Ngay sau đó, Cao Lôi Hoa đồng thời ném vật cần trao đổi cho người kia.
Ba ba!
Cửu U nhẹ nhàng đón lấy hạt châu màu đỏ, mà Cao Lôi Hoa cũng thoải mái đón được viên thuốc mà Cửu U ném ra.
– Vậy thì chúng ta chia tay từ đây.
Khi chiếm được thuốc giải, dường như có tật giật mình, Cao Lôi Hoa ôm lấy Nguyệt Nhị chạy nhanh ra ngoài.
Mãi đến khi chạy được một khoảng, Cao Lôi Hoa đột nhiên lại nghĩ lại. “ Mẹ nó, mình chạy làm gì thế nhỉ? Chẳng phải mình muốn xử lý đám người Cửu U hay sao, tại sao lại giật mình mà chạy cơ chứ?
– Thật hồ đồ!
Cao Lôi Hoa gõ gõ đầu của mình, rồi quay trở lại đống phế tích bằng tốc độ nhanh nhất.
Nhưng khi hắn chạy đến nơi thì đã không còn người nào.
Cửu U dường như cũng giống như Cao Lôi Hoa, trong lòng có ý đồ đen tối. Hắn nhanh chóng mang những nữ nhân đang khỏa thân chạy trốn vào trong truyền tống trận.
– Mẹ, lại để hắn chạy mất.
Cao Lôi Hoa cắn chặt răng. Cuối cùng hắn đành thở dài lôi ra viên thuốc mà Cửu U đánh đổi.
Nhìn Cửu U chạy trốn, Cao Lôi Hoa càng hoài nghi viên thuốc này. Hắn cực kỳ không yên tâm.
Nhìn Nguyệt Nhị đang hôn mê, Cao Lôi Hoa gật đầu, rồi chia viên thuốc thành một phần nhỏ, đút vào mồm của Nguyệt Nhị. Sau một thời gian xác định không có việc gì, Cao Lôi Hoa mới đem toàn bộ viên thuốc đút vào mồm Nguyệt Nhị.
Bây giờ cho dù thuốc này không công hiệu thì ít nhất cũng không làm nguy hại đến tính mạng của Nguyệt Nhị.
Kỳ thật toàn bộ lo lắng của Cao Lôi Hoa đều là thừa. Sinh vật trên thế giới này cũng không tà ác như Cao Lôi Hoa tưởng tượng. Tất cả đều là do Cao Lôi Hoa tự nghĩ vậy thôi.
Dù sao, người ở thế giới này và người ở Địa Cầu cũng khác nhau. Người thế giới này thuần khiết hơn nhiều so với quê hương của Cao Lôi Hoa.
Cửu U không có lừa Cao Lôi Hoa chuyện gì cả. Viên thuốc này là hoàn toàn bình thường. Viên thuốc được tiêu hóa không lâu, đôi mắt của Nguyệt Nhị cũng chậm rãi mở ra.
Ngay khi tỉnh dậy, Nguyệt Nhị đã thấy một nam nhân đầu bạc đứng trước mặt mình.
– Ba!
Nhìn thấy Cao Lôi Hoa, Nguyệt Nhị ủy khuất khóc òa lên. Dù sao thì Nguyệt Nhị cũng chỉ là cô bé hơn 10 tuối. Nàng chỉ có thể khóc thật to để giải phóng sự ủy khuất của mình.
– Không có gì đâu, không có gì đâu.
Cao Lôi Hoa đau lòng ôm Nguyệt Nhị thật chặt mà an ủi. Cũng tự hứa với lòng sẽ không để mấy đứa con của mình gặp nguy hiểm nữa, cho dù là Sáng Thế Thần đi nữa.
Lúc này, Cửu U và đám nữ nhân kia đang ở trong một gian phòng sang trọng
Cửu U đắc ý mang hạt châu màu đỏ ( hộc châu) đặt vào nhẫn không gian. Hiện tại hắn không có biện pháp dung nhập với vật này. Bởi muốn làm vậy, hắn phải dùng Đào Mệnh Đại Pháp, tuy rằng đây là chiêu chạy trốn rất hữu dụng nhưng cần phải có 3 tháng để cooldown. Vậy nên, hắn chỉ còn cách giữ thật tốt vật này và chờ đợi.
