Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cực Phẩm Vú Em

Quyển 2 – Chương 285: Tiểu tinh linh đi đánh bạc

Tác giả: Truyền Thuyết Thánh Kỵ Sĩ
Chọn tập

– Làm sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?

Nghe tiếng người rối loạn đằng sau, mấy đội viên đội trật tự của thuyền nhanh chóng ra đuôi thuyền hỏi:

– Ở đây.

Mấy người câu cá chỉ xuống mặt thuyền nói với thủy thủ. Các thủy thủ nhìn theo hướng tay chỉ thì thấy ở đó có hơn mười xác chết khô. Mấy xác chết này đã khô kiệt nhưng vì mới vớt từ dưới nước nên bên ngoài ướt đẫm.

– Ba.

Nguyệt Nhị không chịu nổi mấy cái xác khô này liền chui vào trong lòng Cao Lôi Hoa. Cho dù là lúc ở trong Vong Linh cốc nhìn thấy sư thi cũng không gớm bằng một phần mười xác chết này… Thây khô làm người ta cảm thấy ghê tởm hơn cương thi hư thối nhiều lần.

– Các đại gia không cần hoảng sợ, không có việc gì, không có việc gì đâu. Người đâu, mang các thi thể này xuống khoang thuyền đi.

Một thủy thủ giống như đội trưởng vội bước ra trấn an mọi người. Bởi vì mấy cái thây này xuất hiện quá đột ngột cho nên các thủy thủ cũng không dám ném xuống nước. Để an toàn… hắn cứ cất giữ thi thể đó cho tốt rồi đợi nhóm chuyên gia ma pháp sư trên thuyền đến nghiên cứu. Các thủy thủ dù sao cũng từng trải qua sinh tử, dầm sương dãi nắng rồi. Cho nên lúc đội trưởng kêu, mặt không đổi sắc mang mấy thi thể này xuống khoang dưới của thuyền. Lúc này, nhìn thấy mấy thi thể đó Cao Lôi Hoa nhíu mày, không hiểu vì sao khi nhìn mấy thi thể đó, thần ma cách biến dị trong cơ thể Cao Lôi Hoa lại rung động nhẹ. Đây là một loại cảm ứng cộng hưởng giữa ma với ma. Bởi trực giác nói cho Cao Lôi Hoa biết mấy cái thi thể này không thể thành thần, do đó mấy cái thi thể này chỉ có thể biến thành ma. Có nên xem qua một cái không? Nghĩ vậy Cao Lôi Hoa liền ngẩng đầu định gọi mấy tay thủy thủ lưu lại một cái xác cho hắn quan sát. Nhưng lúc Cao Lôi Hoa suy nghĩ thì các thủy thủ đã mang tất cả xác chết vào trong khoang dưới hết rồi.

– Xin lỗi làm phiền, mấy cái xác này các ngươi đem đi đâu vậy?

Trong lòng tràn đầy bất an, Cao Lôi Hoa ngẩng đầu hỏi một thủy thủ bên cạnh.

– Không có việc gì đâu. Quý khách cứ yên tâm.

Tay thủy thủ lễ phép trả lời Cao Lôi Hoa:

– Mấy thi thể đó chúng tôi sẽ xử lý tốt, đã ảnh hưởng đến nhã hứng câu cá của quý khách, chúng tôi thành thực xin lỗi.

– Không, ý ta không phải vậy.

Cao Lôi Hoa lắc đầu nói:

– Chỉ là… hình như mấy các xác đó có chút vấn đề.

– Ha ha.

Tay thủy thủ cười nói:

– Vị tiên sinh này yên tâm đi. Mấy các thây khô đó chúng tôi sẽ xử lý tốt. Hiện tại ma pháp sư ưu tú nhất trên thuyền chúng ta sẽ nhanh chóng đến đây, có ma pháp sư vĩ đại ở đây, ta nghĩ không cần phải sợ mấy cái thi thể đó.

Cao Lôi Hoa cũng hơi an tâm gật đầu, nếu có ma pháp sư ở đây thì có thể xử lý tốt mấy cái thây này. Dù sao thì ma pháp sư ở thế giới này cũng có chút tài năng.

– Tránh ra, tránh ra, vị đại gia này mời tránh ra một chút. Một lát nữa đại sư Ái Đức Hoa sẽ đi qua đây.

