Gió lạnh như đao chém trên mặt đất, nhìn chúng sinh như ngư nhục. Tuyết bay ngàn dặm, khiến trời cao như một hồng lô, vạn vật ngập trong màu trắng bạc.
Gió đông thổi qua khu rừng, Hạ Nhất Minh cũng hóa thành một cơn gió phiêu đãng nơi này.
Chỉ bất quá, mỗi nơi hắn đi qua chỉ còn lại một mảnh gió tanh mưa máu.
Xa xa, một đạo nhân ảnh điên cuồng trốn chạy, mặc dù hắn đã kiệt sức nhưng không chút nào dám ngừng lại.
Là tộc nhân của Đồ đằng Lang tộc, bọn chúng có được sức chịu đựng cứng cỏi khó ai bì được, mặc dù thân thể đã mệt mỏi tới cực hạn, nhưng hắn vẫn như trước không ngừng chạy trốn.
Chỉ cần trong cơ thể hắn còn một chút lực lượng, hắn tuyệt đối không ngừng.
Đột nhiên một cơn gió thổi qua.
Hắn bỗng cảm nhận được cơn gió này có chút khác thường, nhưng khác ở điểm nào thì hắn cũng không thể trong chốc lát đoán ra được.
Bỗng một đạo hắc ảnh hiện ra. Bóng đen kia xuất hiện vô cùng đột ngột, khiến hắn căn bản không biết được bóng đen này tời từ đâu.
Trong lòng rùng mình, hắn mơ hồ cảm nhận hàn ý thấu xương. Chẳng lẽ vận khí của mình lại xui xẻo như vậy, chạy ngay về hướng gã thích khách thần bí kia?
Bất quá sau một giây, suy nghĩ này lập tức bị hắn quẳng đi. Bởi vì hắn đã chạy không biết bao lâu rồi. Không những thế trong quá trình chạy trốn bằng năng lực lớn nhất của mình lộ tuyến hắn chạy như một trận pháp. Hắn vô cùng tin tưởng, chỉ cần không đụng độ phải gã thích khách thần bí kia, như vậy cơ hội chạy thoát của hắn là lớn nhất.
Lúc này đã quá nửa ngày, hắn vô cùng tin tưởng, cho dù là Tác Qua đại sứ giả tự mình truy tung cũng đừng mong dễ dàng tìm được nơi dừng chân của hắn.
Nhưng ngay khi đang nghĩ mình rơi vào phạm vi truy sát của gã thích khách, hắn đột nhiên phát hiện, bóng đen mới vừa thổi qua đột nhiên ngừng lại.
Cứ như vậy hắn kinh ngạc đứng lại trên đường.
Gương mặt đỏ bừng vì trốn chạy lúc này trắng bệch như tuyết xung quanh.
Giờ phút này, có thể truy đuổi tới đây, ngăn cản hắn chạy trốn, cũng chỉ có một người.
Hạ Nhất Minh chuyển mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nhìn người chết.
Người này sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Hạ Nhất Minh, không khỏi điên cuồng nói:
– Không có khả năng. Lẽ nào có thể như vậy…
Đám Đồ đằng tộc nhân đi tới Hoành Sơn, cũng đã từng nhìn qua diện mạo của Hạ Nhất Minh, cũng biết được hắn là Ngũ hàng kiêm tu siêu cấp đại cao thủ. Nhưng gã thích khách thần bí kia nghe nói là Đại thân sát thủ, cùng Hạ Nhất Minh tu luyện công pháp khác nhau. Bởi vậy từ đầu tới cuối chưa từng nghi ngờ là Hạ Nhất Minh làm.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt lạnh như băng, cổ tay vừa động đã đâm thẳng một kiếm.
Một kiếm này không mang bất kỳ thủ pháp nào, chỉ là rất nhanh, nhanh tới cực điểm.
