Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 – Chương 331: Ta họ Cao tên Lôi Hoa

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
Chọn tập

– Apollo, cám ơn ngươi.

Cao Lôi Hoa đứng trước mặt Thái Dương thần Apollo nói.

– Ngươi, ngươi cám ơn ta, vì cái gì?!

Vừa nhìn thấy Cao Lôi Hoa cười tủm tỉm, Apollo cảm thấy lạnh tóc gáy.

– Cảm ơn ngươi đã chuẩn bị hôn lễ này cho ta.

Nụ cười của Cao Lôi Hoa sáng lạn như ánh mặt trời:

– Để đáp lại mối thiện tình này của ngươi, ta chuẩn bị giết ngươi, thấy thế nào?

– Đừng có giỡn!

Thái Dương thần hét lớn một tiếng:

– Giết ta, dễ vậy sao? Nói cho ngươi, Cao Lôi Hoa. Hiện tại, trên danh nghĩa ta mới là con rể hải hoàng. Cho nên, chỉ cần nơi này xuất hiện động tĩnh gì, thì người chết không phải là ta. Mà là ngươi!

– Khà khà, ngươi kêu lớn tiếng như vậy, là muốn cho người khác tới cứu ngươi sao?

Cao Lôi Hoa vẫn tươi cười như trước:

– Ngại quá, ở trong này, ta đã bày ra một cái ma pháp trận rất nhỏ nhưng hiệu quả. Kết giới cách âm.

– …!

Nghe Cao Lôi Hoa nói, ý nghĩ muốn gọi cứu binh của Thái Dương thần liền bị thất bại. Nhìn biểu tình hôm nay của Cao Lôi Hoa thật sự là muốn lấy tính mạng của Thái Dương thần.

Nếu đã không còn đường lui, Thái Dương thần Apollo cũng không suy nghĩ bày trò thêm phức tạp.Khả năng chạy trốn không lớn, tốc độ Cao Lôi Hoa thì hắn cũng đã thấy. Cho nên thay vì chạy trốn không bằng cùng Cao Lôi Hoa liều mạng. Hy vọng lúc liều mạng với Cao Lôi Hoa, người của hải tộc có thể phát hiện tình hình ở đây.

Nghĩ vậy, Thái Dương thần lấy thần khí ‘Hào quang thần thương’ ra:

– Cao Lôi Hoa, mày đừng tưởng tao sợ mày!

– Ha ha ha ha, không sai, rất có gan.

Đột nhiên, một tiếng cười âm trầm vang bên người Thái Dương thần. Đệ tử Cao Lôi Hoa– Huyết Sắc Minh vương chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện cạnh Thái Dương thần:

– Ê con muỗi, ngươi là hạ vị thần. Thái Dương thần đương nhiệm. Đúng không?

– Ngươi… tên cuồng vọng. Ăn một thương của ta.

Thái Dương thần bị Minh vương gọi là muỗi liền tức điên lên. Mắt đầy chông giáo nhìn Huyết

Sắc Minh vương, sau đó vung thương đâm tới.

– Ha ha, ta cuồng vọng sao? Ha ha, số hạ vị thần ta giết, không phải một vạn cũng đến tám ngàn.

Huyết Sắc Minh vương nhe răng cười. Răng nanh trắng noãn lóe hàn quang.

– Giết một tên hạ vị thần với ta giống như đập muỗi thôi. Giống như ngươi bây giờ.

Minh vương vừa dứt lời, Thái Dương thần liền cảm thấy bụng mình đau. Cúi đầu nhìn xuống, Thái Dương thần phát hiện một trường đao cũ nát đã đâm từ sườn thắt lưng vào trong. Đao đâm sâu chỉ còn cách thần cách của Thái Dương thần 3 cm!

– Khà! Giết chóc máu me thế này. Cuộc đời thật tốt đẹp.

Huyết Sắc Minh vương cười nói.

– Đúng rồi. Sư phụ đã nói nếu ta đập chết con muỗi này thì sẽ dạy ta đúng không?

Giết Thái Dương thần. Đột nhiên Minh vương quay đầu cười nói với Cao Lôi Hoa.

– Chuyện nhỏ.

Cao Lôi Hoa ngẩng đầu, nhìn đồng hồ ma pháp trên tường:

– Thời gian không sai biệt lắm. Giải quyết hắn, chúng ta đi thôi. Hôm nay, là ngày tốt.

– Sư phụ tốt.

Minh vương cười hắc hắc, sau đó một lần nữa nhìn về phía Thái Dương thần Apollo.

– Lấy danh nghĩa giết chóc của Minh vương ta. Ban thưởng cho ngươi. Vinh dự tử vong.

