Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 – Chương 405: Hỗn loạn ở tháp Babel (Trung)

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
Chọn tập

Đối với một vị thần vương, người nắm giữ pháp tắc không gian như Cao Lôi Hoa thì dù là ai đi nữa, khi sử dụng ma pháp không gian đều có thể bị cảm ứng. Nếu một vị thần vương muốn, thì có thể cảm ứng được ngay tọa độ điểm đầu và điểm cuối của ma pháp không gian đó.

Thuấn di báo Tử tuy sử dụng ma pháp thiên phú thuần di của mình, nhưng đó cũng là việc vận dụng không gian để thuấn di. Mà chỉ cần vận dụng không gian thì Cao Lôi Hoa có thể dễ dàng biết được điểm cuối truyền tống.

Dựa vào lực cảm ứng không gian của mình. Cao Lôi Hoa đã xác định được thông đạo không gian mà Báo Thần thuấn di. Cao Lôi Hoa cười cười, thông đạo mở ra.

– Hà hà, muốn chạy trốn à, không có cửa đâu cưng!

Cao Lôi Hoa cười hà hà, lắc mình đi vào thông đạo không gian. Chắm chú theo dõi con báo này.

Đã lâu không có làm nhiệm vụ theo dõi người ta, lúc này, Cao Lôi Hoa có cảm giác hồi niệm về quãng thời gian trong tổ 13 năm xưa.

Rốt cuộc thì vào ngày mồng tám tháng tám sắp tới sẽ diễn ra sự kiện gì vậy? Tại sao những con ma thú lại điên cuồng lẻn vào đế quốc Thú Nhân? Tất cả đáp án có thể tìm được trên người của con báo này.

Thuấn di báo tử mỗi lần thuấn di đều không để quá xa, không giống như Cao Lôi Hoa có thể thuấn di khoảng cách không giới hạn khi nắm giữ pháp tắc không gian, do đó nếu khoảng cách mục tiêu của thuấn di báo tử quá xa thì nó phải thuấn di nhiều lần do giới hạn của mình.

Cao Lôi Hoa đuổi theo sát nó phía sau, tổng cộng tiến hành ba lượt Không Gian Khiêu Dược (Nôm na là thuấn di, đi qua thông đạo không gian để đến điểm đến), Cao Lôi Hoa rốt cục thấy được cái núi thịt khổng lồ của Báo Thần.

Ba lần Không Gian Khiêu Dược, một lần tầm cỡ ba mươi kilomet. Lúc này Cao Lôi Hoa đứng cách xa con báo này tầm một trăm thước.

Nhìn con báo to như quả núi từ đằng xa, Cao Lôi Hoa nín thở, tập trung tinh thần quan sát.

—————————————————————————————————————————————

Lúc này, móc lấy gã béo Bội Lạc Đức thuấn di ba lần, cuối cùng Báo Thần cũng gần đến mục tiêu thuấn di.

– Mẹ nó.

Lão Miêu lau mồ hôi trên trán. Oán hận nhìn thằng cha thú nhân họ nhà báo này mà chửi. Bà nội nó. Vừa rồi ba lượt thuấn di tầm một trăm kilomet là có. Không nghĩ tới phải đem thằng cha béo như thùng phi này thuấn di liên tục ba lần đến một trăm kilomet, cái thằng nặng thiệt!

Khoảng cách một trăm kilomet nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa. Tuy rằng lão Miêu đã đạt đến trình độ thần cấp. Nhưng thứ nhất là lão Miêu hắn vẫn không phải là thần vương, không thể nắm giữ pháp tắc không gian. Thứ hai, báo thể của lão Miêu hắn quá lớn nên mỗi lần thuấn di đều tiêu hao năng lượng rất là nhiều. Hơn nữa, lần này cũng là do cái thằng mập trên tay này. Cái thằng này tuy không to lớn lắm nhưng cũng là một sinh mệnh. Mà việc thuấn di mang theo sinh mệnh có ý thức rất là khó khăn, dẫn đến năng lượng bị mất đi nhiều hơn so với bình thường.