Người này còn muốn kêu lên, nhưng yết hầu mơ hồ đau đớn, nhất thời đổ vật trên đất, thân thể co quắp, không bao lâm thì nằm im. Khi hắn gã xuống, dường như như cảm nhận được một cơn gió thổi qua, không mang theo chút âm thanh nào.
– Người thứ năm mươi hai.
Trong rừng rậm thường xuyên có thể bắt gặp những hố bùn.
Trên miệng hố bị lá rụng che kín, chỉ cần vô ý giẫm nhẹ lên khẳng định sẽ thụt xuống .
Lúc này một gã tộc nhân Lang tộc đang trốn trong cái hố như vậy. Xung quanh là vô số bùn đất bao bọc thân thể hắn.
Hắn nhắm hai mắt, lẳng lặng nằm ở nơi này. Mặc dù hoàn cảnh xung quanh như vậy, nhưng trên mặt hắn có vẻ như là đang hưởng thụ vậy.
Rời khỏi nơi kia đã được một ngày, hắn thuận lợi chạy trốn, sau đó chui vào cái hố đầy bùn nước này.
Trên người hắn mang theo chút lương khô cùng nước uống, với năng lực nhẫn nại cùng khả năng chịu đối của Lang tộc, hắn có thể ẩn nấp ở nơi này một tháng.
Mà ý định của hắn cũng như vậy, một tháng sau mới đi ra, lúc đó cho dù hai bên ai thắng ai thua cũng khẳng định đã kết thúc rồi.
Nhưng ngay khi hắn nằm nơi này mơ màng buồn ngủ, nhưng trước mắt đội nhiên tối lại, theo sau một đạo hắc quang hiện lên, ngực hắn đau nhức, dường như bị vật gì xuyên thấu.
Hắn hét lớn một tiếng, khí lực toàn thân trước khi chết tức khắc bạo phát, từ trong bùn đất đột nhiên nhảy lên.
Một âm thanh vang lên, hắn đã ngã nhào trên đất, khi ngẩng đầu lên, hắn chợt thấy một khuôn mặt quen thuộc, trong mắt tràn ngập thần sắc khó tin.
Hắn mở miệng như cá mắc câu, thì nào nói:
– Ngươi làm sao có thể phát hiện ta…
Hạ Nhất Minh trên mặt không có nửa điểm biểu tình, bên người hắn xuất hiên thêm một thân ảnh, chính là Bách Linh Bát.
Gã thần bí đưa một chân ra, trên đôi giầy của hắn có một lỗ hổng bằng hạt gạo.
Gã tộc nhân Lang tộc bị đâm trúng ngực sắp tử vong đột nhiên hai mắt mở trừng trừng, hắn phát hiện ra một chuyện vô cùng khó tin.
Trước mắt hắn, một chất lỏng màu bạc rất nhanh chảy tới chân của Bách Linh Bát, sau đó hoàn toàn dung nhập vào.
Cùng lúc đó, lỗ hồng trên đôi giầy của Bách Linh Bát cũng như được lấp đầy.
Đồ đằng tộc nhân há to miệng, hắn dường như đã phát hiện ra, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi cực độ, trước khi sinh mệnh tiêu biến, trong miệng còn phát ra chút âm thanh:
– Quỷ…
Hạ Nhất Minh thu lại ánh mắt đang quan sát gã tộc nhân Lang tộc, lãnh đạm nói:
– Người thứ bảy mươi sáu. Tất cả đám người chạy trốn toàn bộ đã giải quyết.
Bách Linh Bát có chút gật đầu, mặc dù gã không tự mình ra tay, nhưng vị trí cụ thể của từng người là do gã cung cấp. Nếu không như vậy, cho dù Hạ Nhất Minh có phân thân thành hai, cũng đừng mong một ngày tiêu diệt toàn bộ bảy mươi sáu người này.
– Những người này vô tội.
Bách Linh Bát đột nhiên nói.
Thân thể Hạ Nhất Minh đột nhiên cứng đờ, nhưng sau đó lập tức khôi phục vẻ bình thường, hắn xoay người nói:
– Bọn chúng nếu đã tới Hoành Sơn thì không còn vô tột nữa.
