– Làm sao vậy? Tĩnh Tâm?
Cao Lôi Hoa hỏi. Bởi vì Tĩnh Tâm nghe thấy cha của Saga họ Vân, tóc màu đen, mắt đen thì rất là kinh ngạc.
– Lôi, còn nhớ rõ em từng nói với anh việc này không? Lý do mà em rời khỏi Hải tộc.
Tĩnh Tâm nói:
– Khi đó, ở trên chiến thuyền bị hải tộc đánh chìm đó cũng tìm được một người đàn ông tóc đen sao? Mắt lại đen nữa. Hơn nữa cũng họ Vân.
Tĩnh Tâm thấp giọng nói:
– Lôi, anh có nghĩ hai người họ có liên hệ gì không?
Tĩnh Tâm nhắc vậy cũng khiến Cao Lôi Hoa suy nghĩ, ý của Tĩnh Tâm là người đó là cha của Saga chăng?
– Tĩnh Tâm. Em làm sao nhận nuôi Saga vậy?
Cao Lôi Hoa ngẩng đầu hỏi.
– Saga, là sau khi em nhận nuôi Nguyệt Nhị rồi mới nhận nó. Năm đó lần đầu tiên em từ đại dương đi lên thì đột nhiên gặp một nữ Tinh Linh, cô ta xuất hiện trước mặt em, không nói cái gì đã đưa Nguyệt Nhị cùng chìa khóa cho em. Lúc đấy em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ như vậy nhận nuôi Nguyệt Nhị. Sau khi nhận nuôi Nguyệt Nhị không lâu thì vào một đêm mưa gió, sấm sét đầy trời, đột nhiên em nghe thấy có người gọi tên em, em rời khỏi giường ra mở cửa. Liền thấy một đứa nhỏ bị người ta bỏ rơi ngoài cửa. Đó là Saga.
– Xem ra. Sự việc có phần không đơn giản rồi.
Cao Lôi Hoa thở dài.
– Vậy khi nào chúng ta đi gặp mẹ ruột của Saga, có lẽ bà ấy biết một ít cũng nên.
Tĩnh Tâm nói với Cao Lôi Hoa.
– Cũng được. Nàng ấy chắc chắn biết nhiều hơn chúng ta. Chẳng qua..
Cao Lôi Hoa ngượng ngùng gãi đầu:
– Vốn, lúc ấy anh hứa sẽ nhanh chóng mang Saga đi gặp nàng ta. Nhưng ai dè đã mấy tháng rồi. Ôi.
Cao Lôi Hoa cười khổ một tiếng. Hắn làm sao biết được chuyến đó trở về lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất là khi truyền tống lại bị lệch những ba tháng trời.
– Lôi, không nên nghĩ nhiều. Anh trở về là tốt rồi.
Tĩnh Tâm ôm cổ Cao Lôi Hoa, một nụ hôn ngọt ngào……
– Buổi chiều tốt lành. Mẹ ơi!
Lúc Cao Lôi Hoa chuẩn bị tiến hành phản công lại nụ hôn của Tĩnh Tâm thì từ bên ngoài truyền đến giọng nói baby của Bảo Bảo. Sau đó, Bảo Bảo chạy vào trong phòng.
– Buổi chiều tốt lành, chào ba, chào mẹ!
Theo sau Bảo Bảo là Nguyệt Nhị đang bế Rudolph cùng mấy đứa nhỏ đi vào.
– Đúng rồi. Mẹ ơi, hình như bé Rudolph đói bụng.
Nguyệt Nhị đi tới cạnh Cao Lôi Hoa. Chuyển Rudolph cho Tĩnh Tâm bế.
– Mẹ~
Rudolph vừa thấy Tĩnh Tâm thfi kêu một tiếng mẹ liền. Sau đó hai mắt sáng lên nhìn ngực Tĩnh Tâm, hết cách, bởi vì cậu nhóc rất đói bụng, từ lúc Tĩnh Tâm cùng Cao Lôi Hoa động phòng đến giờ, cu cậu không có lấy giọt sữa.
– A, a. Bé Rudolph đói bụng rồi sao?
Tĩnh Tâm đón lấy Rudolph, sau đó thuần thục bế cu cậu. Rồi vén một góc áo lên cho Rudolph bú sữa. Ở đây đều là người nhà nên Tĩnh Tâm cũng không cần kiêng kỵ gì.
– Mẹ, ngày hôm qua ngủ được không?
