Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 – Chương 244: Kiếm kỹ của Tĩnh Tâm

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
Chọn tập

– Mấy tên thần chết tiệt trong Quang Minh Thần điện không cho ta thì giờ. Cho nên thời gian rất gấp. Ta phải đến Vong Linh cốc và đế quốc Thú nhân ngay bây giờ. Lấy tốc độ của ta, rạng sáng ngày mai có thể trở về.

Cao Lôi Hoa nói khẽ bên tai Tĩnh Tâm.

– Ưm.

Tĩnh Tâm vẫn như cũ, khẽ ừ nhẹ một tiếng.

– Còn nữa, mấy đứa nhỏ nàng chăm sóc nhé. Ta sẽ để Cầu Cầu lại, có gì sẽ chiếu cố lẫn nhau được.

Cao Lôi Hoa nói với Tĩnh Tâm.

– Ừm.

Tĩnh Tâm dịu dàng nói, tay ôm Cao Lôi Hoa chặt hơn.

– Chú ý giữ gìn sức khỏe đó, honey của ta.

Cao Lôi Hoa khẽ hôn Tĩnh Tâm một cái. Trong khi Tĩnh Tâm còn đang đỏ mặt vì xấu hổ thì hắn bay lên nói:

– Rạng sáng ngày mai ta có thể trở về.

Tĩnh Tâm gật đầu.

– Ủa, mẹ à, ba muốn đi đâu vậy?

Nguyệt Nhị đứng bên cạnh sau khi thấy Cao Lôi Hoa bay lên liền quay đầu hỏi Tĩnh Tâm.

– Hử?

Tĩnh Tâm ngẩn ngơ chút, sau đó khẽ lắc đầu, vừa rồi nàng cũng không biết Cao Lôi Hoa nói gì nữa, một câu cũng chẳng rõ, chỉ biết là Cao Lôi Hoa hôn mình trước mặt con gái. Sau đó thì mặt nàng đỏ au vì nóng. Cứ ừ liên tục, Cao Lôi Hoa có nói gì nàng cũng ừ hết… … …

– Mình phải tìm cơ hội vào trong nhà Cao Lôi Hoa.

Ở một chỗ bí mật, Ngô Thiên vừa nhìn vào nhà Cao Lôi Hoa vừa thầm nghĩ. Chỉ có điều vừa nghĩ đến Cao Lôi Hoa thì Ngô Thiên lại thấy sờ sợ. Có Cao Lôi Hoa ở đây thì chẳng có cơ hội mang Tĩnh Tâm ra ngoài được! Ngô Thiên cũng không biết Cao Lôi Hoa đã bay ra ngoài. Bởi vì tốc độ của Cao Lôi Hoa quá nhanh, lấy thị lực của Ngô Thiên căn bản không nhìn thấy bóng dáng Cao Lôi Hoa khi bay.

Túc trực hồi lâu theo dõi nhà Cao Lôi Hoa từ xa, Ngô Thiên hạ quyết tâm đi đến nhà Cao Lôi Hoa, vừa đi vừa nghĩ xem lấy cớ gì để vào nhà Cao Lôi Hoa đây.

Đi tới cổng nhà Cao Lôi Hoa, Ngô Thiên gõ cửa.

– ??

Nghe tiếng gõ cửa, Tĩnh Tâm chạy ra, mở cửa.

Vừa nhìn thấy Tĩnh Tâm mở cửa, Ngô Thiên cũng sửng sờ. Ngắm nhìn Tĩnh Tâm vẫn xinh đẹp như xưa, trong lòng Ngô Thiên cảm thấy bối rối. Tuy nhiên, Ngô Thiên quyết không để tình cảm biểu hiện ra ngoài:

– A, là Tĩnh Tâm à. Thế… thế tiên sinh Cao Lôi Hoa đâu? Ta có chuyện muốn nói cho hắn biết.

Ngô Thiên cười hỏi.

