Hết ba ngày, tộc cự nhân đã chuẩn bị xong.
Sau khi tộc cự nhân chuẩn bị tốt rồi, Cao Lôi Hoa mang tất cả hướng đến thần điện trong biển khô lâu.
Giờ Cao Lôi Hoa chỉ muốn nhanh chóng về đại lục! Tuy đám độc nhãn cự nhân này chỉ dùng ba ngày đã chuẩn bị xong nhưng Cao Lôi Hoa vẫn cảm thấy tốc độ bọn họ quá chậm.
Đến thần điện, Cao Lôi Hoa lộ vẻ tươi cười.
Trước cửa thần điện, Minh long ngơ ngác. Vừa ngủ dậy, Minh long liền thấy đoàn người Cao Lôi Hoa. Nhưng nhìn thấy Minh vương thật sự đi theo sau Cao Lôi Hoa, Minh long ngây ra.
– Hi!
Thấy Minh long, xuất phát từ phép lịch sự, Cao Lôi Hoa chào Minh long một cái. Sau đó đoàn người dưới ánh mắt không thể tin được của Minh long bước vào thần điện.
Ở phía sau Cao Lôi Hoa, hơn một vạn cự nhân đi vào thần điện, mà phòng ốc nhà cửa của đám cự nhân sao? Yên tâm, đám cự nhân này đã thu hết đống nhà cửa này vào một cái vòng không gian đặc thù của mình, đây cũng là vật dụng sinh hoạt chuyên dùng để chuyển nhà của đám cự nhân này.
– Sư phụ, truyền tống trận đi đại lục ở trong thần điện.
Vào thần điện, Minh vương chỉ vào một cái truyền tống trận nói với Cao Lôi Hoa.
Giọng Minh vương không lớn nhưng lấy trình độ chủ thần của Minh long thì nghe rất rõ!
Choáng! Nghe Minh vương nói, Minh long ngẩn người không chịu nổi đả kích ngất đi.
Trước khi ngất hắn còn thì thào:
– Không có khả năng. Không có khả năng. Nhất định là ta đang nằm mơ, đang nằm mơ. Minh vương thế mà nhận một tên hậu bối làm sư phụ, đây là nằm mơ, nằm mơ……
– Hà!
Đứng trên truyền tống trận, Cao Lôi Hoa hít sâu một hơi lấy bình tĩnh. Ở tử nguyệt mấy ngày rồi, không biết mọi người trên đại lục thế nào.
Đứng cạnh Cao Lôi Hoa là hơn vạn cự nhân. Đúng vậy, tất cả cự nhân đều đứng trong truyền tống trận này.
Thần điện tuy không lớn, nhưng trong thần điện lại có không gian khác. Cái dị không gian này do có người sử dụng thần lực mở rộng ra, có thể chứa được hơn vạn cự nhân.
– Sư phụ. Lúc truyền tống phải cẩn thận.
Ở một bên Minh vương nói với Cao Lôi Hoa:
– Bởi vì không gian cùng thời gian ở đây cùng bị nhập lại. Nếu không cẩn thận có thể đến đại lục là vạn năm sau đó!
– Được rồi. Ta đã biết.
Cao Lôi Hoa gật gật đầu, sau đó thật cẩn thận đưa tay đặt lên mắt truyền tống trận.
Tử lôi từ trên tay tràn ra. Thần lực và ma lực ngang cấp nhau. Vốn truyền tống trận này dùng ma lực nhưng cũng có thể sử dụng thần lực vận hành dễ dàng.
Lúc Cao Lôi Hoa truyền thần lực vào trận nhãn, cả trận lóe lên kim quang.
– Xin mời ngài chọn nơi đến!
Lúc này, một giọng nói máy móc vang lên.
– Ê, im lặng.
Cao Lôi Hoa quay đầu mắng đám cự nhân đằng sau. Nghe được Cao Lôi Hoa nói cả đám ngoan ngoãn im lặng.
– Đại lục.
Khi tất cả im lặng, Cao Lôi Hoa xoay người, một lần nữa đặt tay phải lên mắt trận nói.
– Điểm truyền tống, đại lục. Xin xác điểm địa điểm cụ thể trên đại lục.
Giọng nói đó lại vang lên, sau đó một quang cầu hiện bản đồ đại lục xuất hiện.
– Ha ha, thật tiên tiến!
Thấy ma pháp công nghệ cao này, Cao Lôi Hoa không khỏi ngợi khen. Sau đó, Cao Lôi Hoa vươn tay phải ấn lên vị trí rừng rậm Tinh Linh trên bản đồ. Hòn đảo không trung Cao Lôi Hoa còn để cạnh khu đầm lầy ác ma. Thứ này Cao Lôi Hoa định dành cho lễ cưới, nhưng xem ra phải để cho đám cự nhân này đã.
Ngay khi Cao Lôi Hoa đưa tay định chỉ vào vị trí đã chọn thì…
Đột nhiên một tiếng bốp nhẹ vang lên! Giật mình, tay Cao Lôi Hoa trượt xuống một chút!
Mà ngay sau khi tay Cao Lôi Hoa vừa chỉ xuống thì truyền tống trận phát ra kim quang.
– Mục tiêu đã được xác nhận, bắt đầu chuẩn bị truyền tống 10… 9… 8….. …. 4… 3…
– AAA, mẹ nó, vừa rồi là ai phát ra âm thanh!
Cao Lôi Hoa phẫn nộ quay đầu, căm tức nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nơi đó là một cự nhân đang rụt rè sợ sệt, mà tất cả cự nhân đứng cạnh đều căm tức nhìn hắn.