Cho nên, khoảng cách một trăm kilomet lão Miêu phải chia làm ba lần thuẫn di mới đến đích. Đến nơi, lão Miêu thở phì phò vì mệt.

– Cái thằng chết tiệt này. Giờ ta đã tuân theo ước định xách ngươi rời đi khỏi nơi đó rồi đấy!

Móng vuốt lão Miêu buông lõng, trực tiếp ném cái thằng cha thú nhân họ nhà báo mà béo như con lợn này xuống đất nói:

– Ước khế tạm thời giữa chúng ta cũng đã xong rồi nha con.

– Vâng, vâng.

Gã báo mập Bội Lạc Đức lắc lư cái đầu choáng như chong chóng quay. Sau đó nhìn lão Miêu cao lớn như ngọn núi này gãi đầu liên tục.

– Hừ!

Lão Miêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hắn nhìn gã báo mập Bội Lạc Đức này tràn đầy sát khí, lúc này lão Miêu rất muốn bụp chết thằng khốn triệu hồi Báo Thần vĩ đại hắn.

Tiếp xúc ánh mắt muốn giết người của lão Miêu, gã béo Bội Lạc Đức liền cúi đầu lùi lại, không dám nhìn thẳng lão Miêu chút nào.

– Quên đi. Mẹ nó.

Cuối cùng lão Miêu bèn bĩu môi không thèm giết cái thằng béo múp như thùng phi di động Bội Lạc Đức.

– Dù sao cũng là người trong họ hàng nhà báo, ngươi cút đi cho ta. Từ nay về sau đừng để ta nhìn thấy nhà ngươi nữa. Nếu không, lần sau khi nhìn thấy ngươi thì ta nhất định sẽ xử lý nhà ngươi một cách kỹ lưỡng đó.

Lão Miêu phất phất tay ý bỏ qua. Tuy rằng thằng cha đó là thú nhân đầu báo. Nhưng dù sao thì cũng có ba bốn phần giống báo. Cũng coi như là có họ hàng đằng xa tít gì đó đi. Dù sao thì cũng tính là họ hàng, mà họ hàng thì không nên xuống tay quá.

Cho nên, cuối cùng lão Miêu bĩu môi mà tha cho cái thằng béo mập này.

Cũng không biết tha cho cái thằng béo này là đúng hay sai nữa, lão Miêu thở dài.

Vừa rồi, thật sự lão Miêu đã có ý giết chết cái thằng báo béo kia rồi.

Bởi vì cái thằng thú nhân béo này sử dụng một chiêu kỹ năng ‘triệu, hồi cưỡng chế’ lão Miêu Thần tôn quý hắn. Mà đã gọi là triệu, hồi cưỡng chế thì không cần sự đồng ý của lão Miêu hắn, gã béo kia đã lôi được hắn đến tận nơi.

Thử nghĩ xem, lỡ như có một ngày nào đó, lão Miêu đang làm chuyện quan trọng thì bị cái thằng béo mập này triệu hồi cưỡng chế thì… Nhất là trong thời điểm quan trọng đang làm nhiệm vụ mà đại thống lĩnh giao cho không được phép sơ sẩy thì… Ôi, thảm họa! Lúc đó mà bị triệu hồi… mình mất mặt là chuyện không đáng nói, nhưng làm hỏng việc của đại thống lĩnh thì… Lúc đó lão Miêu hắn chỉ có thể tự sát mà tạ tội thôi..

Cho nên, vừa rồi lão Miêu đã có ý định giết chết gã béo này rồi.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng ba phần giống họ nhà báo của thằng khốn này, lão Miêu vẫn không nhẫn tâm ra tay.

– Cuối cùng, ta nhắc lại một lần nữa. Ngươi nhớ rõ cho ta, từ nay về sau, đừng có mà xuất hiện trước mặt ta.

Lão Miêu trừng mắt hung tợn nhìn chằm chằm gã thú nhân béo mập này.

– Đặc biệt, nếu còn dám dùng kỹ năng triệu hồi đặc biệt của nhà ngươi mà triệu hồi trúng ta thì… Ta tuyệt đối sẽ giết chết ngươi, nghe chưa!