Minh vương ngoáy thanh đao một vòng trong bụng Thái Dương thần.

– Huyết Sắc, Minh vương.

Nghe chiêu bài giết người của Huyết Sắc Minh vương, cuối cùng Thái Dương thần cũng nhớ tới cái tên ăn mặc rách rưới này là ai. Ác quỷ trong mắt chư thần, thần của sự giết chóc, một tên ma thần giết người không chớp mắt. Tên đáng sợ như vậy sao cùng quan hệ với Cao Lôi Hoa?

Có lẽ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Đây là ý nghĩa cuối cùng của Thái Dương thần… …

Minh vương rút đao ra. Trên mũi đao lóe lên một miếng thần cách đỏ rực.

– Mang theo thi thể hắn, ta mang ngươi đi gặp sư mẫu.

Cao Lôi Hoa đứng lên tiện tay thu thần cách Thái Dương thần.

Minh vương cười hắc hắc, thu đao lại. Đối với Minh vương mà nói, thần cách Thái Dương thần một là không thể ăn, hai là chẳng thể làm tăng lực lượng, có thêm chật nhà chật cửa.

– Đi thôi.

Cao Lôi Hoa đi ra khỏi cửa.

– Hắc hắc.

Minh vương nâng thi thể Thái Dương thần lên, chậm rãi đi theo sau Cao Lôi Hoa.

Có đồ đệ thật tốt, đặc biệt có cái đồ đệ cường đại lại càng thích. Cao Lôi Hoa thầm nghĩ. Tuy rằng không biết vì sao Minh vương muốn học võ công của hắn, nhưng đối với Cao Lôi Hoa mà nói. Có đồ đệ cường đại như vậy cũng không phải chuyện xấu gì.

– Khí tức của Tĩnh Tâm.

Bước ra khỏi phòng, Cao Lôi Hoa nhắm hai mắt lại cảm ứng khí tức của Tĩnh Tâm, đối với người từng quan hệ với mình, Cao Lôi Hoa có một loại cảm ứng đặc thù. Mà Tĩnh Tâm đối với Cao Lôi Hoa cũng vậy. Chỉ cần bọn họ muốn, có thể ở trong một phạm vi nhất định có thể cảm ứng được sự tồn tại của đối phương. Đương nhiên, phải phụ thuộc vào khoảng cách. Giống như lúc Cao Lôi Hoa ở trên mặt trăng. Tĩnh Tâm không thể cảm ứng được khí tức của Cao Lôi Hoa.

Theo giờ chuẩn của đại lục thì đã ba giờ chiều.

Trong chính điện của cung điện Hải hoàng.

Băng Tuyết nữ thần Hải mẫu ‘Tắc Á’ ngồi trên một vị trí cao cao tại thượng cùng lão Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên.

– Thời gian, không sai biệt lắm.

Tắc Á không thể không đắc ý nói, nàng đương nhiên đắc ý, bây giờ Tĩnh Tâm chỉ có thể ngoan ngoãn tham gia hôn lễ!

Bởi vì, mấy đứa nhóc kia.

Tắc Á đắc ý nhìn mấy đứa nhỏ đứng phía dưới bên phải điện.

Mấy đứa nhỏ trong nhà đều ở đây. Bán long nữ tiểu Kim Toa nhi, đứng cạnh là Mộng Ti, Rudolph cùng con gái Thần thú Bảo Bảo cạnh đó nữa là Nguyệt Nhị. Nhìn mấy đứa nhỏ, TắcÁ không khỏi đắc ý. Vì bắt mấy đứa nhỏ này, Tắc Á đã phí không ít công sức.

Lúc này, đứng trước mấy em, Nguyệt Nhị căm tức nhìn mụ Tắc Á này. Nửa tháng trước, nàng từ rừng rậm Tinh Linh trở về. Chuẩn bị tham gia hôn lễ của Tĩnh Tâm với Cao Lôi Hoa. Sau đó liền bị mụ độc ác ngồi trên vương tọa này bắt uy hiếp mẹ mình. Đồng thời, bắt luôn mấy đứa em xuống đáy biển.

Vốn, mấy đứa nhỏ được hơn mười Huyết kỵ sĩ chiếu cố, hơn nữa nhà được bố trí ‘tuyết toa’ do thủ tịch thiết kế sư Lôi Lị Nhã xây dựng.

Chỉ là mấy canh giờ trước, Tắc Á sử dụng truyền tống trận vào trong nhà Tĩnh Tâm, cùng với mấy bằng hữu liên thủ giết chết mười tên huyết kỵ sĩ. Sau đó mụ mang theo bốn đứa nhỏ đi xuống đáy biển. Bốn đứa nhỏ này chính là con tin uy hiếp Tĩnh Tâm ngoan ngoãn kết hôn.