Nhìn ngực Tĩnh Tâm. Đột nhiên đôi mắt của Nguyệt Nhị như một con tiểu hồ ly lộ vẻ âm mưu nhìn Tĩnh Tâm.
– Sao?
Tĩnh Tâm nghi hoặc hỏi một tiếng, không biết vì sao Nguyệt Nhị lại hỏi vậy, nhưng nàng vẫn thuận miệng đáp:
– Ừ. Ngủ ngon.
– Hì hì, mẹ a, mẹ ngủ thật ngon nha, nhưng chúng con thì không được ngon.
Nguyệt Nhị nở nụ cười hì hì:
– Nói thầm với mẹ nha, ngày hôm qua đó, con ngủ đến nửa đêm, đột nhiên bị một âm thanh rất quái lạ đánh thức. Con cẩn thận nghe. Hình như là tiếng của mẹ thì phải? Mà tiếng từ trong phòng truyền ra. Kiểu này, theo con phỏng đoán, ngày hôm qua người nghe được có lẽ không chỉ một mình con đâu……
Trời! Lão Cao và Tĩnh Tâm lập tức đỏ mặt.
– Con còn là một đứa con nít đó nha.
Cao Lôi Hoa ‘thẹn quá hóa giận’ trong lúc ngại ngùng, hung hăng cốc mấy cú lên đầu Nguyệt Nhị.
– Cốc cốc cốc!
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ dồn dập, hình như rất vội vàng.
– Ai vậy?
Cao Lôi Hoa hỏi người ngoài cửa.
– Là ta.
Ngoài cửa vang lên giọng của mẹ vợ– Tĩnh Âm:
– Mở cửa nhanh! Có chuyện.
– Chào mẹ.
Mở cửa phòng ra, Cao Lôi Hoa khẽ chào bà mẹ ‘Tĩnh Âm’ này một tiếng, nếu đã kết hôn với Tĩnh Tâm thì xưng hô của hắn đối với Tĩnh Âm tự nhiên phải thay đổi một chút.
Ngoài cửa, vẻ mặt của Tĩnh Âm lộ vẻ kinh hoàng, còn đâu bộ mặt luôn tươi cười như trước. Vừa nhìn thấy Cao Lôi Hoa, đã la lên:
– Cao Lôi Hoa, đã xảy ra chuyện.
– Đã xảy ra chuyện? Chuyện gì?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc hỏi, nhìn sắc mặt Tĩnh Âm, tựa hồ không phải việc nhỏ. Cho nên Cao Lôi Hoa cũng khẩn trương hỏi.
– Hải mẫu Tắc Á đã chết.
Tĩnh Âm cười khổ với Cao Lôi Hoa.
– Đã chết?
Cao Lôi Hoa sửng sốt, sau đó cười nói:
– Ha ha, con tưởng cái gì chứ. Mụ ta chết rồi à, tự sát hay sao? Đối với một vị thần bị lấy mất thần cách thì tự sát chính là biện pháp rửa sạch nỗi nhục tốt nhất. Nhưng nếu mấy người mẹ thấy việc Hải mẫu chết đối với việc thống trị Hải tộc bị ảnh hưởng, vậy đem cái chết của mụ ta đổ lên người con đi.
Cao Lôi Hoa cười nói, dù sao thì ông bố vợ và mẹ vợ mình vẫn còn phải lãnh đạo Hải tộc. Cho nên mấy cái vệt đen này cứ đưa cho hắn cũng không sao, dẫu sao hắn cũng không ngại thêm chút đen nữa.
– Lôi, ngươi nghĩ ta với Chấn Thiên là loại người nào?
Tĩnh Âm bất mãn:
– Chúng ta chỉ vì lợi ích mà đem vết đen đổ lên người ngươi sao?!
– A? A. Không phải. Con chỉ là…
Cao Lôi Hoa ngượng ngùng gãi đầu:
– Con chỉ thấy, dù sao mẹ với nhạc phụ đại nhân còn muốn thống trị Hải tộc. Nếu cái chết của Hải mẫu liên quan đến hai người thì có thể gây ảnh hưởng rất lớn…
– Thúi lắm!
Tĩnh Am cười mắng một tiếng:
– Loại chuyện này. Cho dù là chúng ta làm, cũng không để người khác mang tiếng xấu cho mình. Nhưng mà, dẫu sao ý tốt của con, ta nhận vậy.
– Tốt lắm, đừng nói ta không nói trước.
Tĩnh Âm nghiêm túc nói:
– Hải mẫu Tắc Á không phải tự sát.
– Bị giết sao?
