Lúc này, ở chỗ khác, Nguyệt Sư dưới sự dẫn đường của đội trưởng Bố Lỗ Tư sau vài ngày gấp rút lên đường cuối cùng cũng đặt chân lên lãnh địa của Thú tộc.
– Từ nơi này trở đi, chính là lãnh thổ của Thú nhân. Nơi đây gọi là “Lang Vực”, là lãnh thổ của các dũng sĩ Lang tộc. Mọi người đều biết, Lang kỵ binh của Lang tộc là một trong những kỵ binh mạnh mẽ nhất. Cho nên bọn họ gánh vác nhiệm vụ bảo vệ biên giới.
Bố Lỗ Tư vừa đi vừa giải thích cho Nguyệt Sư.
– Lãnh thổ của Thú tộc, tại sao lại trở nên như thế này?
Nguyệt Sư nhìn vùng đất đai trước mặt mà niềm thương cảm xộc lên trong lòng hắn. Cả vùng đất rộng lớn lại chẳng có một ngọn cỏ nào, ở trên mảnh đất cằn cỗi này thì làm sao mà sống được chứ?
– Thú tộc của chúng ta, không có vua.
Bố Lỗ Tư than nhẹ một tiếng:
– Vì không có người lãnh đạo, sau vài cuộc chiến thì chúng ta mất đi rất nhiều lãnh thổ, nên chỉ có thể sống ở những nơi nghèo khó này. Đất đai như vậy cũng chẳng trồng được lương thực, cũng không có con mồi nào tốt. Do đó mới dẫn tới sự bần cùng của thú tộc chúng ta.
– Ai vậy, đứng lại cho ta!!
Khi Bố Lỗ Tư giới thiệu một vài chuyện cho Nguyệt Sư, một đội Lang kỵ binh của Lang tộc từ đằng xa chạy tới đứng chắn ở trước mặt bọn họ.
Nguyệt Sư đưa mắt nhìn, ở bên dưới các Lang kỵ binh là những con sói lớn với đôi mắt lộ ra hung quang. Lang tộc, là kỵ binh cường đại nhất trong Thú tộc. Trừ cái đuôi ở phía sau và hàm răng sói bén nhọn, Lang tộc và loài người thật ra cũng không khác biệt nhiều. Nhưng mà bọn họ rõ ràng cao lớn hơn rất nhiều so với con người.
– Là ta, Bố Lỗ Tư.
Bố Lỗ Tư ở giữa đoàn xe đi ra, Sư tộc là hoàng tộc nên rất có mặt mũi trong tộc Thú nhân. Bố Lỗ Tư là một người khá nổi tiếng trong tộc Thú Nhân. Năm đó hắt dứt khoát vứt bỏ những đãi ngộ của hoàng gia, tự nguyện đi đến xã hội của loài người để sống, học tập chiến thuật và kỹ thuật của con người. Cho nên ở trong tộc Thú nhân, hắn được coi là một anh hùng. Hành động của hắn đã giành được sự tôn trọng của Thú nhân.
– Đại nhận Bố Lỗ Tư!
Đội Lang kỵ binh đều hành lễ với Bố Lỗ Tư, Bố Lỗ Tư không phải quan chức, mà đây là sự tôn trọng của các dũng sĩ Lang kỵ binh thôi.
– Nếu đã là đoàn xe của đại nhân Bố Lỗ Tư thì cho qua.
Đội trưởng Lang kỵ binh hành lễ xong rồi lui sang một bên.
– Đi thôi.
Bố Lỗ Tư nói với đoàn xe, sau đó đoàn xe lại chậm rãi tiến về phía trước.
– Thật là có khí phách!
Nguyệt Sư nhìn Lang kỵ binh thốt lên đầy cảm thán. Đội Lang kỵ sĩ nếu được trang bị tốt hơn một chút, chắc chắn sẽ rất có khí phách.
– Ừ!
Bố Lỗ Tư khẽ cười nhìn Nguyệt Sư. Tuy rằng là Thú hoàng trời sinh, nhưng dù sao nó vẫn chỉ là đứa bé. Thỉnh thoảng, Nguyệt Sư vẫn còn lộ ra một chút đặc tính của trẻ con.
