Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Thần

Chương 307

Tác giả: Thương Thiên Bạch Hạc
Chọn tập

Đối với lời Ngả Văn Bân, mặc dù Hạ Nhất Minh hơi không cho là đúng nhưng cũng không có ý phản bác. Quả thật hắn rất muốn nhìn xem cái gọi là bí mật lớn nhất của tam hoa tụ đỉnh rốt cục là cái gì.
Nếu thứ này cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với người bình thường, như vậy hắn cũng không ngại chia sẻ cùng Viên Lễ Huân.
Ngả Văn Bân xuất thủ, trên tay lão đột nhiên nổi lên một trận dao động kỳ dị, theo sau là một luồng bạch khí phảng phất như mây mà ào ào xuất ra.
Hạ Nhất Minh giật mình, đối phương một khi vận dụng chân khí bản thân, Hạ Nhất Minh lập tức nhìn ra một chút manh mối.
Vị tam hoa tụ đỉnh tiền bối này không sử dụng ngũ hành lực, mà là phong vân khí.
Quanh thân lão không ngờ hình thành một đám mây mù, dường như có thể thu hết tất thảy vào trong. Chẳng qua đám mây mù đó cũng không phải cố định bất động, mà là ở giữa nó có một ngọn gió nhẹ, gợn lên theo một tiết tấu, mang theo rất nhiều phong lực, mây mù cũng trở lên khó bề phân biệt, làm người ta khó có thể nắm giữ.
Nhưng chân chính khiến Hạ Nhất Minh cảm thấy kinh ngạc chính là, giữa mảng phong vân tưởng chừng như rất chân thật đó lại ẩn chứa một sự hùng mạnh và kiên cố. Dường như trong phong vân hư vô mờ mịt, không ngờ còn có sức mạnh kiên cố như đá tảng.
Hắn nao nao, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng cảm ứng hết thảy những điều này.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh mở hai mắt sáng ngời có thần, nói:
Mộc, phong, vân ….
Tiếng cười sang sảng truyền ra từ trong đám mây mù, Ngả Văn Bân cười lớn nói:
Nhìn tinh tường thật, số người có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy nhìn ra được tam hoa mà lão phu tu luyện quả thực là đếm trên đầu ngón tay, mà ngươi là người duy nhất chưa từng tụ đỉnh mà lại nhìn ra được điều ảo diệu trong đó.
Theo lời nói của lão, hết thảy những thứ trước mắt đều thu nhỏ lại với tốc độ khó tin, bất kể là đám mây mù hay cuồng phong, đều như nhận được một mệnh lệnh, hội tụ lại trong bàn tay Ngả Văn Bân.
Sau một lát, hết thảy mọi thứ đều khôi phục trở lại bình thường, có điều trong tay Ngả Văn Bân đã có thêm một binh khí kỳ dị hình dáng dài.
Binh khí này nửa giống kim loại, nửa giống gỗ, cái đầu hơi thô to, toàn thân tròn vo, trông như thể vừa chặt xuống từ thân cây nhỏ nào đó.
Hạ Nhất Minh suy nghĩ một chút, biết rằng nếu muốn thi triển binh khí kỳ môn này nhất định phải có công pháp đặc thù tương ứng.
Chẳng qua, hắn lập tức nghĩ tới mọt vấn đề, Ngả Văn Bân lấy binh khí này ở đâu ra.
Khi mới tới, vị tiền bối tam hoa tụ đỉnh này rõ ràng là hai tay trống trơn, cũng không hề thấy lão mang theo cái túi nào dưới nách .
Mà thứ binh khí này dài tới hơn hai thước, đứng nói là ở giữa nó không có chỗ tháo lắp, cho dù là có cơ quan, dường như cũng không có khả năng bị giấu tới mức người khác không thể nhìn thấy được.
Trong lòng hắn khẽ động, trên mặt tuy rằng vẫn chưa biến sắc, nhưng đang âm thầm hoài nghi, hay là trên người Ngả Văn Bân cũng có bảo vật không gian chăng?
Chu Thất Bát kích động nói:
Sư phụ, nài đã gần trăm năm không xuất ra Vân Côn này rồi nhỉ.
Ngả Văn Bân than nhẹ một tiếng, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên thân côn. Thái độ dịu dàng này giống như thể không phải lão đang vuốt ve một thứ binh khí hùng mạnh mà là một người bạn yêu thương suốt đời.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh và Chu Bát Thất không hề kỳ quái, đây mới là thái độ của người võ đạo chân chính đối đãi với binh khí của mình.
Chỉ có điều, Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn sang bên sân, nghĩ tới Bách Linh Bát đã hòa hợp nhất thể với đại khảm đao.
Hạ Nhất Minh lắc lắc đầu, nhanh chóng xua đuuổi ý niệm đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Ngả Văn Bân nhẹ giọng nói:
Hạ Nhất Minh, ngươi có biết thứ binh khí này từ đâu đến không?