Bách Linh Bát theo sau hắn, chậm rãi nói:
– Ngươi đã thay đổi rồi.
– Đúng vậy. Ta đã thay đổi.
– Ngươi không hối hận?
Hạ Nhất Minh bước chân dừng hẳn lại, đôi mắt chưa đầy lửa giận.
– Ta sao không hối hận… Ta hối hận ngày đó đám sói này vừa tới Hoành Sơn, ta vì sao không sử dụng Đại Khảm Đao… Là ta, chính ta cho bọn chúng cơ hội. Nếu ta một đao chém chết Tác Qua, lẽ nào Thủy lão ca phải chết?
Trong âm thanh hắn tràn ngập hối hận:
– Thì ra đạo lý trên đời này chính là, bất cứ ai chống lại ngươi đều phải nhanh chóng tiêu diệt. Cái gi mà hóa thù thành bạn, hạ thủ lưu tình, tất cả chỉ là tự tìm đường chết.
Trong âm thanh của Hạ Nhất Minh tràn đầy oán độc, nhưng hắn cố gắng kiềm nén, cho dù xung quanh người tuyết bay lả tả nhưng không hề vang vọng ra xa.
– Đồ đằng nhất tộc, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?
Bách Linh Bát đột nhiên hỏi.
Hạ Nhất Minh thân thể run lên trong chốc lát, nói:
– Nếu là người ngươi muốn giết, dù cho thế lực phía sau hắn có bao nhiêu lớn, cũng đừng mong có thể bao che.
Hắn hít sâu một hơi, dường như phát thệ, trầm giọng nói:
– Ta không nghĩ sẽ làm ra chuyện để ta phải hối hận.
Bách Linh Bát ánh mắt lóe lên một chút, nhưng cũng không nói nữa.
Hạ Nhất Minh thở dài một hơi:
– Còn mười người nữa, chúng ta quay lại thôi.
Bách Linh Bát hờ hững nhìn hắn nói:
– Mười người cuối cùng này ngươi có nắm chắc không?
– Nếu như không có ngươi, ta dĩ nhiên không có khả năng thành công.
Hạ Nhất Minh lặng lẽ cười nói;
– Ta muốn ngươi giúp ta một việc…
– Ta đã giúp ngươi nhiều rồi.
– Lần cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULLHạ Nhất Minh âm thanh thấp xuống, nói:
– Thật sự là lần cuối cùng…
Bách Linh Bát yên lặng nhìn hắn, cũng không biết bao lâu sau, gã khẽ gật đầu.
Ở lưng chừng mọt ngọn núi cao, đôi mắt Bách Linh Bát đang phát sáng mãnh liệt.
Hai tròng mắt đang mãnh liệt điều chỉnh, sau một lát, gã nhẹ giọng nói:
– Tìm được rồi.
Hạ Nhất Minh bên cạnh đang gắt gao nhìn vào đôi mắt Bách Linh Bát, trong đôi mắt phát sánh như bảo thạch không ngờ có vài thân ảnh.
Chỉ cần liếc mắt Hạ Nhất Minh cũng phát hiện ra, đám người này chính là tám vị Đồ đằng sứ giả kia.
Bọn họ tám người sóng vai mà đi, cẩn cẩn trọng trọng hành tẩu trong rừng. Xem bộ dạng của bọn họ, sao có thể nhận ra đây tám vị tiên thiên cường giả, quả thực lúc này bộ dạng chỉ giống đám hậu thiên ngũ tầng nội kình lần đầu tiến vào rừng mà thôi.
Tốc độ di chuyển của bọn ho rất chậm, bây giờ bấy cứ điểm gì khả nghi trước mặt đều không bị họ bỏ qua.
Hai đồng bọn cùng cảnh giới chết đi, quả thực là tiếng chuông cảnh báo với bọn họ. Hình ảnh thần bí mà cường đại của gã thích khách kia khiến tâm trạng họ căng như dây cung, không dám có chút buông lỏng.