Bong~ bong~ bong~~~
Đoàn xe của Bố Lỗ Tư và Nguyệt Sư đi chưa được mấy bước, từ trong lãnh thổ của Lang Tộc vang lên tiếng chuông dồn dập.
– Tiếng chuông này có nghĩa là gì?
Nguyệt Sư ngẩng đầu lên hỏi, tuy không biết tiếng chuông này có nghĩa gì, nhưng trực giác nói cho nó biết việc này cũng không phải là chuyện tốt.
– Là một tiểu đội của loài người, thường đến lãnh địa của chúng ta quấy rối!
Một tên Lang kỵ binh đứng gần đó nghiến răng giải thích cho Nguyệt Sư:
– Đến quá nhiều lần rồi. Mẹ nó! Các huynh đệ, chúng ta lên! Lần này nhất định phải cho bọn nó có đi mà không có về!
– Hống! Thú thần tồn tại cùng ta, sức mạnh, dũng cảm, tiến lên.
Đám Lang kỵ binh gầm nhẹ lên một tiếng rồi cưỡi sói chạy về chỗ phát ra tiếng chuông.
– Grừ!
Con sói gầm lên một tiếng, sau đó lao về phía trước, để lại một vệt bụi mù ở phía sau.
– Ta cũng muốn đi xem một chút!
Nguyệt Sư đứng lên, nắm chặt lấy thanh trường kiếm ở phía sau:
– Khi cần thiết, ta có thể giúp đỡ một chút.
– Ta, ta cũng muốn đi.
Hồ Mị Nhi ở bên cạnh khẽ nói:
– Ta là một tế tự nên cũng có chút tác dụng ở trên chiến trường!
– Ca ngợi Thú thần!
Khi biết rõ Hồ Mị Nhi là tế tự, Bố Lỗ Tư rất vui vẻ. Sau đó hắn quay lại nói với đám bảo tiêu:
– Các huynh đệ hãy tiếp tục bảo vệ đoàn xe lên đường. Ta muốn đi giải quyết chuyện này.
– Rõ! Đội trưởng.
Đội bảo tiêu gật đầu, theo đoàn xe chậm rãi đi về phía trước. Bọn họ là con người, trong cuộc chiến với Thú nhân này, bọn họ không thể giúp Thú nhân cầm đao chém lên người đồng loại của mình được. Chẳng qua bọn họ cảm phục cách đối nhân xử thế và tính cách của Bố Lỗ Tư. Cho nên họ cũng không đi giúp loài người, mà chỉ có thể đứng vào trung lập.
– Chúng ta đi thôi, Nguyệt Sư tiểu huynh đệ!
Bố Lỗ Tư dắt hai con tuấn mã ra.
– Đi thôi, cháu cũng muốn xem, chiến tranh thật sự là như thế nào!
Nguyệt Sư giữ yên nhảy lên lưng chiến mã, trước đây nghe cha kể câu chuyện về “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, những chuyện trong đó làm cho Nguyệt Sư máu huyết sôi trào. Cậu bé cũng rất muốn biết và cảm nhận về một cuộc chiến. Thú tộc trời sinh ra là để chiến đấu, Nguyệt Sư cũng không phải là ngoại lệ! Trong máu của bọn họ có chảy dòng máu của chiến sĩ.
Tiểu hồ nữ và Nguyệt Sư ngồi chung một con, cố gắng bám chặt vào Nguyệt Sư. Thật ra từ đầu Nguyệt Sư cũng không định mang Hồ Mị Nhi ra chiến trường, nhưng khi nghe thấy Hồ Mị Nhi là tế tự chiến trường thì đành phải để cho nàng cùng đi theo. Bởi vì trên chiến trường, một tế tự có ích hơn rất nhiều so với một chiến sĩ mạnh mẽ. Có đôi khi, có một tế tự thì có thể xoay chuyển được toàn bộ chiến cuộc.
Rất nhanh, bọn Nguyệt Sư ba người hai ngựa đã đuổi kịp đám Lang kỵ binh đi trước.
– Đại nhân Bố Lỗ Tư.
Đội Lang kỵ binh tất nhiên là phát hiện ra Bố Lỗ Tư, tôn kính chào hỏi.
– Chiến thần luôn ở bên cạnh chúng ta. Bảo vệ quê hương của chúng ta, là trách nhiệm của mỗi một thú nhân chúng ta. Ta và các ngươi như nhau.
