Lúc này, Hồ Thiên đại tế tự Hồ tộc đang cau có ngồi trong phòng, sáng sớm nay, lão vừa mở cửa thì phát hiện trước cửa nhà xuất hiện hai mươi chiến sĩ Hổ tộc, tay cầm binh khí, đằng đằng sát khí.
Hồ Thiên muốn đi ra ngoài thì bị hai mươi chiến sĩ Hổ tộc này chặn lại.
Sau đó Hồ Thiên liền cãi nhau ầm ĩ với bọn Hổ tộc. Kết quả là bị cưỡng chế đi vào trong nhà.
Tiếp đó, không biết nghe được tin tức ở đâu, vị tộc trưởng Hồ tộc Fox cũng chạy đến. Nhưng kết quả cũng bị hai mươi chiến sĩ Hổ tộc thuận tay đá vào trong nhà ngồi “tết lông” bên cạnh Hồ Thiên.
– Khốn khiếp, Hổ tộc thật không coi Hồ tộc chúng ta ra gì! Con bà nó là con hổ, đừng để ta đi ra được. Ta mà ra thì mỗi ngày bọn hổ con chúng bay gặm cỏ qua ngày đi!
Tộc trưởng Fox sửng cồ lên quát!
– Ta muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì! Vì sao Hổ tộc lại vây quanh nhà ta.
Hồ Thiên thở dài.
– Tôi cũng không biết.
Fox cũng bán ‘than’ theo.
Chỉ có Hồ Mị Nhi vẫn còn đang dụi dụi mắt ngái ngủ nhìn mấy tên chiến sĩ Hổ tộc trước cửa. Sau khi ngủ dậy, Hồ Mị Nhi lại trở thành cô bé đáng yêu dễ thương. Nàng nghi hoặc nhìn hai mươi tên chiến sĩ Hổ tộc này, tay phải giơ lên làm động tác ném giống như muốn tặng mấy quả “tà ác quang hoàn” cho mấy tên này làm bữa sáng.
– Bùm! Ầm ầm!
Lúc này, ngoài cửa vang lên những tiếng động hỗn loạn. Sau đó, tiếng gầm gừ quen thuộc của Nguyệt Sư vang lên. Là Nguyệt Sư! Hai mắt Hồ Mị Nhi sáng rực lên!
– Gừ! Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!
Nguyệt Sư nắm chặt cự kiếm. Cậu cũng không rõ mấy lời này có nghĩa gì, nhưng nghe cũng thấy vui tai!
Phía sau Nguyệt Sư là một đám nam tử tóc vàng. Đám này đều có những bộ râu dài manly. Hai tay để trần để lộ lông lá rậm rạp, cơ bắp cuồng cuộn cứng như nham thạch. Lang Nha bổng trên tay bọn họ có vẻ còn to hơn cả chiến sĩ Hổ tộc! Trên người không mang khôi giáp, chỉ mang một lớp da thú! Phía dưới lớp da thú thô ráp là hai bắp đùi như hai cột đá.
Hai mươi chiến sĩ Hổ tộc đứng trước nhà Hồ Mị Nhi vừa thấy nhóm nam tử tóc vàng này thì không khỏi thấy lạnh sống lưng.
– Hoan nghênh các vị đến Hồ tộc làm khách, hỡi những chiến sĩ hổ nhân dũng cảm.
Nguyệt Sư cầm cự kiếm từ từ lại gần hai mươi Hổ nhân, sau hai chữ ‘dũng cảm’ hắn còn nhấn mạnh thêm:
– Ta không muốn sát hại đồng bào mình. Tuy các ngươi có phần quá đáng nhưng ta vẫn cho các ngươi một cơ hội. Các chiến sĩ ‘dũng cảm’, mời các vị ‘chim cút’ dùm ta.
Nguyệt Sư nói với giọng điệu đầy khinh miệt với hai mươi tên Hổ tộc.
Đám Hổ nhân nghiến răng ken két, trợn trừng mắt nhìn Nguyệt Sư! Bọn họ đang tính toán sao cho một đòn là xử đẹp Nguyệt Sư.
Phía sau Nguyệt Sư là một đám nam tử tóc vàng, mới nhìn là biết không dễ chọc rồi, toàn là thú dữ cả. Mà hiện tại cả đám đó đang đứng cách xa Nguyệt Sư! Với khoảng cách này bọn đó chưa chắc đã cứu viện kịp cho thằng nhóc này.
Hai mươi Hổ nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó âm thầm gật đầu. Nhanh! Cả hai mươi Hổ nhân cùng rút trường kiếm nhảy lên cao lao về phía Nguyệt Sư.
– Ngu ngốc.
Nguyệt Sư lạnh lùng nói.
