Một cơn gió thổi nhanh trên mặt đất, cây cối khẽ lay động đón chào không khí mát mẻ truyền tới, cái oi bức ban trưa cũng giảm bớt phần nào.
Sau khi rời khỏi Thiên Trì Sơn nửa tháng, đám người Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng về tới Thái Thương huyện.
Bọn họ trở lại dĩ nhiên gây lên một trận oanh động, đặc biệt đi theo còn có đám người Kim Chiến Dịch tới từ Đại Thân quốc, nên lại càng gây được chú ý.
Lúc này Hạ Nhất Minh đã quy củ hơn trước, những người có tư cách cùng thân phận nhìn thấy đám người Hạ Nhất Minh cũng không có mấy.
Nhưng mà mấy hôm sau bên trong Hạ gia trang đã mở tiệc rượu, yêu cầu tất cả nhân vật tên tuổi trong Thái Thương huyện tham dự, vì đám người Trương Trọng Cẩn cùng Kim Chiến Dịch từ Đại Thân mà tẩy trần.
Mặc dù hai người Kim Chiến Dịch đối với Hạ Nhất Minh quan hệ tốt hơn rất nhiều, nhưng cho dù là gã hay Trương Trọng Cẩn cũng ngại ra mặt, cũng chỉ trong tiệc rượu này mới xuất hiện.
Đương nhiên bọn họ cũng chỉ ngồi cùng đám người Vu Kinh Lôi, Dược đạo nhân cùng Hạ Nhất Minh trò chuyện vui vẻ, đối với đám người ở Thái Thương huyện tự nhiên không coi ra gì.
Nhưng càng như vậy, mọi người lại càng có biểu hiện khúm núm, luồn cúi, đồng thời để cho Hạ Nhất Minh thấy được vẻ mặt thật của đám người xu nịnh này.
Bất quá, trừ hắn ra, đám người Tiên thiên cường giả còn lại đều bình thản, một chút vẻ mặt kinh ngạc cũng không có, thật làm Hạ Nhất Minh than thở không thôi. Chênh lệch vẻ tuổi tác quả thực đại biểu rõ ràng cho chênh lệch về kinh nghiệm. Mặc dù tu vi võ đạo của hắn đã đạt tới cảnh giới cực cao, nhưng so với những người này về phương diện nhân tình thế thái, sự hơn kém không phải chỉ một bậc.
Hạ gia trang trải qua mấy lần xây dựng, diện tích đại sảnh lúc này có thể chứa hơn trăm bàn tiệc vẫn dư.
Không ngừng có người bên ngoài cao giọng xướng tên, chỉ có nhân vật trọng yếu nhất mới có thể tiến vào đại sảnh.
Thân phận cùng địa vị cao mới được tham dự, điều này vốn đã trở thành quốc quy của Thiên La quốc.
Đồng thời tiến vào đại sảnh lúc này là đám người hai nhà Từ, Trình đã sớm được Hạ gia trang báo tin. Đám người Hạ Nhất Minh dĩ nhiên thảnh thơi ngồi một chỗ, nhưng Hạ Thuyên Danh cũng không chút trễ nải, đều phải tự mình xuất hiện nghênh đón.
Cho dù là Trình gia hay Từ gia, hai lão gia tử đều đích thân tới, hơn nữa tất cả những thành viên chủ chốt trong nhà cũng dẫn tới.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comHạ gia hôm nay so với mấy năm trước đã có biến hóa long trời lở đất. Tam đại thế gia tại Thái Thương huyện khi xưa đã sớm biến thành Nhất gia. Trình gia cùng Hạ gia có quen hệ thông gia dĩ nhiên là nước lên thuyền lên, nhưng thanh thế Từ gia có lẽ kém hơn một chút.
Bất quá cũng may Từ lão gia tử Từ Ẩn Kiệt tu vi đã đạt tới thập tầng đỉnh phong, trong Thái Thương huyện cũng được coi là một nhân vật, bởi vậy địa vị Từ gia bảo cũng không chính thức suy sụp.
Hạ Thuyên Danh cười ha hả dẫn hai thế gia này vào đại sảnh. Bọn họ đã sớm biết trong đại sảnh còn có năm vị Tiên thiên cường giả, bởi vậy khi tiến vào nơi này thái độ vô cùng cung kinh.
Sau khi hành lễ với năm vị tiên thiên cường giả, trong lòng đám người tới từ hai thế gia không khỏi vô cùng cảm thán.
Hạ gia trang xuất hiện cái gã thiên tài quái vật Hạ Nhất Minh, quả nhiên không còn như lúc trước. Đám tiên thiên cường giả khi xưa khó gặp bao nhiêu thì giờ từng người từng người xuất hiện.
Hành lễ xong, mọi người dựa theo thân phận ngồi xuống.
Nhưng lúc này trên ghế chủ tọa Vu Kinh Lôi đột nhiên đứng lên.
