Tốc độ của Hạ Nhất Minh vô cùng nhanh, hắn vừa bước tới, tùy ý đưa tay đã nhẹ nhàng khống chế hai kiện binh khí kia.
Chân khí cường đại như núi ập tới đánh sâu vào, hai lão giả sau khi tiếp xúc với lực lượng này biết mình không phải đối phủ, hơn nữa lực lượng này theo chân khí tiến vào cơ thể họ như muốn đánh chết cả hai tại chỗ vậy.
Hai người này nhất thời tim gan như vỡ ra, lập tức vứt bỏ binh khí trong tay.
Dưới chân dùng lực, miệng quát lớn, hai người lập tức bắn người về sau mười bước.
Cũng may Hạ Nhất Minh không thực sự hạ sát thủ, nếu không bọn họ lẽ nào còn sống.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://sachvui.comÁnh mắt lạnh lùng của Hạ Nhất Minh đảo qua trên người bọn họ, hai tay bóp nhẹ hai kiện tam cổ xoa.
Hai thanh binh khí có thể dung nhập chân khí này không ngờ dưới tay Hạ Nhất Minh chỉ giây lát đã biến thành sắt vụn.
Tất cả mọi người ngạc nhiên quan sát, cho dù là Trương Hòa Thái cũng không giấu được vẻ rung động trong lòng. Đến tận lúc này lão mới biết, đánh giá của mình về Hạ Nhất Minh e rằng còn quá thấp. Ho nhẹ một tiếng, Trương Hòa Thái vội vàng nói:
– Hạ tiên sinh bớt giận. Lãnh gia huynh đệ tuyệt đối là vô tình mạo phạm mà thôi.
Hạ Nhất Minh hờ hững nhìn lão, hai cục sắt vụn trên tay tùy ý ném xuống, cánh tay vừa vung lên lần nữa bảo trư đã tủm tỉm chạy tới, hai móng trước gắt gao bám vào ngực hắn như xích đu.
Đám người Trương Hòa Thái lúc này mới bừng tỉnh, thì ra đầu bạch trư đánh yêu này là sủng vật của Hạ Nhất Minh, trách không được vừa rồi hắn đột nhiên ra tay như vậy.
Bất quá bọn họ vô cùng thắc mắc, trong ba ngày này bọn họ cũng chưa từng thấy đầu bạch trư đánh yêu này.
Trương Hòa Thái vừa chuyển qua nhìn hai lão nhân kia, vẻ mặt đã trầm xuống, nói:
– Lãnh gia huynh đệ. Các ngươi cũng là Tiên thiên cường giả gần đây, chẳng lẽ không biết quy củ Kiền Sơn thành sao?
Âm thanh lão vang lên có vẻ chua xót:
– Trong mười năm ngày diễn ra lễ hội đầu năm, trong Kiền Sơn thành không được động võ. Chẳng nhẽ hai vị muốn khiêu chiến bổn môn?
Hai vị lão giả kia vội vàng nói:
– Trương huynh. Chúng ta năm nào cũng tới lẽ nào không biết quy củ. Nhưng phá hư quy củ không phải là chúng ta mà là nó.
Mọi người theo ngón tay lão chỉ lại, hóa ra là bảo trư đang lí lắc trong lòng Hạ Nhất Minh.
Trương Hòa Thái ngẩn ra, nói:
– Nó phá hư quy củ?
Mọi người trong lòng đều hoài nghi, con heo trắng đáng yêu như vậy làm sao có thể phá hoại quy củ đây?
Lãnh lão đại tức giận hừ một tiếng nói:
– Hai huynh đệ chúng ta xuất ngoại may mắn có được một khỏa trân châu ba ngàn năm. Vốn muốn trao đổi một khỏa Tiên thiên kim đan nhưng không ngờ con heo này từ đâu tới đột nhiên ngậm khỏa trân châu bỏ chạy.
Lão dừng một chút, ôm quyền nói:
– Nơi này là địa bàn của Kiền Sơn môn, hai người tiểu đệ luôn tuân thủ quy tắc. Xin Trương huynh làm chủ cho chúng ta.
Mọi người lúc này mới hiểu được, ánh mắt đều hướng về Hạ Nhất Minh.
Trương Hòa Thái trên mặt cũng hiện ra vẻ khó xử. Trong lòng lão thầm hối hận, vì sao bản thân lại lao đầu vào cuộc phân tranh này chứ?