Bách Linh Bát đôi mắt chậm rãi xoay chuyển, rất nhanh sau đó, trong đôi mắt gã đã hiện lên hình ảnh một người một lang.
Khi thấy được một người một sói này, ánh mắt Hạ Nhất Minh nhất thời bộc lộ sát ý nồng đậm không gì che giấu.
Bách Linh Bát đôi mắt lại tiếp tục xoay chuyển, trong chốc lất, xuất hiện thân ảnh thấp bé của một người.
Hạ Nhất Minh ánh mắt nhất thơi ngưng lại. Khi nhìn thấy người khiến hắn thống hận này, ngược lại tâm trạng chậm rãi hồi phục.
– Khoảng cách một dặm.
Bách Linh Bát chậm rãi nói:
– Bất luận ngươi đánh lén ai, cũng chỉ có cơ hội trong mười chiêu.
– Mười chiêu?
Hạ Nhất Minh cười cười.
– Một chiêu là đủ.
Hắn quay đầu nói:
– Bách Linh Bát, tính mạng của ta giao cho ngươi, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng…
Đi trong rừng cây tuyết trắng, dưới tình huống tính mạng bị đe dọa, cho dù là ai cũng không cảm giác được còn bao nhiêu thú vị.
Đám người Cáp Lâm đi qua một mảnh tuyết trắng, Tác Qua cùng Hồng Lang Vương một phút sau cũng chậm rãi đi qua.
Nhưng sau khi bọn chúng rời đi chưa được bao lâu, đột nhiên không hiểu ở đâu mọc lên một gốc đại thụ. Mặc dù nó xuất hiện đột ngột nhưng dường như không ảnh hưởng tới hoàn cảnh xung quanh.
Sau một lát, một đạo thân ảnh thấp bé đi tới.
Thân thể người này mặc dù lớn hơn một chút so với trẻ nhỏ, nhưng khuôn mặt hắn chân thực là của lão nhân. Trên người hắn còn có một trường xà quấn quanh.
Ngay khi lão nhân bước tới nơi này, bất chợt ngừng lại.
Trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ kinh ngạc. Là một gã thích khách, lão đối với nguy hiểm có cảm ứng hơn hẳn người thường.
Hạ Nhất Minh trong đêm đầu tiên đánh lén, lão cũng là người đầu tiên phát hiện.
Có lẽ vũ lực, tốc độ cũng không kiệt xuất như Tác Qua, nhưng vể thủ pháp giết người, lão tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.
Nhưng lúc này, lão cảm nhận được một cỗ hàn ý cực độ nguy hiểm.
Loại cảm giác này, lão cũng từng có. Hơn mười năm trước, sau khi được Thạch Vương chấp nhận, bọn họ một người một rắn tham gia nghi thức tử vong trong Thánh địa. Trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm đó còn sống trở lại, lão chẳng những đột phá cực hạn, trở thành đại sứ giả trong tộc, mà Thạch Vương biến dị càng có thêm năng lực cường đại, trở thành trợ thủ tốt nhất của lão.
Khi đó, lão sở dĩ có thể tránh khỏi hiểm nguy, hoàn thành nghi thức, chính là nhờ vào năng lực cảm ứng đối với nguy hiểm này.
Lúc này, loại cảm giác đó lần nữa xuất hiện, khiến trái tim lão nhất thời đập mạnh.
Thạch Vương trên người dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, thân rắn cuộc lại, cái đầu tam giác ngẩng cao, dường như tùy thời có thể đón nhận tập kích.
Xà Nho một tay vỗ nhẹ bên hông, chủy thủ màu lam tức khắc xuất hiện trong tay lão.
Thanh chủy thủ này rất ngắn, nhìn qua có chút cảm giác buồn cười. Nhưng với vóc người, cùng vũ kỹ của lão phối hợp với quái xà trên người, thanh chủy thủ này chính là bảo khí phù hợp nhất.
