– Huyết kỵ sĩ?
Cao Lôi Hoa nghi hoặc nhìn Vong Linh Nữ Thần, từ vẻ mặt của nàng là có thể biết huyết kỵ sĩ hẳn là không đơn giản.
– Đúng vậy, chính là huyết kỵ sĩ.
Vong Linh Nữ Thần cười khẽ:
– Huyết kỵ sĩ được tạo thành hoàn toàn từ máu, lấy máy của chủ nhân bọn họ làm cơ sở. Do đó bọn họ rất trung thành. Hơn nữa bọn họ rất hùng mạnh. Đây chính là át chủ bài cuối cùng của tôi.
– Hoàn toàn nghe lệnh của chủ nhân, hơn nữa từ máu tạo thành? Vậy bọn họ trông như nào?
Cao Lôi Hoa hỏi. Nghe Vong Linh Nữ Thần nói cả nửa ngày Cao Lôi Hoa vẫn không thể hình dung ra huyết kỵ sĩ như thế nào.
– Ha ha
Vong Linh Nữ Thần giải thích:
– Bản thân các huyết kỵ sĩ đều là linh hồn của cường giả trong các tộc thượng cổ. Bởi vì khi còn sống thực lực của bọn họ rất mạnh, cho nên sau khi chết thì linh hồn của họ không biến mất. Hơn nữa ở những nơi đặc thù đẫm máu chiến trường, pháp trường thì sau khi chết đi bọn họ có thể hấp thụ được máu của những người khác để tiến hóa thành huyết kỵ sĩ. Tuy linh hồn bọn họ còn tồn tại, nhưng do đa phần đã mất đi trí óc nên về cơ bản bọn họ hành động hoàn toàn theo bản năng hoặc theo mệnh lệnh của chủ nhân.
Vong Linh Nữ Thần nói:
– Tuy thế nhưng cũng đừng có coi thường bọn họ. Sự lợi hại của bọn họ không chỉ về mặt trí tuệ, nhưng bọn họ có đặc tính rất đặc biệt. Đó là bọn họ có thể phát huy thực lực bằng nửa chủ nhân mình. Tỷ như anh, huyết kỵ sĩ nào có máu của anh sẽ có một nửa thực lực của anh.
Sau khi nghe được lời nói của Vong Linh Nữ Thần, hai mắt của Cao Lôi Hoa lập tức sáng bừng. Có một trăm tên có sức mạnh bằng nửa hắn??
– Đúng vậy. Đây chình là hàng special của tôi.
Vong Linh Nữ Thần thần bí nói:
– Muốn tạo thành huyết kỵ sĩ cần một giọt máu tươi của chủ nhân. Rồi sự sống của bọn họ sẽ phụ thuộc vào sự tồn tại của chủ nhân. Nếu chủ nhân của họ không chết thì bọn họ sẽ tồn tại vĩnh viễn.
– Hàng tốt!
Nghe đến đó, Cao Lôi Hoa không kìm nổi phải bật thốt lên tán thưởng:
– Những vị thần khác có huyết kỵ sĩ của riêng mình hay không?
Cao Lôi Hoa hỏi.
Vong Linh Nữ Thần lắc lắc đầu nói:
– Những vị thần khác không có khả năng đó. Chỉ có tôi, Vong Linh Nữ Thần mới có thể khiến huyết kỵ sĩ nghe lời.
– Chẳng lẽ không thể chinh phục huyết kỵ sĩ bằng vũ lực hay sao?
Cao Lôi Hoa vừa đi vừa hỏi.
– À, huyết kỵ sĩ là vong linh nên bọn họ không biết chết là cái gì.
Vong Linh Nữ Thần nói tiếp:
– Thế nên trừ tôi là người nắm giữ vong linh ra thì không ai có thể khống chế họ.
Cao Lôi Hoa gật gật đầu rồi bước theo Vong Linh Nữ Thần tới một bãi tha ma sau thần điện.
Vừa bước vào, điều đầu tiên đập vào mắt Cao Lôi Hoa chính là mấy trăm huyết hồn đang bồng bềnh giữa không trung.
– Tôi bồi dưỡng huyết kỵ sĩ chính tại nơi này. Những linh hồn đó chính là những huyết kỵ sĩ. Ở đây tổng cộng có 324 tên huyết kỵ sĩ. Vong Linh Nữ Thần chỉ đám huyết kỵ sĩ phía trước nói:
– Anh hãy lựa chọn 100 tên cho mình đi.