– Cái đó, thần… thần! Vừa rồi, có muỗi chích.
Độc nhãn cự nhân thật cẩn thận vươn tay mình, trong lòng bàn tay có một con muỗi!
– 1… 0! Bắt đầu truyền tống.
Chưa kịp nói gì thì hết thời gian đếm ngược, truyền tống lóe lên.
– Truyền tống thành công, hoan nghênh sử dụng ma pháp trận truyền tống thần cấp, hoan nghênh lần sau tiếp tục sử dụng……
Đó là câu nói cuối cùng mà Cao Lôi Hoa nghe được.
Sau khi vừa truyền tống thì Cao Lôi Hoa cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó thì thấy mình xuất hiện trên đại lục rồi.
Vừa đi ra, Cao Lôi Hoa liền nhìn xung quanh coi mình bị truyền tống đến đâu.
Ở trên cao nhìn xung qunah, Cao Lôi Hoa thấy rừng rậm xung quanh, liền cảm thấy nhẹ nhõm, có lẽ vẫn nằm trong rừng rậm Tinh Linh.
– Hoàn hảo. Truyền tống đúng nơi.
Cao Lôi Hoa thở dài một hơi nhẹ nhõm.
– Mọi người truyền tống đến hết chưa?
Xác định đúng nơi đến, Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn lại.
Phía sau hắn là một rừng đen kịt bởi cự nhân và Minh vương đang đứng.
– Để cho ta thưa thần.
A Nặc quay đầu nhìn đám tộc nhân. Sau đó nói:
– Thần của ta, đã đến đủ!
– Ừ, đủ là tốt rồi!
Sau đó Cao Lôi Hoa quay đầu nhìn mảnh rừng rậm Tinh Linh này.
– Thần, chúng ta đi vào sao?
A Nặc thấy rừng liền hỏi.
– Không, không cần.
Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Lúc này Nguyệt Nhị đang cùng Tinh Linh thần khổ tu, mình cũng không muốn quấy rầy cô bé.
– Chúng ta, đi thôi.
Cao Lôi Hoa quay người, đi về phía trước.
– Thần của ta, giờ chúng ta đi đâu?
Độc nhãn cự nhân hỏi.
– Một trong mười đại hiểm địa. Đầm lầy ác ma.
Cao Lôi Hoa cười nói:
– Nhà của các ngươi tương lai là ở chỗ này.
– A?
Vừa nghe đến đầm lầy ác ma, đám độc nhãn cự nhân nhất thời cả kinh. Chẳng lẽ thần muốn cho bọn họ ở cái địa phương khủng bố đó? Đó là một trong mười hiểm địa đó!
Mười đại hiểm địa, mỗi nơi mỗi vẻ, có nơi thì có bộ tộc rất nguy hiểm, có nơi thì cơ quan đầy rẫy, có nơi thì địa hình hiểm trở… Nhưng tóm lại, đã là mười đại hiểm địa, hễ bước chân vào thì mười phần chin phần chết.
Đầm lầy ác ma là một cái hiểm địa đặc biệt, nó không có chủng tộc nguy hiểm, cũng không có cơ quan nguy hiểm gì. Nó là tự nhiên mà thành, tuy không có chủng tộc nguy hiểm nhưng có ma thú cường đại, không có cơ quan bẫy nhưng đầy cạm bẫy bởi thiên nhiên.
Lần trước, bởi vì đến rừng rậm Tinh Linh nên Cao Lôi Hoa đem hòn đảo không trung vào trong đầm lầy ác ma.
Dựa vào trí nhớ, Cao Lôi Hoa dẫn đoàn người đi vào trong đầm lầy.
Xa xa, đám cự nhân đã thấy được một hòn đảo nổi trôi trên không trung.
– Trời, thần, đó là cái gì!
A Nặc vừa thấy liền sợ hãi kêu.
– Nơi đó, là nhà của các ngươi.
Cao Lôi Hoa cười khà khà nói:
– Trước tiên các ngươi cứ chờ ở đây đã, ta cùng Minh vương đi trước, các ngươi ở trong này chuẩn bị một chút, đợi lúc nữa đem phòng ốc lên trên đảo sống.
– A? Đó là nhà của chúng ta!
Trong cơn kích động, một tù trưởng kêu vang:
– Thần, đây là thần vì chúng ta mà chuẩn bị sao?
Cao Lôi Hoa cười ha ha, sau đó, cùng một thân rách nát Minh vương bay lên đảo không trung.
Lúc Cao Lôi Hoa và Minh vương vừa lên đảo không trung thì gặp phải một đội quân lính mang trọng giáp!
– Đứng lại! Phía trước là lãnh địa tư nhân, mau lui ra.
Một tên vệ binh quát Cao Lôi Hoa và Minh vương.
– Hử?
Cao Lôi Hoa nhìn một đội vệ binh này, từ trên người đám lính có thể cảm ứng thủy nguyên tố tồn tại. Đám này ma vũ song tu sao?
– Lãnh địa tư nhân? Ta như thế nào không biết đầm lầy ác ma này trở thành lãnh địa của ai bao giờ vậy?
Cao Lôi Hoa cười lạnh một tiếng:
– Tránh ra.
– Hòn đảo đang bay trên không trung chính là của hoàng tử Nguyệt Tích!
Mấy tay vệ binh cầm vũ khí chĩa vào Cao Lôi Hoa và Minh vương:
– Các ngươi có phải mạo hiểm giả muốn nhúng chàm vào đảo không trung này sao?
– Hòn đảo không trung của các ngươi?…