Vãn bối không biết, mời ngài chỉ điểm.
Hạ Nhất Minh cung kính nói, có điều ánh mắt hắn vẫn đảo qua người lão môt vòng, nhưng vẫn không cách nào nhìn ra được kiện bảo vật không gian đó rốt cục được giấu ở đâu.
Ngả Văn Bân ha hả cười nói:
Cây côn này tên là Vân Côn, chính là do một trong những loại thiên tài địa bảo là Vân Mộc chế ra. Vân Mộc này sinh trưởng ở trên Vân đảo phía đông Đại Thân quốc. Nghe nói loại linh mộc này nếu muốn sinh trưởng được tới mức này cần mấy ngàn năm, là một trong những bảo khí mộc hệ tốt nhất trong thiên địa ngũ hành.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trong mắt không hề che dấu vẻ hâm mộ chút nào.
Ngả Văn Bân thu ý cười, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
Lão phu sở dĩ có thể thành công ngưng tụ tam hoa chính là do công lao của vật này.
Hạ Nhất Minh giật mình, nhìn thật kỹ Vân Côn nhưng cũng không hề thu hoạch được gì.
Hắn thực sự là không rõ, mặc dù cây côn này rất tuyệt vời, nhưng không ngờ có thể khiến Ngả Văn Bân tôn sùng như vậy, cho dù đây là thứ binh khí lão yêu thích nhất nhưng cũng không thể đến mức ăn nói lung tung như vậy. Nguồn: https://sachvui.com
Hắn liếc mắt về phía Chu Bát Thất, đã thấy lão đang từ từ gật đầu, vẻ măt đồng ý.
Hạ Nhất Minh thầm than, không hổ là một đôi tri kỷ sư phụ đồ đệ.
Dường như nhìn ra sự đăm chiêu trong lòng Hạ Nhất Minh, Ngả Văn Bân cũng không giải thích mà chỉ đưa Vân Côn ra, nói:
Ngươi thử xem.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, do dự một chút, cung kính nhận lấy Vân Côn, vận chân khí dung nhập vào đó, nhưng đột nhiên phát hiện, chân khí của hắn căn bản không tiến được vào trong đó.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, Hạ Nhất Minh đã hiểu, cây Vân Côn này cũng tương tự Ngũ Hành Hoàn của hắn, một khi có người đã dung nhập chân khí vào trong đó, như vậy người thứ hai liền bất lực.
Thử xem uy lực của nó đi. Không cần chân khí cũng được.
Ngả Văn Bân thản nhiên nói.
Hạ Nhất Minh dạ một tiếng, cầm Vân Côn tùy ý đánh một đòn vào con sư tử bằng đá ở cửa sân.
Lần công kích này chẳng qua là tiện tay thực hiện, cung không thêm chân khí vào, nhưng cho dù là như thế, khi hai vật chạm vào nhau cũng dọa cho Hạ Nhất Minh nhảy dựng lên.
Dưới một kích này của hắn, con sư tử đá còn cao hơn cả đầu người kia lập tức vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, mà Vân Côn vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, thậm chí không hề có nửa điểm nứt vỡ.
Đương nhiên, kết quả này vốn nằm trong dự kiến của Hạ Nhất Minh. Nếu Vân Côn này không thể đập vỡ nổi con sư tử đá kia thì sao lại được Ngả Văn Bân coi trọng đến thế.
Sau đó Hạ Nhất Minh đưa trả lại trường côn, Ngả Văn Bân mỉm cười nói:
Nhìn kỹ nhé
Hai mắt Hạ Nhất Minh tập trung chăm chú nhìn, nhưng ngay sau đó hai mắt hắn lại trợn tròn lên.
Lúc đầu hắn nghĩ Ngả Văn Bân sẽ xuất ra bảo vật không gian nhưng không ngờ rằng cây Vân Côn dài hai thước trong tay Ngả Văn Bân lại chậm rãi tan ra, như thể biến thành một mảng mây, một trận gió, tiến nhập vào trong thân thể lão, biên mất vô tung vô ảnh.
Hạ Nhất Minh há hốc mồm, cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhìn về phía Ngả Văn Bân với ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Bách Linh Bát có thể ăn được cả xoa kiếm và đại quan đao nhưng Hạ Nhất Minh vẫn không thấy kỳ lạ, bởi vì kẻ có năng lực biến hình đó quả thực có năng lực như vậy.
Nhưng Ngả Văn Bân là một nhân loại, một nhân loại một trăm phần trăm, không ngờ cũng có thể “ăn” được binh khí, thậm chí còn có vẻ rất thoải mái, khiến Hạ Nhất Minh không thể nào bình tĩnh tiếp nhận nổi.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh cố gắng không hỏi mấy câu linh tinh đại loại như ngươi có phải yêu quái hay không… Hắn cố gắng trấn áp sự sợ hãi trong lòng mình, cố hết sức bình tĩnh hỏi:
Làm sao ngài làm được như vậy?