Sau khi cất giữ hạt châu xong. Cửu U quay lại, nghiêm khắc nhìn đám nữ nhân trần trụi kia.
– Có lấy được chìa khóa mở ra phong ấn chi môn của đại vương không?
Cửu U hỏi.
– May mắn không làm nhục mệnh, thưa Cửu U điện hạ.
Mấy nữ tử kia mở bàn tay ra, dâng lên một chiếc chìa khóa màu vàng.:
– Ngay khi người đàn ông đó đến, chúng tôi đã may mắn lấy được chiếc chìa khóa từ trong cơ thế của đứa bé đó.
– Làm rất tốt!
Cửu U cười híp mắt. Cao Lôi Hoa có lẽ không nghĩ tới, bắt cóc con gái hắn không phải đơn giản là đòi lại vật kia. Nguyện vọng của hắn chính là hồi sinh Satan.
Nghĩ vậy,Cửu U lại đắc ý cười.
Địa phương mà Cửu U dẫn Cao Lôi Hoa vào là địa phương phong ấn một bộ phận của cơ thể Satan. Ý của Cửu U là dẫn bọn người Cao Lôi Hoa đi vào trước để mở hết tất cả các cơ quan, rồi hắn lấy chìa khòa từ trong cơ thể Nguyệt Nhị và tiến vào di tích, lấy ra bộ phận thân thể của Satan. Nhưng hắn lại không nghĩ lới, Trùng ma lại khiêu chiến Cao Lôi Hoa quá đột ngột, nên ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
“ Tên trùng ma ngu ngốc.”
Cửu U cắn chặt răng, chửi bới. Hắn còn tưởng rằng mình dẫn Cao Lôi Hoa tới nơi này là để hắn ra tay. Hành động này thiếu chút nữa phá bỏ kế hoạch của mình, lại còn khiến mình tí mất mạng.
Nhưng may mắn, đám Tinh linh kia đã phá giải được kha kha cơ quan, mà quan trọng hơn hắn đã lấy lại được bộ phận của thân thể mình. Vậy nên cuối cùng thu hoạch cũng không tồi.
Nhưng ngay khi hắn còn đang đắc ý. Bỗng có một cỗ cảm giác không lời truyền tới. Mặt Cửu U trở nên đỏ hồng. Hai chân hắn run rẩy, không nhịn được ngồi xuống đất.
Ngay khi ngã xuống, mặt Cửu U bỗng trắng bệch.
“ Sao lại thế này, tại sao cảm giác đó lại tới nữa? Vật đó chẳng phải trong tay mình sao, vậy sao cảm giác đó lại đến.
Lúc này.
Cao Lôi Hoa lôi từ trong nhân không gian một bộ trang phục để Nguyệt Nhị thay. Hắn không có quần áo cho cô bé nên đành phải đưa cho nàng bộ quần áo của hắn để mặc tạm.
Thừa lúc, Nguyệt Nhị thay quần áo, Cao Lôi Hoa ngồi trên tảng đá nghiên cứu hạt châu. Cửu U đã dùng một cái giá khá cao để lấy lại vật này.
– Nhìn thứ này cũng chẳng có gì khác thường cả, chẳng biết đây là vật gì nhỉ?
Cao Lôi Hoa nhíu mày suy nghĩ. Nhưng cả nửa ngày vẫn nghĩ không ra. Trong lúc buồn bực, hắn để hạt châu vào giữa ngón trỏ và ngón cái, bấm mạnh một cái. Hạt châu liền bị méo vào trong. Nhưng độ co dãn của hạt châu đó không kém, rất nhanh đã trờ về hình dạng bình thường.
– Hè hè, tuy không biết đây là vật gì, nhưng chơi với vật này cũng không tồi.
Cao Lôi Hoa cười rộ lên.