– Hải mẫu, lần này, bà làm quá mức rồi đó!

Hải hoàng Nguyệt Chấn Thiên nhìn bốn đứa nhỏ, cố nén tức giận nói.

– Thì sao? Ông không hài lòng vụ này à?

Tắc Á hừ lạnh một tiếng:

– Ta còn chưa nói với ngươi, con các ngươi quả thực làm mất hết thể diện hải tộc, nếu lần này ta không xuất thủ thì về sau thể diện hoàng gia Hải tộc ở đâu ra, ở đâu ra hả?

Nguyệt Chấn Thiên không thể ra tay, bởi vì rat ay với Hải mẫu chính là phản bội toàn bộ hải tộc.

– Hừ! Về sau sẽ tính đến tội của ngươi, để hôn lễ này xong xuôi đã.

Tắc Á trừng mắt với Nguyệt Chấn Thiên.

– Đã đến giờ lành, mời tân nương cùng chú rễ đi lên đi!

Tắc Á nhìn đồng hồ ma pháp, đứng lên, cười nói với mọi người.

Ở dưới. Ngoài một số vị thần do Tắc Á mời đến thì còn có các quý tộc trong Hải tộc.

**********

Không có tiếng nhạc đệm, không có áo cưới, phù dâu mang Tĩnh Tâm bước vào đại điện. Lúc này, tay nàng run lên vì phẫn nộ lẫn tuyệt vọng. Bước vào chính điện, nàng chậm rãi nhìn Nguyệt Nhị và mấy đứa nhỏ.

– Mẹ.

Nguyệt Nhị gọi khẽ.

Tĩnh Tâm lắc đầu, hít một hơi. Bi thương quá lớn làm trái tim chết lặng.

Nguyệt Nhị nghiến răng. Sẽ có một ngày cô bé sẽ cho những tên bức mẹ mình cưới chồng kia trả giá. Hai mắt cô bé đỏ lên.

Trên ngai vàng, Hải mẫu Tắc Á nhìn Tĩnh Tâm không mang áo cưới thì lộ vẻ không ưa. Bất quá, hiện tại chư thần đều có mặt ở đây nên mụ cũng không dám tác yêu tác quái.

– Chú rể đâu. Chú rể sao chưa tới?

Tắc Á bày ra một khuôn mặt tươi cười, hỏi vệ binh Hải tộc ở dưới.

– Két~~

Cửa đại điện vang lên tiếng mở cửa.

Tĩnh Tâm quay đầu nhìn phía cửa. Mái tóc vàng và khuôn mặt đáng ghét– Thái Dương thần, Apollo!

– Ngươi cuối cùng đến đây, Apollo.

Tắc Á thấy được chú rể đến liền cười to nói:

– Mau, mau vào, ngươi xem, đại gia đều chờ không kịp đâu.

– Bộp!

Lúc Tắc Á đang nhiệt tình nói thì thân thể Thái Dương thần ngã xuống.

– ?? Sao lại thế này?

Tắc Á nghi hoặc hỏi một tiếng.

Lúc này mọi người đều kinh ngạc khi thấy một cẳng chân đạp ngã Thái Dương thần.

Một đạp đá văng Thái Dương thần vào chính điện.

– Sao lại thế này, người đâu!?

Tắc Á hét lớn một tiếng, đồng thời bay xuống. Nâng thi thể Thái Dương thần dậy.

Lúc ôm thi thể Thái Dương thần thì phát hiện đã lạnh ngắt, chứng tỏ đã chết.

Hơn nữa, thần cách của Thái Dương thần cũng đã bị người đoạt lấy.

– Ai?! Ai làm! Là tên núp sau cửa phải không? Đi ra cho ta!

Hiện tại Tắc Á muốn chui vào lỗ mà núp, mụ đứng ra tổ chức hôn lễ này, nhưng chú rể lại bị người ta giết!

– Là ta làm.

Giọng nói thản nhiên đáp lại. Tiếp đó, một người hơi gầy gò so với đàn ông của thế giới này xuất hiện. Dòng nước dưới đáy biển khuấy động làm tà áo hắn phất phơ.

– Ngươi là ai?!

Tắc Á căm tức nhìn nam nhân gầy gò này phẫn nộ quát.

– Ha ha.

Khóe miệng nam nhân lộ ra ý cười tàn nhẫn, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tắc Á:

– Ta họ Cao, tên Lôi Hoa. Nhưng làm ơn đừng gọi ta là Lôi Hoa…

Chọn tập
Bình luận
× sticky