– Máu. là máu!
Trong lòng Cao Lôi Hoa. Mộng Ti đột nhiên nỡ nụ cười, tay phải nắm chặt lấy tay của Cao Lôi Hoa, tiếp đó không ngờ thanh kiếm Tài quyết lại dẽ dàng rơi vào trong tay Mộng Ti.
Cao Lôi Hoa lập tức cả kinh, không ngờ Mộng Ti có thể đoạt được thanh Tài quyết từ tay của hắn! Tuy rằng Cao Lôi Hoa không phòng bi quá lớn đối Mộng Ti, nhưng nếu muốn ‘cướp hàng’ trong tay Cao Lôi Hoa thì có dễ gì?!
Càng khiến Cao Lôi Hoa kinh ngạc chính là, thanh kiếm Tài quyết khi rơi vào trong tay Mộng Ti lại không co phản kháng! Cao Lôi Hoa nhớ rõ. lúc Vong Linh Đai trưởng lão động vào thanh Tài quyết lạp tức bị nó tự động công kích!
– Máu, đẹp quá.
Mộng Ti nhẹ nhàng lau đi vết máu tươi trên mặt mình, rồi xòe ra trước mắt nhìn. Sau đó miếng cô bé lẩm bẩm nhưng câu khó hiểu:
– Người mà chủ nhân muôn giết, tức là địch nhân của ta! Đã là địch nhân, chỉ co thể chết!
Chữ chết vừa dứt, Mộng Ti cầm thanh kiếm Tài quyết, nghiêng ngả đi về hướng đám binh lính.
– Me nó, các huynh đê, giết tên đầu bạc này!
Tên kiếm sĩ bị Cao Lôi Hoa chém đứt một cánh tay kích động hét rống lên. Đặc biệt là khi nhìn thấy một cô bé cẩm trường kiếm lao tới phía bọn hắn, hắn cảm thấy tôn nghiêm của một kiếm sĩ đã bi làm nhục một cách nghiêm trọng.
– Sátttttt!
Mười tên kiếm sĩ bị sỉ nhục vọt lên. tay cầm đại kiếm chém xuống Mộng Ti đang lao đến!
– Cao đại ca.
Sophia ở bên canh nhìn thấy tỉnh cảnh ấy tức thì thét lên chói tai:
– Cao đại ca, nhanh cứu cô bé đi!
Cao Lôi Hoa lại ngơ ngác nhìn Mộng Ti phía trước, không di động lấy nửa bước, Mộng Ti đã trở về bên cạnh Cao Lôi Hoa, sau đó cọ cọ vào đùi Cao Lôi Hoa đầy vẻ đáng thương.
Vẫn là tiểu cô nương Mộng Ti mũm mĩm đáng yếu. Cao Lôi Hoa dịu dàng ôm lấy cô bé, sau đó tiếp lấy thanh kiếm Tài quyết từ trong tay cô bé. Trong giây phút cầm vào thanh kiêm Tài Quyết. Cao Lôi Hoa cảm nhận thấy tâm tình được giải thoát từ thanh kiếm Tài quyết.
Chỉ trong vòng một ngày, Mộng Ti đã khiến hắn cảm thấy kinh ngạc hai lần.
Ọc! Sau khi điệu múa kết thúc. mọi người mới phản ứng nhưng không tự chủ được mà nôn mửa thốc tháo. ở đây đều là những người sống trên lưỡi đao mũi kiếm. trải qua bao sống chết. Nhưng tinh cành trước mắt khiến bọn họ buồn nôn!
Bọn họ đã từng thấy những cái chết ghê tởm. không ít người đã đánh nhau với vong linh. Thân thể thối nát của vong linh khiến họ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng sự ghê tởm đó so với lúc này thì còn kém xa.
