Biển rất sâu, sâu không thấy đáy? Mọi người đều muốn biết được biển sâu bao nhiêu. Nhưng người trên đại lục vĩnh viễn không biết được biển sâu bao niêu.
Hải tộc có một chút lý giải về độ sâu của biển cả với người trên đại lục.
Hải tộc có câu này: Trời cách đất bao nhiêu thì đó cũng là độ sâu của biển cả.
Nói cách khác, tuy không xác thực nhưng vẫn trong phạm vi mọi người có thể tiếp nhận.
– Ba!
Thấy Hải Hoàng tát Nguyệt Tích, Tĩnh Tâm chợt cảm thấy không đúng. Nàng vội bơi tới cạnh Poseidon. Đỡ lấy thân hình như sắp đổ của Nguyệt Chấn Thiên.
– Chết tiệt, đồ súc sinh.
Nguyệt Chấn Thiên chỉ vào Nguyệt Tích phẫn nộ mắng. Hắn phẫn nộ tới mức ngay cả cánh tay cũng run rẩy.
Hắn thật không ngờ đây là con gái của mình. Không ngờ con gái của hắn lại ra tay đối phó hắn.
– Ta tại sao lại sinh ra một đứa con như ngươi.
Hải Hoảng thở phì phò, rống lên.
– Chị đã làm gì ba?
Con ngươi màu lam tỏa ra hàn ý nhìn Nguyệt Tích.
– Khanh khách!
Nguyệt Tích ngã trên mặt đất chậm rãi đứng lên. Nửa bên mặt của nàng đã bị Nguyệt Chấn Thiên đánh cho đỏ lừ. Nhìn đầu nàng bây giờ thật giống đầu heo.
– Kỳ thật, chị cũng không làm gì cả.
Nguyệt Tích đứng dậy, nàng cười duyên không ngừng. Bộ dạng đó khiến mọi người kinh tởm:
– Chị chỉ khiến cha tạm thời nghỉ một lát, để tránh ba ngăn cản chuyện tiếp theo thôi.
– Không cần kêu ta là cha, ta không có một đứa con súc sinh như thế.
Hải Hoàng nghiêm mặt rít lên với Nguyệt Tích. Bàn tay hắn áp chặt vào bụng.
Khuôn mặt ngăm đen đã chảy không ít mồ hôi. Chắc hẳn hắn đã phải chịu không ít đau đớn.
– Ba.
Tĩnh Tâm dùng sức đỡ lấy Hải Hoàng, nhìn vào bụng ông.
Bàn tay che bụng của Hải Hoàng không ngừng trào ra những tia máu. Nếu nhìn kỹ còn có thể tháy ở giữa ngón giữa và ngón áp út còn có một chiếc kim màu hoàng kim.
– Ba, ba cố gắng lên, con sẽ lấy nó ra.
Tĩnh Tâm tự trách mình. Nếu ngay từ đầu nàng nhắc ba Nguyệt Tích có vấn đề, thì ba sẽ không bị thương như thế này.
Tĩnh Tâm tự trách mình. Nàng vội vươn tay ra rồi sử dụng trị liệu ma pháp của Quang Minh hệ.
Nhìn thấy nụ cười quỷ dị của Nguyệt Tích, Tĩnh Tâm luôn chú ý tới Nguyệt Tích. Nhưng chỉ tiếc sau khi Nguyệt Chấn Thiên ôm lấy nàng, nên Tĩnh Tâm không thể nhìn thấy được tay trái của Nguyệt Tích.
Mà cánh tay trái của Nguyệt Tích đã đâm lấy ba của mình – Nguyệt Chấn Thiên.
– Tĩnh Tâm, vô dụng thôi. Đây là thần cách.
Thần cách là nơi yếu nhất của thần. Cũng là nơi cứng rắn nhất của các vị thật. Giống như ngịch lân của rồng. Tuy rằng là nhược điểm nhưng lại địa phương được bảo hộ kỹ càng nhất.