Đồng thời, đám Hoàng Kim Sư Tộc phía sau Nguyệt Sư đều rất phẫn nỗ! Đối với đồng tộc, bọn họ vốn không muốn ra tay! Bởi vì trách nhiệm của Hoàng Kim Sư Tộc là thủ hộ Thú tộc chứ không phải giết hại chính đồng loại của mình! Nhưng không ngờ mấy tên Hổ tộc lại ra tay với Nguyệt Sư giữa thanh thiên bạch nhật, ra tay với đồng loại của mình!
– Chết!
Trong mắt đội Hoàng Kim Sư tộc hiện lên sát khí. Đồng thời tay giơ cao Lang Nha bổng lên! Miệng nhanh chóng niệm đống ma pháp chú ngữ khô khan.
Ngay sau đó thì ‘xẹt xẹt xẹt’! Liên tiếp tiếng lôi điện vang lên! Đám Hổ nhân trợn mắt, bởi vì chúng thấy lôi điện đang nhắm vào bọn chúng!
Ngay sau đó cả hai mươi vị chiến sĩ ‘dũng cảm’ đã không còn trên cõi đời này.
– Hoàng Kim Sư Tộc?
Đứng bên cửa, Hồ Thiên nhìn đám nam tử cầm Lang Nha bổng này mà ngây dại. Từ trên đám nam tử đó tỏa ra khí tức của Hoàng Kim Sư Tộc – thú tộc trong truyền thuyết có thể sử dụng ma pháp! Trong Thú tộc, chỉ có Hoàng Kim Sư Tử tộc mới có thể sử dụng ma pháp! Không cần đắn đo gì thêm, nhóm nam tử này chính là người của Hoàng Kim Sư Tử tộc rồi!
Nguyệt Sư cười lớn, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của Hồ Thiên bước vào trong nhà.
– Mị nhi, anh đến đây.
Bước vào nhà, vẻ mặt Nguyệt Sư lại tươi như hoa.
– Nguyệt Sư~
Hồ Mị Nhi vừa nhìn thấy Nguyệt Sư liền lao tới. Ôm chặt lấy hắn.
– Đi theo ta đi Mị nhi!
Nguyệt Sư bế bổng Hồ Mị Nhi lên, cũng không để Hồ Mị Nhi trả lời. Hắn ôm nàng bước ra của không ngoái đầu lại. Không thèm để ý đến Hồ Thiên cũng như Hồ Kiều Kiều ở bên. Mà cả hai người họ cũng ngơ ngác, không nói lên lời, nhìn Nguyệt Sư mang Hồ Mị Nhi đi.
– Đi!
Nguyệt Sư quát to, rồi dẫn theo các chiến sĩ Hoàng Kim Sư Tử đi.
– Thú hoàng đại nhân.
Trên đường, các chiến sĩ Hoàng Kim Sư Tử hỏi:
– Thú tộc, tại sao lại trở thành như vậy ạ?
– Hử?
Nhìn đám chiến sĩ, Nguyệt Sư biết họ đang hỏi về mấy tên chiến sĩ Hổ nhân. Phải biết rằng lúc trước kia, Thú tộc tuyệt đối không bao giờ ra tay với đồng loại của mình! Nguyệt Sư liền trả lời:
– Chính vì vậy nên mới cần một người đứng ra để đưa Thú tộc trở lại Thú tộc trước kia, không phải sao?
Nguyệt Sư mỉm cười nói.
– Chúng thuộc hạ đã hiểu.
Đám dũng sĩ Hoàng Kim Sư Tử giơ tay trước ngực ra dấu tuyên thệ, nghiêm túc nói:
– Chúng tôi xin thề sẽ đi theo Thú hoàng điện hạ lên trời xuống biển, sống chết không từ!
*************.
Cao Lôi Hoa đang bay trên cao nhìn thấy hết tất cả mọi việc đang diễn ra phía dưới.
– Haizzz!
Cao Lôi Hoa thở dài, Nguyệt Sư, đã là đứa nhỏ rời khỏi vòng tay của hắn sớm nhất. Hắn không nghĩ Nguyệt Sư lại có thể tự lập nhanh như vậy. Nhìn Nguyệt Sư, Cao Lôi Hoa thì thầm:
– Đường đi, ba đã trải sẵn cho con rồi. Việc tiếp theo chỉ có thể tự trông chờ vào con thôi.
Bên cạnh, cũng có một bóng người thô kệch đang nổi “lềnh phềnh” là Thú thần Tra Lý.
– Tra Lý. Cái tên Giáo hoàng đó có lẽ có vấn đề.
Cao Lôi Hoa nói với Tra Lý:
– Trong mấy ngày ngươi ở lại thì cần chú ý chút.
– Ta biết.
Tra Lý cười ha hả:
– Khi về ta đã thử dò xem rồi. Ha ha, không ngờ ta không có mặt vài năm, Thú tộc lại bị nhiều dị giáo đồ bên ngoài xâm chiếm. Xem ra hình như chư thần đều quên hết sự tồn tại của Lực Lượng chi thần này rồi.
