Một dải màu đen phảng phất như từ giữa hư vô đột ngột xuất hiện bên cạnh Hạ Nhất Minh.
Cổ tay Gia Phỉ Nhĩ Đức chưa động, nhân ảnh cũng chưa đến nhưng thần binh của hắn đã thần không biết quỷ không hay đến bên người Hạ Nhất Minh.
Trong lòng Hạ Nhất Minh âm thầm tức giận, Hắc Ám hội nghị quả nhiên không phải là thứ gì tốt đẹp, thủ pháp thi triển cùng với Hoàng Tuyền lão tổ không hề khác biệt lắm, đều là lấy đánh lén để thủ thắng.
Bất quá, đối với Hạ Nhất Minh mà nói chỉ cần một ít năng lượng lạ dao động bên người là đã bị hắn phát hiện ra. Hừ lạnh một tiếng, trên người hắn xuất hiện một tầng kim sắc bảo vệ những bộ vị mà đối phương muốn thương hại.
Mà cùng lúc đó, từ trên người Bạch Mã lóe lên quang mang, lôi điện lập tức tạo thành một bức tường chắn.
Hiển nhiên, với linh giác của thánh thú đỉnh phong nó đã phát hiện ra sự khác thường ở quanh người, hơn nữa còn nhanh chóng phản ứng lại.
Bóng đen đột ngột xuất hiện tựa hồ tương đối kiêng kỵ Bạch Mã Lôi Điện, ở trong không trung sau một lúc như ẩn như hiện thì giống như linh xà quanh quẩn bên thân thể Bạch Mã, trực tiếp tấn công vào một điểm ngẫu nhiên trên người Hạ Nhất Minh.
Ánh mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức hiện lên một tia cổ quái, khi thần binh của hắn chọn lấy điểm tấn công là một chỗ ngẫu nhiên trên người Hạ Nhất Minh, hắn cơ hồ không tin được vào cảm giác của mình.
Ở trong suy nghĩ của hắn, dù là Hạ Nhất Minh đã tấn chức Cửu Cửu Trọng Thiên, nhưng Cửu Cửu Trọng Thiên vẫn là Cửu Cửu Trọng Thiên làm sao có khả năng dễ dàng bị đánh trúng?
Phải biết rằng, hắn phóng xuất ra thần binh chính là kiện phảng chế thần khí Hắc Ám Tỏa Liên, cùng với Quang Minh chi trượng vô cùng nổi danh.
Mặc dù Hắc Ám Tỏa Liên trong tay hắn cũng không phải là kiện thần khí chính thức, nhưng chỉ cần tấn công lên thân thể thì vô luận là hộ giáp cường đại mức nào cũng có thể phá vỡ.
Lực lượng Nhân Đạo Đỉnh Phong được tăng phúc ba lần há có thể chỉ một kiện hộ thể thần binh có thể chống đỡ được.
Nhưng mà, sắc mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức rất nhanh thay đổi, hơn nữa còn trở nên vô cùng khó coi.
Hắc Ám Tỏa Liên quả thật là đã đánh lên thân thể Hạ Nhất Minh, nhưng hắn có cảm giác như nó không hề gây được ra chút thương tổn nào.
Kiện phảng chế thần khí tựa hồ tấn công vào một điểm ngẫu nhiên trên một khối nham thạch, nhưng nó lại không tạo ra được bất cứ thương tổn nào cho khối nham thạch đó. Hơn nữa vì dùng sức quá mức, mà bị lực lượng phản lại làm cho chân khí của hắn có chút ba động, thiếu chút nữa ngay cả Hắc Ám Tỏa Liên cũng không thể nắm giữ được.
Sắc mặt Gia Phỉ Nhĩ Đức rốt cuộc thay đổi, hắn hiểu được Hạ Nhất Minh vì sao lại dễ dàng để bị đánh trúng như thế, bởi vì người này cố ý a.
Bất quá, ngay cả là người đứng đầu Hắc Ám thế giới cũng không nhìn ra được kiện áo giáp trên người Hạ Nhất Minh được làm bằng tài liệu gì.
Mặc dù hắn lúc này đang cùng với Phất Lan Khắc Lâm liên thủ, nhưng chi tiết về Hạ Nhất Minh, giáo hoàng bệ hạ lại không nói chút nào cho hắn biết.
Về phần các tôn giả mới tấn chức của phương Tây tuy nhìn thấy tình huống Hạ Nhất Minh và Phất Lan Khắc Lâm giao thủ, nhưng với kiến thức và kinh nghiệm của bọn họ thì trước khi Gia Phỉ Nhĩ Đức mở miệng hỏi sẽ không có người nào nói cho lão biết.
Cho nên Gia Phỉ Nhĩ Đức căn bản là không biết được ở trên người Hạ Nhất Minh lại có một kiện thần binh hộ thể kinh khủng như vậy.