Các thủy thủ đi không lâu thì một đội chiến sĩ từ khoang trên đi xuống mở một đường tới khoang thuyền dưới. Các chiến sĩ đó đều là truy tuỳ giả của ma pháp sư. Mọi người đều biết ma pháp sư khi chưa đạt đến Thánh cấp thì khả năng cận chiến rất kém, cho nên rất nhiều ma pháp sư tuyển chọn các chiến sĩ đi theo bên người. Nghề nghiệp đó được gọi là truy tùy giả. Phía sau các chiến sĩ mở đường là các ma pháp sư mang đủ các loại áo choàng ma pháp cũng chậm rãi đi vào khoang dưới.

– Ba, không có chuyện gì chứ?

Nguyệt Nhị trong lòng Cao Lôi Hoa hỏi:

– Ừ, đã không có việc gì nữa rồi, thi thể bị mang đi hết rồi.

Cao Lôi Hoa xoa đầu Nguyệt Nhị cười nói:

– Sao. Vừa rồi mấy cái thây khô ghê lắm sao?

Nghe đám thây khô được mang đi hết, Nguyệt Nhị mới dám rút ra khỏi lòng Cao Lôi Hoa.

– Con nha. Được rồi, chúng ta đi thôi, ở lỳ đây cũng không có hứng thú gì. Chúng ta đi xem có gì vui không đi.

Hiện tại nhã hứng câu cá đã bị mấy cái thây khô này phá nát. Không còn gì cả, Cao Lôi Hoa đành mang Nguyệt Nhị với tiểu công chúa Tinh Linh lên khoang trên.

Cao Lôi Hoa mang Nguyệt Nhị với tiểu công chúa Tinh Linh đi dạo xung quanh thuyền đến chán thì vô tình đến trước phòng ông anh vợ Nguyệt Hoa Thiên. Đúng lúc Cao Lôi Hoa định mở cửa phòng thì đột nhiên có người trong phòng Nguyệt Hoa Thiên mở cửa ra. Sau đó, một nam tử xa lạ mang vẻ mặt khó chịu đi ra khỏi phòng. Lúc gã nhìn thấy mấy người Cao Lôi Hoa xong thì không thèm để ý, xoay người đi luôn. Mà Cao Lôi Hoa nhìn thấy gã cũng không để ý, mang Nguyệt Nhị với tiểu công chúa Tinh Linh vào trong phòng Nguyệt Hoa Thiên. Vào phòng, Cao Lôi Hoa liếc mắt nhìn thấy ông anh vợ Nguyệt Hoa Thiên đang phẫn nộ ngồi trên ghế:

– Sao vậy ông anh?

Cao Lôi Hoa cười hỏi Nguyệt Hoa Thiên.

– Là em rể hả.

Nguyệt Hoa Thiên ngẩng đầu, thấy Cao Lôi Hoa liền khẽ cười:

– Không có việc gì, chỉ là ít chuyện lặt vặt ở Hải tộc thôi.

– Ờ.

Cao Lôi Hoa thuận miệng chép, nhìn biểu hiện của ông anh thì xem ra không phải là chuyện vặt đâu, nhưng nếu Nguyệt Hoa Thiên đã không nói thì Cao Lôi Hoa cũng không hỏi làm gì. Nguyệt Hoa Thiên thở dài, kỳ thật hắn cũng không phải không muốn nói. Chỉ có điều chuyện này liên quan đến chính trị của Hải tộc. Mịa. Bất kể ở đâu, chỉ cần là sinh vật có trí tuệ thì sẽ tồn tại mấy loại chiến tranh chính trị đen tối này hết. Mà hắn biết cậu em rể này ghét nhất là chính trị. Cho nên hắn không muốn nói cho Cao Lôi Hoa biết, khỏi làm cậu em khó xử.

– Đúng rồi, không phải chú em nói đi câu cá sao? Sao lại qua phòng ta? Giờ mới là thời gian câu cá tốt đó.

Nguyệt Hoa Thiên miễn cưỡng cười nói.

– A, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đành mang hai đứa nhỏ đi dạo xung quanh, vô tình đi đến phòng anh, liền vào thôi.

Cao Lôi Hoa nói với Nguyệt Hoa Thiên.

– Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?

Nguyệt Hoa Thiên nghi hoặc hỏi:

– Chính lẽ có tên nào không có mắt quấy rối nhã hứng của chú em anh!

– A. Bị anh đoán đúng rồi.

Cao Lôi Hoa cười nói:

– Đúng là bọn người ‘không có mắt’ nhìn người.