– Vậy tất cả phiền toái này giao cho ngươi.
Cao Lôi Hoa nói.
– Không có gì mà phiền cả. Mấy tên đó dám trái ước định năm xưa của chư thần, ta chỉ làm việc nên làm thôi.
Tra Lý nói:
– Còn ngươi. Không “Say goodbye” với Nguyệt Sư à?
– Khỏi đi.
Cao Lôi Hoa phất tay:
– Con đường của nó, để nó tự đi đi. Hơn nữa còn có ngươi ở cạnh trợ giúp, ta nghĩ cũng không có vấn đề gì đâu.
– Ta muốn đi Vong Linh cốc một chuyến.
Cuối cùng, Cao Lôi Hoa quay đầu lại nói với Tra Lý:
– Muốn ta nhắn nhủ điều gì không?
– Muốn nói nhưng không biết nói gì đây. Tuy nhiên…
Tra Lý ngượng ngùng nói với Cao Lôi Hoa:
– Cao huynh đệ, có chuyện này, chúng ta thương lượng một chút.
– Chuyện gì?
Cao Lôi Hoa nói.
– Việc ấy, có thể hay không… việc ấy….
Một Tra Lý luôn hào sảng không ngờ lại e thẹn như gái mười lăm.
– Có chuyện gì nói đi.
Nhìn bộ dạng Tra Lý, Cao Lôi Hoa cảm thấy dựng tóc gáy.
– Việc là, ngươi chừng nào mới có thể để Bảo Bảo kêu ta một tiếng là cha?
Tra Lý u oán nhìn Cao Lôi Hoa.
– Ặc!
Cao Lôi Hoa hít một hơi thật sâu:
– Lần sau gặp mặt, ta sẽ nói cho nó biết ngươi là cha nó.
Nói xong, Cao Lôi Hoa chạy té khói với vận tốc ánh sáng về phía Vong Linh cốc, hiện tại có cho tiền hắn cũng không dám ở lại nhìn vẻ mặt ai oán như thiếu phụ của Tra Lý dù chỉ một giây… …
**********.
Vong Linh cốc.
Cao Lôi Hoa tiến vào phong ấn thoải mái như vào nhà mình, đạp một cái lỗ trên phong ấn rồi bước vào trong Vong Linh cốc.
Uy lực phong ấn của Vong Linh cốc đã giảm xuống rất nhiều. Vừa mới vào trong phong ấn, Cao Lôi Hoa phát hiện ra địa bàn của Vong Linh tộc đã mở rộng ra tới tận phong ấn. Không còn bộ tộc Hoàng Kim Sư Tử, hiện tại trong phong ấn chỉ toàn là xương khô với cương thi và vong linh.
– Cao Lôi Hoa.
Vong Linh Nữ Thần cảm thấy phong ấn rung động liền biết Cao Lôi Hoa đến đây.
– Ba ba đến sao?! Con cũng ra!
Ở bên cạnh, Bảo Bảo trong bộ đồ âu phục nhỏ sung sướng hô lên rồi kéo tay Vong Linh Nữ Thần ra trước cửa thần điện.
– Phỉ Ti Nhĩ.
Từ xa nhìn thấy Vong Linh Nữ Thần và Bảo Bảo đứng trước cửa điện chờ mình. Cao Lôi Hoa nhiệt tình vẫy tay với hai người.
– Ba ba~~
Bảo Bảo vui mừng kêu to, đồng thời nhanh chóng lao vào trong lòng Cao Lôi Hoa.
– Phỉ Ti Nhĩ, lần này ta đến trước hết là muốn mang Bảo Bảo ra ngoài.
Cao Lôi Hoa cười nói:
– Bởi vì phong ấn không phải là một nơi ở tốt cho Bảo Bảo.
– Được rồi. Ta biết.
Vong Linh Nữ Thần tuy rằng không muốn nhưng vẫn phải đồng ý. Nàng không thể đi ra ngoài được vì hàng trăm vạn vong linh vẫn đang cần sự giúp đỡ của nàng. Nàng mà đi thì đám vong linh này thật sự sẽ tẻo hết luôn.
– Cao Lôi Hoa, nếu anh muốn ra ngoài thì tôi có thể cho anh mang theo một trăm tên huyết kỵ sĩ.
Vong Linh Nữ Thần đột nhiên nói với Cao Lôi Hoa. Vụ Chiến Thần lần trước đã đem lại cảm giác áy náy cho nàng. Cho nên lần này nhất định phải bồi thường một chút cho Cao Lôi Hoa.
– Huyết kỵ sĩ?
Cao Lôi Hoa nhíu mày:
– Huyết kỵ sĩ là gì vậy?
– Đúng vậy. Huyết kỵ sĩ… …