Nhưng Cao Lôi Hoa không biết được, khi hắn niết mạnh hạt châu đó.
Ở phương xa, mặt Cửu U đỏ bừng, mắt chứa một tầng hơi nước.
– Chẳng lẽ?
Cửu U dường như nhớ tới điều gì đó, hắn nhanh chóng lấy hạt châu trong nhẫn không gian ra. Cửu U cẩn thận đánh giá hạt châu màu đỏ này.
– Đông!
Cửu U lập tức ném hạt châu trong tay sang một bên.
Vẻ mặt hắn rất phức tạp. Ủy khuất? Không cam lòng? Oán hận? Phẫn nộ? Còn cả xuân ý?
– Cửu U điện hạ?
Nhìn Cửu U ngã xuống mấy nữ tử kia bối rối kêu lên.
– Tất cả đi ra, ta cần ở đây một mình.
Cửu U khó khăn nói với đám nữ nhân kia.
– Rõ. Cửu U điện hạ.
Đám nữ nhân kia tuy còn hoài nghi nhưng vẫn quay đầu rời đi.
– Cao Lôi Hoa, tên khốn nạn. Ta và ngươi không đội trời chung! Ngươi đang bị phanh thây. Tên khốn kiếp! Sẽ có ngày! Sẽ có ngày! Aaaaaa!
Đợi đám nữ nhân kia đi ra ngoài, Cửu U giơ tay lên trần phẫn nộ thét. Nhưng không đợi hắn nói xong, một cỗ cảm giác khác thường xuất hiện. Cửu U rên một tiếng, nhưng vẫn cố gắng nguyền rủa thêm một tiếng.
– Cao Lôi Hoa, ngươi, ngươi, thật quá đáng.
Cửu U cuộn người lại, dựa vào tường, miệng vẫn thì thào chửi Cao Lôi Hoa.
– Hắt xì! Hắt xì
Cao Lôi Hoa ở nơi xa bỗng hắt xì một tiếng.
– Ba làm sao vậy?
Sau khi thay xong quần áo, Nguyệt Nhị, nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.
A, không có việc gì, có thể mẹ Tĩnh Tâm nhắc khéo đến ba.
Cao Lôi Hoa xoa xoa sống mũi rồi thui hồi hạt châu:
– Được rồi, Nguyệt Nhị, chùng ta vào di tích xem đi.
– Vâng.
Nguyệt Nhị cười rồi gật đầu:
– Ba, lần này ba không được cho người khác bắt con đi đâu đó.
– Ừ.
Cao Lôi Hoa nở nụ cười:
– Lần này, nhớ ngoan ngoãn đúng cạnh ba, chỉ cần người náo tới gần, ba sẽ chém hết.
Sau khi cứu được Nguyệt Nhị trở về, Cao Lôi Hoa trở nên thoải mái. Đặc biệt trêu Cửu U là mặt trắng, càng làm tâm tình hắn phiêu hơn.
Kéo tay Nguyệt Nhị, hai người tiến về khu di tịch.
Nhưng đúng lúc này, Cao Lôi Hoa đột nhiên nhíu mày.
Tin tức từ kỵ sĩ tử vong.
Huyết kỵ sĩ sống bằng máu tươi của Cao Lôi Hoa. Mỗi lần huyết chết, Cao Lôi Hoa đều cảm ứng được. Sau đó, hắn dùng máu của mình để họ sống lại.
– Nguyệt Nhị từ từ.
Cao Lôi Hoa gọi Nguyệt Nhị lại. Rồi nhấc tay áo lên, rạch một đường trên tay mình. Một dòng máu tươi trào ra.
– Lấy danh nghĩa của ta,Cao Lôi Hoa, tái sinh huyết kỵ sĩ.
Cao Lôi Hoa âm trầm quát một tiếng.
Bang!
Sau tiếng nổ, một huyết kỵ sĩ từ trong dòng máu tươi của Cao Lôi Hoa chậm rãi tái sinh.
– Chủ nhân không tốt rồi.
Sau khi tái sinh, hắn liền hét lớn với Cao Lôi Hoa… ….