Gương mặt Sở Hao Châu nói tới đây đột nhiên hiện lên vẻ khác lạ.
Hạ Nhất Minh trong lòng nghi hoặc. Hắn bết khẳng định lão còn có điều giấu giếm, hơn nữa là điểm mấu chốt nào đó. Chẳng qua lão đã không muốn nói Hạ Nhất Minh cũng không định hỏi.
Nhưng khiến Hạ Nhất Minh nghĩ không ra chính là lão nhân do dự trong giây lát cũng tiếp tục nói ra.
– Hạ huynh đệ. Ta đã từng đọc qua một bí tịch. Trong đó nói, muốn luyện chế thần binh hoàn toàn từ huyền thiết là điều không thể.
Hạ Nhất Minh giật mình, hai mắt mở lớn, trong lòng tràn ngập cảm giác dở khóc dở cười.
Nếu lão nhân ngài biết rõ không thể luyện chế thần binh hoàn toàn bằng huyền thiết tại sao còn ở lại nơi này suốt bốn mươi năm chứ?
Nhưng sau một giây, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu. Khẳng định lão nhân đã sớm giải quyết vấn đề này, bởi vậy nên vẫn chưa rời khỏi đảo.
Ho nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói:
– Sở lão ca. Nếu ta đoán không nhầm, ngài hẳn là đã có phương pháp khác.
Sở Hao Châu khẽ gật đầu, nói:
– Không sai. Trong có tịch có từng nói qua, nếu thực sự muốn luyện chế thần binh hoàn toàn bằng huyền thiết thì phải có máu của siêu cấp linh thú hỗ trợ mới có khả năng thành công.
Hạ Nhất Minh bừng tỉnh, kinh ngạc nói:
– Độc giác mã?
Sở Hao Châu sắc mặt không đổi nhưng trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp. Lão dường như lầu bầu nói:
– Mặc dù lão phu không biết lai lịch bạch mã, nhưng nó mới chỉ có Tiên thiên chi thể đã nắm giữ uy lực không kém lão phu. Khẳng định nó là một đầu siêu cấp linh thú.
Hạ Nhất Minh đối với điều này vô cùng đồng ý, lại lịch bạch mã này thật sự không đơn giản.
Cùng linh thú trong Thâm sơn giao thủ, Hạ Nhất Minh đối với uy lực của Tiên thiên linh thú hiểu rất rõ.
Hồng Lang Vương, Thạc Vương còn có Hồ Hùng linh thú, bọn chúng đều là những Tiên thiên linh thú, nhưng nếu so với độc giác mã này e rằng không tính là gì.
Mặc dù chúng đều là Tiên thiên chi thể linh thú nhưng thực lực hai bên cách nhau như Tôn giả cùng Nhất đường thiên của loài người vậy.
Bởi thế khẳng định bạch mã không biết tiên này là một đầu siêu cấp linh thú.
– Sở lão ca. Ngài là muốn tính mạng của bạch mã sao?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Trong lòng hắn không khỏi nghĩ tới, nếu Sở Hao Châu muốn nhờ hắn trợ giúp vây bắt bạch mã, như vậy liệu hắn có đáp ứng không đây?
Theo lý mà nói, bản thân hắn là nhân loại, Sở Hao Châu cùng hắn có ân truyền thụ, cho dù trợ giúp lão vây bắt bạch mã cũng là chuyện đương nhiên.
Mặc dù tốc độ của bạch mã nhanh tới cực điểm nhưng nếu hai người hợp lực, đặc biệt có bảo trư cùng Bách Linh Bát hỗ trợ, kha năng thành công của họ là rất lớn.
Bạch mã mạnh mẽ có thể chống đỡ được song quyền của lão nhân không có nghĩa sẽ chống lại Ngũ Hành Hoàn cùng Đại Khảm Đao được.
Hơn nữa Sở Hao Châu đã nói rõ, lão chỉ muốn máu của bạch mã. Như vậy sau khi lấy được rồi, sừng cùng da bạch mã ngay cả nội đan hắn có thể thu về, vụ giao dịch này bất luận thế nào đều có thể thử một chút.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu đã bị Hạ Nhất Minh mạnh mẽ ép xuống.
Không biết vì sao lúc này suy nghĩ của hắn lại hướng tới bảo trư.
