Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 – Chương 179: “Tuyết Sa” đổi chủ

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
Chọn tập

Trên không trung, Slime đang chở Cao Lôi Hoa bay về phía trước. Lúc này quanh thân cầu cầu được bao bọc một tẩng lôi quang lờ mờ, khiến cho những bông tuyết ở đế quốc Băng Tuyết không thể chạm đến người Slime.

Cao Lôi Hoa nhìn vê phía hoàng cung cua đế quốc Băng Tuyết đang dần thu nhỏ lại khẻ thở dài một hơi. Có lẽ. chính tay hắn đã đẩy Tiểu Tam lên con đương trở thành nữ hoàng này, Tiểu Tam biến thành như vậy. hắn đích thực có trách nhiệm – rất lớn. Chỉ có điều không biết lần sau găp lại Tiểu Tam. thì sẽ là tình cảnh như thế nào.

– Slime. bay tiếp đi. Khi ngó đến thanh thị thì dừng lại một chút, chúng ta mua

Lấy ít đồ vật.

Cao Lôi Hoa nói với Slime. rồi cúi nhìn cô bé đang ngủ ở trong lòng. Trên người Mộng Ti cũng chỉ co một tấm áo bố màu đen, hơn nữa trông cũng khá cũ nát. Đặc biệt là hai sợi xích trên hai vai của cô bé trông rất dẽ gây sự chú ý.

– Grao.

Slime lên tiếng, từ trên cao nhìn xuyên qua các tầng mây mù, Cầu Cầu mơ hồ nhìn thấy phía trước có một tòa thành thị khá lớn.

Slime khẽ hô lên, phóng về phía trước. Sau khi bay đến phía trên tòa thành thị kia, ánh sáng màu vàng quanh người Cầu Cầu liền mất đi, rồi Cầu Cầu nhanh chóng biến lại thành bộ dạng Slime hoàng kim, bay đến trên vai của Cao Lôi Hoa.

– A!

Cao Lôi Hoa khẽ vuốt ve Slime. No liền liém liém mặt của Cao Lôi Hoa.

– Đi xuống thôi, túm cho chắc nhé.

Cao Lôi Hoa nói với Cầu Cầu, rồi cả người liền hạ thẳng xuống dưới.

Thành Băng Thú là địa phương mà các nữ nhân thích nhất ở đế quốc Băng Tuyết, ở nơi này co những đồ trang sức và quần áo xinh đẹp nhất trên thế giới. Nơi này là thiên đường của nữ nhân, nữ nhân cần dùng gỉ, cơ bản đều co thế mua được ở đây.

Cao Lôi Hoa từ trên trời hạ thẳng xuống một khoảng trống trên đường dưới cái nhìn soi mói của một đám người. Thấy mọi ngườii đều đang nhìn minh, Cao Lôi Hoa nhún vai chẳng thèm quan tâm. sau đó đi thẳng về cửa hàng bán quần áo đằng trước.

– Là một ma pháp sư sao? Ta thấy hắn từ trên không trung ha xuống. Một người qua đường hỏi.

– Nhìn hắn gầy yếu như vậy. chắc là ma pháp sư rồi, chẳng qua. vì sao hắn lại đi vào cửa hàng chuyên bán trang phục nữ nhân vậy?

Người qua đường kia nghi hoặc nói:

– Chẳng lẽ. hắn có sở thích đặc biệt…

Phải biết rằng; cửa hàng Cao Lôi Hoa đi vào là cửa hàng “chuyện kinh doanh” nữ trang, cùng là cửa hàng chuyện bán các loại y phục cho phụ nữ.

Cao Lôi Hoa ôm Mộng Ti. đi vào trong cửa hang trang phục.

– Hoan nghênh quý khách đến với Đại lý trang phục” Tuyết Sa” của thanh Băng

Thú

~ Cao Lôi Hoa vừa mới bước vào. thì đã co một nhân viên phục vụ đứng cửa lễ phép chão hắn. Tuy rằng nhân viên phục vụ này thấy Cao Lôi Hoa là nam nhân thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có nói ra. Chẳng qua, trong mắt nàng rò ràng lộ ra ý nghi ngờ Cao Lôi Hoa là một kẻ biên thái.

– Tuyết Sa?

Cao Lôi Hoa nghe thấy tên này xong thì hơi ngơ ngợ. hắn thấy cái tên này quen quen, hon nữa không phải là quen bình thường. Hắn cảm thấy Tuyết Sa này và hắn có quan hệ nào đó. Chỉ là nhất thời không nghĩ ra được mà thôi.