Ngả Văn Bân cười sâu xa một cách khó hiểu, lật cổ tay, một dòng khí màu trắng từ cánh tay lão lan tràn ra, nhưng chỉ sau một lần hô hấp liền hình thành ra bộ dáng Vân Côn, hơn nữa còn biến thành Vân Côn chân chính.
Đây không phải là trò ảo thuật từ vô hình biến thành hữu hình mà là Vân Côn thực sự biến đổi xuất ra từ cơ thể lão.
Hạ Nhất Minh, đây là cơ mật lờn nhất của tam hoa tụ đỉnh.
Ngả Văn Bân thở dài một tiếng nói:
Một khi ngưng tụ tam hoa, như vậy đã bước vào cảnh giới đại thành trên võ đạo. Nếu muốn tiến thêm một bước, vậy phải hình thành thế tam hoa chân vạc, hơn nữa cuối cùng ngưng tụ hợp nhất.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướn mày hỏi?
Phong hỏa chi hoa?
Đúng, cũng không đúng. Ngả Văn Bân cười tủm tỉm nói:
Hạ Nhất Minh rất kinh ngạc, trong mắt lại mang theo ý dò hỏi.
Cái gọi là tam hoa, chính là ba loại hữu hình chi hoa bất đồng thuộc tính, mà muốn ngưng kết hợp nhất hữu hình chi hoa bất đồng thuộc tính, trừ ngươi ra, dường như không ai có thể làm được.
Ngả Văn Bân liếc nhìn Hạ Nhất Minh, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh ửng đỏ. Kỳ thực hắn cũng hiểu, mình có thể làm được tới bước này, thực ra là bởi vì thể chất của hắn rất đặc thù. Nếu không phải như thế, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng dung hợp phong hỏa chi hoa lại làm một.
Các thế hệ tiền bối đã không ngừng mày mò trên võ đạo, rút cục cũng tìm được một con đường để ngưng tụ tam hoa.
Cổ tay Ngả Văn Bân run lên, Vân Côn lập tức xuất ra ba luồng khí tức mãnh liệt.
Lấy thiên tài địa bảo để dẫn, tạo ra bảo khí, dung nhập chân khí bồi dưỡng luyện, coi đây là cơ hội, hoặc cho phép dung nhập năng lượng bất đồng của tam hệ vào trong bảo khí hơn nữa kết hợp nhất thể.
Ngả Văn Bân vô cùng trang trọng nói:
Nếu có thể bồi dưỡng luyện bảo khí thành công, như vậy bảo khí này có thể hóa thành chân khí bản thân, từ nay về sau dung nhập vào trong cơ thể, chân chính trở thành một bộ phận cơ thể. Mà khi tới bước này rồi, chân khí tam hệ tuy ba mà một, hoàn toàn cùng dung, đồng thời tam hoa có khả năng kết thông với thiên địa lực, chẳng những uy lực kinh người mà còn có đủ các tác dụng kỳ diệu. Đó mới là ý nghĩa tinh túy của tam hoa tụ đỉnh!
Trong mắt Hạ Nhất Minh hiện lên một tia hào quang, trong lòng hắn khẽ động, nói:
Tiền bối, Vụ Kiếm của Lê tôn giả?
Bà ta đã xuất thủ lưu tình.
Ngả Văn Bân mỉm cười nói:
Nếu bà ta thực sự xuất ra bảo kiếm dung nhập trong cơ thể, cho dù ngươi có sử dụng phong hỏa chi hoa, cũng đừng mơ ngăn cản được một lát.
Hạ Nhất Minh biến sắc mặt, giờ mới hiểu được sự cường đại của cao thủ tam hoa tụ đỉnh. Trừ phi mình dùng bất cứ giá nào, cầm Đại quan đao do Bách Linh Bát biến thành, nếu không căn bản là không có khả năng chống lại loại nhân vật có trình độ này.
Chẳng qua cho dù có đại quan đao trong tay, chỉ sợ cũng là bại nhiều thắng ít, cuối cùng có thể trốn thoát hay không lại là một vấn đề lớn.
Trầm ngâm một lát, Hạ Nhất Minh rốt cuộc nói:
Tiền bối, ngài vì sao muốn vãn bối tạm hoãn tụ đỉnh tam hoa?
Ngả Văn Bân nghiêm mặt nói:
Bởi vì người kiêm tu ngũ hành lực, và bởi vì ngươi có Ngũ Hành Hoàn phỏng chế.
Trong giọng nói của lão có một cảm giác không nói sự thực:
Nếu ngươi cho rằng Ngũ Hành Hoàn là bảo khí phổ thông, vậy thật sự là rất đáng tiếc!

Chọn tập
Bình luận