Nguyệt Nhị vẫn lẽo đẽo theo Tĩnh Tâm đi tới, lúc cô nhìn thấy giáo chủ Ngô Thiên thì mỉm cười với hắn.

Trong trí nhớ của cô thì Ngô Thiên vẫn đối xử với các chị em mình không tệ.

Bởi vì ngày xưa thích Tĩnh Tâm nên trong học viện Ngô Thiên rất chiếu cố đến mấy đứa nhỏ. Cho nên ấn tượng của Nguyệt Nhị đối với Ngô Thiên cũng không xấu.

Mà dù sao thì Tĩnh Tâm hồi xưa cũng có thể tính là học trò của Ngô Thiên. Cho nên đối với Ngô Thiên, Tĩnh Tâm cũng không có nhiều phản cảm cho lắm.

– Đạo sư Ngô Thiên tìm ba cháu ạ, ba cháu mới đi ra ngoài. Ba nói có thể mai ba về.

Nguyệt Nhị cũng không đề phòng gì Ngô Thiên nên ngây ngô trả lời.

– Cái gì? Tiên sinh Cao Lôi Hoa đi ra ngoài?

Ánh mắt Ngô Thiên lập tức sáng rực lên! Cao Lôi Hoa đi ra ngoài? Hơn nữa mai mới về? Ôi! Quang Minh thần tại thượng. Là ngài đã phù hộ con sao?! Trong lòng Ngô Thiên mừng như điên. Tuy nhiên hắn vẫn giả bộ lo lắng nói:

– Ngày mai mới về sao? Vậy là muộn rồi.

Nói xong, hắn làm bộ suy nghĩ thật lâu, sau đó, quay đầu nói với Tĩnh Tâm:

– Tĩnh Tâm, việc này có lẽ nói với cô thôi. Nói với cô cũng giống như nói với hắn vậy. Cùng lắm thì khi Cao huynh đệ về thì cô chuyển lời giùm.

– Ừm.

Tĩnh Tâm khẽ gật đầu, ra hiệu Ngô Thiên có gì cần nói thì cứ nói.

– Chuyện này cũng khó mà nói rõ được. Như vậy đi, Tĩnh Tâm, cô đi theo tôi, tôi cho cô nhìn một thứ đồ này.

Ngô Thiên giả bộ lo lắng nói với Tĩnh Tâm. Xem đồ? Ngô Thiên hắn có gì cho người ta xem cơ chứ.

– ?

Tĩnh Tâm nghi hoặc nhìn Ngô Thiên.

– Chuyện này nói sợ cô không rõ, tôi dẫn cô đi nhìn chút vậy.

Ngô Thiên lo lắng nói, nhiệm vụ của hắn là phải mang Tĩnh Tâm đi đến Quang Minh Thần Điện, chuyện khác không cần hắn lo.

– Cô Tĩnh Tâm, có gì ăn không ạ?

Lúc này, Thánh nữ Bích Lệ Ti từ trên lầu đi xuống nói. Ngồi nói chuyện với Saga nửa ngày, hai người rốt cuộc cũng đói bụng. Tuy nhiên hiện tại Saga vẫn chưa dám đi ra gặp người, vì thế trong vai trò là cô vợ nhỏ, Bích Lệ Ti liền xuống dưới định làm một ít gì đó cho Saga lót bụng.

– A? Là đạo sư Ngô Thiên?!

Ngay sau đó, Bích Lệ Ti liền thấy được Ngô Thiên đang nói chuyện với Tĩnh Tâm. Cô bé vốn cũng là học sinh do Ngô Thiên dạy bảo, tính ra thì Ngô Thiên chính là thầy giáo của cô, nên vừa nhìn thấy Ngô Thiên, cô bé rất vui.

Ngô Thiên vừa nhìn thấy Bích Lệ Ti thì lập tức mắt sáng ngời, nở nụ cười:

– Bích Lệ Ti, cô đang ở đây à. Ở đây có khỏe không?

– Vâng, cảm ơn đạo sư quan tâm. Bích Lệ Ti ở đây rất khỏe mạnh. Nơi đây cho Bích Lệ Ti một cảm giác rất ấm cúng.