– Tìm hộ ta một bộ quần áo thích hợp cho cô bé này.

Cao Lôi Hoa chỉ vào cô bé trong lòng mình nói với nhân viên phục vụ. Tam thời Cao Lôi Hoa không nhớ nổi Tuyết Sa và mình có quan hê gì, nên cũng không tiếp tục để ý.

Lúc này cô gái kia mới để ý đến cô bé trong lòng của Cao Lôi Hoa. Là một cô bé rất đáng yêu. Chỉ có điều hai sợi xích trên vai cô bé này lại khiến đồng tử cô nhân viên phục vụ kia co rút lại.

Lại là loại quý tộc có sở thích biến thái, nữ nhân viên phục vụ này càng đánh giá Cao Lôi Hoa thấp hơn.

Lúc này Cao Lôi Hoa thấy được ánh mắt nữ nhân viên kia lóe lên vẻ chán ghét. Thấy ánh mắt của cô gái kia nhìn vào Mộng Ti trong lòng mình, Cao Lôi Hoa lập tức minh bạch ánh mắt đó. Cao Lôi Hoa cười khổ. Chẳng qua hắn cũng lười giãi thích:

– Tiểu thư. làm viêc nhanh lên chút đi, đừng đứng nhìn ta ngẩn ngơ thế. Cao Lôi Hoa bất đắc dĩ nói:

– Tìm mấy bộ quần áo trẻ em màu đen đi.

Làn da của Mộng Ti là màu đen. Mặc đồ trắng chỉ càng làm đen hơn mà thôi. Chẳng bằng mặc đồ đen, cho nó cùng tông.

Tuy rằng không ưa thích sỉ đôi với nam nhân này, nhưng thanh danh cửa hàng trang phục tốt nhất Đại lục “Tuyết Sa” không thể sụp đổ trong tay nàng được. Nàng vẫn mỉm cười như trước gật đầu:

– Mời tiên sinh để cô bé này theo tôi vào trong chọn quần áo.

– Ưm.

Cao Lôi Hoa nhe nhàng vỗ khuôn mặt của Mông Ti.

-Dưng?

Mộng Ti ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa.

– Đi vào trong đi, cháu hãy chọn lấy một bộ quần áo. Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng thả Mộng Ti xuống đất:

– Đi theo chị này vào trong chọn quẩn áo đi.

– Dạ

.

Mông Ti ngoan ngoãn gật đầu. sau đó đi theo nhân viên phúc vu vào trong phòng.

– Huynh đệ. tiểu Loli của ngươi cũng khá phết.

Đột nhiên, một giọng nói dâm đãng vang lên phía sau Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa quay đầu lại phát hiên một nam tử tóc vàng đang dùng anh mắt bỉ ổi nhìn theo Mộng Ti đi sau nhân viên phục vụ kia.

Cao Lôi Hoa thấy nam từ này liền cảm thấy buồn nôn, bởi vì bên phải nam tử này chính là một cô bé gái ăn mặc khá lòe loẹt … Oa, từ cô bé này có thể thấy được. Nam tử này, chắc chắn lã một kẻ nghiện Loli.

Không cần phải nói, nam từ này khẳng đinh xem Cao Lôi Hoa là người đồng đạo với hắn.

Khóe miệng Cao Lôi Hoa giật giật, lúc này hắn thấy xúc động đến nổi muốn đập bẹp tên này một trận.

– Huynh đệ, ta là con trai của thành chủ!

Nam tử tóc vàng này đầu tiên là giới thiệu thân phân “tôn quý” của mình. Sau đó hắn tiếp tục dõi mắt theo bóng dáng Mộng Ti ở xa, vẻ dâm tà trong mắt hắn đang sục sôi:

– Tiểu loli này rất xanh nha. Huynh đệ, ngươi có thể bán lại cho ta không? Huynh đệ, chắc chắn ta sẽ trả giá cao để mua!

Cao Lôi Hoa quay ngoắt đi, không thèm để ý tới nam tử này. Cao Lôi Hoa sợ mình mà tiếp tục nhìn hắn thêm nữa, chắc sè không kìm nổi mà tẩn cho hắn một trận.

– Huynh đệ, cân nhắc gì nữa, một trăm vạn, thế nào! Nam từ tóc vàng vỗ vỗ vai Cao Lôi Hoa nói:

– Một trăm vạn, đù để ngươi mua một tiểu loli rất tốt rồi. Nếu không phải ta thấy tiểu loli này rất ưng mắt, thì ta cũng sẽ không ra giá cao đến như vậy!

