– Là nàng , là Cửu quân sư !
Nhìn Mộng Ti đang biến hóa trên cao. Xích Mãnh kích động muôn phần , lúc này hắn cảm thấy may mắn khi đã cố không ném cô bé trên đường chạy trốn .
– Đinh ~
Tiếng chuông lục lạc thanh thúy lại vang lên theo bước chân đong đưa của Mộng Ti, tiếng chuông làm nhạc nền, Mộng Ti bắt đầu biểu diễn điệu múa lung linh của mình , hai sợi xích trên vai giờ như hai dải lụa lung linh huyền ảo phất phới quanh thân hình gợi cảm .
– Là vũ điệu này , chính là vũ điệu này !
Xích Mãnh nhìn Mộng Ti múa mà hốc mắt ươn ướt ! Đây là tuyệt kĩ của Cửu quân sư , giết chóc chi vũ, quả nhiên, cô bé đó là Cửu quân sư . Phải biết rằng, thế gian này không còn ai có thể múa được điệu múa như này của Cửu quân sư .
– Đính ~ Đinh …
Tiếng chuông vang lên không ngớt, mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía bóng người đang nhảy múa trên không. Đồng thời, tất cả đều có chung một suy nghĩ ,điệu múa này, coi xong chết cũng đáng giá !
Tiếng chuông trên không như có ma lực , dụ hoặc mọi người chìm đắm vào điệu múa, ngay cả Cao Lôi Hoa còn khó có thể tự chủ, cùng đắm mình vào trong điệu múa huống chi là chúng thần. Phải biết rằng tinh thần lực của Cao Lôi Hoa cao hơn rất nhiều so với thần trên thế giới này ! Mà ngay cả Cao Lôi Hoa cũng không ngăn nổi sự dụ hoặc thì đám thần có tu vi tinh thần lực kém cỏi lấy đâu mà ngăn nổi .
Không ngoài dự đoán, tất cả các vị thần đều trố mắt nhìn điệu múa tử thần này, ngay cả vị chủ thần kia cũng ngừng tay mà nhìn .
Giữa không trung , Mộng Ti múa càng lúc càng mĩ lệ . Cuối cùng cũng múa đến gần vị chủ thần cầm trường thương đâm mình . Đánh rắn phải đánh dập đầu, tất nhiên, trong đám này, vị chủ thần này là đầu rắn .
Đúng lúc này, trong lúc vị chủ thần còn đang mê muội trong điệu múa . Bàn tay Mộng Ti nhanh chóng duỗi ra , búng một sợi tơ hồng về phía hắn. Tốc độ sợi dây nhanh kinh người , cơ hồ là lúc Mộng Ti bắn sợi tơ này đã đến trước ngực chủ thần .
Đáng tiếc , sợi tơ hồng tuy nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng phản ứng linh hoạt của chủ thần. Thân là một chủ thần, đã trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử , đã sơm rèn luyện ra một cái bản năng cảm nhận nguy hiểm lúc sinh tử , cho nên hắn nhanh chóng uốn người né tránh .
Nhưng mà độ uốn cong của hắn không lớn , nên sợi dây vẫn đâm trúng ngực của hắn . Có điều không thể lấy được tính mạng của hắn , vì sợi dây này lệch tim một chút xíu ! Nếu không có bản năng cứu mạng thì sợi dây tuyệt đối xuyên thấu trái tim hắn.
Chủ thần thầm nghĩ nguy hiểm, sau đó hắn thổ ra một ngụm máu tươi , nhanh chóng lùi ra sau một bước . Tuy không chết nhưng bị thương không nhẹ.
Mà lúc này , cùng lúc sợi dây xuyên qua ngực chủ thần thì bốn bóng người kim chúc bắn lên cao , xông lên giết Mộng Ti. Trong số những người truy đuổi , cũng không phải tất cả bị mê hoặc. Chúng giống như máy móc, không có tình cảm ! Nên cũng không bị điệu múa giết chóc mê hoặc. Cho nên lúc Mông Ti thi triển chiêu múa đó thì bốn người máy đã chuẩn bị tấn công …..
– Cửu quân sư , cẩn thận !