Hải hoàng cũng không nghĩ được thần cách của mình có thể dễ dàng bị xâm phạm như vậy.
Đâm vào bụng của Hải Hoàng Nguyệt Chấn Thiên chính là một cây châm rất dài
Đây là vật mà đám ma thú giao cho Nguyệt Tích. Không ai có thể nghi ngờ được cây châm này có thể đả thương được thần cách của Hải Hoàng.
Đây là lần đầu tiên vật có thể gây thương tổn cho thần cách. Nhưng hắn cũng không thể tin được vì cây châm đó đang đâm vào người hắn.
– Nguyệt Tích, tại sao chị phải làm vậy? Tại sao?
Tĩnh Tâm căm tức nói với Nguyệt Tích.
– Ha ha ha ha!! Muội muội ngu xuẩn của ta? Hiện tại không ngờ em còn hỏi như vậy?
Nguyệt Tích nở nụ cười điên cuông:
– Tại sao ư? Còn không phải tại đại hải này? Chị muốn tiếp nhận biển cả rộng lớn này.
Tĩnh Tâm híp mắt lại:
– Vì lý do buồn cười này không ngờ chị lại dám làm thương cha chúng ta.
– Vì sự thống trị đáy biển này, việc hy sinh là không thể tránh được.
Nguyệt Tích cười nói.
– Mẹ, được giết nàng không?
Lúc này, không biết Mộng Ti đã chắn trước mặt Tĩnh Tâm lúc nào. Đối với Mộng Ti mà nói giết người đàn bà kia thật là dễ như trở bàn tay.
– Giết, giết!
Ở phía sau, tiểu Rudolph cũng kêu lên.
– Em gái xuẩn ngốc, nói nhiều cũng vô ích. Thật ra việc đả thương cha cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Chị không ngờ được cha lại đi cùng em.
Nguyệt Tích cười to:
– Tuy vậy cũng tốt. Để giết vợ chồng em, cái giá nào chị cũng có thể trả.
Nói xong, Nguyệt Tích nhanh chóng lùi về phía sau đám xà nhân.
– Kế tiếp, đến anh, Lạc Khắc vương tử.
– Đồ ngịch tử.
Hải Hoàng cố gắng động đậy nhưng không thể. Thần cách bị tổn thương. Nếu không được tĩnh dưỡng vài năm xem ra không thể lành được.
– Ha ha!
Lạc Khắc gật đầu, tiến về phía trước.
Đối mặt với Tĩnh Tâm, Lạc Khắc đắc ý nói:
– Theo anh đi, anh cam đoan, con của em cùng ba sẽ an toàn.
– Không cần chạy trốn thử đâu.
Lạc Khắc nói tiếp:
– Ngàn dặm quanh đây đều đã được an bài người rồi. Em chạy không thoát đâu.
– Chạy trốn?
Đôi mắt xanh của Tĩnh Tâm khinh miệt nhìn
Ngay từ đầu, Tĩnh Tâm đã không nghĩ tới việc này.
Đi theo chồng lây tính chồng.
Ở lâu cùng với Cao Lôi Hoa, Tĩnh Tâm đã nhiễm một chút tính tình của Cao Lôi Hoa.
Ngay khi đám người này gây ra tổn thương cho cha nàng. Trong đầu Tĩnh Tâm chỉ có một ý nghĩ – giết.
Giết sạch Nguyệt Tích cùng đám người này.
Dùng máu tươi của họ, gột sạch sự phẫn nộ của Tĩnh Tâm.
– Không chạy là tốt nhất.
Lạc Khắc cười điên cuồn:
– Người đâu, mang công chúa Tĩnh Tâm trở về.
Một số xà nhân võ sĩ vâng lời bơi tới chỗ Tĩnh Tâm.
– Mẹ.
Nguyệt Nhị ngẩng đầu lên nhìn Tĩnh Tâm.
Mấy đứa bé phía sau Nguyệt Nhị đều đã khởi động. Đám nhỏ này cũng không phải là người tốt gì cả.