Cao Lôi Hoa vân vê cằm nói.
– Cho dù bị mất đi thần cách, nhưng trên người Tắc Á còn một chút thần lực còn sót lại. Nói cách khác, nếu muốn giết nàng, trừ phi là thần. Mà những tên bình thường sẽ không ai làm việc đó. Chẳng lẽ là cái tên Minh vương kia.
Cao Lôi Hoa thầm nghĩ.
– Là sát thủ đến từ thiên giới.
Trong mắt bà mẹ vợ Tĩnh Âm lóe lên hàn quang nhọn hoắt! Đây là lần đầu tiên Cao Lôi Hoa chứng kiến bà mẹ vợ mình phẫn nộ. Lúc phẫn nộ, bà mẹ luôn tươi cười này bỗng giống y như cô con gái Tĩnh Tâm mặt lạnh như băng.
– Sát thủ, đên từ Thiên giới?
Nghe thấy sát thủ đến từ thiên giới. Cao Lôi Hoa có phần nghĩ không thông:
– Chẳng phải Hải mẫu Tắc Á đến từ cao tầng của thiên giới sao? Nếu sát thủ thiên giới đến thì lẽ ra phải tìm đến con chứ!
– Không cần nghi ngờ đâu, tên sát thủ này đứng trước mặt ta và Nguyệt Chấn Thiên giết chết Hải mẫu!
Giọng nói Tĩnh Âm không giấu được cơn phẫn nộ của bà. Hai vợ chồng nào phải là nhân vật yếu ớt gì, nhưng dưới ánh mắt của hai người, lại có tên sát thủ từ thiên giới, quang minh chính đại đứng trước mặt giết chết Hải mẫu Tắc Á. Thử hỏi xem làm sao bà không phẫn nộ cơ chứ!
– Thế đó, vì hắn đừng trước mặt ta và Nguyệt Chấn Thiên giết Hải mẫu nên mới lộ ra thân phận sát thủ thiên giới của hắn.
Tĩnh Âm khẽ siết hàm răng ngọc ngà của mình.
– Mẹ, mẹ mang con đi tới hiện trường nhìn xem.
Nghe được rõ ràng là sát thủ thiên giới tới xử lý Hải mẫu Tắc Á. Cao Lôi Hoa lập tức nói với Tĩnh Âm.
– Được rồi, vừa đi vừa nói với ngươi.
Tĩnh Âm gật gật đầu. Sau đó quay đầu nói với con gái diệu Tĩnh Tâm:
– Tĩnh Tâm, con nhớ chú ý đến an toàn của mình với mấy cháu nha.
– Ta hiểu mà mẹ. Còn nữa, Lôi à, anh đi ra đó nhớ cẩn thận một chút đó.
Trên giường, Tĩnh Tâm khẽ dặn Cao Lôi Hoa.
– Ừ!
Cao Lôi Hoa nặng nề mà gật đầu, đi theo sau Tĩnh Âm ra ngoài.
– Đợi con tý.
Đột nhiên Cao Lôi Hoa nghĩ tới cái gì, ngừng lại, sau đó dùng tay triệu hồi:
– Lấy tên của Cao Lôi Hoa ta. Triệu hồi– huyết kỵ sĩ!
Năm mươi danh huyết kỵ sĩ được Cao Lôi Hoa triệu hồi liền xuất hiện. Cao Lôi Hoa âm thầm gật gật đầu, năm mươi cái huyết kỵ sĩ, cho dù người tới có cường hãn như thế nào, muốn giết chết năm mươi huyết kỵ sĩ thì cũng đủ thời gian cho Cao Lôi Hoa bay từ hiện trường đến đây rồi.
– Các ngươi cẩn thận, bảo vệ an toàn của Tĩnh Tâm thật tốt vào.
Cao Lôi Hoa dặn dò năm mươi tên huyết kỵ sĩ này.
– Vâng, thưa chủ nhân!
Đám Huyết kỵ sĩ giơ hai tay để trước ngực, cùng tâm ý của Cao Lôi Hoa tương thông nên bọn họ hiểu được mình cần phải làm cái gì. Sau khi Cao Lôi Hoa rời đi, mười Huyết kỵ sĩ trong năm mươi tên ở lại trong phòng, còn bốn mươi tên Huyết kỵ sĩ khác thì nhanh chóng tản ra ẩn núp xung quanh bí mật bảo vệ căn phòng này.