Soạt! Mười mấy tên kiếm sĩ từ trên không trung rơi xuống đã biến thành một đống thịt nát. Thậm chí không ai co thể tìm được từ đống bầy nhầy này một miếng thịt lớn hơn cái móng tay. Ngay cả áo giáp chế tạo tinh xảo trên người đám binh linh này cùng bị cắt thành những mảnh nhỏ.
Xinh đẹp và tàn khốc cùng tồn tại. điệu múa huyền ảo thật sự làm cho người khác run sợ. Diễn biến xảy ra quá nhanh chóng. trong phút chốc tiếng nôn mửa vang khắp cửa thành.
Ở đây chỉ có Cao Lôi Hoa là thờ ơ lanh nhạt. với hắn thì một đống thịt nát cũng không tính gì cả, kiểu như này ở Trung Quốc có tên là “thiên đao vạn quả”. Chẳng qua, Cao Lôi Hoa xuất thân từ Tổ 13. Cảnh máu me gấp trăm lần thế này đã từng trải qua, ở thời đại cao Lôi Hoa, hành hạ địch nhân đến chết là chuyện thường xuyên, thiên đao vạn quả cũng lỗi thời rồi, một đống thịt này cũng không thể kích thích được thần kinh của Cao Lôi Hoa.
22 Bên kia.
Sau khi chuyện này xảy ra, Đức Nhĩ thành chủ Thành Tuyết Cơ tất nhiên là đứng ngồi không yên. Dựa vào cơ sở ngầm ở thành Tuyết Cơ, hắn nhanh chóng biết được chuyện đã xảy ra ở cửa thành. Tam công chúa điện hạ đã trở lại, hơn nữa còn hành hạ đến chết đội binh lính bảo hộ nàng đến từ Băng Tuyết thần điện!. đúng vậy. đích thực là hành hạ đến chết.
Đức Nhĩ không phải là đồ ngốc, ngay từ đầu hắn đã biết đội binh lính tới từ Băng Tuyết thần điện kia không có ý tốt. Nhưng hắn không nghĩ tới công chúa còn sống. Hơn nữa nàng vừa mới trở về lại sư dụng thủ đoan như sấm sét như vậy.
– Làm tốt lắm.
Tin tức đến tai Đức Nhĩ khiến hắn không khỏi cảm thán. Hắn không cảm thấy tam công chúa tàn nhẫn. Mà ngược lại còn tán thường thủ đoan sấm sét của nàng! Người nắm quyển, nếu không co thủ đoan sấm sét thì trong loạn thế cứ chờ diệt quốc đi!
– Người đâu. Mau mau chuẩn bi xe ngựa tốt để ta đi nghênh đón công chúa điện hạ. Mặt khác, phải người đi rửa sạch đống rác rưởi ở cổng thành, thành Tuyết Cơ của chúng ta là nơi văn minh, đống thịt vụn làm ảnh hưởng đến “chỉ tiêu thành phố văn hóa của năm” của chúng ta. Gọi ngươi đến dọn dẹp đi!
– Vâng, thưa thành chủ đại nhân tôn kính.
Lao quản gia cung kính đáp, lão cả đời bội phục chỉ co vài người, trong đó với thành chủ mạp map này thì bội phục từ tận đáy lòng! Thành chủ chẳng những một tay vực Thành Tuyết Cơ đang xuống dốc trở thành một tòa thành có thanh có sắc, đối với việc lớn đều không qua loa đại khái!
ở cửa thành, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nha đầu. Dường như cô bé này và Cầu Cầu giống nhau. Sau khi dung đến lực lượng; thì sẽ ngủ say.
– Cao đại ca, chuyện vừa rồi là do Mộng Ti làm sao?
Sophia đã nôn xong, sau đó nàng không thể tin nhìn vào cô bé đang yếu đang ngủ trong lòng Cao Lôi Hoa, nàng tình nguyên tưởng bản thân nhìn lầm. bị hoa mắt còn hơn.
– Ừ!
Cao Lôi Hoa gật đầu, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc trên trán tiểu nha đầu. Tai nạn, mang đến tai nạn cho nhân loại? Liệu đây co phải là một phần của tai nạn không?
