít nhất trăm đầu Thánh thú huyết mạch Thần thú xuất hiện ngoài Băng Đảo.
Hạ Nhất Minh trợn tròn hai mắt, hắn lắc đầu đã thấy được vẻ dở khóc dở cười trên gương mặt những người khác, rốt cuộc cũng tin mình không nghe nhầm.
Cự long này không ngờ muốn bảo trư, Lôi điện bỏ qua thể diện, lập tức sinh con đẻ cái. Yêu cầu này với Thần thú mà nói tuyệt đối là khảo nghiệm quan trọng.
Trong cổ thư ghi chép lại, Thần thú trong thiên hạ rất nhiều, mặc dù không lan tràn nhưng không có một vạn cũng có tám ngàn.
Chỉ là theo thời gian trôi đi, số lượng Thần thú không ngừng giảm bớt.
Nhân loại cùng Thần thú xung đột khiến hai bên tiêu hao khá nhiều, nhưng nguyên nhân chính khiến số lượng Thần thú giảm bớt chính bởi chúng quá cao ngạo.
Thần thú chính là tồn tại cường đại, trừ khi gặp phải tồn tại ngang hàng, nếu không tuyệt đối không chịu để lại giống nòi. Hơn nữa thực lực càng cường đại, khả năng sinh sản càng kém. Bởi thế hai đầu Thần thú cho dù chấp nhận lẫn nhau nhưng phải xem có thể bình thường mà duy trì nòi giống hay không?
Bởi thế cho tới nay, số lượng Thánh thú ngày càng ít, ngàn năm trước theo ghi chép của nhân loại, số Thần thú thậm chí không quá hai mươi đầu.
Đương nhiên cũng có những Thần thú khác biệt, bởi vậy trên thế gian mới xuất hiện tồn tại như Long xà, bảo trư, Lôi điện những tên có được huyết mạch Thần thú.
Trong cơ thể chúng quả thật truyền thừa lực lượng Thần thú, nhưng muốn đạt tới cảnh giới Thần thú phải qua một cửa như nhân loại, tấn giai Thần đạo.
Từ điểm này mà nói chúng so với Kỳ Lân thú thua kém rất nhiều. Kỳ Lân thú chỉ cần đủ thiên địa lực lượng, chắc chắn có thể tiến giai Thần đạo. Mà hiển nhiên đám Lôi điện, bảo trư, Long xà phải chấp nhận khảo nghiệm.
Đây chính là điểm khác nhau lớn nhất giữa hỗn huyết cùng thuần huyết.
Lúc này ý tứ của cự long rất rõ ràng, để ba tên này trở lại thế giới, tận lực tạo ra đám tiểu Kỳ Lân thú, tiểu Lôi điện, tiểu bảo trư. Nếu có khả năng, thậm chí tất cả các tên có huyết mạch Thần thú đều phải hành động, phải tạo ra những tiểu Long xà, tiểu…
Kế tiếp đợi ngàn năm sau đem đám tiểu tử kia lại, dưới sự bồi dưỡng của thiên địa lực lượng, tiến hành khảo nghiệm thăng cấp. Nếu có trăm đầu Thánh thú tới, chỉ cần một nửa vượt qua khảo nghiệm đã có năm mươi tên đạt cảnh giới Thần đạo. Như vậy bất luận Tử vong sinh vật đang sợ cỡ nào cũng đủ sức liều mạng.
Chỉ là sau khi nghe được kế hoạch này, mỗi người trong đầu đều xuất hiện suy nghĩ, có thể sao?
Lôi điện cùng bảo trư đồng loạt gào lên, sau một lát Kỳ Lân thú lắc đầu nói:
– Thần long đại nhân tôn kính. Yêu cầu cả ngài chính ta không thể thực hiện. Đây là sự sỉ nhục huyết thống. Chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh.
Cự long hừ một tiếng, ngay cả thiên địa lực lượng trong không khí cũng dao động mãnh liệt.
– Huyết mạch Thần thú thật sự quan trọng vậy sao?
Mỗi người trong lòng đều cảm thấy một tia quái dị. Đầu cự long này chính là Thần thú, nhưng ngữ khí của nó có chút kỳ quái, không ngờ lại hỏi tính chất thuần khiết của Thần thú có quan trọng không?
– Vâng. Vô cùng quan trọng.
Kỳ Lân thú nghiêm nghị nói.