Sau khi bố trí mọi việc xong, Cao Lôi Hoa mới cùng mẹ vợ nhanh chóng đi tới hiện trường vụ án…
– Đúng rồi, mẹ. Tên sát thủ đó bây giờ ở đâu?
Nhanh chóng đi theo sau bà mẹ vợ đang vội vội vàng vàng, Cao Lôi Hoa lên tiếng hỏi.
– Bị Chấn Thiên cùng với đồ đệ của con cuốn lấy!
Tĩnh Âm đáp:
– Cao Lôi Hoa, tên đồ đệ kia của con, thật mạnh.
– Ai.
Cao Lôi Hoa có phần cười ngượng. Thầm nghĩ trong lòng: Thượng cổ minh vương mà không mạnh à. Ngay cả Cao Lôi Hoa ta cũng không phải là đối thủ của hắn nữa là!
– Lúc ta tới tìm con, thì tên đồ đệ của con cũng ra mặt đánh nhau với tên sát thủ.
Mẹ vợ nương Tĩnh Âm nói:
– Giờ ta cũng không biết.
– Mẹ nè, mẹ có thể đem chuyện này kể lại từ đầu đến cuối không?
Cao Lôi Hoa nói.
– Tên đó lúc giết Hải mẫu thì đang đứng nói chuyện với Hải mẫu, do đó bọn ta mới biết hắn là sát thủ từ thiên giới đến.
Tĩnh Âm gật đầu. Vừa đi vừa miêu tả chuyện vừa phát sinh.
– Lúc ấy, ta cùng Chấn Thiên đang thương lượng như thế nào an bài hải mẫu đi qua người thường cuộc sống xem nên an bài cuộc sống sau này của Hải mẫu như thế nào. Dù mụ có phần sai trái, nhưng không còn thần cách thì chỉ có thể dần trở thành người bình thường. Nhưng mà lúc hai ta đang thương lượng thì một người mạnh mẽ phá tan vách chắn không gian giữa thiên giới với hạ giới. Rồi tiện tay bố trí một bức màn chắn giữa bọn ta với Hải mẫu. Mà lúc Hải mẫu Tắc Á nhìn thấy người nọ liền hưng phấn kêu lớn lên. Lúc ấy mụ nghĩ người nọ tới cứu mụ… Chỉ là mụ ấy không nghĩ tới bóng người đến từ thiên giới này không ngờ rút vũ khí của hắn ra, một thanh cự kiếm cao gần bằng hắn. Gã áo bào trắng, cao tầm hai thước năm. Có thể thấy thanh cự kiếm này có phân lượng bao nhiêu…
************************
– Mau, cứu ta, cứu ta trở về! Ta không thể ở dưới đáy biển này nữa.
Tắc Á nói với sát thủ.
– Ngại quá.
Sát thủ áo trắng cười hắc hắc với Tắc Á:
– Ta nhận được mệnh lệnh. Không phải đón cô về thiên giới, mà là đem cô xử quyết tại chỗ!
Giọng nói của gã rất to, cho nên dù bị ngăn bởi bức màn chắn Hải Hoàng và Tĩnh Âm vẫn nghe rõ.
– Không thể như thế, là ai ra mệnh lệnh với ngươi, vị đại nhân nào ra lệnh đó?!
Hải mẫu Tắc Á không tin quát:
– Ngươi gạt ta! Ngươi đưa ta về thiên giới, ta tìm vị đại nhân đó hỏi.
– Ngại quá, cô đã không còn tư cách gặp đại nhân.
Sát thủ áo trắng cười ha ha. Giọng to như cái loa, y hệt mẫu người Nguyệt Chấn Thiên.
– Chẳng qua, đại nhân đối với cô phá lệ khai ân, cho cô biết nguyên nhân vì sao chết. Để cô có làm quỷ cũng biết đường mà lần.
Sát thủ áo trắng cười nói:
– Thứ nhất, nhiệm vụ đại nhân giao cho cô, một lần nữa thống nhất toàn bộ hải tộc. Nắm trong tay quyền hành của Hải tộc, cô không có hoàn thành! Đây là lý do thứ nhất đại nhân muốn ta giết ngươi. Bởi vì đại nhân không cần một cái rác rưởi ngay cả nhiệm vụ đơn giản nhất cũng không hoàn thành được.
– Thứ hai. Nghe nói. Cô ngay cả thần cách cũng mất đi.
Sát thủ áo trắng cười:
– Đối với một vị thần ngay cả thần cách cũng muốn thì có gì cho đại nhân sử dụng đây. Hơn nữa, cô đã biết quá nhiều, nếu đã không có thần cách, thì mất đi tư cách được biết. Mà đại nhân đã nói qua, người có thể giữ kín bí mật nhất là– người chết! Cho nên, cô chỉ có thể chết mà thôi!