Tiểu tử kia luôn cô độc, mặc dù đi theo Bách Linh Bát nhưng e rằng nó cũng không có bao nhiêu vui thích. Mấy ngày gần đây nó thường cùng bạch mã đi đây đi đó khắp nơi trên đảo, ngay cả bản thân Hạ Nhất Minh cũng cảm thấy nó vô cùng vui vẻ.
Nếu để nó biết, bạch mã bị thịt bởi tay mình…
Hạ Nhất Minh thật sự không dám nghĩ tới, bảo trư sẽ làm ra chuyện gì?
Từ khi rời Tây Bắc một năm, Hạ Nhất Minh sớm đã quen với cuộc sống có bảo trư bên cạnh. Dù nó không bên cạnh hắn thì cũng luôn đeo trên người Bách Linh Bát.
Bởi thế nếu bởi chuyện này mà bảo trư rời đi, Hạ Nhất Minh tuyệt đối sẽ hối hận vạn phần.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh đột nhiên ngẩn ra, bởi hắn nghe thấy rõ ràng Sở Hao Châu phía đối diện cũng đang thở dài.
Bọn họ đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt không giấu vẻ quái dị.
Hồi lâu trầm mặc, hai người đồng thời cười khổ cuống quít. Sở Hao Châu nói:
– Hạ huynh đệ. Đây là chuyện của ta với bạch mã. Nếu không thể bằng thực lực của mình chiến thắng, ta sẽ không lấy máu của nó.
Gương mặt Hạ Nhất Minh có chút kỳ dị. Chẳng lẽ luyện chế huyền thiết thần binh còn có hạn chế như vậy?
Tâm niệm hắn vừa động, nói:
– Sở lão ca. Bí tịch ngài xem có còn không?
Sở Hao Châu có chút ngẩn ra, nói:
– Ngươi hỏi điều này làm gì?
Hạ Nhất Minh cười hắc hắc, nói:
– Ta muốn xem rốt cuộc thế nào mới có thể luyện chế huyền thiết thần binh thành công.
Sở Hao Châu vẻ mặt có chút quái dị nói:
– Ngươi có chủ ý với Độc giác mã sao?
Hạ Nhất Minh cuống quít xua tay, nói:
– Độc giác mã là ngài đã chọn, tiểu đệ sẽ không động tới. Nhưng thiên hạ rộng lớn không chỉ có một mình độc giác mã đúng không?
Nói những lời này, trên mặt Hạ Nhất Minh lộ ra vẻ sớm đã có tính toán khiến Sở Hao Châu đầy hoài nghi, hỏi:
– Hạ huynh đệ. Thứ cho lão phu kiến thức nông cạn. Không biết ở đâu còn có siêu cấp linh thú tồn tại.
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
– Sở lão ca nếu đã nhận ra Âm Sát Khí hẳn đã đi qua Quỷ Khốc Lĩnh rồi chứ?
Vẻ mặt Sở Hao Châu vô cùng ngưng trong, nhớ tới thời gian tới Quỷ Khốc Lĩnh lão không khỏi có cảm giác kiêng kỵ.
Hạ Nhất Minh hai mắt nhướng lên, nói:
– Sở lão ca. Ngài cũng biết nguyên nhân của cái gọi là ngàn năm hạo kiếp chứ?
Sở Hao Châu khinh thường nói:
– Dưới Tôn giả, hiển nhiên nhiều người không biết. Nhưng sau khi tấn giai Tôn giả, có ai lại không biết chứ.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, chậm rãi nói từng chữ:
– Như vậy ngài có cho rằng, đại mãng kia là một đầu siêu cấp linh thú không?
– Đương nhiên.
Nói tới đây vẻ mặt Sở Hao Châu trở lên vô cùng thú vị, ánh mắt lão nhìn Hạ Nhất Minh tràn đầy vẻ quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLÁnh mắt đó dường như đang quan sát một người chết vậy.
Một lúc sau Sở Hao Châu mới ho khan vài tiếng, nói:
– Hạ huynh đệ. Ngươi không phải có chủ ý với đầu Long xà kia chứ?
Hạ Nhất Minh thần bí cười nói:
– Uy năng của Long xà lão ca ngài hẳn rõ rồi. Ngài cho rằng ta có thể ứng phó nổi nó sao?
Sở Hao Châu không chút do dự lắc đầu, bất quá chần chừ một chút, lão không nhịn được hỏi:
– Nếu Hạ huynh đệ không có chủ ý với nó sao lại đề cập tới?