Lão nhân gia hắn đã tới Hạ gia trang vài lần, bởi vậy mọi người đều biết thân phận cùng địa vị của lão. Đây chính là đệ nhất nhân trên Hoành Sơn nhất mạch. Bởi vậy khi lão đứng dậy, tất cả đều hướng sự chú ý lại đây, cả đại sảnh đang ồn ào chào hỏi lập tức trở lên im ắng lạ thường.
Hạ Thuyên Danh vội vàng khom người, nói:
– Vu tiền bối, ngài có gì phân phó?
– Thuyên Danh, ngươi ngồi xuống đi.
Vu Kinh Lôi mỉm cười, vui vẻ nói.
Mặc dù Hạ Thuyên Danh là vãn bối của lão, tu vi càng không đáng để lão coi trọng, nhưng đây lại là phụ thân Hạ Nhất Minh, Vu Kinh Lôi dĩ nhiên không có khả năng diễn vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Thuyên Danh trong lòng mặc dù không yên cũng đành ngồi xuống. Trong đại sảnh toàn bộ đều nhìn về nơi này, thấy được vẻ mặt kinh ngạc của đám người Hạ Nhất Minh lúc này mọi người mới hiểu ra hành động Vu Kinh Lôi chỉ là nhất thời bộc phát mà thôi.
Vu Kinh Lôi rời khỏi chỗ ngồi đi tới một bàn tiệc.
Ngồi ở bàn này đều là khách tới từ Từ gia, mọi ngươi thầm hiểu, thì ra lão vì Từ gia mà tới.
Đám người Từ Ẩn Kiệt vội vàng đứng lên, bọn họ khom người hành lễ, trong lòng không ngừng kêu khổ, không biết đã đắc tội gì với lão tiền bối này, để người ta trong tiệc rượu đích thân tìm tới.
Đám người Hạ gia trang ngơ ngác nhìn nhau, Hạ Thuyên Danh cuống quýt nhìn Hạ Nhất Minh ra hiệu.
Với thân phận Vu Kinh Lôi, cho dù có làm cỏ toàn bộ những người này cũng không ai dám nói gì. Nhưng nếu tai họa đó xảy ra trong tiệc rượu của Hạ gia, ảnh hưởng thật sự rất lớn.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, hắn ra hiệu bình tĩnh, Hạ Thuyên Danh thấy được cũng chỉ biết cười khổ.
Vu Kinh Lôi ánh mắt dừng trên một người, đột nhiên hỏi:
– Ngươi là người nơi nào?
Từ Hướng Tiền vội nói:
– Vãn bối là Từ Hướng Tiền, bái kiến tiền bối.
Trong đại sảnh, mặc dù không ai dám mở miệng nói chuyện, nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ, không rõ vì sao Vu Kinh Lôi lại chỉ hỏi Từ Hướng Tiền như vậy?
Vu Kinh Lôi khẽ gật đầu, dường như đang ngắm nhìn kỳ trân dị bảo nào đó khiến trong lòng Từ Hướng Tiền mơ hồ sợ hãi.
– Ngươi tu luyện là Hỏa hệ công pháp?
– Vâng.
– Ngươi ra tay diễn luyện cho lão phu nhìn một lần.
Vu Kinh Lôi tùy ý nói.
Từ Hướng Tiên mặc dù không biết được lão nghĩ gì nhưng lúc này hiểu được lão không phải tới gây sự, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Hắn đi ra giữa sảnh, hành lễ thật sâu nói:
– Xin tiền bối chỉ bảo.
Dứt lời hắn bước ra ngoài đại sảnh, ngay trước mặt mọi người bắt đầu diễn luyện Liệt Hỏa Công.
Với thực lực của Từ Hướng Tiền mặc dù không được đám Tiên thiên cường giả để vào mắt nhưng đối với mọi người trong đại sảnh cũng là đẳng cấp khó với tới.
Một bộ quyền pháp diễn luyện xong, Từ Hướng Tiền ngưng thần thu khí, nhìn Vu Kinh Lôi cung kính nói:
– Xin tiền bối chỉ bảo.
Vu Kinh Lôi trên mặt xuất hiện vẻ tươi cười. Mọi người khi thấy được vẻ mặt này của lão đều biết lão hài lòng, phi thường hài lòng…
– Hạ trưởng lão, Trương huynh, Kim huynh các ngươi xem người này thiên phú thế nào?
Vu Kinh Lôi tủm tỉm cười.
Hạ Nhất Minh lập tức hòa theo, nói:
– Không tồi. Từ thế thúc thiên phú Hỏa hệ rất cao. Nếu có người chỉ bảo ngày sau tấn giai tiên thiên cũng không có gì lạ. Trương huynh, Kim huynh các ngươi thấy sao?
Trương Trọng Cẩn cùng Kim Chiến Dịch ánh mắt liếc qua trao đổi, lập tức gật đầu cười, dường như hết sức đồng ý với điều Hạ Nhất Minh vừa nói.