Đưa tay lên điểm một chút, đạo quang mang màu đen nhất thời tiêu tán đi, nhưng lúc này bên cạnh Gia Phỉ Nhĩ Đức đột nhiên vang lên tiếng huýt gió bén nhọn.
Theo tiếng huýt gió vang lên, thân thể Gia Phỉ Nhĩ Đức bắt đầu lay động, thân hình mau chóng chớp lên một cái.
Sau đó, một đạo lực lượng vô hình xuyên thấu qua thân hình của hắn, ở vị trí ngực tạo thành một cái động khẩu nhỏ.
Lúc này đây đến phiên Hạ Nhất Minh cũng trợn mắt cứng lưỡi, hắn sau khi đón đỡ thần binh của đối phương xong cũng lập tức phản công.
Cực Quang Chi Kiếm ở trong tay hóa thành vô hình nhanh chóng tấn công tới.
Hắn tuyệt đối nắm chắc, thần binh của đối phương khẳng định không thể phá được Huyền Quy Xác, nhưng Cực Quang Chi Kiếm của mình cũng khẳng định có thể làm cho hắn thất kinh. Hơn nữa bên trong Cực Quang Chi Kiếm còn ẩn chứa Bắc Hải Cực Quang, nó đối với người tu luyện Hắc Ám lực lượng như Gia Phỉ Nhĩ Đức là một cơn ác mộng a.
Nhưng mà, lần hành động này của hắn thuận lợi ngoài dự đoán, Cực Quang Chi Kiếm không hề bị trở ngại đâm xuyên qua ngực đối phương. Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh thậm chí còn hoài nghi có phải mình gặp một tên giả mạo.
Chỉ là ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, Hạ Nhất Minh đã biết có điều gì đó không đúng.
Bởi vì khi bị đâm xuyên qua ngực, Gia Phỉ Nhĩ Đức cũng không hề rớt xuống, không sai chính là thân hình giống như một tờ giấy nhẹ nhàng theo gió bay ra xa.
Đến tận lúc này, Hạ Nhất Minh mới nhìn rõ, nguyên lai một kiếm mới xuyên qua ngực vừa rồi cũng không phải là bản thể của Gia Phỉ Nhĩ Đức, mà chỉ là một kiện quần áo mà thôi. Về phần vị lão tổ tông của Hắc Ám thế giới đã sớm chạy đi nơi nào rồi.
Hai người vừa gặp mặt, hơn nữa thời gian giao thủ quá ngắn, mỗi bên mới chỉ xuất ra một chiêu, nhưng một chiêu này đều là toàn lực không hề có nửa điểm lưu thủ. Nhưng chỉ một chiêu này, bọn họ đối với lực lượng của nhau đã kiêng kỵ vài phần.
Phía xa xa xuất hiện một đạo bóng đen, Gia Phỉ Nhĩ Đức một làn nữa xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh.
Ở trên người hắn đã khoác một kiền áo bào màu đen, giống với kiện vừa bị phá hủy, ngay cả Hạ Nhất Minh cũng không nhìn thấy hắn đã thay bộ y phục lúc nào nữa.
Phất Lan Khắc Lâm lãnh đạm nói:
– Hội trưởng đại nhân xin cẩn thận, trên lưng hắn chính là kiện Huyền Quy hộ giáp trong truyền thuyết, ngay cả thần khí trong tay cũng khó có thể thương tổn được hắn.
Hai mắt Gia Phỉ Nhĩ Đức trợn lên, tức giận nói:
– Giáo hoàng bệ hạ, ngài vì sao không nói sớm?
Nếu sớm biết chuyện này, như vậy tại một khắc Huyền Quy Xác xuất hiện bên người Hạ Nhất Minh, hắn đã không lựa chọn tấn công.
Phất Lan Khắc Lâm hừ lạnh một tiếng, nói:
– Ngươi không hỏi, ta làm sao phải nói?
Gia Phỉ Nhĩ Đức nhất thời á khẩu không nói được tiếp, mặc dù giờ phút này quan hệ của bọn họ là hợp tác, nhưng thực tế vẫn là hai thế lực có mối thù bất cộng đái thiên. Cho nên Gia Phỉ Nhĩ Đức tự nhiên cũng không có khả năng đem tin tức trọng yếu nói cho đối phương.
Gia Phỉ Nhĩ Đức tức giận hừ một tiếng, nói:
– Như vậy bây giờ ngài còn gì phải nhắc nhở ta nữa không?
Phất Lan Khắc Lâm bình tĩnh nói:
– Trên người Hạ Nhất Minh có không ít bảo bối, trong đó có Vô Hình Chi Kiếm ẩn chứa Bắc Hải Cực Quang, trong tay hắn còn có Ngũ Hành Hoàn giúp tăng phúc năm lần lực lượng, so với chúng ta cao hơn không phải là ít.