Bích Lệ Ti cười nói.

– A, thật tốt. Đúng rồi, may mà Bích Lệ Ti cũng ở đây. Vừa lúc tôi muốn dẫn Tĩnh Tâm đi xem thứ này. Cô ở đây luôn thì tốt quá, việc này cũng quan hệ đến cô, cùng đi luôn.

Ngô Thiên nói:

– Thời gian không còn nhiều nữa.

Vừa nghe Ngô Thiên nói xong, Tĩnh Tâm liền nhíu mày. Cô cảm thấy hôm nay Ngô Thiên rất quái lạ.

Bích Lệ Ti khó xử nhìn Ngô Thiên nói:

– Nhưng tôi muốn làm ít đồ ăn cho Saga.

Bích Lệ Ti hơi bối rối.

– Việc này, cứ để bạn học Nguyệt Nhị thay cô làm đi.

Ngô Thiên thấy Nguyệt Nhị ở bên liền nói.

– Được rồi, Nguyệt Nhị, làm phiền chị rồi.

Suy nghĩ một lúc, Bích Lệ Ti nói với Nguyệt Nhị:

– Cả ngày nay Saga chưa ăn gì, làm phiền chị nhé.

– Hì hì. Cứ để chị, nói gì thì Saga cũng là em của tôi mà.

Nguyệt Nhị cười nói.

– Tốt lắm, Tĩnh Tâm, Bích Lệ Ti. Hai người đi theo tôi đi.

Ngô Thiên nói.

Xuất phát từ sự tín nhiệm của mình đối với Ngô Thiên nên Tĩnh Tâm với Bích Lệ Ti cũng không nói gì, đi theo sau Ngô Thiên.

– Tĩnh Tâm à, hôm nay có chút chuyện.

Ngô Thiên vừa đi trên đường vừa nói:

– Hai cô đi theo tôi, việc này sợ nói không rõ nữa. Vốn là tìm tiên sinh Cao Lôi Hoa. Nhưng hắn không có ở đây…

Cứ như vậy, Ngô Thiên mang Tĩnh Tâm và Bích Lệ Ti đi đến Quang Minh Thần Điện.

Vừa thấy Quang Minh Thần Điện thì Tĩnh Tâm nhíu mày. Nàng phát hiện thấy có chuyện gì đó không thích hợp ở đây, sao lại đến Quang Minh Thần Điện mới nói? Hơn nữa, trực giác phụ nữ cho thấy không nên bước tới phía trước. Nàng cảm thấy bất an.

Tĩnh Tâm duỗi tay ngăn không cho Bích Lệ Ti bước tới.

– Sao vậy? Cô Tĩnh Tâm?

Bích Lệ Ti nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm, cô bé chỉ kêu Tĩnh Tâm là cô chứ không giống như Saga kêu Tĩnh Tâm là mẹ. Dù sao thì ngay lập tức bắt cô sửa đổi cũng không phải dễ. Tuy thấy đi đến Quang Minh Thần Điện nhưng cô cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

Ngô Thiên cũng nghi hoặc quay đầu nói với Tĩnh Tâm:

– Làm sao vậy?

– Hừ!

Tĩnh Tâm hừ lạnh một tiếng. Đôi mắt băng lam nhìn Ngô Thiên chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng khiến cả người Ngô Thiên run lên. Đồng thời trong mắt hắn lộ ra vẻ lo lắng.

– Làm sao vậy Tĩnh Tâm?

Ngô Thiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, giả bộ nghi hoặc hỏi Tĩnh Tâm.

Ánh mắt của Tĩnh Tâm vẫn lạnh lùng nhìn Ngô Thiên, vẻ lo lắng của Ngô Thiên không qua được mắt Tĩnh Tâm.

– Làm sao vậy cô Tĩnh Tâm?

Bích Lệ Ti không hiểu vì sao Tĩnh Tâm lại đột nhiên dừng lại nhìn Đạo sư Ngô Thiên lạnh lùng như vậy nên khẽ hỏi.

