Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 – Chương 449: Chơi hội đồng, liêu âm thối

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
Chọn tập

( Liêu âm thối: Một phép động thủ của phái Vy Đà trong Hình Ý Quyền, đòn này hình như đá vào chỗ ấy…)

Một trăm Hắc ám Độc Nhãn Cự Nhân cùng ra tuyệt chỉêu của minh” Hắc ám xạ tuyến.

Cả trăm cái Hắc ám xạ tuyến như trăm tia laze bắn lên trên trời cao, không cần ngắm chuẩn. chỉ cần mật độ dày đặc đủ chết người rồi.

Chỉ một đòn tấn công tùy ý, có tám đến chín con ma thú bị dính đòn. cả người cửng đơ rơi xuống mặt đất.

Từ độ cao đó mà rơi xuống, không nói cũng biết đời anh khó qua khói!

Thủ lĩnh nhóm ma quỷ đầy cơ băp này— A Nặc mang theo hơn trăm Độc Nhãn Cự Nhân đúng lúc đuổi tới, một trăm con mắt bắn chiếu lên năm mươi con ma thú siêu giai trên trời.

Cả đám Độc Nhãn Cự Nhân này ngước mắt lên nhìn những con ma thú. giống như nhưng con hùng ưng ngạo nghề trên trời cao nhìn xuống những con thỏ nhỏ bé trốn trong bụi cỏ.

Ơ? Hình như có chút sai nhầm. vì lúc này. đang bay trên trời là những con ma thú siêu giai chứ không phải những chiến sĩ Độc Nhãn Cự Nhân.

Mà có lẽ câu nói này nên nói ngược ngược đời tý. đó là đám Độc Nhãn Cự Nhân ngồi xôm dưới mặt đắt trong những bụi cỏ, như nhưng con hùng ưng ngước nhìn lên nhưng con thỏ đang bay lượn trên không trung?

Thôi. nói như thế nào thì kệ mẹ nó đi.

Dù sao, trong ánh mắt của đám Độc Nhãn Cự Nhân này nhìn những con ma thú siêu giai không có chút cảm tình nào. không có một ý đồ tốt đẹp

Ánh mắt của nhưng cự nhân làm cho đám ma thú bay trên trời sợ run bắn cả lên.

Nguyệt Sư thoải mái phủi phủi bụi bặm trên người, sau đó dùng tay che thằng nhỏ của mình. Đây là hậu quả của biến thân, trên người không còn một mảnh vài nào.

Sau khi che thằng nhỏ. Nguyệt Sư dùng đôi mắt ác ý nhìn đám ma thủ cười hè hè.

– Nói đi chứ. các ngươi không phải muốn chơi hội đồng với ông sao? Giờ ngon thì dô đi! lúc này. tình thế đã đồi ngược, đám ma thú lo lắng vạn phần khi nghe Nguyệt Sư nói thế.

– Thẳng nhóc chớ có kiêu ngạo, đừng tưởng mấy thằng Độc Nhãn Cự Nhân đó có thể cứu ngươi! Trước khi mấy thằng đó bay lên đây, chúng ta đã sớm bắt được ngươi rồi. Các huynh đệ, cùng xông lên với ông mày nào. Bắt thằng nhỏ đó trước khi đám Độc Nhãn Cự Nhân kia lên đây nào!

Một đồng chí có vẻ là Độc giác phi hổ ra sức cổ vũ đồng bọn, thân là chúa tể rừng rậm. đồng chí này toát ra khí thế uy nghiêm, dùng lời lẽ của mình tiếp tinh thần cho các anh em.

Nhưng rất nhanh! Ngay sau đó. hốc mắt Độc giác phi hổ đã ươn ướt!

-Ngao ô……..

Đường đường là vua của rừng rậm, Độc giác phi hổ, lại kêu lên như một con chó sói.

Nó kêu như vậy. bởi vì lúc này, người của nó bị một cái chân lông lá khóa lại. Mà chủ nhân của cái chân đầy lông lá này không ai khác chính là gã cơ bắp A Nặc!

Chỉ thấy A Nặc bay lên sau Độc giác phi hổ. Nâng chân lên không chút khách khí ra một đòn liêu âm thổi! ,A Nặc đá ra một cước, người bình thường chịu sao nôi?

Mà không hề dừng lại, A Nặc còn bồi tặng thêm mấy cước xuống người Độc giác phi hổ.

-Ngao ô…..

Ánh mắt Độc giác phi hổ trợn ngược lên, lông toàn thân nó trong nháy mắt dựng thẳng tấp!

-Cút đi!

A Nặc cười khà khà. giơ chân đá đít con phi hổ này.

-Ngao ố——

Độc giác phi hô lại kêu thảm thiết một tiếng, thật vất vả ngừng thân hình mình lại. Sau đó. chân trước của nó nhanh chóng thò ra sau. sờ sờ giữa háng tìm kiếm xem.

