– Ngươi tại sao lại làm được điều đó?
Lệ Nhã Tình lập tức hỏi.
Lúc này giọng nói của nàng đã không còn chút cao ngạo nào, giống như phượng hoàng vừa rớt xuống phàm trần, không còn cái gì là Thần thú nữa.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung Ngũ Hành Hoàn trong tay, ánh mắt lóe sang
– Ngươi có biết trong tay ta là vật gì không?
– Không biết.
Lệ Nhã Tình tâm trạng hồi hộp, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn Ngũ Hành Hoàn nhưng không đóan ra đây là thần binh lợi khí gì
Hạ Nhất Minh nhướng mày, cất cao giọng nói:
– Vật này gọi là Ngũ Hành Hoàn. Là thần khí mô phỏng của Ngũ Hành Môn
– Ngũ Hành Hoàn
Gương mặt Lệ Nhã Tĩnh biến sắc nói:
– Đây là bảo vật trấn môn lúc trước của Ngũ Hành Môn, Ngũ Hành Hoàn sao ?
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, nói:
– Mô phỏng thôi, không phải thần khí chính thức
Khi nói những lời này, âm thanh của hắn khong giấu được vẻ tiếc nuối
Những lời này hắn nói rất thật tâm, bất quá cũng bởi vì hắn nắm giữ thần khí Cửu Long Lô chân chính nếu không tuyệt đối không thể cảm nhận mà nói ra điều này.
Nhưng khi những lời này lọt vào tai người khác khong khỏi khiến tất cả ức chế. Người này có thần khí mô phỏng cường đại như vậy còn chưa đủ, không ngờ còn muốn nắm giữ thần khí chân chính, thật sự long người như rắn nuốt voi.
Vẻ hoảng sợ trong ánh mắt Lệ Nhã Tĩnh chưa mất đi đã lại them vào đó vài phần mờ mịt
Nàng thì thào nói:
– Không có khả năng. Ngũ Hành Hoàn cùng Cửu Long Lô đều là thần khí mô phỏng, làm sao nó có khả năng cắn nuốt Hỏa long của ta chứ? Hơn nữa từ trước tới nay chưa từng nghe qua Ngũ Hành Hoàn có thần thông như vậy.
Đám người trên đài ánh mắt khẽ đổi, trong lòng bọn họ đồng dạng cũng có thắc mắc như vậy.
Ngũ Hành Hoàn cùng Cửu Long Lô đều là thần khí, cho dù chênh lệch cũng tuyệt đối không thể lớn thế chứ?
Cùng là binh khí đồng giai, Ngũ Hành Hoàn nếu quả thực có lực lượng thần kỳ như vậy ắt hẳn các ghi chép phải đề cập tới.
Hạ Nhất Minh trong lòng khẽ động, vô số ý nghĩ xuất hiện trong đầu. Hắn biết biểu hiện khoa trương của mình khiến mọi người hoài nghi, nếu không loại bỏ những nghi vấn này, có trời mới biết ai đó liên tưởng tới Cửu Long Lô chân chính không.
Mỉm cười, trên mặt Hạ Nhất Minh tận lực biểu hiện vẻ tự tin, nói:
– Nếu thật sự là thần khí Ngũ Hành Hoàn cùng Cửu Long Lô gặp nhau có lẽ không thể xuất hiện điều này. Nhưng binh khí trong tay ta và ngươi thì khác.
Lệ Nhã Tĩnh gương mặt nhất thừi bao phủ một tầng sương lạnh, nàng lãnh đạm nói:
– Hạ huynh.. Trong tay ta là Cửu Long Lo mô phỏng do chính tay Lưu Ly Động chủ tổn hao hai trăm năm thời gian chuẩn bị thiên hạ chí bảo mới đoán tạo thành. Tuyệt đối sẽ không kém hơn bất cứ thần binh lợi khí nào trong thiên hạ
Hạ Nhất Minh trong lòng có chút hâm mộ nhưng trên mặt vẫn bộc lộ vẻ mặt khinh thường, nói:
– Lệ tôn giả, Cửu Long Lô trong tay ngươi dĩ nhiên vang danh, nhưng Ngũ Hành Hoàn trong tay tại hại cũng là một kiện thần khí mô phỏng. Hơn nữa sau khi đoán tạo thành công còn được một vị Ngũ khí đoán tạo sư gia tăng thêm vài thứ nữa.
Nói tới đây vẻ mặt Hạ Nhất Minh tỏ ra thần bí, hơn nữa cũng không chịu nói thêm.
Chỉ là trong lòng hắn thầm nói. Sở lão ca, chuyện này chỉ có thể đẩy về phía ngươi, xin thứ lỗi, thứ lỗi.
Lúc này trong lòng mọi người mới cảm thấy thoải mái, đối với việc Hạ Nhất Minh che che đậy đậy cho dù là ai cũng không phát hiện ra.