Chỉ cần Tĩnh Tâm nói mật câu. Đám trẻ sẽ hành động ngay. Bọn chúng là điển hình của loại người – thân thể trẻ thơ, tâm hồn ác quỷ.
– Các con lùi lại đằng sau. Chuyện này để mẹ.
Tĩnh Tâm nói với đám trẻ.
Bọn nhỏ cùng nhìn về phía Tĩnh Tâm. Lời nói của Tĩnh Tâm ngoài dự liệu của chúng. Không ngờ mẹ lại bắt bọn trẻ lùi ra đằng sau.
– Mẹ?
Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm.
– Thân là mẹ, bảo vệ con là trách nhiệm của mẹ.
Tĩnh Tâm nói nhỏ với đám trẻ.
Đồng thời ngư vĩ của nàng cũng không ngừng quẫy nước
– Mang theo ông nội rời xa khỏi đây. Nơi đây chút nữa sẽ lạnh đấy.
Tĩnh Tâm nói với Nguyệt Nhị.
Nghe được lời này, Nguyệt Nhị gật đầu rồi dắt mấy đứa trẻ và Hải Hoàng lùi ra đằng sau.
Bên kia, Lạc Khắc vương tử lại bắt đầu tự sướng.
Hắn tưởng rằng hành động của Tĩnh Tâm đại biểu cho sự thỏa hiệp! Hắn chắc rằng mình cuối cùng đã ôm được mỹ nhân.
Tĩnh Tâm vẫn nhẹ nhàng vuốt đuôi.
– A! Tại sao nước biển lại lạnh vậy?
Một chiến sĩ xà nhân tộc đột nhiên nói.
– Dường như cũng có chút lạnh hơn.
Lại có người phụ họa.
Vốn rằng biển san hô là hải vực quanh năm đều ấm áp như mùa xuân. Bởi vậy nơi đây mới có thể trở thành nơi nhân ngư tộc sinh sôi nảy nở.
Nhưng một dòng nước lạnh lại xuất hiện ở san hộ hải vực.
Dòng nước này khiến mọi người tưởng rằng thời tiết ở biển san hô đã đổi, từ mùa xuân sang mùa đông.
– Sao lại thế? Tại sao lại lạnh vây?
Lạc Khắc sụt xịt nói, xà nhân tộc rất mẫn cảm với thời tiết lạnh.
– Cảm thấy lạnh không?
Con mắt màu xanh của Tĩnh Tâm lộ ra một tia đắc ý.
Ngọn nguồn của cơn rét này chính là Tĩnh Tâm.
– Hả?
Lạc Khắc vương tử nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm. Hắn ở gần nàng, nên nghe được những lời nàng nói.
– Vừa rồi, ngươi nói rằng trong ngàn dặm này đều có người của ngươi đúng không?
Tĩnh Tâm nhẹ giọng nói.
– Mà ta nhớ không nhầm, mười vạn dặm quanh đây không có dân cư sinh sống.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng nói. Tưởng như lầu bầu mà lại tưởng như nói với Lạc Khắc.
Biển san hô lài nơi nhân ngư tộc sinh con, nên mười vạn dặm quanh đây, không có một bộ tộc khác dám định cư. Điều này là do nhân ngư tộc vì sự an toàn của đám hậu duệ của mình mà suy nghĩ như vậy.
Điều này Tĩnh Tâm rất hiểu.
Bởi vậy, Tĩnh Tâm có thể phóng tay mà làm
Lạc Khắc nghi hoặc nhìn Tĩnh Tâm, hắn không hiểu tại sao nàng lại nói thế này.
– Phù!
Tĩnh Tâm thở một hơi.
Rồi từng đợt gió lạnh lẽo từ trong thân thể mảnh mai của Tĩnh Tâm tràn ra. Dòng nước lạnh tràn đầy băng lực. Ngay cả lĩnh vực tầng hai của Hải Hoàng “ bông tuyết” cũng không thể bằng độ lạnh hiện tại.