Lão Miêu không giết cái thằng béo này, nhưng cảnh cáo thì vẫn phải làm.

– Ta, ta, ta đã biết.

Gã báo béo mập Bội Lạc Đức bị con báo to lớn như ngọn núi trước mặt hù dọa thì cả hai chân nhất thời mềm nhũn ra:

– Lấy danh nghĩa của thú thần xin thề. Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không dám triệu hồi ngài. Tuyệt đối không.

– Hừ! Biết thế là tốt rồi. Không nên chơi trò may mắn nhé, nếu triệu hồi trúng phải ta, ta tuyệt đối giết chết nhà ngươi!

Lão Miêu hừ lạnh một tiếng. Nói thêm một câu hù dọa rồi nâng cái thân hình to lớn của mình rời đi.

Người như một cỗ xe tăng, ù ù đi về phía trước, hễ đi qua chỗ nào thì cây cối hoa lá chỗ đó tan tác, bị đè bẹp dí xuống đất.

Nhìn thấy con báo to như quả núi này rời đi, gã báo báo mập Bội Lạc Đức âm thầm lau mồ hôi trộm. Nhìn thấy vẻ ngoan độc của con báo khổng lồ này, gã báo béo Bội Lạc Đức thật sự không dám triệu hồi nó nữa.

Nhưng việc có triệu hồi hay không triệu hồi thì để sau rồi nói, ít nhất, lúc này hắn đã an toàn hơn một chút rồi.

Trải qua nguy hiểm, gã báo béo Bội Lạc Đức ngẩng đầu nhìn xung quanh xem sao. Trong mơ hồ, hắn nhớ rõ cái con báo to như quả núi kia thuấn di liên tục dẫn hắn trốn đi. Như vậy có nghĩa là an toàn rồi. Bởi trong suy nghĩ của gã báo béo mập Bội Lạc Đức thì trên thế giới này tuyệt đối không có ai có thể đuổi theo người có khả nàng thuấn di được.

– Tuy rằng trải qua nguy hiểm như vậy, nhưng may vẫn giữ được cái mạng nhỏ này.

Gã báo mạp Bối Lạc Tư vỗ ngực mình, nhẹ nhàng thở ra nói.

Khổ nỗi, đúng vào lúc đang còn cảm thấy bình an thì gã báo mập Bội Lạc Đức không hề nhìn thấy một người đã xuất biện sau lưng hắn.

Khóe miệng của nam nhân này nở ra nụ cười trào phúng Giống như châm biếm gã báo béo mập Bội Lạc Đức này suy nghĩ quá ngây thơ.

– Trốn đã chưa, khô nước bọt chưa, muốn uống nước không?

Ôn nhu, lại đầy hiền từ, một giọng nói vang lên sau tai của gã béo Bội Lạc Đức.

– Cám ơn.

Gã béo Bối Lạc Đức theo bản năng làm một câu cám ơn, xoay người lại, chìa tay ra nhận nước uống.

Nhưng khi hắn xoay người lại. Nhìn thấy bóng người cho nước, bàn tay cứng đơ trên không, mắt trợn tròn—cả người như hóa đá!

Ở phía sau hắn. Cao Lôi Hoa híp mắt cười cười. Với mái tóc bạc độc đáo, người nhìn đã biết ngay hắn là ai.

– Là, là nhà ngươi?!

Giọng nói của gã báo béo mập Bội Lạc Đức có chút run rẩy, khi hắn nhìn thấy một cái đầu bạc trắng đó, hắn cảm thấy hồn phách của mình hình như bay mất một nửa.

– Ngươi, ngươi, ngươi đuổi theo đến đây sao?

Gã báo béo mập Bội Lạc Đức tay run run chỉ chỉ Cao Lôi Hoa:

– Chúng ta là thuấn di để đến nơi này, ngươi như thế nào lại có khả năng tìm được chúng ta?!

– Không phải chỉ là không gian thông đạo thôi sao, chỉ cần men theo thông đạo không gian này là tìm được các ngươi thôi. Thật quá dễ dàng mà.

Cao Lôi Hoa cười hè hè, chậm rãi đi tới gần gã béo Bội Lạc Đức.

