Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 – Chương 247: Giận dữ đến lặng người, đánh chết Ngô Thiên

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
Chọn tập

Bụp! Sau khi Cao Lôi Hoa vận dụng lôi thần lực biến dị, tầng kết giới này dễ dàng bị phá tan. Với trình độ của Cao Lôi Hoa thì ngay cả kết giới ở Vong Linh cốc do bốn vị thần Quang Minh toàn lực thi triển được xưng là kết giới phong ấn vĩnh viễn không thể phá còn chưa xi nhê nói chi cái kết giới cỏn con do hai vị Hỏa thần và Thái Dương thần vội vội vàng vàng thi triển ra?

Phá kết giới xong, Cao Lôi Hoa toàn lực chạy vào trong Quang Minh Thần Điện.

Trên đường, vô số Thánh kỵ sĩ phòng thủ tại trạm kiểm soát đều không có một chút phản ứng. Với cặp mắt trần tục thì lấy đâu ra cơ mà nhìn thấy Cao Lôi Hoa toàn lực chạy chứ, cả đám chỉ cảm thấy một trận gió hiu hiu nhẹ thổi qua mà thôi.

Không ai nhìn thấy nên Cao Lôi Hoa đã vào sâu trong Quang Minh Thần Điện.

Lúc này, ở bên trong phòng của Giáo hoàng, Thái Dương thần cùng Hỏa thần đang ra sức bày Tế Đàn giáng lâm. Muốn Quang Minh thần giáng lâm thì phải làm nghi thức Tế Đàn.

Hiện tại, Thái Dương thần và Hỏa thần đang chờ Quang Minh thần giáng xuống.

– Chuẩn bị cho tốt, đại ca nói chuẩn bị giáng xuống rồi đó.

Thái Dương thần dùng thần lực liên hệ với Thiên giới một hồi rồi xoay người nói với Giáo Hoàng Ngô Thiên:

– Ngô Thiên, mang hai con bé kia lên đây. Để Quang Minh thần tự mình lựa chọn thân thể.

– Thưa vâng. Phục vụ cho thần chính là vinh hạnh của con.

Ngô Thiên lên tiếng, sau đó quay đầu nói với mấy tên thân tín bên dưới:

– Người đâu, mang Thánh nữ Bích Lệ Ti và tiểu thư Tĩnh Tâm lên.

– Tuân lệnh.

Kỵ sĩ bên ngoài điện nhận lệnh đi, chốc lát sau bốn gã Thánh kỵ sĩ mang Tĩnh Tâm và Bích Lệ Ti đi vào trong phòng của giáo hoàng.

Ngô Thiên đứng sau Thái Dương thần và Hỏa thần nhìn Tĩnh Tâm và Bích Lệ Ti bị đưa lên Tế Đàn.

Khi nhìn thấy Tĩnh Tâm bị đưa lên Tế Đàn, Ngô Thiên lộ ra vẻ mặt điên cuồng.

“Đã thấy chưa, đã thấy chưa!”

Ngô Thiên gào rống trong lòng, cái gì ta không chiếm được thì người khác đừng hòng mơ tưởng! Cao Lôi Hoa. Ta không chiếm được Tĩnh Tâm thì ngươi cũng đừng hòng. Không một ai có thể chiếm được hết! Ha ha…!

Ầm! Lúc Ngô Thiên đang đắc ý thì đột nhiên một tiếng nổ vang lên, tiếp đó toàn bộ Quang Minh Thần Điện khẽ chấn động.

– Cái gì vậy? Chuyện gì xảy ra?

Ngô Thiên hét lớn hỏi.

– Ủa?

Lúc cơn chấn động đi qua, Hỏa thần và Thái Dương thần nhíu mày. Vừa rồi tiếng ‘ầm’ đó chính là do két giới phòng ngự mà cả hai đã bố trí xung quanh Quang Minh Thần Điện đã bị phá vỡ. Nói cách khác, một tầng kết giới phòng ngự này đã bị người ta phá vỡ rồi.

– Quang Minh thần vĩ đại ở khắp mọi nơi.

Ngô Thiên quay đầu nhìn Thái Dương thần và Hỏa thần.

– Ai?!

Bất chợt, Hỏa thần và Thái Dương thần cùng hét lên. Ánh mắt cả hai đều nhìn ra cửa phòng, vừa rồi, một cỗ uy áp xuất hiện khiến hai vị thần cảm thấy bất an.

Nghe tiếng quát của Hỏa thần, Ngô Thiên cũng nhìn theo Hỏa thần và Thái Dương thần ra cửa phòng.