Hạ Nhất Minh vuốt nhẹ hai tai bảo trư, cao giọng nói:
– Thiên niên trân châu? Bảo trư. Ngươi có lấy nó không?
Bảo trư lập tức há miệng lầm bầm hai tiếng sau đó nhả ra một khỏa trân chân trong suốt.
Hạ Nhất Minh cẩm khỏa trân châu này trong lòng có chút căng thẳng.
Trân châu ba ngàn năm kỳ thực cũng không phải nội đan linh thú nhưng giá trị không dưới nội đan linh thú năm trăm năm.
Bởi vì đối với sinh vật nếu sống quá ngàn năm đã là rất giỏi rồi, đừng nói tới ba ngàn năm.
Xác xuất này quả thực rất thấp, thấp hơn nhiều so với năm trăm năm linh thú nữa.
Mà thiên niên trân châu càng lâu năng lực càng cường đại, chỉ cần chế tại chút đan dược trân quý đều phải có một chút bột của nó.
Bởi thế Lãnh gia huynh đệ muốn cầm khỏa trân châu ba ngàn năm này đổi lấy một khỏa Tiên thiên kim đan cũng không có gì quá đáng.
Hạ Nhất Minh thậm chí có thể khẳng đinh, nếu đem khỏa trân châu này cho Linh Tiêu Bảo Điện, tuyệt đối có thể đổi được hai khỏa Tiên thiên kim đan nữa.
Nhưng chính thức khiến Hạ Nhất Minh động tâm chính là, khỏa trân châu này e rằng không phải chỉ là trân châu ba ngàn năm, nếu không với ánh mắt cao ngạo của bảo trư cũng không dễ dàng ra mặt cướp bóc như vậy.
Hơn nữa khi cầm khỏa châu này trong tay, Hạ Nhất Minh tập trung cảm nhận một chút đã thấy được thiên địa chân khí ẩn chứa trong đó vô cùng cường đại.
Cỗ thiên địa chân khí ẩn chứa trong đó nồng đậm tới mức ngay cả Hạ Nhất Minh với thân phận Tôn giả cũng không dễ dàng phát giác, đừng nói đám người Tiên thiên cường giả.
Đương nhiên Hạ Nhất Minh mặc dù phát hiện ra nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Lãnh lão đại ánh mắt sáng lên, vội vàng nói:
– Đó chính là khỏa trân châu bị đầu linh thú này cướp đi. Trương huynh, xin ngươi chủ trì công đạo.
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn lão. Lãnh gia huynh đệ lập tức lui lại, ánh mắt nhìn Hạ Nhất Minh đầy vẻ sợ hãi.
Thực lực Hạ Nhất Minh ra sao bọn họ đã tự thân kiểm nghiệm rồi, nếu lúc này không phải trong Kiền Sơn thành, ắt hẳn bọn họ không dám cầu công đạo.
Do dự một chút, Hạ Nhất Minh cầm khỏa châu nhét vào miệng bảo trư, hơn nữa còn cấp cho nó cái ánh mắt mơ hồ.
Cả hai ở chung đã hai năm, hiểu nhau cũng không ít. Quan sát ánh mắt Hạ Nhất Minh, bảo trư lập tức hiểu ý, hơi gật đầu, tiếp tục bất động.
Ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói:
– Khỏa trân châu của các người bảo trư nhà ta lấy, nhưng về phần các ngươi định đánh chết nó.
Lãnh lão đại miễn cưỡng mỉm cười, nói:
– Huynh đệ chúng ta cũng không biết nó là sủng vật của ngài nên mới đắc tội. Xin ngài thứ lỗi.
Mặc dù Hạ Nhất Minh nhìn qua trẻ tuổi như tu vi của hắn sâu không lường được, Lãnh gia hai người dĩ nhiên lấy phận hậu bối nói chuyện.
Mọi người xung quanh kể cả các quán chủ cũng nhìn về nơi này. Dường như đã có quyết định, Hạ Nhất Minh nhìn Trương Hòa Thái nói:
– Trương huynh. Quý môn có Luyện đan thất chứ?
Trương Hòa Thái trong lòng kinh ngạc nhưng cũng lập tức đáp lời:
– Có. Luyện đan thất của chúng ta chỉ thấp hơn Linh Thứu Cốc, ngay cả Hải Thiên Môn cũng không sánh bằng.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
– Ta muốn mượn Luyện đan thất của quý phái dùng một lát. Xin Trương huynh thay mặt nói giùm.