– Không bán, biến qua một bên.

Cao Lôi Hoa phất phất tay. bực tức nói.

– Huynh đệ, ngươi chẳng nể mặt gì cả. Nói cho ngươi biết. Ta là con trai của thành chủ, ta nói cho ngươi hay. nhất định ta phải co tiểu loli này.

Nam từ tóc vàng kia co chút bất mãn. Nếu không phải là vì cô bé kia thì hắn cũng không ăn nói khép nép như vậy.

– Mẹ nó, ngươi thực phiền phức!

Cao Lôi Hoa không kìm chế nổi nửa, nói thật, Cao Lôi Hoa cũng không có hứng thú với tiểu loli, dù sao vào thời của Cao Lôi Hoa, cũng đã là thời khoa học kỳ thuật phát triền rất cao. Mức độ sa đọa của con người ở thế giới đó không phải là điều mà người ở thế giới này có thể so sánh được. Chẳng qua, nam nhân này thật sự phiền phức. Giống như ruồi nhăng cứ vo ve bên tai Cao Lôi Hoa.

Hắn xoay người, xuất quyền! Lại thêm một cước. Động tác của Cao Lôi Hoa

như nưc chảy mây trôi. Gọn gàng linh hoạt, hiển nhiên là kết quả qua trăm ngàn tập luyện.

-Áhhh!

Nam từ tóc vàng kia đau đớn rên rỉ. Cả người ngã về phía sau lập tức hôn mê bất tỉnh …

– A! Vì sao ngươi lại đánh người trong cửa hàng Tuyết Sa chúng ta. ĐÚng lúc này, nhân viên phục vụ kia dẫn Mộng Ti đi ra ngoài. Nàng nhìn thấy chân của Cao Lôi Hoa đang đặt trên mặt nam tử kia thì lập tức hô lên kinh hãi.

Mộng Ti cùng từ chỗ thiếu nữ đi tới bên cạnh Cao Lôi Hoa. Lúc này cô bé mặc một bô âu phục màu đen rắt là vừa vặh. Đặc biệt cô nhân viên này rất thông minh, giắt hai sợi xích trên vai Mộng Ti vào bộ quẩn áo, khiến nó trông giống như là đồ trang sức vậy. Mộng Ti hiện giờ cộng thêm quần áo trông càng giống một tiểu Loli.

– Chủ nhân, có muốn giết kẻ này không?

Khi Mộng Ti thấy Cao Lôi Hoa đạp lên mặt nam nhân đang nằm trên mặt đất, miệng nàng thốt ra một câu khiến mọi người ở đây trơ nên cứng ngắc.

Đặc biệt cô nhân viên phục vụ kia nhìn cô bé đáng yêu này đầy sửng sốt, nếu cô gái này biết rằng cô bé đáng yếu trong mắt nàng, từng chém mười mấy kiếm sĩ biến thành đống thịt vụn mà không chớp mắt lấy một cái ở thành Băng Cơ, thì không rõ nàng sẽ có cảm tưởng gì.

– Hừm. Mộng Ti, đừng có mỡ miêng ngậm miếng lại nói đến giết người, cháu là một cô bé, phải có văn minh. Nam nhân này chỉ hơi phiền một tí, cảnh cáo chút là được rồi.

Cao Lôi Hoa nghe thấy lời nói của Mộng Ti cũng cám thấy rét run. Hắn dám khẳng định chỉ cần mình gật đầu, thì nam từ dưới chân hắn sẽ chết ở trong tay Mộng Ti.

– Tiểu thư. Không ngờ lại rước thêm phiền toái cho cô.

Cao Lôi Hoa quay đấu ngượng ngừng nói với thiếu nữ, dù sao đánh nhau ở trong cửa hãng đích xác cùng không phải là chuyện tốt gì:

– Tính dúm ta bộ quần áo trên người Mộng Ti giá bao nhiếu tiền.

– Hân hạnh được phục vụ. giá ba trăm kim tê.

Cô gái kia bĩu môi, trong mắt hiện lên sự đắc ý. Bộ quần áo trên người Mộng Ti

nhiều nhất cũng chỉ đáng giá một trăm kim tê. Nhưng nàng lại nói gắp ba. Nàng thật sự muốn nhìn xem nam nhân này sẽ có phàn ứng gì. Nàng nhìn Cao Lôi Hoa đầy vẻ coi thường.

– Được rồi

Cao Lôi Hoa hiển nhiên cùng nhìn ra ý nghĩ của cô gái này, chẳng qua hắn cũng không nói cái gì thò tay vào trong người lấy ra một tấm thẻ ma tinh quét qua chỉếc máy quét của cô gái.

