– Ngượng quá, ta nhận nhầm người. Tiểu công chúa, cô làm ta nhớ tới một người.
Cao Lôi Hoa cười với tiểu công chúa.
Giống một người? Ánh mặt tiểu công chúa nghi hoặc nhìn nam nhân tóc bạc này,nếu giống một người sao đến tên ta hắn cũng biết? Tiểu công chúa cẩn thận suy xét nam nhân trước mặt, đồng thời hoài nghi nam nhân này có thật sự là một superman như Anna nói không? Dù sao tiểu công chúa cũng không cảm thấy Cao Lôi Hoa có cảm giác cường giả gì cả.
Kỳ thật không trách tiểu công chúa được, phải biết rằng Cao Lôi Hoa đã đạt tới cảnh giới ‘phản bác quy chân’, hiện tại nếu Cao Lôi Hoa không biểu lộ thực lực của hắn ra thì người khác không thể cảm nhận được thực lực của hắn. cho nên tiểu công chúa nhìn không ra thực lực của Cao Lôi Hoa là bình thường, nếu nhìn ra mới là quái vật.
– A.
Cao Lôi Hoa tiếp tục bộ mặt cười vô hại. Vừa rồi trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên một tia rung động, nhưng nhanh chóng bị che dấu. Nhìn thấy tiểu công chúa, Cao Lôi Hoa khẽ thở dài. Thật sự tiểu công chúa rất giống một người Cao Lôi Hoa đã quen.
Lỵ Nhi, cô bé đáng yêu. Đó là một tiểu cô nương trên Trái Đất, con gái của Vũ Hinh, lúc nào cũng quấn quýt bên Cao Lôi Hoa đòi kể chuyện cổ tích.
Không biết có phải Sáng Thế Thần trêu đùa không, mà tiểu công chúa và Lỵ Nhi có khuôn mặt giống nhau y đúc. Giống nhau cả ánh mắt ngây thơ vô số tội. Nhất là nụ cười ngây ngô đáng yêu. Nếu không phải được nhắc trước về tiểu công chúa này và cái lỗ tai dài nói lên chủng tộc của cô bé thì Cao Lôi Hoa đã nghĩ đến việc Lỵ Nhi đóng giả tiểu công chúa rồi. Nhìn tiểu công chúa, Cao Lôi Hoa có cảm giác bồi hồi xúc động.
– Ta và bạn cũ của tiên sinh Cao Lôi Hoa rất giống nhau sao?
Tiểu công chúa cười nói với Cao Lôi Hoa, hiển nhiên tiểu công chúa muốn siết chặt quan hệ với Cao Lôi Hoa.
– À.
Cao Lôi Hoa khẽ đưa tay ra, định xoa đầu cô bé. Nhưng giơ nửa chừng chợt thấy sắc mặt đám Tinh Linh phía sau cô bé khẩn trương.
– Ha ha.
Nhìn ánh mắt của cả nhóm Tinh Linh, Cao Lôi Hoa cười khổ thu tay về.
Lúc này, ánh mắt tiểu công chúa đáng yêu nhìn tay Cao Lôi Hoa. Vừa rồi, nam nhân này định xoa đầu mình sao? Xoa đầu mình, cho tới giờ chưa có ai làm thế với nàng. Ngay cả mẹ nàng cũng chưa từng có động tác vô cùng thân thiết như vậy, nàng chỉ nhìn thấy cha mẹ của những đứa trẻ trong tộc xoa đầu chúng thôi.
Cao Lôi Hoa thu tay về, không khí liền có phần cứng ngắc.
Thấy bầu không khí không thoải mái, nữ thủ lĩnh Anna vội vàng phá vỡ:
– Đúng rồi, tiên sinh Cao Lôi Hoa. Giờ chúng ta sẽ đi thế nào? Hiện tại rừng rậm Tinh Linh của chúng ta đang trong nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng tới đó chứ?
– Ờ, được rồi.
Cao Lôi Hoa gật đầu.
– Ba.
Đứng cạnh Cao Lôi Hoa, Nguyệt Nhị nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Vừa rồi Cao Lôi Hoa có vẻ hơi phấn khích, tuy che giấu nhanh nhưng Nguyệt Nhị vẫn cảm thấy sự rung động trong ánh mắt của Cao Lôi Hoa.
– Không có việc gì.
Cao Lôi Hoa cười khẽ với Nguyệt Nhị:
– Chỉ nhớ đến chút chuyện xưa thôi.
– Vâng.