Hắn nếu trực tiếp nói ra không hề giữ lại mới là chuyện đùa.
Lệ Nhã Tĩnh vẫn cố chấp lắc đầu như trước nói:
– Không có khả năng. Bất luận Ngũ Hành Hoàn có thêm gì cũng không thể cắn nuốt được Hỏa long của ta như vậy.
Hạ Nhất Minh sắc mặt phát lạnh, tức giận hừ một tiếng, nói:
– Nói nhảm. Nếu thực lực của ngươi có thể điều khiển đồng thời chín đầu Hỏa long cho dù bản lĩnh ta có lớn hơn nữa cũng đừng mong bắt được một đầu. Nhưng ngươi chỉ điều khiển được bảy đầu, Hỏa long trận bị phá cũng là chuyện không có gì là lạ.
Dứt lời hắn quay người đi tới bên cạnh Kim Chiến Dịch, để lại cho đối phương bóng lưng thật lớn, dĩ nhiên hắn không thèm liếc mắt nhìn Lệ Nhã Tình một cái.
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Những lời kia dường như có đạo lý nhưng cẩn thận nghĩ lại tất cả đều bừng tỉnh, đây gọi là cưỡng từ đoạt lý mà.
Chỉ là nhìn bóng lưng Hạ Nhất Minh rời đi, cả kỹ tràng không ai có dũng khí mở miệng hỏi một câu.
Kim Chiến Dịch cười dài một tiếng, nói:
– Hoa huynh. Luận võ hôm nay chấm dứt, thắng bại cũng đã rõ rồi Ngươi có thể tiến hành ước định chứ
Hoa Thụy Kim sắc mặt xanh mét, Lệ Nhã Tĩnh thất bại thần kỳ, cho dù là giết chết lão cũng không tin thần khí mô phỏng Ngũ Hành Hoàn nắm giữ uy năng hơn xa Cửu Long Lô như vậy.
Nhưng sự thật diễn ra trước mắt, lão biết Ngũ Hành Hoàn hẳn có bí mật nhưng không thể tìm ra mà thôi.
Giờ phút này nghe được Kim Chiến Dịch lên tiếng, trong lòng lão lại càng khó chịu hơn.
Bất quá lão cũng là Tôn giả lâu năm, miễn cưỡng cười, nói:
– Kim huynh yên tâm. Hoa mỗ nhất định không quên
Ngã Văn Bân đột nhiên cười, nói:
– Hoa huynh. Kim huynh được nhất cấp thiên tài địa bảo. Ta cũng thế chứ?
Hoa Thụy Kim sắc mặt xám đen nhưng vẫn gật đầu, nói:
– Đúng. Có
Vũ Mạc Phi lập tức cười, nói:
– Hoa huynh. Huynh đệ chúng ta rõ ràng rồi.
Âm thanh của lão nói dễ nghe nhưng khóe mắt không giấu vẻ đắc ý, bất quá biểu hiện vô cùng tự nhiên mà thôi.
Hoa Thụy Kim cắn chặt răng, nhưng giờ phút này có thổ máu cũng phải nuốt vào.
Lão từ Nam Cương mang theo hai vị Tân Tôn giả là phụ tử Lệ Giang Phong. Sau khi tới đây tổng cộng ra bốn đổ cuộc, ba lần đầu toàn thắng lấy được ba kiện nhất cấp thiên tài địa bảo. Không ngờ tới trận cuối này một lúc mất sạch.
Nếu như không phải ban đầu lão nghi ngừ, chỉ giới hạn số người tham gia, e rằng lúc này ngay nội khố cũng thua mất rồi.
Lão đứng dậy, vái chào những người xung quanh, nói:
– Các vị. Hôm nay chúng ta luận võ kết bạn. Lúc này chấm dứt, chúng ta xin đi trước.
Dứt lời Hoa Thụy Kim nhìn Lệ Giang Phong gật đầu Vị Tân Tôn giả này than nhẹ một tiếng đi xuống lôi đài, kéo Lệ Nhã Tĩnh đang ngẩn ngơ đi.
Nhìn ba người bọn họ rời đi, sự hăng hái của mọi người theo đó nhạt bớt.
Làm chủ toạ đương nhiên Ngả Văn Bân là người bận rộn nhất. Lão quay đầu nhìn lại hai người có biểu hiện sáng chói nhất hôm nay là Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch, sau khi gọi Chu Bát Thất dặn dò vài câu. Lúc này lão mới tươi cười bước đi chiêu đãi đám người Vũ Mạc Phi
Chu Bát Thất vội vàng phóng xuống, nói:
– Hạ Tôn giả. Gia sư phân phó, nơi ở của ngài đã chuẩn bị thỏa đáng. Về phần Kim Tôn giả nơi ở của ngài trên cao tầng chủ phong.