Hạ Nhất Minh đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà tủm tỉm cười, tâm tư của hắn hoàn toàn đặt xuống dưới biển. Hoàng Tuyền lão tổ quả nhiên không giống với người bình thường, một khi hắn ẩn nặc thì ngay cả Hạ Nhất Minh cũng đừng mong tưởng tìm ra được tung tích của hắn.
Người này thật không hổ là thiên hạ đệ nhất sát thủ, nếu như nói ở phương diện này có người thắng được hắn thì cũng chỉ có Bách Linh Bát đang ôm Bảo Trư ở trên cao.
Gia Phỉ Nhĩ Đức đưa ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh thật lâu, hắn mới thở dài một tiếng, ní:
– Tây bắc nhất mạch quả nhiên là rất giỏi, dĩ nhiên lại có thể cho ngươi nhiều thứ tốt như vậy.
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, trong lòng lại nói, Tây Bắc nhất mạch ngoại trừ cho ta một cái danh phận ra thì không cấp cho bất kỳ thứ gì tốt, bất quá những lời này hắn cũng không cần phải nói ra.
Cổ tay vung lên, ngũ thải quang mang chợt thoáng hiện ra, sau đó hắn đảo cổ tay, tất cả quang mang đều tụ tập ở trên đỉnh đầu Gia Phỉ Nhĩ Đức, hơn nữa còn liên tục áp xuống.
Sau khi biết tác dụng của Ngũ Hành Hoàn, Gia Phỉ Nhĩ Đức tự nhiên không có khả năng để cho Ngũ Hành Hoàn tùy ý phát huy uy lực cường đại nhất của nó. Hắn vung nhẹ tay lên, một thiết côn đen xì kỳ dị xuất hiện đem toàn bộ lực lượng tản mạn xung quanh tập trung lại.
Nhưng mà, đúng lúc này, hắn lại thấy được trên miệng Hạ Nhất Minh xuất hiện một nụ cười kỳ dị.
Sau đó, Gia Phỉ Nhĩ Đức lập tức biết được nguyên nhân, ở trên đỉnh đầu hắn ngũ thải quang mang không beiets khi nào đã hoàn toàn rút lui, giờ phút này còn xót chỉ là một cỗ quang mang màu vàng.
Đạo quang mang này vừa xuống hiện liền giống như một ngọn núi khổng lồ, mang tới cho kẻ khác áp lực khó tin nổi.
Sắc mặt hai vị Cửu Cửu Trọng Thiên đều thay đổi, bọn họ hiển nhiên biết, có thể phóng xuất ra uy áp cường đại như vậy là lực lượng gì.
Nhưng mà, ở trong lòng bọn họ lại không nghĩ ra, Hạ Nhất Minh vừa mới động thủ đã sử dụng loại lực lượng này. Loại lực lượng này một khi xuất hiện thì cho dù là Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả cũng đều khó có thể chịu được áp lực tuyệt đỉnh.
Thần chi lực đối với người khác mà nói là một loại lực lượng mạnh mẽ tới mức khó tin, ngay cả Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả mà muốn hấp thu một ít thần chi lực lượng cũng không phải dễ dàng. Một khi hao tổn mà muốn bù lại thì thời gian không phải một sớm một chiều có thể làm được.
Cho nên không tới mức quang trọng, bọn họ còn không vận dụng ra loại lực lượng chung cực này.
Nhưng Hạ Nhất Minh thì khác, ở trong đan điền của hắn chỉ cần thần chi lực lượng thì cũng có năm loại, mặc dù trong đó có ba loại lực lượng thuộc về vô hình. Nhưng đối với hắn mà nói, dù lãng phí một chút cũng không có gì đặc bi hơn người.
Dù sao, tốc độ bổ sung của hắn tuyệt đối không phải người khác có thể tưởng tượng được.
Nguồn truyện: Truyện FULLThân hình Gia Phỉ Nhĩ Đức nhanh chóng động, hắn tựa hồ muốn làm lại trò cũ, sử dụng thân pháp quỷ dị của mình để né tránh.
Nhưng mà, Hạ Nhất Minh lúc này lại nhướng mày, Cực QUang Chi Kiếm nhanh chóng xoay tròn, ở xung quanh người Gia Phỉ Nhĩ Đức tạo thành một bức tường lưới to lớn. Đồng thời, toàn bộ thần niệm của Hạ Nhất Minh đều tập trung trên người của đối thủ, giống như có cặp mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Gia Phỉ Nhĩ Đức tức giận hừ một tiếng, hắn vẫn như trước không lựa chọn cùng với thần chi lực ở trên đầu chống đỡ, mà thân hình giống như một khối đá nhanh chóng rơi xuống.
Ánh mắt vài người cơ hồ sáng ngời lên, bọn họ từa hồ như đang mong đợi cái gì đó.
Quả nhiên, khi Gia Phỉ Nhĩ Đức rơi vào trong lòng biển, một đạo kiếm quang đen thui giống như độc xà âm thầm phục kích sẵn đang nhe những chiếc răng nọc độc ra chờ đón con mồi…..