– Kỳ Lân, ngươi mở mắt nhìn xem.
Cự long không chút lưu tình nói:
– Trong ba người các ngươi, có hai tên hỗn huyết. Thực lực của chúng cường đại vô cùng. Ta có thể khẳng định, nếu ba người các ngươi lưu lại, toàn bộ sẽ tấn giai Thần thú. Nếu như máu huyết Thần thú không phải sớm đã chia ra, trên thế giới này còn có bao nhiêu Thần thú hay huyết mạch Thần thú tồn tại?
Kỳ Lân thú nhất thời ngậm miệng, bởi vì nó đột nhiên nghĩ ra, lúc này trên đại lục tựa hồ chỉ có Đồ đằng nhất tộc mới bảo trì đầy đủ huyết mạch Thần thú, còn những tên cường đại khác đều là Thánh thú hỗn huyết.
Bất luận Lôi điện hay Long xà trên Quỷ Khốc Lĩnh đều như vậy.
Ánh mắt nó liếc nhìn bảo trư, hồi ức như sóng triều ùa tới. Ngày trước tại Đồ đằng nhát tộc, Thánh Long đại nhân cũng là Thánh thú đứng đầu, chỉ là trên thân thể nó không chảy máu huyết tinh thuần nên Kỳ Lân thú mặc dù quen biết nhưng mơ hồ đối xử phân biệt.
Cuối cùng Thánh Long đại nhân đại hạn sắp đến tiến vào Sinh tử giới mong muốn tiến giai Thần đại, để lại hậu duệ của mình cho Thiên Trì nhất mạch Đế Thích Thiên không phải không có nguyên nhân.
Kỳ Lân thú cúi đầu, bởi nó phát hiện ra, lúc này huyết mạch Thần thú đã không còn tinh thuần nữa. Nếu như nó còn muốn giữ lại suy nghĩ ban đầu, chỉ e ngay cả huyết mạch Kỳ Lân từ nó hoàn toàn biến mất.
Cự long kiên nhẫn nói:
– Ba ngươi các ngươi phải để huyết mạch Thần thú tiếp tục duy trì bởi thế không cần cố kị. Nếu như gặp được đối tượng thích hợp, ngàn vạn lần không lên bỏ qua. Nếu không ngàn năm sau đừng nói trăm đầu Thánh thú, chỉ e ba người các ngươi cũng tuyệt hậu. Điều này các ngươi hẳn phải học tập nhân loại.
Hạ Nhất Minh khóe miệng khẽ giật, không biết hình dung thế nào mới tốt.
Bất quá điều duy nhất hắn xác định được là tư tưởng đầu Thần thú này có điểm giống với nhân loại, khác hẳn truyền thuyết về sự cao ngạo của Thần thú.
– Tất cả mọi chuyện các ngươi đã biết. Bây giờ ai lưu lại, ai đi ra nhanh chóng quyết định. Lưu lại thì mau tu luyện sớm ngày tiến giai Thần đạo. Đi ra mau chóng một chút tạo ra một đám Thánh thú đứng đầu.
Âm thanh cự long tiếp tục vang lên.
Viên Lễ Huân sắc mặt tái nhợt, cánh tay càng gắt gao nắm chặt Hạ Nhất Minh không buông.
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi, hắn khẽ vỗ vỗ tay nàng, trong lòng không ngừng dao động.
Đế Thích Thiên đột nhiên nói:
– Thần long đại nhân. Vị này là Hạ Nhất Minh, thiên tài nhân loại của chúng ta. Hắn năm nay còn chưa tới ba mươi, không nên ở lại nơi này.
Đám người Băng Tiếu Thiên sắc mặt khẽ biến, Đế Thích Thiên có ý nghĩ này cũng không kỳ lạ. Dù sao Hạ Nhất Minh cũng là người của Thiên Trì nhất mạch, nếu hắn có thể đi ra, khi hắn còn sống, Thiên Trì nhất mạch sẽ vững như thái sơn. Tất nhiên đối với các môn phái khác không có gì tốt.
Đặc biệt những môn phái có ân oán với Hạ Nhất Minh như Động Thiên Phúc Địa, Cửu U khẳng định sẽ nhẫn nại mà sống.
Trong thời gian ngắn, sắc mặt mọi người thay đổi khác nhau, nhưng bọn họ không ai dễ dàng mở miệng.