– Đại nhân Bố Lỗ Tư, có ngài đi cùng là vinh hạnh cho chúng ta.
Lang kỵ binh cảm động nói. Một thành viên hoàng tộc cùng bọn họ ngăn cản quân địch là vinh dự của tất cả chiến sĩ. Đặc biệt đại nhân Bố Lỗ Tư còn nổi danh là một dũng sĩ mạnh mẽ.
Thế là đội Lang kỵ binh cùng với Bố Lỗ Tư, Nguyệt Sư chạy về phía trước. Vì là kỵ binh, bọn họ nhanh chóng chạy đến chỗ phát ra tiếng báo động.
Từ xa nhìn lại, Nguyệt Sư dễ dàng nhìn thấy một đội trọng kỵ binh của nhân loại đang quấn lấy một đội tự vệ của Lang nhân. Đội Lang nhân tự vệ chẳng qua chỉ do những Lang nhân bình thường vì chiến đấu mà tự hình thành. Sức chiến đấu của bọn họ cũng không lớn, vũ khí của bọn họ cũng chỉ là những cây gậy gỗ lớn.
Ánh mắt của Nguyệt Sư lại hướng về phía tên mặc áo bào đen đang đứng ở phía sau đội kỵ binh nhân loại kia. Đó là một ma pháp sư.
– Hống! Thú thần, sức mạnh, dũng cảm!
Đội Lang kỵ binh rú lên, bước về phía trước chuẩn bị tấn công!
– Lấy danh nghĩa Thú thần – vị thần sức mạnh – Tế tự thuật “Cuồng Hóa Quang Hoàn!”
Một giọng nói trong trẻo lọt vào tai của mỗi Lang kỵ binh! Là tế tự, không ngờ là tế tự! Tất cả những Lang kỵ binh nhìn về phía thiếu niên và thiếu nữ đang đi cùng với Bố Lỗ Tư kia.
Chỉ nhìn thấy tay của thiếu nữ Hồ tộc kia phát ra một vòng ánh sáng màu đỏ tươi. Ngay lập tức, tất cả Lang kỵ binh đều cảm thấy một luồng sức mạnh vô tận dâng lên. Hai mắt bọn họ trở thành màu đỏ sậm! Nhưng quan trọng nhất là, đầu óc của bọn họ vẫn còn giữ được sự thanh tỉnh.
– Hống!!
Những Lang kỵ binh rống lên một tiếng hạnh phúc! Mẹ nó, thật là may mắn, không ngờ lại cuồng hóa tỉnh táo để chiến đấu. Một khúc quân hành cao cấp! Có một tế tự mạnh mẽ như vậy ở cùng bọn họ, những tên kỵ binh nhân loại cứ đứng đó mà chờ lang nha bổng của bọn họ đập xuống đi.
– Hống hống! Giết mấy đứa kia đi!
Tất cả những Lang kỵ binh đều cảm thấy cơ thể điên cuồng lên, tay giơ lang nha bổng lên nhằm về đội kỵ binh nhân loại kia.
Đội Lang nhân tự vệ nhanh chóng rút ra một bên khi những Lang kỵ binh kia chạy tới. Sự phối hợp giữa bọn họ và Lang kỵ binh khá tốt, rõ ràng cũng có kinh nghiệm chiến trường.
Đội trọng kỵ binh nhân loại cười khinh miệng khi nhìn thấy những cây lang nha bổng trong tay Lang kỵ binh. Trên người bọn họ là giáp nặng thì làm sao mà Lang nha bổng có thể gây nên tổn hại được chứ?
– Làm cho nhóm dã thú này biết được thế nào mới được gọi là kỵ binh đi!
Một tên kỵ binh nhân loại trong hàng ngũ cười điên cuồng, sau đó vọt về phía Lang kỵ binh. Chỉ vì khinh thường địch nhân nên bọn họ không nhìn thấy ánh mắt của những Lang kỵ binh trong đội ngũ kia, có màu đỏ!
– Lấy danh nghĩa của Thú thần, ta là Hồ Mị Nhi xin khẩn cầu – Hư Nhược Trớ Chú Quang Hoàn!