– Không có gì quan trọng cả. Cô thay ta chọn là được rồi.
Dù sao hắn cũng không biết tên huyết kỵ sĩ nào tốt hơn nên chọn hay không chọn cũng như nhau
– Vậy cũng được. Vong Linh Nữ Thần gật đầu rồi khẽ vẫy tay một cái. Lập tức một trăm tên huyết kỵ sĩ trên người hiện ra màu đỏ của máu bay tới trước mặt Vong Linh Nữ Thần.
– Cao Lôi Hoa, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng để nhận máu tươi của anh rồi.
Vong Linh Nữ Thần quay sang nói với Cao Lôi Hoa.
– Ừ.
Cao Lôi Hoa đáp rồi rút kiếm Tài quyết ra rồi cứa vào tay mình
Một dòng máu tươi màu vàng từ cổ tay Cao Lôi Hoa chảy ra. Cao Lôi Hoa cũng ngạc nhiên nhìn máu của mình.
Vong Linh Nữ Thần nhìn thấy vẻ sững sờ Cao Lôi Hoa liền cau mày. Nàng nhanh chóng cầm lấy tay hắn rồi vung lên. Dòng máu tươi trên cổ tay Cao Lôi Hoa biến thành một trăm giọt nhỏ bắn về 100 huyết kỵ sĩ.
Trong phút chốc, từ trên người 100 tên huyết kỵ sĩ xuất hiện hào quang màu vàng tím. Sau khi hào quang biến mất, 100 kỵ sĩ hình người trong trạng thái lỏng màu vàng lợt hiện ra trước mặt Cao Lôi Hoa.
– Cao Lôi Hoa, anh làm sao vậy?
Vong Linh Nữ Thần hỏi hắn.
– À.
Cao Lôi Hoa tỉnh lại, hắn chỉ vào những giọt máu vàng đang chảy trên tay mình, cười khổ nói:
– Giờ tôi có thể tính là người không?
– E là không phải.
Vong Linh Nữ Thần khẽ cười:
– Cao Lôi Hoa, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì. Cao Lôi Hoa mãi là Cao Lôi Hoa, cho dù máu có biến thành màu xanh, thì anh cũng có biến thành người khác đâu, đúng không?
– Phù! Cũng đúng.
Cao Lôi Hoa gật đầu.
– Được rồi, trở về thôi. Phải biết rằng Vong Linh tộc có thể ra khỏi đây không đều phụ thuộc vào anh đó.
Vong Linh Nữ Thần nói.
Ôm lấy Bảo Bảo, Cao Lôi Hoa bước ra khỏi phong ấn.
Vong Linh Nữ Thần đứng bên trong phong ấn nhìn Cao Lôi Hoa, há miệng hồi lâu mới thốt ra được một câu:
– Cao Lôi Hoa, hãy chăm sóc con gái tôi thật tốt.
– Yên tâm đi! Có tôi ở đây, cam đoan Bảo Bảo sẽ an toàn.
Cao Lôi Hoa vẫy tay với Vong Linh Nữ Thần rồi bước ra khỏi phong ấn.
Vượt qua rất nhiều thành thị của Quang Minh đế quốc, một lần nữa Cao Lôi Hoa bế Bảo Bảo về tới Quang Minh đế đô.
– Ha ha, ba ba, tới nơi rồi sao?
Bảo Bảo ở trong lòng Cao Lôi Hoa hưng phấn hô lên.
– Đúng vậy chúng ta đã trở lại.
Cao Lôi Hoa cười với Bảo Bảo rồi chìa tay đẩy cánh cửa quen thuộc đi vào bên trong.
– Chúc mừng trở về, con rể.
Hải hoàng Poseidon cau mày từ trong nhà đi ra. Từ khi Cao Lôi Hoa gõ cửa, lão đã cảm thấy khí tức của hắn. Lập tức lão nhẹ nhàng thở phào.
– Ông ngoại biến thái! Cháu đã trở về!
Bảo Bảo nhìn thấy Hải hoàng thốt ra 1 câu khiến Poseidon tức đến hộc máu.
– Ách!
Poseidon cười méo xẹo nhìn Bảo Bảo. Bởi vì lần trước thấy được cháu gái, lão quá hưng phấn đến nỗi cởi quần lót của Bảo Bảo ra để xem đó là cháu trai hay cháu gái. Và giờ đây lão phải mang cái biệt danh này.