Tĩnh Tâm ra dấu tay cho Bích Lệ Ti. Bích Lệ Ti gật gật đầu, thủ ngữ của Tĩnh Tâm đã được truyền bá phổ biến trong nhà Cao Lôi Hoa:

– Đạo sư Ngô Thiên, cô Tĩnh Tâm hỏi người có phải muốn đưa chúng ta đến Quang Minh Thần Điện hay không.

– Cái này…

Nhất thời Ngô Thiên cũng không biết trả lời sao, hắn vốn chưa nghĩ ra cái cớ gì để lừa hai cô nàng này. Không ngờ Tĩnh Tâm lại nhạy cảm như thế, tuy rằng cũng biết Tĩnh Tâm sẽ phát hiện ra ý đồ của mình, nhưng không ngờ nhanh thế.

Nhìn thấy bộ dạng Ngô Thiên, Tĩnh Tâm thất vọng lắc đầu, sau đó kéo Bích Lệ Ti đi về nhà.

– Giờ còn muốn chạy à?

Ngô Thiên cắn chặt răng, quyết tâm lột mặt nạ dê để lộ bản tính lang sói. Ngay từ đầu cũng đoán ra Tĩnh Tâm sẽ phát hiện ra ý đồ của mình nên hắn đã sớm có chuẩn bị. Hắn vung tay phải lên, liền đó một đội Thánh kỵ sĩ trong lùm cây xung quanh đi ra. Hắn đã cho người mai phục! Không chỉ nơi này, mà cứ cách trăm mét gần Thánh điện lại cho một đám Thánh kỵ sĩ mai phục!

– Đạo sư Ngô Thiên, ông!

Sắc mặt Thánh nữ Bích Lệ Ti trắng bệch ra. Hiện tại hình tượng Ngô Thiên đẹp đẽ trong lòng Bích Lệ Ti đã tan thành mảnh vụn! Cô không nghĩ tới Ngô Thiên lại làm những chuyện như vậy.

– Hừ!

Tĩnh Tâm hừ lạnh, trong đôi mắt băng lam nhìn Ngô Thiên mang theo một vẻ chán ghét.

– Các cô nên ngoan ngoãn đi theo ta đi.

Ngô Thiên lộ ra nụ cười làm người ta khinh bỉ, trong lòng của Ngô Thiên, Bích Lệ Ti chỉ là một cô nàng Thánh nữ Quang Minh, không có lực công kích. Mà Tĩnh Tâm cũng chỉ là học trò của mình, học được một vài ma pháp quang hệ.

Chỉ tiếc, Ngô Thiên còn không biết, Tĩnh Tâm không chỉ là một ma pháp sư quang minh, đồng thời còn là một kiếm sĩ siêu cấp! Năm đó, lúc trên long đảo, Tĩnh Tâm đã dùng một chiêu chém chết Phong lang để cứu Cao Lôi Hoa là gì!

Chỉ có điều, trên thế giới này có mấy ai biết Tĩnh Tâm xài kiếm đâu? Ngay cả mấy đứa nhỏ còn chưa biết mẹ chúng là một kiếm sĩ nữa là!

Tĩnh Tâm không thèm nhìn lấy mấy kỵ sĩ Quang Minh một cái. Xoạt! Một thanh trường kiếm trong nhẫn không gian của Tĩnh Tâm bay ra. Nhẹ nhàng rơi vào tay Tĩnh Tâm.

Trong nháy mắt, cả trời đất dường như chỉ còn hình ảnh trường kiếm băng lam! Tĩnh Tâm là con gái Hải Hoàng. Kiếm kỹ của nàng là một trong những kiếm kỹ mạnh nhất của Hải tộc—Băng chi kiếm kỹ.

Băng, là vật lạnh lẽo nhất trên thế gian này, mà lúc này, kiếm của Tĩnh Tâm, cũng lạnh lẽo như vậy…

Chọn tập
Bình luận