Cao Lôi Hoa gật gù, rồi vỗ vỗ Nguyệt Sư bên cạnh:
– Con trai, ta thật là tự hào về con đấy. Nhưng con phải nhớ kỹ, sự hùng mạnh của con cần phải dùng để bảo vệ cho những người thân thiết nhất. Không được dùng nó để làm điều xằng bậy! Sức mạnh cường đại, chính là để đảm bảo cho thân nhân của mình không bị thương thôi.
– Vâng, con biết rồi ba.
Nguyệt Sư gật đầu thật mạnh.
– Tốt.
Cao Lôi Hoa vỗ mạnh vào Nguyệt Sư.
– Ba!
Nguyệt Sư lại tha thiết gọi:
– Con đói!
Oạch một tiếng. Nguyệt Sư vừa nói được nửa câu đã làm Cao Lôi Hoa ngã ngửa lần nữa.
– Con thật đúng là …..
Cao Lôi Hoa cười khổ:
– Thôi được rồi, thế đi ăn cơm. Chúng ta đi trước nào.
– Vâng!
Saga và Nguyệt Sư đều reo lên vui vẻ rồi đi theo Cao Lôi Hoa vào trong phòng.
Nguyệt Sư chậm bước theo sau, nhìn mái tóc bạch kim của Cao Lôi Hoa, Nguyệt Sư lại mỉm cười…
***********
Bữa tối mà mọi người mong chờ rồi cũng được bắt đầu.
– Đúng rồi, Quả cầu vàng kia đâu rồi? Sao từ lúc ta về đến giờ không thấy nó đâu?
Vào nhà rồi Cao Lôi Hoa liền nhớ tới Quả bóng vàng Slime. Buổi chiều vì bận rộn chuẩn bị bữa ăn đến phát điên lên, nên tạm thời không nhớ tới Slime. Giờ đột nhiên mới nhớ ra cả buổi chiều vậy mà cũng không thấy tên tiểu tử kia xuất hiện.
– À, ba nói là cái con Slime hoàng kim ấy hả?
Nguyệt Sư trong mồm đầy thức ăn, lúng búng nói:
– Lần trước ý, sau khi ba đi Vong Linh cốc, nó ăn ma tinh trong đống quần áo ba thay ra, rồi lăn quay ra ngủ.
– Cái gì cơ? Ma tinh á? Quần áo ta thay ra?
Cao Lôi Hoa lập tức nghĩ ra ngay. Đúng rồi, đúng là mình có một viên ma tinh. Chính là khối tinh hạch của siêu giai ma thú Tứ Dực Ngân Phi Long mà hồi trước hoán đổi được của lão viện trưởng Solomond.
– Hic, tiểu gia hỏa này.
Cao Lôi Hoa lập tức thấy dở khóc dở cười. Như thế là tên tiểu tử kia đã ăn hết bốn khỏa ma tinh của siêu giai ma thú rồi. Thật không biết là tiểu tử này có bị rối loạn tiêu hóa hay không nữa:
– Thế giờ tiểu tử kia ở đâu rồi? Sau khi ăn ma tinh xong là nó ngủ một mạch luôn à?
– Vâng, đúng rồi.
Lần này là Saga trả lời câu hỏi của Cao Lôi Hoa, vì bây giờ mồm Nguyệt Sư toàn là đồ ăn, không thể há mồm nói chuyện được nữa:
– Bây giờ nó ngủ ở phòng ba luôn rồi.
– Ặc, được rồi, để ăn xong ba lên đó xem. Tiểu gia hỏa này đúng là tham ăn. Thảo nào mà hồi trước lại cứ chui vào cọ cọ ngực ta, hóa ra là vì viên ma tinh bên trong.
Cao Lôi Hoa xoa xoa mép, rồi nhìn hai đứa con đang ăn như rồng cuốn:
– Khụ, mấy đứa ăn từ từ thôi. Có ai tranh với các con đâu. Ăn nhanh thế nghẹn thì làm sao.
Cao Lôi Hoa lắc lắc đầu, nhìn Nguyệt Sư. Trông kìa, mồm thằng bé đã đầy ắp lên rồi mà tay vẫn còn tiếp tục nhét thức ăn vào miệng nữa, mắt còn đang dính chặt vào trong cái nồi.
Đúng là kiểu ăn điển hình: ăn trong bát, ngắm trong nồi.
Trong khi cả nhà đang ăn uống vui vẻ, thì đột nhiên trên lầu thấy nổ “ầm” một tiếng. Sau đó thì một nguồn năng lượng cuồng bạo từ trên lầu tràn xuống.
– Không ổn rồi!
Cao Lôi Hoa buông đồ ăn xuống, nhanh chóng lao lên trên lầu…