Nguyệt Nhị lên tiếng, ba chưa từng kể chuyện xưa cho nàng, nàng chỉ biết ba là do mẹ Tĩnh Tâm đưa về sau một chuyến đi. Hơn nữa, dường như ba đến từ một nơi rất xa xăm.
– Tiên sinh Cao Lôi Hoa, nếu chúng ta muốn đến rừng rậm Tinh Linh phải đi bằng đường thủy.
Anna giải thích với Cao Lôi Hoa:
– Từ nơi này đi bằng đường thủy sẽ gần hơn rất nhiều.
– Ừ, được rồi. Đi thế nào các cô cứ lo, thời gian cấp bách. Miễn sao đi nhanh là được.
Cao Lôi Hoa đáp.
Anna mang Cao Lôi Hoa đi tới bến tàu, nhưng không tìm thấy con thuyền nào thích hợp. Tìm hơn nửa ngày trời vẫn không có chiếc nào, làm Anna và nhóm Tinh Linh lòng như kiến trong chảo lửa.
– Hello~~ em rể!
Một nam tử anh tuấn vẫy tay chào các nàng từ xa.
Nghe giọng nói quen quen, Cao Lôi Hoa quay đầu thì phát hiện một nam tử anh tuấn trên thuyền—Ông anh của Tĩnh Tâm Nguyệt Hoa Thiên.
– Chú Cao nè, đám các chú định đi đâu à!
Nguyệt Hoa Thiên hét lớn với Cao Lôi Hoa.
– Vâng, lão ca. Ta định đi rừng rậm Tinh Linh. Anh đi đâu?
Cao Lôi Hoa cười nói với Nguyệt Hoa Thiên.
– Ha ha! Chú cũng đi rừng rậm Tinh Linh hả? Buồn ngủ gặp chiếu manh rồi! Em rể, lên thuyền đi!
Nguyệt Hoa Thiên kêu Cao Lôi Hoa:
– Ta cũng đi rừng rậm Tinh Linh, không bằng chúng ta cùng đi đi!
– Oke!
Cao Lôi Hoa đáp liền, Nguyệt Hoa Thiên quả thật là đưa gối lúc buồn ngủ! Lúc Cao Lôi Hoa cần nhất thì Nguyệt Hoa Thiên đưa tới luôn. Cho nên Cao Lôi Hoa cùng đi theo hắn bắt đầu hành trình.
Trả lời xong, Cao Lôi Hoa liền mang cả đám Tinh Linh lên thuyền Nguyệt Hoa Thiên.
Nguyệt Hoa Thiên dẫn đám người Cao Lôi Hoa lên một chiếc thuyền lớn xa hoa.
– Woo! Lão ca, đây là thuyền của anh à?
Lúc Cao Lôi Hoa lên thuyền, nhìn bề ngoài cũng khác chiếc lần trước của Nguyệt Hoa Thiên, nhưng vào bên trong thì khác hẳn.
– À, lần này ta buôn chuyến. Mà thuyền trưởng là bạn ta nên ta gọi các ngươi lên cùng.
Nguyệt Hoa Thiên cười nói:
– Đúng rồi, em rể Cao nè, biết vì sao ta đi rừng rậm Tinh Linh không? Ta nói cho ngươi nha, lần này là ta tìm thấy bảo bối đó!
Nguyệt Hoa Thiên thần bí nói với Cao Lôi Hoa.
– Bảo bối? Bảo bối gì?
Cao Lôi Hoa cười ha hả. Kỳ thật hắn không có hứng thú với bảo bối gì cho lắm, nhưng không thể làm cụt hứng ông anh vợ này được.
– Đây đây. Nói đến bảo bối ta phải giới thiệu cho chú một người.
Nguyệt Hoa Thiên kéo một người cạnh mình nói với Cao Lôi Hoa:
– Giới thiệu với chú, đây là người đứng đầu đội mạo hiểm—Lam Bạch huynh đệ!
Cao Lôi Hoa đảo mắt nhìn qua. Sau đó cảm thấy đây là một người gầy ốm, không xuất chúng, cho nên mới lên Cao Lôi Hoa không quá để ý. Hắn có một mái tóc rám nắng, hơn nữa còn mang một bộ quần áo mục nát. Rất khó tưởng tượng một quý công tử ăn mặc sạch sẽ như Nguyệt Hoa Thiên lại đi cùng loại người này.
– A? Là ngươi?
Người này vừa nhìn thấy Cao Lôi Hoa liền kinh ngạc kêu lên.
– Ặc? Ngươi biết ta?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhíu mày nhìn người gầy ốm này, thật sự Cao Lôi Hoa không có nhớ đã gặp qua người này ở đâu.