– Có việc gì sao, nhạc phụ?
Cao Lôi Hoa nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Poseidon liền nghi hoặc hỏi.
– Đang nhớ tới con thì thật may con trở về. Nếu không ta cũng không biết phải làm sao bây giờ. Mấy hôm trước ta và Tĩnh Âm muốn về nhà, dù sao chúng ta đã ở trong thế giới nhân loại khá lâu rồi.
Poseidon nói tiếp:
– Nhưng mấy ngày nay, tâm tình của Tĩnh Tâm không được tốt lắm, nên chúng ta không thể về nhà được.Thật may mắn con đã trở về rồi. Con mau đến xem Tĩnh Tâm như thế nào đi.
– Tĩnh Tâm xảy ra chuyện gì sao? Tại sao tâm tình nàng lại không tốt?
Cao Lôi Hoa hỏi đầy khó hiểu, Tĩnh Tâm không phải là người dễ tức giận mà?
– Con tự mình xem đi.
Poseidon bĩu môi nói.
– Ba ba, Tĩnh Tâm mụ mụ tức giận sao?
Bảo Bảo cũng nhìn Hải Hoàng đầy ngờ vực. Trong trí nhớ của cô bé, Tĩnh Tâm là người rất bình thản nên khi nghe Tĩnh Tâm tức giận Bảo Bảo rất ngạc nhiên.
– Vâng, để con đi xem.
Cao Lôi Hoa ôm chặt Bảo Bảo rồi chân khẽ điểm một cái, rồi cả người như gió lao lên trên lầu.
– Tốc độ thật nhanh.
Hải Hoàng run lên, tốc độ Cao Lôi Hoa vừa mới thi triển so với mấy ngày trước thì nhanh hơn nhiều. Tiến bộ như vậy cũng thật quá sức tưởng tượng rồi. Chẳng lẽ ta đã già rồi không thể theo kịp bước chân với những người trẻ tuổi hay sao? Hải Hoàng thầm nghĩ trong lòng.
Cao Lôi Hoa nhanh chóng lao đến phòng của Tĩnh Tâm. Phải biết rằng tính cách của nàng rất lãnh đạm bởi vậy nên nàng sẽ không dễ dàng giận dữ điều gì. Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy.
– Tĩnh Tâm, Tĩnh Tâm !!!
Cao Lôi Hoa đập cửa phòng Tĩnh Tâm.
– Két!
Cửa phòng mở ra. Tĩnh Tâm với mái tóc màu lam và đôi mắt xanh dường như chưa từng thay đôi.Tuy rằng nhìn qua có vẻ hơi tiều tụy nhưng cũng không có khác biệt gì lớn.
– Tĩnh Tâm! Có chuyện gì vậy?
Cao Lôi Hoa nóng nảy nói.
– Ta là mẹ vợ của con.
Người phụ nữ trước mặ liền mỉm cười xấu xa.
– A!
Cao Lôi Hoa đờ đẫn, nhìn kỹ lại thì quả nhiên đây không phải là Tĩnh Tâm. Bởi giữa Cao Lôi Hoa và Tĩnh Tâm có sợi dây liên kết rất đặc biệt.
– Mẹ, Tĩnh Tâm đâu rôi?
Cao Lôi Hoa cuống cuồng hỏi.
Tĩnh Âm chỉ ra sau rồi nói:
– Nó ở bên trong, nhìn nó đang khổ sở lắm.
– Vậy để con đi vào. Tĩnh Tâm!
Cao Lôi Hoa gọi to một tiếng rồi đ vào trong phòng.
– Ba ba vào xem Tĩnh Tâm mụ mụ đi. Con cùng bà ngoại đi tìm Tiểu Toa Nhi chơi.
Bảo Bảo nói với Cao Lôi Hoa đầy ‘quan tâm’.
– Ha ha, Bảo Bảo thật thông minh.
Cao Lôi Hoa mỉm cười rồi trao cô bé cho Tĩnh Âm.
Cao Lôi Hoa từ từ bước vào phòng.
Ở bên trong, Tĩnh Tâm ngồi trên giường đùa ngịch mái tóc lam của mình.
Tĩnh Tâm vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ánh mắt nàng rất buồn.
– Tĩnh Tâm, nàng làm sao vậy?
Cao Lôi Hoa đi tới ngồi cạnh nàng rồi dịu dàng hỏi …