Xích Mãnh thấy bốn bóng người máy chiến sĩ thì nhanh chóng hét lên đánh tiếng . Hắn biết điệu múa này của Cửu quân sư lấy công kích tinh thần làm chủ, còn hình thức công kích bên ngoài chỉ là phụ họa. Nên nếu đối thủ không bị công kích tinh thần thì Cửu quân sư đảm bảo ăn quả đắng .
Thế giới này, một vật khắc một vật, có lẽ người máy chính là khắc tinh của những người sử dụng ảo thuật mê hoặc tinh thần giết người như Mộng Ti.
Trong mắt bốn người máy hiện lên hồng quang!
– Choang !
Tay chúng bỗng mọc ra những ngón vuốt bằng kim loại như dao bén. Không ai có thể ngờ , nếu những móng vuốt này đâm vào cơ thể thì Mộng Ti sẽ bị xé xác.
– AAA, Cửu quân sư !
Mắt thấy Mộng Ti không thể tránh khỏi bốn móng vuốt đang chém tới , hai mất Xích Mãnh đỏ lên, không hề nghĩ ngợi, hắn vọt lên che cho Mộng Ti.
– Phập phập phập phập !
Bốn móng vuốt đã cắm sâu vào lưng Xích Mãnh .
Xích Mãnh nghiến răng. Đau đớn trên lưng kích thích đầu óc hắn. Nghiến răng hắn ôm Mộng Ti rơi xuống , mà bốn móng vuốt cũng rút ra từ trên lưng hắn, máu đen bắn ra .
Lúc này, tiểu Mông Ti trong lòng Xích Mãnh bắt đầu thu nhỏ lại . Cuối cùng về vóc dáng ban đầu, xem ra thời gian hóa lớn của cô bé cũng bị hạn chế .
Rơi xuống đất , rốt cuộc Xích Mãnh cũng không gánh nổi vết thương trên người nữa , hắn muốn ngất . Sau đó , mang theo tâm trạng không cam lòng, Xích Mãnh ngã xuống, còn Mộng Ti thì rớt trên người.
– Hà hà !
Xích Mãnh xoay người Mộng Ti ra để nằm ngửa thở hổn hển , giờ hắn không còn khí lực để tức giận nữa. Giá rồi , Xích Mãnh tự diễu .
Lúc này , thấy đại ma Xích Mãnh uy phong lẫm liệt bị thương , còn cô bé kia đã nhỏ trở lại. Tất cả chư thần đều thở phào nhẹ nhõm.
Bốn người máy chiến sĩ nhảy xuống đất, sau đó giơ cánh tay máy ra , đâm về phía Xích Mãnh.
– Chờ một chút !
Lúc này vị thần cầm kiếm khi nãy bỗng ngăn lại , trên tay hắn vẫn cầm nửa thanh kiếm bị Xích Mãnh bóp nát .
Bốn người máy chiến sĩ dừng lại , quay đầu nhìn về phía vị thần này.
– Ha ha , các ngươi dừng tay.Mạng chúng để ta lấy !
Nam tử cầm kiếm này cười ha hả bước tới . Giết một tên ma đầu là một việc rất lớn. Tất nhiên hắn không thể để công lao to lớn cho đám người máy ngu ngốc này được.
– Còn nữa, các người đi trị liệu cho đại ca ta đi !
Nam tử quay đầu nói với các vị thần phía sau. Nói xong, hắn đắc ý cười , tiếp tục đi tới bên cạnh Xích Mãnh và Mộng Ti.
Đi tới bên cạnh người Xích Mãnh. Hắn đắc ý giơ cao kiếm gãy lên nói với Xích Mãnh :
– Cường giả, ngươi không phải vừa mới nói thanh phế thiết đồng thau này của ta không làm gì được ngươi sao ? Ha ha ha ha ! Đáng tiếc, bây giờ ngươi lại chết dưới thanh phế thiết này đấy !
– Đời người này ta cũng đã chết một lần , chết nữa là cùng, nói nhiều làm gì !
Xích Mãnh khinh miệt nhìn nam tử này , Xích Mãnh đúng là đã chết qua một lần. “Ma” là gì ? Là thần sau khi chết biến thành . Do đó muốn thành ma phải chết một lần. Xích Mãnh đã chết một lẩn rồi, chết đối với hắn cũng không là việc gì ghê gớm:
– Chỉ hận , hận là chết trên tay đứa rác rưởi như ngươi là ta hổ thẹn với các huynh đệ.