Tiếp đó, Ngô Thiên thấy một người mặc đồ trắng, hơi gầy gò, đang chậm rãi bước vào trong đại sảnh.

Vừa nhìn thấy người đi vào, Ngô Thiên trợn tròn mắt. Thân hình ấy, dù có hóa thành tro, Ngô Thiên cũng nhận ra. Đó là một người duy nhất trên đại lục có mái tóc màu trắng, thân hình gầy yếu, cùng với đôi mắt màu đen lấp lóe tử quang. Đó chính là Cao Lôi Hoa, một gã đàn ông đáng sợ, không ngờ lại tìm đến đây.

– Tĩnh Tâm!

Cao Lôi Hoa vừa xuất hiện tại phòng Giáo Hoàng, lập tức nhìn thấy các Thánh kỵ sĩ đang áp giải Bích Lệ Ti và Tĩnh Tâm. Kề bên chính là Quang Minh giáo chủ—Ngô Thiên!

– Ngô Thiên!! Việc này là do ngươi làm?!

Cao Lôi Hoa nhìn chằm chằm vào Ngô Thiên. Giọng nói của Cao Lôi Hoa thấp nhưng lại vang vọng trong Thần điện. Cao Lôi Hoa nghiến răng nhìn Ngô Thiên, vừa rồi, lúc mới bước vào nhìn thấy bộ dạng của Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa không thể kìm nén được phẫn nộ!

– Là hắn?!

Đồng thời, ở bên cạnh Hỏa thần và Thái Dương thần thấy Cao Lôi Hoa thì liếc mắt nhìn nhau khẽ kêu.

– Ha ha, ha ha ha! Cao Lôi Hoa. Không ngờ ngươi đến nhanh như thế!

Đột nhiên Ngô Thiên cười điên cuồng. Hiện giờ có hai lãnh đạo làm chỗ dựa, Ngô Thiên cảm thấy lá gan mình lớn hơn, lưng thẳng lên nói:

– Là ta. Ha ha! Đúng vậy, tất cả mọi chuyện đều là ta làm! Kêu người bắt Tĩnh Tâm và Bích Lệ Ti cũng là ta! Bây giờ, đem Tĩnh Tâm và Bích Lệ Ti lên Tế Đàn cho Quang Minh thần giáng lâm cũng là ta. Ha ha, Cao Lôi Hoa, cái gì ta không chiếm được, ngươi cũng đừng hòng đoạt được! Ta không chiếm được Tĩnh Tâm thì ngươi cũng đừng hòng! Ngươi không có cơ hội đâu! Ngươi và Tĩnh Tâm hãy chết cùng nhau ở chỗ này đi! Ha ha ha!

– Có biết những kẻ động vào người nhà ta, ta sẽ làm gì với chúng không?

Thân hình Cao Lôi Hoa hơi hư ảo, hắn nói với Ngô Thiên.

– Ha ha? Đối phó với ta sao? Cao Lôi Hoa, ý của ngươi là đối phó với ta bây giờ sao? Ha ha ha ha! Cao Lôi Hoa, ngươi có vẻ thích đùa nhỉ!

Ngô Thiên cười ha hả. Phải biết rằng hiện tại chỗ dựa cách mạng của hắn chính là hai vị thần của Quang Minh Thần Điện—Hỏa thần và Thái Dương thần! Trong suy nghĩ của Ngô Thiên, dù Cao Lôi Hoa có lợi hại đến mấy đi nữa thì cũng chỉ là người, mà con người thì lấy cái quái gì để đấu với thần cơ chứ.

– Ngươi cho rằng ta chỉ biết nói đùa sao?

Trong nháy mắt, thân hình Cao Lôi Hoa hư ảo biến mất tại chỗ, sau đó lướt qua sự cản trở của Hỏa thần và Thái Dương thần, hiện bên cạnh Ngô Thiên.

– Đụng vào nhà ông, giết không tha.

Giọng nói của Cao Lôi Hoa vang lên phía sau Ngô Thiên. Nghe được giọng của Cao Lôi Hoa, Ngô Thiên trợn tròn mắt, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

Bốp bốp bốp bốp! Bốn đòn đánh vang lên, bốn tên Thánh kỵ sĩ áp giải Tĩnh Tâm và Bích Lệ Ti bay ra xa, đụng vào vách tường!

Trợn tròn mắt, không chỉ Ngô Thiên mà cả Thái Dương thần lẫn Hỏa thần. Tốc độ Cao Lôi Hoa quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không kịp làm gì.

– Không ai có thể đụng vào người nhà ông, những tên đụng vào người nhà ông, tất cả đều phải trả giá!