Sau đó đưa lên trước mắt mình nhìn.

Chỉ thấy móng vuốt mình có chút màu đỏ đỏ

Độc giác phi hổ cảm thấy bầu trời như tối đen lại. người cứng đờ. rớt xuống mặt đất.

Chỉ trong chớp mắt. tầm mười con ma thú vây công Nguyệt Sư đã rớt xuống đất. trong đó có cả một con cầm đầu.

-Hừ!

xử lý lão hổ xong. lô mũi A Nặc thở phì ra như cái tàu hơi nước!

Mấy con ma thú này được nuông chỉều từ nhỏ đến lớn. Kinh nghiệm chiến đấu thật quá tệ mà. đúng là gà mờ!

Làm sao có thể đấu lại được đám Độc Nhãn Cự Nhân ở trên mặt trăng tím đánh nhau sổng chết cả ngày cơ chứ!

Con mắt duy nhất của A Nặc quét ngang dọc chiến trưởng.

Hể con ma thú nào bị ánh mắt đó quét qua đều nuốt ngụm nước bọt cúi đầu xuống. xem ra chúng đều sợ mình trở thành một Độc giác phi hổ thứ hai.

*****

Mà ở một bên, khi nảy còn đắc ý không thôi. Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim đã ngẩn người ra.

– Đáng Chết! Đễ quốc Bỉ Mông các ngươi sao lại mọc ra nhiều Độc Nhãn Cự Nhân như thế chứ!

Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim căm tức nhìn Lai Nhân Tra Lý trước mặt.

– Thật có lỗi. thật đáng tiếc nói cho ngươi, kỳ thật đám Độc Nhãn Cự Nhân này cũng không phải là của ta.

Lai Nhân Tra Lý cười hè hè nói:

– Cái đám Độc Nhãn Cự Nhân này chính là một tiểu đội Thuộc hạ cự nhân của cha đứa nhỏ kia đó.

– Chết tiệt! Tin tức quan trọng như vậy sao Thanh Bái không tra ra chứ.

Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim thầm nguyền rủa mưởi tám đời tô tông của cái gã quân sư Thanh Bái kia.

Kỳ thật. Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim cũng trách nhầm cho quân sư Thanh Bái rồi. Nên nhớ, Thanh Bái là dùng thời gian bốn ngày để điều tra tin tức của Cao Lôi Hoa.

Trong bốn ngày ngắn ngủi đó chỉ có thể điêu tra được tin tức của Cao Lôi Hoa ở các nơi như rừng rậm Tinh Linh, Vong Linh cốc.

Mà vừa thu được tình báo thì trong ngày thử năm hắn đã phải xuất hiện ở tổng bộ Ám Dạ đảo rồi.

Nói tóm lại. thời gian để hắn tìm hiểu ở các nơi này là quá ít.

Cho nên hắn chỉ có thể tìm hiểu sơ sơ về một số người liên quan đến Cao Lôi Hoa mà thôi.

Do đó. thử hỏi xem. làm sao hắn có thể biết được tin tức của Cao Lôi Hoa lúc ở trên mặt trăng tím. làm sao biết được đội quân Độc Nhãn Cự Nhân là của Cao Lôi Hoa chứ?!

-Ngươi thua.

Lai Nhân Tra Lý nắm chặt cự phủ trên tay. cười hà hà nói. dùng ánh mát không chút tót lành gi nhìn tiểu Kim.

– Gừ Gừ….. Các huynh đệ. đem mấy thẳng oắt con ma thú này làm thịt nhắm rượu nào A Nặc rống lên như sắm vang bên tai!

Một trăm Độc Nhãn Cự Nhân như trăm con sói đói khát phóng vút lên trời cao.

Ánh mắt từng gã Độc Nhãn Cự Nhân đều lộ ra vẻ khát máu.

Sống gần nửa đời người trên mặt trăng tím. cuộc sống chiến đấu đã ăn sâu vào máu thịt của họ. họ đều khao khảt được chiến đấu.

Cả đám Độc Nhãn Cự Nhân này, hoặc là hai đập một. hoặc là ba đập một. tóm lại, mổi người đều cố tìm cho mình một mục tiêu thích hợp nhầm giải tỏa.

Kỳ thật- dẩu sao đám ma thú này cũng là siêu giai ma thú, dù không có kinh nghiệm chiên đấu. như được cái da thịt vẫn chắc khóe như cái tên siêu ‘dai’ của chúng.

Thậm chí một người dân bình thường cả đời cũng không được nhìn thấy một con siêu giai ma thú.

Nhưng mà lúc này. mổi con siêu ‘dai’ ma thú không phải đối đầu một chọi một, mà mỗi con đều phải chọi ít nhất là hai đến ba gả Độc Nhãn Cự Nhân.