Trương Hòa Thái kinh ngạc nhìn Hạ Nhất Minh, sau một lát mới nói:
– Hạ tiên sinh. Chẳng lẽ ngài muốn luyện chế Tiên thiên kim đan?
Lời vừa nói ra nhất thời xung quanh xôn xao hẳn lên.
Tiên thiên kim đan luyện chế khó khăn nhưng mọi người đều biết, chẳng những cần nội đan năm trăm năm linh thú mà còn cần một vị Luyện dược sư cường đại.
Trên Bồng Lai Tiên Đảo có thể luyện chế Tiên thiên kim đan không có mấy người. Ngay cả trong tam đại môn phái cũng chỉ có hai người làm được.
Bởi thế Hạ Nhất Minh mở miệng mượn Luyện đan thất, ánh mắt mọi người nhìn hắn không khỏi có thêm vài phần kính sợ.
Hạ Nhất Minh tùy ý cười, nói:
– Không sai. Trong tay ta có một khỏa Tiên thiên nội đan không dùng. Nếu đã vậy không bằng luyện chế một khỏa Tiên thiên kim đan.
Hắn quay đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Lãnh gia huynh đệ đang kinh hãi, nói:
– Kim đan sau khi luyện chế thành công sẽ giao cho hai ngươi. Coi như đổi khỏa trân châu bảo như nhà ta lấy đi.
Lãnh gia huynh đệ vội vàng khom người tạ ơn. Lúc này ngay cả một chút oán khí lúc trước đã sớm vứt bỏ.
Hạ Nhất Minh xoay người nói:
– Hoắc huynh. Ngươi mang bọn họ vào thành. Ta đi một chút sẽ trở lại.
Hoắc Nhạc Thanh vội vàng khom người thật sâu. Sau khi biết được Hạ Nhất Minh đồng thời am hiểu Luyện đan thuật, biểu hiện của hắn càng thêm cung kính hơn.
Trương Hòa Thái nhìn thủ vệ ngoài thành dặn dò vài câu sau đó mỉm cười dẫn đường.
Mặc dù lễ mừng năm mới của Kiền Sơn Môn có lệnh cấm võ, nhưng những nhân vật đặc biệt sẽ được đối xử tương ứng.
Nếu chuyện liên quan tới bảo trư cũng là chuyện liên quan tới Hạ tiên sinh. Mà với vị Tiên thiên luyện đan sư sâu không lường được này, chỉ cần là người có đầu óc sẽ mau chóng có quyết định phù hợp.
Được Trương Hòa Thái mở đường, Hạ Nhất Minh nhanh chóng đi qua Kiền Sơn thành. Khi đi tới chân núi, một gã hậu thiên cao thủ khi thấy Trương Hòa Thái lập tức tiến tới chào hỏi, căn bản không dám ngăn cản.
Bất quá sau khi tới giữa núi, lúc này ngay cả Trương Hòa Thái vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Rất nhanh nơi sườn núi đã xuất hiện một động khẩu. Hạ Nhất Minh quan sát nơi này, phát hiện ra ở đây có một vị Tiên thiên cường giả tọa trấn, hiển nhiên đây là một trong những cấm địa của Kiền Sơn Môn.
Quả nhiên khi Trương Hòa Thái tới nơi này, bên trong đi ra một vị lão nhân.
Trương Hòa Thái tiến tới cùng vị lão nhân trao đổ, vẻ mặt người kia nhất thời hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lão quay qua cẩn thận nhìn Hạ Nhất Minh vài lân, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên đã được Trương Hòa Thái thông báo sự lợi hại của Hạ Nhất Minh nên lão mới không dám có chút chậm trễ nào.
Nếu không Tiên thiên cường giả đối mặt với cao thủ tán tu đồng giai tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy.
Hai người bàn bạc trong giây lát, vẻ mặt lão nhân hiện lên vẻ khó xử.
Hạ Nhất Minh cũng không lấy làm lạ. Nếu đổi lại là Hoành Sơn nhất mạch, nếu có người muốn mượn Luyện đan thất, vẻ mặt Dược đạo nhân không như vậy mới lạ.
Bất quá giọng điệu thuyết phục của Trương Hòa Thái cũng không tồi, không biết lão nói những gì, sau hồi lâu vị lão nhân kia mới thở dài nhìn bọn họ gật đầu.
Trương Hòa Thái như trút được gánh nặng, cung kính mời Hạ Nhất Minh vào trong động.