Nước nóng cùng nước lạnh cùng chảy trong biển san hô. Từng đợt gió lạnh tràn quanh người Tĩnh Tâm.
– Là nàng, ngọn nguồn của cơn rét chính là nàng! Nhanh, nhanh cản nàng lại.
Nguyệt Tích là người đầu tiên phát hiện điềm dị thường của Tĩnh Tâm, nàng liến quát lớn với đám xà nhân tộc.
Không cần Nguyệt Tích nói nhiều, hơn mười tên xà nhân đã nhanh chóng tới cạnh Tĩnh Tâm, ý đồ muốn ngăn chặn hành động của nàng.
– Tới gần mẹ, chết đi!
Một thanh âm trong trẻo vang lên.
– Sát lục chi vũ! Thốn sát!
Tiểu Mộng Ti quát lên một tiếng, rồi nàng bắt đầu múa.
Điệu nhảy dẫn con người tới cõi chết, tuy rằng đẹp mắt nhưng lại nguy hiểm chết người.
Mộng Ti vừa vọt qua.
Hai mươi tên xà nhân tộc( vừa mười xong giờ lại thành hai mươi) nhanh chóng bị phân thây.
Không ai nghĩ được một cô bé đáng yêu động lòng người như vậy lại có thực lực khủng bố như thế.
– Hoàn thành!
Con ngươi màu xanh của Tĩnh Tâm chậm rãi mở ra. Đồng thời thân thể của nàng dường như trở nên trong suốt.
Đây chính là chứng minh cho năng lượng của nàng. Thần cách của Tĩnh Tâm là băng hệ thần cách. Nên thần thể của nàng trong suốt giống như một tảng băng.
– Băng tuyết nguyên tố, lây danh nghĩa của ta – Băng tuyết nữ thần Tĩnh Tâm, đóng băng tất cả mọi thứ trước mặt ta.
Cánh tay của Tĩnh Tâm làm những ký hiệu trúng trắc, miệng thì không ngừng ra lệnh cho băng nguyên tố
Đối với đám xà nhân này thì cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Những dòng nước lạnh đã lạnh nay còn lạnh hơn. Cái lạnh đến tận xương.
Tất cả đám xà nhân đều đã đông cứng lại, muốn cử động là một điều khó khăn.
Sau đó, một ít vụn băng không biết từ nơi nào dính lên trên người bọn họ.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vụn băng càng ngày càng nhiều.
Nhóm xà nhân không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bị đám vụn băng lạnh tới tận xương bám vào.
Trong nháy mắt toàn bộ đám xà nhân đã bị đóng băng.
Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu!
Những tầng băng lấy trung tâm là Tĩnh Tâm, nhanh chóng lan ra toàn bộ biển san hô.
Tầng băng nhanh chóng lan ra.
Đây thật là một cảnh tượng hoành tráng.
Chỉ trong nháy mắt , hơn mười vạn dăm đã bị đóng băng!
Đáy biển hoàn toàn bị đóng băng. Đóng thành một khối (đóng nguyên cục). Trong truyền thuyết, cho dù nơi cực bắc lạnh lẽo cũng không thể làm đông nước biển lại. Mà không ngờ tại hải vực này, đã xuất hiện một khối băng dài mười vạn dặm.
Đây chính là lực lượng thần cách của Tĩnh Tâm – thần cách băng hệ.
Lạc Khắc vương tử dưới sự trợ giúp của Nguyệt Tích, đã mang hơn bốn bạn nhân mã tới đây, đều đã bị đóng băng.
Mà đóng băng cũng không phải binh líh của Lạc Khắc còn là mấy vạn thân binh của Nguyệt Tích.
Mấy vạn thân binh này vốn Nguyệt Tích dùng để đối phó Hải Hoàng, để dành quyền thống trị biển cả.
Mỹ nữ nổi giận, băng phong đại hải thập vạn lý.