Dưới ánh mắt không thể tin của Hải mẫu, sát thủ vung cự kiếm! Thanh kiếm trong tay giống như không có sức nặng.
Ánh đao hiện lên. Sau đó cái đầu xinh đẹp của Hải mẫu Tắc Á bay lên cao.
Đứng bên, Nguyệt Chấn Thiên, Tĩnh Âm đều nhìn thấy. Nghe hai người nói chuyện, cả hai chợt hiểu ra vì cái gì Hải mẫu xuống hạ giới, hơn nữa mạnh mẽ bức hôn Tĩnh Tâm. Hải mẫu làm vậy là tạo chỗ đứng ở Hải tộc, cài người vào trong. Sau đó dần dần nắm Hải tộc vào trong tay.
Nghĩ tới việc mụ ta muốn nắm hết quyền hành Hải tộc, Nguyệt Chấn Thiên và Tĩnh Âm liền sinh ra chán ghét, người này thân là vợ của Hải hoàng đầu tiên lại muốn giao quyền khống chế Hải tộc cho chủ nhân của mụ, loại vợ phản chồng này chết là đáng!
Chẳng qua, Hải mẫu chết thì phải lưu tên sát thủ này lại để đỡ mang tiếng trách nhiệm.
Nghĩ vậy, Nguyệt Chấn Thiên liếc mắt nhìn vợ, cả hai vốn tâm ý tương đồng nên hiểu ý nhau. Cả hai cùng nhau vận thần lực đánh vỡ màn chắn.
Nhưng dù cả hai người đã đánh hết sức nhưng vẫn không phá vỡ màn chắn ngang này.
– Không tốt, cứng quá.
Hải hoàng cùng Tĩnh Âm liếc mắt nhìn nhau, cười khổ. Hai người liên thủ còn đánh không vỡ một tầng thần lực tiện tay này của người ta, chứng tỏ người ta mạnh hơn cả hai vợ chồng liên thủ.
– Ha ha, hai người các ngươi, muốn làm gì sao?!
Nhìn vợ chồng Hải hoàng, tên sát thủ cười lớn một tiếng, sau đó, hắn tự triệt hồi màn chắn:
– Tuy rằng đại nhân dặn ta xuống dưới không được gây phiên phức, nhưng mà các ngươi lại tự mình ra tay với ta trước, ha ha!
Nói xong, sát thủ cười lớn một tiếng. Cự kiếm mang theo tiếng gió rít chém tới hai người.
– Mẹ, bị xem thường rồi.
Hải hoàng cười lạnh một tiếng, tuy rằng người này so với vợ chồng liên thủ còn mạnh hơn, nhưng xin đừng quên nơi này là chỗ nào. Nơi này là đại dương! Là nhà của Hải hoàng hắn, có biết cái từ sân nhà không?!
Vì thế, hai vợ chồng không chút yếu thế nghênh đón cự kiếm.
Trong nhất thời, ba người đại chiến, năng lượng cuồn cuộn thành từng lốc xoáy, kiếm khí vô tình tạo thành mảnh chân không dưới đáy biển.
Bất quá, cả ba đều có điều cố kỵ nên bày ra kết giới, ngăn ngừa thần lực toát ra ngoài.
Đại chiến ba trăm hiệp xong. Hai vợ chồng có phần chống đỡ không nổi, gã sát thủ này quả nhiên cường hãn, vợ chồng hai người liên thủ, thế nhưng vẫn có cảm giác thua kém.
Dần dần, thấy hai vợ chồng có phần chống đỡ không nổi theo thời gian, gã sát thủ cười tà, chơi kiểu kéo dài, dây dưa.
Đánh lâu mà vẫn không thắng, hai vợ chồng nóng vội.
Không cẩn thận. Trên người Tĩnh Âm lộ ra một sơ hở!
– Là lúc này!
Sát thủ sâu sắc phát hiện sơ hở. Cự kiếm giơ lên cao, đánh về phía Tĩnh Âm.
Tĩnh Âm hoảng hốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chuôi kiếm chém tới. Bà ngay cả tránh né đều không kịp!
May thay đồ đệ Minh vương của Cao Lôi Hoa xuất hiện kịp thời. Lúc chuôi cự kiếm chuẩn bị chém trúng Tĩnh Âm, phá đao trong tay Minh vương kịp thời nghênh đón!