– À, ngươi không nhớ ta cũng là bình thường. Nhìn ta như vậy vốn là loại người gặp mặt quay đầu đi là quên bén.
Người gầy ốm tự cười giễu:
– Tuy tóc ngươi có đổi màu. Nhưng hình dáng ngươi ta nhớ rất rõ.
Cao Lôi Hoa nhíu mày, theo ý người này thì biết Cao Lôi Hoa lúc tóc còn đen, nhưng lúc đó mình chỉ ở thế giới này một tháng, mình gặp qua người này ở đâu?
– Còn nhớ chuyện ở phủ thân vương Peter Larsen không?
Người nọ cười với Cao Lôi Hoa nói:
– Ta xin tự giới thiệu lần nữa. Đại ca, ta là Lam Bạch, một mạo hiểm gia. Nhìn cái này chắc ngươi nhớ ta liền.
Nói xong, Lam Bạch liền lấy một cái cuốc đất nhỏ, sau đó lấy quyển trục làm từ một tấm da ma thú thật to ra! Không ngờ cái cuốc đào đất của người này lại là một vật phẩm không gian.
– Là ngươi?!
Động tác của Lam Bạch làm Cao Lôi Hoa nhớ tới hắn là ai! Đồng thời Cao Lôi Hoa cũng cảm thấy thế giới này thật nhỏ!
Mạo hiểm gia lôi thôi lếch thếch này chính là người mà Cao Lôi Hoa gặp lúc chém giết thân vương Peter Larsen, lúc đó hắn cũng tự xưng là mạo hiểm gia Lam Bạch. Sau đó hắn và mình cùng nhau chém giết thống khoái.
Hắn từng nói trên quyển trục này có ghi một di tích thượng cổ. Chỉ có điều lúc đó Cao Lôi Hoa không để ý. Không nghĩ tới hắn lại tìm đến lão ca Nguyệt Hoa Thiên.
– Em rể, các ngươi biết nhau?
Nguyệt Hoa Thiên nhìn Cao Lôi Hoa với Lam Bạch liền cười nói.
– Gặp lần rồi.
Cao Lôi Hoa gật gật đầu.
– Thật tốt quá.
Nguyệt Hoa Thiên nói:
– Lần này mục tiêu của chúng ta là một di tích nằm cạnh rừng rậm Tinh Linh, chúng ta cùng đến đó đi.
Cao Lôi Hoa ngẫm nghĩ chút rồi gật dầu nói:
– Tốt thôi. Tuy nhiên ta phải giải quyết chút chuyện đã.
– Tốt, không thành vấn đề! Đến lúc tìm được thứ tốt, chúng ta một người một phần!
Nguyệt Hoa Thiên cười ha hả.
Từ đây đến rừng rậm Tinh Linh phải mất ba ngày.
Cuộc sống của các Tinh Linh trên thuyền quá yên tĩnh. Chỉ có điều, không biết các Tinh Linh có bị ảo giác không, bọn họ cảm thấy Cao Lôi Hoa hình như đối xử với tiểu công chúa rất tốt. Chỉ có điều… tốt quá mức. Chẳng lẽ tiên sinh Cao Lôi Hoa là một yêu râu xanh! Cả nhóm Tinh Linh đều nghĩ có khả năng như vậy quá.
Lúc này, Cao Lôi Hoa mang Nguyệt Nhị và tiểu công chúa Tinh Linh ra đuôi thuyền câu cá. Ở trên thuyền có thiết kế một số chỗ cho người ta câu cá giết thời gian. Mà kề bên cũng có không ít người ham mê câu cá.
– Ha ha, ba! Của con cắn câu rồi!
Đột nhiên Nguyệt Nhị hưng phấn kêu:
– Ba, mau tới đây, nặng lắm!
– Nặng? Đến ngay đến ngay! Ha ha, có thể là cá lớn đây!
Cao Lôi Hoa cười to, đồng thời chạy lại chỗ Nguyệt Nhị, kéo cần lên.
Đồng thời những tay câu kề bên cũng đồng loạt đứng lên giật cần!
Âm thanh nước rẽ vang lên không ngừng! Mọi người cùng nhau kéo một cái bóng đen thật lớn lên! Cái bóng đen đó càng lúc càng gần thuyền hơn.
Nhưng lúc mọi người kéo lên thì không phải là cá mà là một bộ xác khô, những các xác đó giống như là bị chết trên sa mạc do mất nước!
– Ọe!
Đứng cạnh, Nguyệt Nhị và tiểu công chúa Tinh Linh mặt mày xanh mét không kìm nổi nôn mửa…