Không giống với những cường giả khác, cho dù là khi Xà Nho toàn lực tấn công, khí thế trên người lão cũng không xuất hiện cảm giác cường đại, khiến đối phương cảm thấy giống như bọt biển tùy thời có thể biến mất.
Ánh mắt Xà Nho liếc nhìn xung quanh, đem tất cả thu vào trong mắt.
Dường như lão cảm thấy nơi đây có điểm không hợp lý, nhưng ngay cả với kinh nghiệm của lão, trong thời gian ngắn cũng không tìm ra điểm nào không đúng.
Ngay khi Xà Nho đang hết sức khẩn trương, đột nhiên tai lão nghe được một âm thanh rất nhỏ.
Âm thanh này giống như châm ngòi thuốc nổ, khiến lão toàn thân như tiến vào một trạng thái cực độ khấn kích.
Xà Nho ánh mắt liếc qua, lập tức đã thấy được nơi phát ra âm thanh này…
Một gốc đại thụ cũng giống như bao gốc đại thụ khác bị tuyết trắng bao phủ, đột nhiên đổi màu.
Màu trắng của tuyết biến mất, thay vào đó là màu vàng kim loại, mà càng thêm khó tin là gốc đại thụ như sống lại.
Sau một khắc bỗng biến thành một người sống sờ sờ.
Xà Nho cùng Thạch Vương trên người lúc này hô hấp nhất thời ngưng lại. Động tác này hoàn toàn hình thành trong vô thức.
Cho dù là người nào thấy được một màn kia, chỉ sợ cũng đền có phản ứng như vậy.
Ngay khi một người một rắn trong lòng phát lạnh, bọn họ bất chợt thấy được người kia đột nhiên tránh sang một bên.
Phía sau hắn không ngờ là một người đang giơ cao một kiện binh khí dài.
Sau đó, bọn họ lập tức cảm nhận được một cỗ sát khí, không biết từ khi nào đã tràn ngập bao trùm.
Bách Linh Bát biến lại thành hình người, trong nháy mắt liền tránh qua một bên, nhất thời lộ ra Hạ Nhất Minh hai tay nắm chặt Đại Khảm Đao.
Lúc này Hạ Nhất Minh dã thu hồi Phong hài cùng Xoa kiếm. Trên tay hắn chỉ còn duy nhất thứ vũ khí khủng bố chính là Đại Khảm Đao.
Chân khí trong cơ thể Hạ Nhất Minh không hề giữ lại, toàn bộ đã được vận lên. Từ Thủy hệ chân khí khởi phát, Mộc hệ, Hỏa hệ, Thổ hệ cuối cùng biến thành không gì không phá Kim hệ chân khí.
Sau khi trốn trong thân thể Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh đã bắt đầu ngưng tụ chân khí, lúc này đã thuận lợi ngưng tụ tới cực điểm.
Bất quá chỉ trong một hô hấp. Hạ Nhất Minh đã đưa chân khí của hắn toàn bộ kích phát. Đại Khảm Đao đưa lên trên đầu càng phát ra vô tận uy nghiêm.
Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, thức thứ hai mươi hai…
Xà Nho vẻ mặt nhất thời đại biến, sau khi cảm nhận cỗ uy áp này, lão đã quyết định, cho dù thế nào cũng không thể đón.
Cùng lúc Thạch Vương quấn trên mình lão cũng nhận ra ý nghĩ này, nó dường như muốn kéo Xà Nho chui vào đất.
Nhưng giờ phút này, động tác của một người một rắn chợt ngưng lại.
Bọn họ rõ ràng cảm nhận được, xung quanh họ không khí dường như ngưng lại, giống như bàn tay vô hình thật lớn nắm cứng bọn họ lại.
Lúc này, cho dù là bọn họ muốn bay lên, hai chui xuống dường như cũng không còn năng lực.
Xà Nho sắc mặt đại biến, lão lập tức hiểu rõ, đây là vô hình hóa hữu hình lực lượng.