Hạ Nhất Minh khoát tay chặn lại, nói:
– Không cần phiền tóai như vậy. Kim huynh cùng ta ở một nơi cũng được.
Chu Bát Thất giật mình, nhất thời cuống quýt cười khổ, nói:
– Hạ Tôn giả. Theo quy định của bổn môn. Trừ khi là Khách khanh Tôn giả nếu không, không được phép lên vụ tầng chủ phong.
Hạ Nhất Minh vốn định nói nữa bỗng cảm thấy Kim Chiến Dịch khóat tay, nói:
– Hạ huynh. Đây là quy củ truyền thừa mấy ngàn năm của Thiên Trì nhất mạch. Nó là luật bất thành văn, ngươi đừng nói thêm nữa.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, ánh mắt đảo qua hai người, đột nhiên hắn hiểu rõ đạo lý trong đó.
Ngã Văn Bân làm như vậy là cố ý tách hắn khỏi Kim Chiến Dịch, mà Kim Chiến Dịch cũng hiểu ý này nên mới khuyên hắn không phản đối.
Mặc dù không rõ Ngã Văn Bân làm vậy có dụng ý gì nhưng chỉ lo lắng một chút Hạ Nhất Minh cũng gật đầu theo Bách Linh Bát cùng Lôi điện đi theo Chu Bát Thất.
Nơi này là Thiên Trì, không phải Hoành Sơn. Hơn nữa Ngã Văn Bân dù sao cũng có quan hệ tốt với Hoành Sơn nhất mạch, Hạ Nhất Minh bất luận thế nào cũng không thể vì việc nhỏ này mà đắc tội được.
Đi theo Chu Bát Thất, Hạ Nhất Minh, Bách Linh Bát, Lôi điện cùng Vu Kinh Lôi đã tới được vụ tầng chủ phong nơi quanh năm là vụ khí bao phủ.
Chu Bát Thất bỗng dưng lại nhìn Bách Linh Bát ánh mắt hiện lên vẻ do dự.
Hạ Nhất Minh có chút không vui nói:
– Chu huynh. Vị này là hão hữu Bách Linh Bát của ta. Chẳng lẽ không thể đi vào?
Chu Bát Thất xấu hổ cười, nói:
– Hạ Tôn giả thứ lỗi. Dựa theo tổ huấn, trừ khi được Tông chủ đại nhân hoặc Tôn giả bên trong triệu kiến, nếu không người ngoài không thể tiến vào.
Hạ Nhất Minh ánh mắt xoay chuyển, cười nói:
– Như vậy Vu huynh có thể tiến vào không?
– Đương nhiên. Vu huynh là đệ tử Hoành Sơn nhất mạch, mà Hoành Sơn nhất mạch lại là phân mạch của Thiên Trì, hiển nhiên không phải là người ngoài.
Chu Bát Thất cao giọng nói.
Hạ Nhất Minh trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, nói:
– Đã như vậy Bách huynh đương nhiên cũng có tư cách tiến vào.
Nguồn: https://sachvui.comChu Bát Thất ngơ ngác, lão trầm ngâm một chút, thì thào hỏi:
– Hạ Tôn giả. Những lời này là sao ?
Hạ Nhất Minh chỉ Bách Linh Bát, nói:
– Bách huynh đã gia nhập Hoành Sơn nhất mạch đảm nhiệm vị trí Tôn giả trưởng lão của bản môn. Xin Chu huynh chỉ giáo nhiều hơn
Chu Bát Thất hai mắt mở lớn kinh ngạc nhìn Bách Linh Bát. Nhưng cho dù lá gan lão có lớn hơn nữa cũng không dám hướng người thần bí mà ngay cả sư phụ lão cũng không nhìn ra chất vấn.
Đôi mắt Vu Kinh Lôi nhất thời lộ ra vẻ điên cuồng vui sướng, nhưng lão rất thức thời cúi đầu xuống, đem tất cả vui sướng này chôn chặt trong lòng.
Chu Bát Thất liếc nhìn lại, bất quá chỉ cười khổ, nói:
– Nếu Bách tiên sinh cũng là trưởng lão Hoành Sơn đương nhiên không có vấn đề gì.
Hạ Nhất Minh nhìn lão mỉm cười, thì ra tổ huấn cũng có sơ hở như vậy.
Thẳng tới khi tiến vào tầng vụ khí, Vu Kinh Lôi mới lặng lẽ nhìn lại Bách Linh Bát. Lão vừa rồi cơ hồ cao hứng muốn nhảy lên nhưng giờ phút này nghĩ lại, Hạ Nhất Minh ăn nói ba hoa không biết có đắc tội với vị Bách Tôn giả này không nữa.
Chẳng qua xem biểu hiện của Bách Linh Bát lúc này vẫn như không
Mặc dù biết đây là biểu hiện bình thường của Bách Linh Bát, nhưng Vu Kinh Lôi vẫn cảm thấy an tâm hơn.