Nhưng trong lòng bọn họ vô cùng hoài nghi.
Người kia thiên phú mặc dù không tồi, nhưng chỉ là không tồi mà thôi. Muốn nói thiên phú hơn người, với cấp bậc bọn họ mà nói có chút miễn cưỡng.
Về phần cái gì mà tấn giai tiên thiên, rõ ràng là lừa mình lừa người.
Trong đầu bọn họ đồng thời xuất hiện suy nghĩ. Chẳng lẽ Vu Kinh Lôi cùng Hạ Nhất Minh đều bị mù rồi sao?
Dược đao nhân mặc dù không biểu lộ gì nhưng trong lòng lão cũng hết sức hoài nghi. Tròng mắt khẽ đảo, chăm chú nhìn Từ Hướng Tiền nhưng đánh chết lão cũng không nhìn ra người này có thiên phú kiệt xuất như đánh giá của Hạ Nhất Minh.
Bất quá, trong lòng ba người bọn họ hoài nghi ra sao nhưng trong tình huống này không hẹn đều lựa chọn thuận theo ý Hạ Nhất Minh.
Nếu giờ phút này phản đối, rõ ràng là làm mất thể diện Hạ Nhất Minh cùng Vu Kinh Lôi. Chỉ cần không phải kẻ ngốc sẽ không làm như vậy.
Tới lúc này trong đại sảnh nhất thời ồn ào hẳn lên. Bọn họ lúc này mới hiểu Vu Kinh Lôi tại sao lại có hành động như vậy. Nhất thời vô số ánh mắt đố kỵ rơi trên người Từ Hướng Tiền.
Mà đám người Từ gia lại vô cùng mừng rỡ. Được biệt là Từ Hướng Tiền, hắn chỉ cảm thấy trong đầu mê man, với thận phận cùng tuổi tác của hắn, khi nghe được những lời của Hạ Nhất Minh cũng có chút hoảng hốt. Trong đầu hắn lúc này chỉ còn duy nhất bốn chữ: Tiên thiên cảnh giới.
Từ Ẩn Kiệt rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhìn Vu Kinh Lôi đang tủm tỉm cười, ánh mắt lão như phát sáng, lập tức quát:
– Từ Hướng Tiền. Mau mau bái sư.
Âm thanh vì khẩn trương quá độ thậm chí còn có chút khàn khàn. Bất quá giờ phút này, bất luận là ai cũng không thấy kỳ quái. Nếu đổi lại là người trong gia tộc mình được Vu Kinh Lôi nhìn trúng, chỉ sợ bọn họ sẽ kích động không biết làm sao mới phải.
Từ Hướng Tiền rốt cuộc cũng tỉnh lại, tiến lên mấy bước, quỳ gói trước mặt Vu Kinh Lôi nói:
– Xin tiền bối thu vãn bối làm đồ đệ.
Vu Kinh Lôi sau khi nhận ba vái chín lạy của hắn mới nói:
– Người muốn bái ta làm thầy cũng được. Nhưng lão phu có một điều kiện.
Từ Hướng Tiền trong lòng đại động, nói:
– Xin sư phụ phân phó.
Với thân phận cùng địa vị của Vu Kinh Lôi, Từ Hướng Tiền trong lòng đã sớm quyết định, bất luận là điều kiện gì hắn cũng không do dự chấp nhận.
– Ta muốn ngươi theo ta lên núi. Toàn lực tu hành, chưa vào tiên thiên chưa được rời núi.
Hai trong mắt ngưng lại, Từ Hướng Tiền dĩ nhiên không ngờ cái này cũng được coi là điều kiện. Hắn hít thật sâu một hơi, nói:
– Đệ tử tuân lệnh sư phụ. Nguyện ý theo sư phụ lên núi.
Vu Kinh Lôi lúc này mới cất tiếng cười lớn, cổ tay vung lên, một cỗ chân khí nhất thời xuất ra đỡ Từ Hướng Tiền đứng dậy.
Hạ Nhất Minh cao giọng nói:
– Chúc mừng Vu trưởng lão thu nhận cao đồ. Tiệc rượu tẩy trần hôm nay không ngờ còn là rượu bái sư.
Đám người Trương Trọng Cẩn cũng cuống quít chúc mừng. Nhưng bọn họ ánh mắt nhìn Từ Hướng Tiền mang theo vài phần quái dị, cao đồ như vậy thật là khó gặp.
Bất quá với kiến thức rộng lớn của bọn họ, mặc dù nhận thấy điều này có gì đó kỳ lạ nhưng cũng không ai nói ra.
Sau tiệc rượu khách khứa lần lượt rời đi, nhưng biết được Từ Hướng Tiền từ nay đầu nhập Hoành Sơn nhất mạch, trong lòng bọn họ đều hiểu, địa vị Từ gia bảo tại Thái Thương huyện đã trở lên không gì phá nổi.