Hạ Nhất Minh lúc này không giải thích mà gượng cười.
Thật sự trong lòng hắn đang hối hận không thôi. Đang tự nhiên lại lôi việc này ra làm gì không biết nữa?
Trong tay hắn mặc dù không có máu Long xà nhưng thứ đó so với máu Long xà còn trân quý hơn, chính là sừng Long xà đó…
Trước khi Long xà chết đi, tất cả máu huyết cùng tinh lực đều ngưng tụ lại cặp sừng, chỉ cần lấy một đoạn nhỏ, hiệu quả so với máu trên người bạch mã còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Dù sao Long xà chết đi mặc dù không phải là rồng, nhưng ít nhất nó chỉ thua kém Thần thú chứ không thể nào thua kém một đầu Tiên thiên linh thú được.
Chẳng qua Hạ Nhất Minh vừa đắc ý không ngờ làm lộ một chút, giờ này trong lòng không khỏi hối hận.
Sở Hao Châu nhìn vẻ mặt mỉm cười của Hạ Nhất Minh, trên mặt đột nhiên cũng nở nụ cười.
Hạ Nhất Minh ngẩn ra, nhìn lão không khỏi hoài nghi.
– Sở lão ca. Ngài đây là…
Sở Hao Châu cười ha hả, nói:
– Hạ huynh đệ. Ta muốn hỏi một câu. Ngươi có từng gặp qua Long xà trên đỉnh Quỷ Khốc Lĩnh chưa?
Hạ Nhất Minh do dự một chút, nói:
– Đã từng gặp qua.
Mặc dù hắn bất quá chỉ gặp qua cái đuôi của nó nhưng tốt xấu gì cũng là từng gặp qua.
Sở Hao Châu thở dài một tiếng, nói:
– Hạ huynh đệ. Có thể ngươi không biết, trước ngươi nếu ai đã từng gặp qua Long xà, cho dù là Tôn giả cấp bậc cũng chưa từng toàn mệnh trở ra.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
– Tiểu đệ cũng từng nghe nói. Bất quá tiểu đệ chạy thoát cũng là may mắn mà thôi.
Những lời hắn nói hoàn toàn là sự thật. Nếu lúc đó không có bảo trư bên cạnh tuyệt đối hắn không nắm chắc có thể chạy thoát.
Bất quá có Bách Linh Bát bên cạnh cùng Phiên Thiên Ấn, Cửu Long Lô hắn cũng chưa hẳn đã hết cơ hội.
Sở Hao Châu cười to vài tiếng nói:
– May mắn thực ra cũng là một loại lực lượng.
Lão dừng lại một chút nói tiếp:
– Hạ huynh đệ thể chất đặc biệt có thể hấp thu Âm Sát Khí. Có lẽ ngươi có thể xin chút máu trên người Long xà ha?
Hạ Nhất Minh kinh hãi nói:
– Máu huyết? Trên người đại mãng kia?
Trong đầu hắn chợt hiện lên cảnh quái dị.
Cái đầu to lớn như đỉnh núi kia hai mắt trợn trừng nhìn nhân loại nhỏ bé đang phủ phục bên dưới xin chút máu tươi.
Nhưng khi người kia ngẩng lên Hạ Nhất Minh mới phát hiện, tên này không phải là nhân loại mà chính là bảo trư luôn theo cạnh hắn.
Giật mình ớn lạnh, Hạ Nhất Minh như thế nào cũng không tưởng tượng ra trong đầu mình lại xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Lắc đầu, hắn cười khổ nói:
– Sở lão ca thật sự nói đùa rồi.
Sở Hao Châu cất tiếng cười lớn. Lão cảm khái nói:
– Hạ huynh đệ. Trước đây lão phu cũng nghĩ con người và linh thú luôn ở thế đối đầu nhưng hiện tại mới phát hiện điều này không phải là tuyệt đối.
Nghe lão nói vậy, Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu.
Hắn đột nhiên nghĩ tới Đồ Đằng nhất tộc trong Thâm sơn. Mặc dù bộ tộc này cùng hắn oán thù quá sâu, dường như không chết không thôi. Nhưng không thể phủ nhận quan hệ của bọn họ cùng linh thú ngay cả Hạ Nhất Minh cũng phải hâm mộ không thôi.
PS : Do bên Tàu Khựa đánh số chương sai nên số chương khúc từ 154-163 sẽ các chương từ 164 – 173…Chứ ko phải là thiếu