Hai tay khó đấu nổi bốn tay. hổ ngoan khó đấu nổi bầy sói.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt trên bâu trời…

Đám ma thú siêu ‘dai’ này bị đám Độc Nhãn Cự Nhân xài chiến thuật biển người hội đồng.

– Chú A Nặc này, đột nhiên ta nghĩ tới một cái ý kiến rất hay. Các ngươi cùng không cần đuổi tận giết tuyệt như vậy đâu.

Nguyệt Sư vuốt chổm râu của mình nói với Độc Nhãn Cự Nhân A Nặc!

– Thiêu gia, cậu có chủ ý gì à? A Nặc quay đầu, hiền lành nhìnnNguyệt Sư.

Nhất thời. trong mắt đám siêu ‘dại’ đều hiện lên vẻ vui mừng nhìn về phía Nguyệt Sư. Chúng cố chịu đòn đau của các Độc Nhãn Cự Nhân vẩn ngước đâu lên nghe Nguyệt Sư nói gì

Nhưng lời kế của Nguyệt Sư làm cho đám siêu ‘dai’ này từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục.

– Mấy vị thánh kỵ sĩ của đế quốc Bỉ Mông chúng ta đều lớn tuồi. già cả cả rồi. Mà căn cứ theo nguyên tắc kính lão yêu trẻ thì chúng ta cũng nên cắp cho máy cụ mổi người một con tọa kỵ đi!

Nguyệt Sư nhẹ giọng nói:

– Nếu có thể thì chú A Nặc có thể lưu lại tầm hai mươi con ma thú cho ta, đương nhiên, có thể lưu lại toàn bộ thì càng tốt.

– Không, chúng ta thề chết chứ không theo!

Nhất thời tất cả đám ma thú cùng hét lên một câu. bọn họ là siêu giai ma thú. phải có tôn nghiêm!

– Mẹ nó, không phục à? Các huynh đệ. đứa nào không phục, chém! A Nặc phất tay, quát:

– Chúng ta chỉ cần cở hai mươi con ma thú là đủ rồi!

-Búp! Bốp! Binh….

Mưa đòn rơi xuống đám siêu ‘dai’!

Mồi đòn đánh xuống là một cơn mưa máu xuất hiện!!

– A…

– Á tha ta đi….

– Không….. đừng đánh nữa…

– Ăc…. á…

Nắm đấm của mấy tay một mắt này chuyên nhằm vào mấy cion giả xỉu ,hay may61 con cứng đầu cứng cổ,dần cho một trận

Đủ loại tiếng kêu thét làm cho đám Độc Nhãn Cự Nhân thấy sướng rơn.

*********************

– Chết tiệt ngươi nhớ lấy ta! Ta sẽ trở lại!

Sau đó nhanh chóng mở một quyển trục ra.

Mắt thấy người của mình bị làm nhục. Hoàng Kim Bỉ Mông tiểu Kim tung chưởng bức lui Tra Lý ra!

Không chút do dự, thân hình to lớn của tiểu Kim lập tức chui vào không gian ma pháp mà quyển trục mở ra. rất nhanh biến mất trước mặt Lai Nhân Tra Lý.

– Kim lão đại. chờ… chờ ta với!

Một con Hoàng Kim Bỉ Mông khác thấy Kim lão đại chơi bài chuồn liền nhanh chóng kêu lên.

Sau đó liều mạng ăn một đòn cốt mâu của Vong Linh nừ thần. chui vào trong không gian ma pháp.

-Hừ!

Lỗ mũi Lai Nhân Tra Lý giống như chói tàu hơi nước thở phì ra!

Chỉ thấy Thần thú giơ chỉến phủ lên, nhân phủ họp nhất!

– Lực lượng thần kỹ” phá không nhất trảm! Thần thủ nhân phủ họp nhất. hóa thành một đạo ánh sáng

Cự phù lập tức chém lên trên cửa không gian truyền tống!

– Bùm–

Dựa vào sức mạnh. Thần thủ chém nát cậnh cửa không gian này!

Đáng thương cho con Hoàng Kim Bi Mông vừa mới chui vào cửa không gian. đã bị bắn ra.

– ồ chỉ một em bị trúng à? Lai Nhân Tra Lý có chút tiếc nuối nhìn Hoàng Kim Bỉ Mông, trong giọng nói, có chút mất mác

Mà hoàng kim bỉ mông này hoàn toàn mất đi uy phong lúc mới đến đây

-Nhóc.

Lai Nhân Tra Lý cười hè hè…nói

– Nhớ rõ ngay từ đầu ta đã nói thế nào với nhóc không? Ta đã nói, Hoàng Kim Bỉ Mông không được bước chân lên lành địa của ta dễ dàng. Còn nhớ rõ không?

– Bây giờ, ta sẽ cho nhóc thấy, vì sao mà Hoàng Kim Bỉ Mông không dám bước chân lên lảnh địa của ta!

Lai Nhân Tra Lý cười hà hà nói………..

Chọn tập
Bình luận
× sticky