Viên Lễ Huân sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng nhìn Đế Thích Thiên đầy cảm kích. Hạ Nhất Minh ngây ngốc nhưng không nói một lời.
Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết bản thân mình sẽ phản ứng ra sao?
Nếu không thể đi ra vậy ở lại đây trăm năm bất quá bên ngoài sẽ là ngàn năm. Sau ngàn năm khẳng định cảnh còn người mất, cho dù Hạ gia trang cũng trở thành mây khói.
Nhưng nếu một mình rời đi…
Nhìn mọi người xung quanh cùng cự long trên đầu, Hạ Nhất Minh cũng không nghĩ bản thân mình có thể chống lại. Hơn nữa sau khi rời đi khẳng định đường lên Thần đạo sẽ không có hắn. Không còn chút cơ hội nào cho hắn tiến giai nữa.
Cự long tựa hồ suy nghĩ trong giây lát, nói:
– Hắn là thiên tài nhân loại bởi vậy càng phải ở đây không được đi ra.
Đế Thích Thiên sắc mặt khẽ biến, nói:
– Thần long đại nhân. Vì sao ngài có thể để Thần thú lưu lại nòi giống mà nhân loại chúng ta phải ở lại?
Cự long cả giận nói:
– Ta đã sớm nói qua. Nhân loại cùng Thần thú khác nhau. Hài tử của thiên tài nhân loại chưa hẳn đã là thiên tài, nhưng hậu đại của Thần thú qua ngàn năm tu luyện chắc chắn sẽ là Thánh thú siêu cấp. Nếu ta để hắn ra ngoài, ngươi dám cam đoan ngàn năm sau sẽ có trăm vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả xuất hiện ở đây không?
Đế Thích Thiên trợn mắt cứng lưỡi không nói lên lời.
Muốn cho thế hệ sau của Hạ Nhất Minh xuất hiện trăm vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả trong hoàn cảnh này tuyệt đối không thể.
– Còn nữa. Thể chất người này rất đặc biệt, lập tức có thể tiến giai Thần đạo. Nếu vận khí của hắn tốt, chiến đấu cùng đám ghê tởm kia trăm năm, có lẽ sẽ tiến vào Ngụy thần cảnh.
Âm thanh cự long mang theo vẻ bí ẩn:
– Bởi thế hắn phải lưu lại. Nếu hắn thật sự có thể tấn giai Ngụy thần cảnh, chúng ta sẽ có vương bài đệ nhất…
Mọi người trong lòng đại động, sau khi nghe được những lời này, bọn họ lập tức rõ ràng, Thần đạo chưa phải cánh cửa cuối, chí ít cũng còn Thần đạo cường giả Ngụy thần cảnh.
– Đương nhiên ta không phải nhân loại, không cưỡng cầu các ngươi ở lại. Bởi thế quyết định cuối cùng là của các ngươi.
Đế Thích Thiên cùng Viên Lễ Huân đối mắt sáng người, bọn họ không hẹn cùng thở phào nhẹ nhõm.
– Không thể ở lại cũng chuẩn bị cho tốt.
Âm thanh ầm ù của cự long vang lên không dứt:
– Nửa canh giờ sau ta sẽ đưa các ngươi đi, nhưng cũng vận dụng lực lượng không gian tạm thời đóng cửa thông đạo này. Sau thời gian một năm sẽ chứng thức phong bế, các ngươi lưu lại có thể đột phá cực hạn hay không phải xem cố gắng của chính mình.
Âm thanh cự long chậm rãi biến mất, chỉ lưu lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Trước lúc này bọn họ chưa từng nghĩ qua, tình hình trong Băng Đảo lại quái dị như vậy.
– Các vị. Có tính toán gì không?
Băng Tiếu Thiên đột nhiên hỏi.
Lưu Ly Động chủ Lưu Xương Cử đôi mắt lóe lên, nói:
– Ta ở lại. Hắc hắc…Lúc trước các vị tiền bối không rời đi, lão phu hiển nhiên cũng không để Lưu Ly Đảo xấu mặt.
Ngao Bác Duệ, Tử Lỗ Li cùng Đế Thích Thiên nhìn nhau, bọn họ đồng thời mỉm cười, trong nụ cười này bao hàm nhiều ý tứ, nhưng không kém phần kiên định.
Lựa chọn của bọn họ dĩ nhiên đã có từ sớm.
Cát Ma Phàm Thù hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ta ở lại.

Chọn tập
Bình luận