– Không, không, ngươi muốn làm gì? Không, không được, không được!

Lúc Cao Lôi Hoa chậm rãi tới gần. Gã báo béo mập Bộ Lạc Đức xoay người lại, cái thân hình mập mạp của hắn không ngờ lại có thể chạy được với tốc độ mười mét trên giây, quay đầu chạy theo hướng mà Báo Thần khổng lồ vừa rời đi. Thân hình béo ú như vậy lại có thể chạy được với tốc độ như thế! Quả nhiên, tiềm năng của con người là vô hạn mà!

Nhưng mà tốc độ như thế trong mắt của Cao Lôi Hoa chỉ là sên bò mà thôi.

Cao Lôi Hoa vừa động, chưa kịp chớp mắt thì đã xuất hiện trước măt gã báo béo Bội Lạc Đức.

– Phập!

Một tiếng đơn giản, tay Cao Lôi Hoa như một thanh đao, chặt ngay gáy của gã báo béo Bội Lạc Đức một cái, gã béo này ngất luôn.

– Ta sẽ không giết ngươi. Mà cũng không cần thiết phải giết chết ngươi.

Cao Lôi Hoa ném gã báo béo mập Bội Lạc Đức này sang bên như ném một con mèo.

– Ta sẽ giữ ngươi lại giao cho đế quốc Bỉ Mông xử lý. Ở nơi đó, chờ đợi ngươi chính là cơn phẫn nộ toàn bộ thành Lai Nhân.

Cao Lôi Hoa không muốn giết chết gã này, bởi vì Cao Lôi Hoa muốn gã bị cơn hành hạ sống không bằng chết.

Sau khi đánh hôn mê người này xong. Cao Lôi Hoa đưa tay đánh một quyền giống như làm ảo thuật.

Cuối cùng, lão Cao nhìn gã chưởng quản quốc khố bị trói chặt hai tay hai chân lại, nhìn thấy gã bị vậy, lão Cao không khỏi không nhớ đến hình ảnh cái bánh trưng.

– Lấy khế ước giữa ta và ngươi, ta triệu hồi ngươi—Sâm Lâm Thụ Yêu.

Tay Cao Lôi Hoa vẽ một cái ma pháp ở trên không trung triệu hồi ra thủ hạ mới nhận không lâu—Sâm Lâm Thụ Yêu.

– Chủ nhân, có gì căn dặn ạ?

Sâm Lâm Thụ Yêu vừa đi ra thì hỏi.

– Ngươi. Thay ta canh giữ cái thằng báo mập này.

Cao Lôi Hoa chỉ chỉ gã báo mập Bội Lạc Đức đang bị trói nằm trên đất:

– Nhớ canh giữ ở đây, đợi ta quay lại.

– Không thành vấn đề, thưa chủ nhân.

Sâm Lâm Thụ Yêu vỗ ngực cam đoan, nói.

Cao Lôi Hoa phủi phủi tay, cười hè hè. Sau đó xoay người đuổi theo hướng mà con báo to lớn kia đi.

Tuy rằng con báo này đã đi được một lúc lâu nhưng Cao Lôi Hoa cũng không hề lo lắng bị mất dấu.

Đối với lão Cao mà nói, mấy chuyện theo dõi này chỉ là chuyện cơm đường hộp sữa. Lúc ở tổ 13, Cao Lôi Hoa đã được huấn luyện và nhận loại nhiệm vụ này liên tục, nên đã luyện tới mức lô hỏa thuần canh rồi.

Rất nhanh, Cao Lôi Hoa một lần nữa nhìn thấy bóng dáng con báo to như ngọn núi kia.

Lúc này, con báo to lớn đó đang đi lại gần một con trâu đực cực kỳ to lớn không kém.

Lại một con ma thú thần giai sao? Chân mày Cao Lòi Hoa nhíu lại thành một đường thẳng. Thần giai, cũng không phải rau cải trắng, đâu phải muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu đâu. Nhưng mà lão Cao mấy ngày nay lại gặp được một đống củ cải trắng loại này, cũng quá hên đi chứ… … … …

Chọn tập
Bình luận
× sticky