Giọng nói của Cao Lôi Hoa vang bên tai Ngô Thiên, tuy nhỏ nhưng Ngô Thiên lại nghe ra sự phẫn nộ của bên trong lời nói! Từ lúc Cao Lôi Hoa đi vào dị giới này, Cao Lôi Hoa đã phát thệ không để cho Tĩnh Tâm bị ức hiếp… Những việc Ngô Thiên gây ra, cho dù có chết trăm ngàn lần cũng không làm Cao Lôi Hoa nguôi giận!

Giận dữ đến lặng người, chính là cơn giận dữ phẫn nộ nhất!!

– Đặc biệt làm Tĩnh Tâm bị tổn thương, thì không có chết đơn giản đâu! Ta muốn linh hồn của ngươi trọn đời kiếp kiếp bị tra tấn, dày vò!

Tay phải Cao Lôi Hoa chộp lên đầu Ngô Thiên.

– Buông hắn ra!

Hỏa thần và Thái Dương thần thấy Cao Lôi Hoa chộp lấy Ngô Thiên liền động thủ. Cả hai đều cảm thấy mình bị bôi tro trát trấu, bọn họ không ngờ Cao Lôi Hoa, dưới sự ngăn cản của cả hai lại dễ dàng thoải mái bắt Ngô Thiên, nghĩ vậy, cả hai tức tối xông lên đánh Cao Lôi Hoa.

– Buông hắn ra?

Cao Lôi Hoa cười gằn! Bụp! Đầu Ngô Thiên như quả dưa hấu bị nổ tung tóe.

Tay phải của Cao Lôi Hoa lóe lên lôi quang màu vàng tím! Đầu Ngô Thiên trong tay Cao Lôi Hoa đã bị lôi quang đánh tan tát. Đầu, đối với con người, vẫn là một trong những bộ phận yếu ớt, không chịu nỗi một đòn mãnh liệt.

Sau khi bóp nát đầu Ngô Thiên, Cao Lôi Hoa cũng không định buông tha cho Ngô Thiên! Hắn đã nói, hắn muốn linh hồn của Ngô Thiên bị tra tấn đời đời kiếp kiếp!

– Lấy danh nghĩa của ta, Cao Lôi Hoa, triệu hồi Huyết kỵ tướng— Ca Đức!

Tay phải Cao Lôi Hoa vung lên, Huyết kỵ tướng Ca Đức xuất hiện trước mặt Thái Dương thần và Hỏa thần.

Lúc Ca Đức xuất hiện, Thái Dương thần và Hỏa thần cũng sững người ra. Cả hai nghi hoặc nhìn Ca Đức, tên này đã bị đốt thành tro bụi trong lĩnh vực Thái Dương thần rồi cơ mà, sao giờ lại hiện ra trước mặt cả hai?

– Ca Đức, rút lấy linh hồn tên này, ta muốn hắn bị tra tấn linh hồn liên tục cả ngày lẫn đêm.

Cao Lôi Hoa chỉ vào thi thể của Ngô Thiên lạnh lùng nói.

– Chủ nhân vĩ đại, việc này cứ giao cho Ca Đức!

Ca Đức lên tiếng xong liền chụp lấy thi thể của Ngô Thiên. Đồng thời niệm chú văn phong ấn linh hồn.

– Cho ngươi, phong ấn vào đây đi.

Cao Lôi Hoa thuận tay đưa cho Ca Đức một quả thủy tinh. Để Ca Đức phong ấn linh hồn Ngô Thiên vào trong.

– Vâng, chủ nhân vĩ đại.

Ca Đức lên tiếng, nhận lấy quả thủy tinh.

– Ngươi, ngươi còn chưa chết?!

Lúc Thái Dương thần nhìn thấy Ca Đức thì trong lòng run sợ. Thái Dương thần không dám tin, nhìn Ca Đức mà trong lòng thì gào thét: ‘Không có khả năng, điều này sao có thể? Người này đã bị thần hỏa trong lĩnh vực của mình thiêu thành tro tàn rồi cơ mà, như thế nào lại hiện ra trước mặt ta?!’

Ca Đức cười khẩy với Thái Dương thần, sau đó chọc tay vào người Ngô Thiên, kéo linh hồn của hắn ra, rồi phong ấn linh hồn Ngô Thiên vào trong quả thủy tinh mà Cao Lôi Hoa vừa đưa cho hắn. Cuối cùng giao lại quả thủy tinh cho Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa cười lạnh lùng, đem quả thủy tinh ném vào trong nhẫn không gian. Cuộc sống còn dài lắm Ngô Thiên à…

Chọn tập
Bình luận
× sticky