Con số ba trăm hiện lên rõ ràng trên máy quét.

Ợ .

Cô nhân viên kia thật sự không ngờ Cao Lôi Hoa lại thanh toán một cách thoải mái như vậy.

– Hẹn gặp lại.

Cao Lôi Hoa ôm Mộng Ti vào lòng; chuẩn bi đi ra phía cửa.

– Đợi đã, tiên sinh!

Thấy Cao Lôi Hoa sảng khoái như vậy, cô sái kia cũng cám thấy sững sốt. Khi Cao Lôi Hoa đi ra tới cửa. thì cô nhân viên kia đốt nhiên kêu lên.

– Có chuyện gì sao?

Cao Lôi Hoa quay đầu hỏi.

– Vâng, thực xin lỗi tiên sinh. Cô gái móc trong túi ra một chỉếc thẻ ma tinh:

– Tiên sinh. vừa rồi là tôi nói đùa với ngài. Bộ quần áo này chỉ đang giá tám mươi bảy kim tê. Thực xin lồi tiên sinh, đây là tiền thừa trả lại cho ngài.

Cao Lôi Hoa nheo mắt nhìn cô gái này, đến cuối cùng nàng cũng gọi hắn lại. cho nên ấn tượng của Cao Lôi Hoa về nàng cũng tốt hơn rất nhiều:

– Tiểu thư, cô tên gì?

-Lôi Ly Nhã, là người thiết ké chính của của hàng Tuyết Sa.

– Ưm. ta nhớ kỹ rồi. Cao Lôi Hoa phất tay:

-Tiểu cô nương; chỗ tiền thừa này, coi như là cho cô mua kẹo đi, hắc hắc!

– Chủ nhân, kẹo. Mộng Ti cùng muốn. Mộng Ti ở trong lòng Cao Lôi Hoa cùng nói.

– Hắc hắc!

Cao Lôi Hoa khẽ cười, bước qua cái tên đáng thương đang nằm dưới đất đi ra khỏi cửa.

– Đợi đã!

Thiếu nữ kia chạy ra khỏi cửa hàng; nhưng bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng của Cao Lôi Hoa, chỉ có người đang đi lại trên phố.

Đế đô Quang Minh.

Cao Lôi Hoa đáp xuống gần thành rồi đặt Slime lên vai. ôm Mộng Ti đi về phía đế đô Quang Minh.

Khi đi tới cổng thành, Cao Lôi Hoa đi từ từ như cũ hướng về phía trước.

– Đứng lại. đóng thuế vào thành.

Tại đó, một tên binh sĩ cản đường phía trước của Cao Lôi Hoa:

– Vào thành, đóng hai ngân tệ. Thuế vào thành là mỗi người một ngân tệ.

Tên binh sĩ đó chỉ Cao Lôi Hoa và Mộng Ti.

-Ủa?

Cao Lôi Hoa nghi hoặc:

– Thời gian ta ở đây cũng không ngắn. cho tới giờ chưa từng nghe qua cái gì là thuế vào thành.

Hai ngân tệ đối với Cao Lôi Hoa mà nói cùng chẳng đáng gì, nhưng lại khiến hắn cảm thấy bực mình.

– Ủa? Đạo sư Cao Lôi Hoa? Đúng là đạo sư Cao Lôi Hoa rồi!

Đúng lúc nãy. một câu bé mặc áo bào ma pháp sư nhìn thấy Cao Lôi Hoa, liền vui vẻ kêu lên.

– Gọi ta sao?

Cao Lôi Hoa quay đầu lại. mặc dù hắn là một đạo sư trên danh nghĩa của học viện. Chỉ có điều Cao Lôi Hoa không quen ngươi khác gọi hắn như vậy nên nhất thời cũng không có phản ứng lại.

– Da, thuế vào thành của đạo sư cứ giao cho con đi.

Chỉ thấy nam sinh bên cạnh Cao Lôi Hoa móc ra một cái túi. lấy ra hai ngân tệ đưa cho binh lính kia.

Cao Lôi Hoa nhíu mày. từ bộ dạng của nam sinh này có thể thấy cậu bé cũng không giàu có gi:

– Được rồi, các ngươi có thể vào rồi.

Sau khi thu được thuế vào thành, tên bính lính kia cũng lui sang một bên.

– Em tên gì?

Sau khi vào thành, Cao Lôi Hoa hỏi.

– Mike Jackson.

Ngm sinh kia đáp.

Chọn tập
Bình luận