Khi Xà Nho cảm nhận được không gian quanh người bị nắm giữ, trong lòng nhất thời xuất hiện cảm giác vô cùng kinh hãi. Lão đột nhiên hiểu được, vì sao đôi mặt với đông đảo Đồ đằng sứ giả, người này cũng dám kiên nhẫn đuổi giết không ngừng. Thì ra hắn cường đại tới vậy.
Vô hình hóa hữu hình, trong Đồ đằng nhất tộc, cũng chỉ có cường giả cấp bậc Thánh giả mới có thể sử dụng lực lượng đó.
Người này không ngờ lại là một siêu cấp cường giả cấp bậc Thánh giả.
Chỉ có điều, nếu thực lực của người này cường đại, đủ để trực tiếp xông tới tiêu diệt bọn họ, vì sao còn muốn giả thần giả quỷ như vậy?
Vô số những ý nghĩ hiện ra trong đầu Xà Nho, đến tận lúc này, lão mới thật sự thấy rõ diện mạo người kia.
Hai trong mắt lão đột nhiên trợn tròn…
Hạ Nhất Minh, dĩ nhiên là Hạ Nhất Minh. Chính là Hạ Nhất Minh dưới chân Hoành Sơn cùng bọn chúng giao thủ, còn tránh được một kích tất sát .
Sau khi thấy được khuôn mặt đối phương, cho dù Xà Nho phỏng đoán thế nào cũng không nghĩ ra người này chính là Hạ Nhất Minh.
Thủ pháp ám sát quỷ dị kia cùng Ngũ hành chân khí của Hạ Nhất Minh không có nửa điểm quan hệ.
Nhưng cái diện mạo trước mặt này lại cho Xà Nho một cái đáp án lão chưa từng tưởng tượng ra.
Xà Nho trong lòng tràn ngập cảm giác khó tin. Lão nhìn Hạ Nhất Minh nhưng không cách nào nghĩ ra, một người chỉ sắp ngưng tụ được đóa hoa đầu tiên lại có thể thi triển một đao khó tin như vậy.
Đao phong khổng lồ trong nháy mắt chém nát không gian bổ thẳng trên đỉnh dầu Xà Nho.
Hai người mặc dù cách nhau một khoảng cách, nhưng dường như lúc này bị hắn hoàn toàn khóa chặt.
Xà Nho vẻ khủng hoảng trong mắt đã hoàn toàn vứt bỏ, trong đầu lão hiện lên câu nói trước đây của Tác Qua.
” Người này không chết, Đồ đằng nhất tộc vĩnh viễn không có ngàn bình yên.”Xà Nho dường như lúc này mới hiểu nguyên nhân vì sao Tác Qua bằng mọi giá cũng muốn giết chết người này.
Ngay khi ánh đao sắp phủ xuống, Thạch Vương trên người lão phát ra một tiếng rít, thân thể nó rời khỏi Xà Nho giống như trường tiên bắn thẳng về phía Đại Khảm Đao.
Nó đương nhiên là muốn lấy thân thể cứng rắn đón đỡ một đao kia.
Xà Nho trong lòng ứa máu, lão cắn chặt đầu lưỡi, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, chân khí mênh mông tran khắp thân thể, rốt cuộc thoát khỏi áp lực giam cầm. Thân thể bắn thẳng về phía trước, dường như giây phút này lão đã quên đi sinh tử. Không có bất cứ bộ dạng phòng ngự nào, mà ngược lại quát to một tiếng, cổ tay run lên, chủy thủ rời tay theo một góc độ quỷ dị bắn ra.
Sắc mặt Xà Nho vô cùng dữ tợn, phối hợp với cái đầu rắn trên đầu, càng như ma quỷ từ đáy địa ngục thoát ra.
Chỉ là trên đỉnh đầu bọn chúng kim quang lóe lên, Đại Khảm Đao như ánh sáng chiếu tới.
Đại đao, chém đầu quỷ…