Một mình Hồ Mị Nhi biểu diễn còn chưa xong! Từ đầu bàn tay của nàng bắn ra một tiểu cầu màu đen đi sau mà đến trước, bay qua những Lang kỵ binh đang chạy mà đến trước kỵ binh nhân loại, nổ tung ra.
Khi quả cầu màu đen nổ ra, ngay lập tức, kỵ binh nhân loại cảm thấy thân thể trở nên nặng nề. Những cây thương trước đó có thể vung lên nhẹ nhàng mà bây giờ lại nặng nề giống như búa tạ vậy! Bọn họ hoảng sợ nhìn về phía trước, là tế tự của thú nhân! Là “Hư nhược quang hoàn”!
Bọn họ kinh hồn khi thấy đám Lang kỵ binh đang chạy đến! Các kỵ binh nhân loại thậm chí có thể ngửi thấy được mùi máu tươi từ trong miệng những sói!
– Con mẹ nó, Sướng thật! Kích thích thật!
Những tên Lang kỵ binh sau khi thấy quả cầu đen nổ tung liền hưng phấn kêu lên!
Trăm năm trước, là lúc Thú tộc là hùng mạnh nhất, tế tự hoành hành! Lúc đó chiến tranh cũng sảng khoái giống như thế này, kỵ binh và tế tự, kẻ đánh người chống thì không cần phải nói! Chẳng qua sau này, khi tế tự trong Thú tộc càng ngày càng ít thì cũng không thể nào lên chiến trường được. Từ đó về sau, khi thú tộc chiến đấu trở nên khó khăn rất nhiều.
Chiến tranh mà có tế tự, mới là cuộc chiến sảng khoái nhất!
Những Lang kỵ binh kêu lên gào hưng phấn rồi vung đại bổng nện thẳng xuống cổ của trọng kỵ binh! Đánh vào chỗ này, có thể làm cho áo giáp của trọng kỵ binh giữ được nguyên vẹn, những cái áo giáp này đều là chiến lợi phẩm của Lang kỵ binh bọn họ.
Thú tộc lúc nào cũng thiếu binh khí và áo giáp!
– Hỡi Lôi thần, ta cầu xin ngài, đánh xuống lôi quang vô tận đi!
Lúc này, ma pháp sư ở phía sau kỵ binh nhân loại cuối cùng mới chuẩn bị xong ma pháp của hắn. Ma pháp sư vung mạnh cây trượng trong tay, một chùm lôi quang từ trên trời rơi xuống!
– Là ma pháp sư sao? Mẹ nó chứ!
Lang kỵ binh nổi giận gầm lên một tiếng lộ vẻ bất đắc dĩ. Sức chống cự của Thú nhân với ma pháp rất kém. Bình thường thì một chút lôi quang này cũng đủ để kết liễu sinh mệnh của bọn họ. Bây giờ dưới trạng thái cuồng hóa, không biết có đỡ được hay không.
– Ma pháp lôi hệ à!
Ánh mắt của Nguyệt Sư lộ ra nụ cười tà ác rồi đứng lên! Từ khi bắt đầu bước chân vào chiến trường, Nguyệt Sư luôn dõi theo ma pháp sư này. Khi phát hiện tên này là ma pháp sư lôi hệ thì cười hạnh phúc!
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả thú nhân, cả người Nguyệt Sư giống như một con chim lớn mà nhào tới, không ngờ lại dùng thân thể để đón tiếp lôi quang!
Ầm! Một tiếng, từng đạo lôi quang vô tình đánh lên trên người Nguyệt Sư! Nhưng làm cho tất cả mọi người phải kinh ngạc chính là, Nguyệt Sư ngay cả đánh rắm cũng chẳng có!
– Ha ha!
Nguyệt Sư hạ xuống trước mặt tên ma pháp sư kia mà cười lên ha ha.
– Cha ta từng nói, Cha ở trên đầu của chúng ta, ma pháp lôi hệ, chúng ta cũng không cần phải sợ!
Nguyệt Sư vỗ vỗ quần áo trên người mình, vừa cười vừa nói với tên ma pháp sư ở trước mặt. Đồng thời, trường kiếm của Nguyệt Sư đã nhanh chóng được rút ra, bổ mạnh xuống đầu của tên ma pháp sư kia…