– Choang choang!
Phá đao cùng cự kiếm va chạm vào nhau. Hoa lửa lóe bay.
– Ha ha! Thích!
Minh vương cười to một tiếng, hai con mắt huyết sắc thẳng tắp nhìn áo bào trắng. Đối với Minh vương mà nói. Chiến đấu là việc hưởng thụ tốt nhất! Hắn tìm khắp thiên hạ, muốn tìm một đối thủ thích hợp cũng không thể. Trước mắt sát thủ này tuy rằng còn không làm cho hắn vừa lòng. Nhưng là một đối thủ dùng tập luyện cũng tốt!
– Ngươi, tên đáng giận, dám cản trở ta!
Sát thủ hung tợn nhìn chằm chằm Minh vương áo quần rách nát. Hiển nhiên, sát thủ cũng không phải thượng cổ chư thần, bởi vì hắn nhìn thấy Minh vương có bộ dáng kinh điển vẫn không kinh ngạc. Ngược lại còn xông lên đi cùng đánh nhau liều mạng với Minh vương.
Thừa dịp Minh vương cùng sát thủ quyết đấu, Hải hoàng gọi Tĩnh Âm lại, dặn bà đi tìm Cao Lôi Hoa.
********************
– Đến! Là chỗ này!
Tĩnh Âm chỉ vào một núi lửa dưới đáy biển nói.
– Ha ha, ha ha ha!
Xa xa, Cao Lôi Hoa chợt nghe giọng cười điên cuồng của Huyết Sắc Minh vương!
– Tốt, thật tốt nha! Ta muốn, là loại cảm giác này!!
Huyết Sắc Minh vương bạo rống, phá đao hung hăng múa, đánh bay sát thủ lên trên.
– Đáng chết, người này là ai?
Sát thủ thầm giật mình, cái tên nhìn cù lần trước mắt này không ngờ mạnh đến thế. Không những đánh bay hắn lên mà bàn tay cầm cự kiếm của hắn cũng run lên vì đau nhức.
– Ha ha! Đối thủ của ta. Lúc chiến đấu, ngươi còn phân tâm sao?
Minh vương điên cuồng cười, đột nhiên đứng bên cạnh sát thủ áo trắng.
Sau đó, một đường cong chói mắt do phá đao chém ra nhằm vào sát thủ trên không, đánh bay cự kiếm trên tay sát thủ.
– Cáp, cáp! Lên không trung là sai lầm của ngươi!
Sát thủ nhìn Minh vương đuổi giết, ngược lại cuồng tiếu:
– Triển khai đi, Phong Thần chi cánh!
– Đao của ta, phong đao!
Một cặp cánh xuất hiện sau lưng sát thủ này, hiển nhiên tên này là một vị thần điều khiển phong nguyên tố. Một thanh đao từ phong nguyên tố hiện ra trên tay hắn.
-Cái tên điên này đi chết đi !
Sát thủ nhe răng nanh cười. Sau đó, hắn dùng lực vung mạnh đao chém vào mặt Huyết Sắc Minh vương!
– Bùm!
Cuồng bạo phong nguyên tố nổ mạnh. Phỏng chừng dưới một đao mạnh mẽ này không có mấy ai may mắn sống sót.
– Ha ha ha ha! Tên cuồng vọng, chết trong tay ta là vinh quang của ngươi!
Phong Thần cuồng tiếu, sau đó tay phải khẽ động. Cự đao trên tay ngưng tụ lại.
Nhưng khi hắn muốn thu hồi cự kiếm lại thì phát hiện cự kiếm không quay trở về.
– Cao Lôi Hoa, ngươi không đi trợ giúp đồ đệ sao?
Ở bên, Tĩnh Âm vội la lên.
– Không cần.
Cao Lôi Hoa cười khà khà nói:
– Nếu hắn cũng không thắng được tên Phong Thần này thì con lên cũng không được.
Cao Lôi Hoa cười nói:
– Bởi vì, hắn, so với sư phụ là con còn mạnh hơn!!!
Trong hố sâu, tro bụi tán đi, một bóng người lúi cúi xuất hiện.
– Khà khà!
Huyết Sắc Minh vương nhe răng cười, chẳng qua phối hợp với thanh phá đao của hắn thì nụ cười thật kinh khủng!
Minh vương cười khà khà, giơ tay phải lên:
– Xuống đây đại chiến mấy trăm hiệp với lão tử đi! Cho ta tận hưởng lại cảm giác chiến đấu nào…