– Ha ha, tên chết tiệt nhà người …
Nam tử tàn nhẫn nói :
– Lúc xuống địa ngục, nhớ tên người đã giết mình nhé .Nhớ kĩ, tên của ta Bóng ma chi thần Phỉ Lợi Phổ, vị thần nắm giữ bóng ma. Mang theo nỗi hận của người xuống địa ngục đi.
Đoạn kiếm cắm thẳng vào ngực trái của Xích Mãnh.
– Xoạt !
– AAA !
Xích Mãnh thét lớn , mọi thứ trước mắt hắn chỉ là một màu đỏ như máu.
Ma huyết từ ngực không ngừng trào ra, Xích Mãnh cười khổ một tiếng. Quay cái đầu cứng đơ của mình nhìn Mộng Ti bên cạnh. Không nghĩ tới , mình và Cửu quân sư vừa gặp mặt lại phải cách xa như thế này …
– Ha ha ha ha !
Bóng ma chi thần cười như điên, hắn rút mạnh kiếm ra khỏi lồng ngực Xích Mãnh :
– Yên tâm đi, một kiếm này sẽ không lấy mạng ngươi đâu, bởi vì ra còn muốn ngươi chứng kiến kịch vui phía sau !
Nắm chặt thanh kiếm gãy dính đầy ma huyết . Bóng ma chi thần tàn nhẫn nói :
– Ta muốn ngươi … Tận mắt thấy con bé này chết trước mặt ngươi! Vừa rồi, người không phải dùng toàn lực để bảo vệ con bé này sao ? Ta sẽ cho con bé chết trước mặt ngươi, cho ngươi thấy sự vô dụng của mình !
Khi nói chuyện, Bóng ma chi thần đưa kiếm lên đầu Mộng Ti , chuẩn bị đâm mạnh xuống .
– Không ! ~~~~
Xích Mãnh muốn ngăn cản Bóng ma chi thần , đáng tiếc bây giờ hắn không còn sức lực để dãy dụa chứ đừng nói là ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm gãy đó đâm xuống đầu Mộng Ti .
Trên mặt Bóng ma chi thần lộ ra nụ cười tươi rói , hắn rất muốn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Xích Mãnh khi chứng kiếm Mộng Ti phải chết :
– Ha ha ! Tuyệt vọng đi . Phẫn nộ đi ! Ha ha .
Lúc Bóng ma chi thần điên cuồng quát to thì một âm thanh xé gió lao đến.
Đúng lúc đó, một đạo chỉ phong bắn lên thanh kiếm của Bóng ma chi thần. Chỉ phong nhìn nhỏ nhưng lại chứa uy lực kinh thiên ! Lực lượng mãnh mẽ đánh lên thanh kiếm chấn bay cả kiếm lẫn Bóng ma chi thần bay ra một bên. Có thể nói hôm nay là ngày xui tận mạng của Phi Lợi Phổ . Tong một ngày bị 2 người đánh bay .
Bị đánh bay ra ngoài ?? Khóe mắt Phỉ Lợi Phổ nhìn lên thân kiếm của mình – đó là một quang cầu tím sẫm . Nhất thời, Bóng ma chi thần cả kinh ! Chỉ là một quang cầu nhỏ bé đã đánh bay hắn đi . Đây là lực lượng gì ?
– Choang !
Lúc hắn rớt xuống thì đoản kiếm trong tay cũng vỡ nát theo một khúc nữa . Lúc này, một thanh trường kiếm dài chỉ có ba tấc . Nhìn thanh kiếm ba tấc , hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng ! Vừa rồi , quang điểm này không đánh lên kiếm mà đánh lên đầu mình sao ?
Bấy giờ , từ xa xa, một thân ảnh hư ảo đang bay tới gần.
– Thí chủ , bể khổ vô bờ , xin người hạ đồ đao.
Một giọng nói đầy hiền từ vang lên trong tai chúng thần ở đây, xem ra người đến là một nhà sư rồi.
Nhưng kế tiếp, giọng nói này lại biến đổi âm trầm như ma quỷ :
– Buông đồ đao, ông cho mày chết còn nguyên xác …