– Tam công chúa điện hạ vạn phúc!
Lúc này, thành chủ mập mạp Đức Nhĩ đã mang theo xe ngựa từ phương xa tới.
– Công chúa điện hạ đã sợ hãi rồi!
Biết rất rõ việc này là do đồng bạn của tam công chúa điên hạ làm. nhưng lời nói của Tuyết Phất Lan, đã biến thành tam công chúa bị kinh sợ:
– Mời công chúa điên hạ lên xe ngựa, chuyện tiếp theo để tiểu nhân thay người hoàn thành!
Mời công chúa điện hạ tới quý phủ nghỉ ngơi một chút. Chốc nữa tiểu nhân sẽ quay trở lại.
– Tốt, vậy phiền thành chủ đại nhân.
Tiểu Tam đang rất khó chịu, cứ đứng ở cửa thành thế này lúc nữa nàng sẽ không chịu nổi. liền kéo Cao Lôi Hoa lên xe ngựa.
– Người đâu, mau dọn dẹp đông thịt này.
Thành chủ đai nhân vung tay lên. phía sau hắn xuất hiện một đám binh linh tỏa ra sát khí bừng bừng, mặt không đổi sắc quét dọn đống thịt trên mát đất. không ai nôn mửa giống như đang làm một chuyện rất bình thường. Bọn họ đích thực là những binh lính đã tôi luyện trên chỉến trường. Là những chỉến sĩ đã tắm qua khói lửa và máu tanh! ở trên chỉến trường những chuyện ghê tởm và máu tanh còn hơn đây rất nhiều. đống thịt này lại càng khiến bọn họ nhớ tới chiến trường mà thôi.
Trên xe ngựa, Cao Lôi Hoa đặt tay lên người Sophia, truyền lôi thần lực châm rãi mát xa cơ thể nàng; giúp nàng thoát khỏi cảm giác nôn mửa.
– Thế nào rồi. có khá hơn không? Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng hỏi.
– Ưm. tốt hơn nhiều rồi. Cao đại ca, anh không cảm thấy cảnh vừa rồi khó chịu sao?
Sophia kinh ngạc nhìn Cao Lôi Hoa.
– À xem nhiều đâm ra miễn dịch rồi. Cao Lôi Hoa nhún vai.
Sophia gật đầu tỏ vẻ hiểu, cũng chỉ có người như Cao Lôi Hoa mới như vậy. nhìn thấy Mộng Ti giết đám người kia xong coi như không có việc gì, vẫn ôm lấy cô bé này. Có trời mà biết được. cô bé này lại khủng bố đèn như vậy chứ?
– Nhìn rõ biểu hiện của thành chủ chưa? Cao Lôi Hoa nhìn ra bên ngoài cửa sổ thản nhiên nói.
– ừm. Sophia sật đầu.
– Hắn đã tỏ rõ lập trường đối với em.
Cao Lôi Hoa buông màn che xe ngựa xuống.
– Chuyện tiếp theo phải làm thế nào. hẳn trong lòng em đã biết.
– Em biết rồi.
Sophia sật đầu. với biểu hiện vừa rồi của thành chủ, là người co thể dùng được.
– Sau khi anh giúp em giải quyết chuyện của hoàng cung xong. anh sẽ trở về nhà.
Cao Lôi Hoa ôm tiểu cô nương trong lòng, nhe nhàng nói.
– Em. biết rồi.
Sophia cúi đầu, mân mê những ngón tay của minh. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên nhìn Cao Lôi Hoa:
– Cao đại ca!
– Sao?
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn Sophia.
– Bất kể như thế nào, em vĩnh viễn là Tiểu Tam của anh. Sophia đỏ mặt khi nói ra những lời này:
– Bất kể sau này em trở thành gì đi nữa.
_
– Được rồi.
Cao Lôi Hoa mỉm cười:
– Tiểu Tam