– Ghê! Có người dám trêu chú em thật à?

Nguyệt Hoa Thiên kinh ngạc nói, tính tình Cao Lôi Hoa hắn hiểu rõ. Cậu em rể này không phải là loại người chịu thiệt. Thậm chí Nguyệt Hoa Thiên còn thầm cầu nguyện cho mấy tên ‘không có mắt’ đó nữa. Gặp phải em rể, kết cục tàn phế là cái chắc.

– Thế nào? Mấy tên kia bị chú phế rồi hả?

Nguyệt Hoa Thiên hỏi.

– Ha ha.

Cao Lôi Hoa cười nói:

– Yên tâm, đám người ‘không có mắt’ này đã là một đám thi thể.

– Gì? Thi thể? Em rể. Chú giết bọn họ sao?

Nguyệt Hoa Thiên bất an hỏi, dù sao thì thuyền này cũng là của bạn hắn, nếu trên thuyền xảy ra án mạng, hắn sẽ khó mà ăn nói với người ta.

– Ha ha.

Thấy dáng vẻ của Nguyệt Hoa Thiên, Cao Lôi Hoa lập tức cười to:

– Anh vợ à, yên tâm đi, không phải ta giết, mà là ta gặp phải một đống thi thể.

Sau đó, Cao Lôi Hoa kể lại chuyện Nguyệt Nhị câu xác chết lên nói cho Nguyệt Hoa Thiên.

– Thây khô?

Nguyệt Hoa Thiên nhíu mày:

– Điều này sao có thể, ở đây là biển, dù người chết có may mắn không bị cá ăn thì cũng không có chuyện trở thành thây khô được. Làm gì có chuyện chết trong nước mà thành thây khô.

– Mấy cái thi thể này có vấn đề!

Nguyệt Hoa Thiên trầm tư một chút rồi ngẩng đầu nói với Cao Lôi Hoa.

– Ừ, ta cũng nghĩ vậy.

Cao Lôi Hoa gật đầu:

– Tuy nhiên các thuyền viên đã đem thi thể cho các ma pháp sư xử lý, tin rằng không có chuyện gì xảy ra đâu.

– Chỉ mong vậy.

Nguyệt Hoa Thiên thở dài:

– Đúng rồi, em rể nè, hiện tại chú không có việc gì làm phải không?

Đột nhiên Nguyệt Hoa Thiên ngẩng đầu lộ vẻ thần bí hỏi Cao Lôi Hoa.

– Ừ.

Cao Lôi Hoa nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh. Nguyệt Hoa Thiên gật đầu cười nói:

– Chúng ta lên tầng ba dạo chơi thế nào?

Nguyệt Hoa Thiên cười ha hả nói:

– Lâu lắm rồi ta không có ra ngoài, con người rất thông minh a! Không ngờ có thể nghĩ ra được nhiều trò hay như thế.

Cao Lôi Hoa cười ha hả, nghe Nguyệt Hoa Thiên nói đủ hiểu là đi chơi bạc rồi.

– Sòng bài sao?

Cao Lôi Hoa cười nói.

– Đúng!

Nguyệt Hoa Thiên xoa xoa tay cười nói:

– Chơi bài!

Vừa nghe thế, lập tức ánh mắt tiểu công chúa Tinh Linh cạnh Cao Lôi Hoa sáng ngời!

– Sao? Tiểu nha đầu ngươi cũng muốn đi theo sao?

Vừa vặn Nguyệt Hoa Thiên thấy ánh mắt kích động của tiểu Tinh Linh, liền cười với cô bé, cái tên bất lương này căn bản đâu có quan tâm tiểu Tinh Linh là con nít đâu, không ngờ hắn lại định dẫn tiểu Tinh Linh đi theo ‘chơi bài’.

– Đi đi đi, đừng có dạy hư trẻ nhỏ.

Cao Lôi Hoa phất tay với Nguyệt Hoa Thiên.

– Ấy ấy.

Hai mắt tiểu Tinh Linh sáng ngời nhưng không nói gì.

– Ha ha. Em rể xem bộ dạng hưng phấn của cô bé kìa.

Nguyệt Hoa Thiên vỗ vai tiểu công chúa Tinh Linh nói:

– Không bàn nữa, chúng ta đi thôi, đi xem thử vận may thế nào nào!

Nguyệt Hoa Thiên không cho Cao Lôi Hoa nói gì liền kéo Cao Lôi Hoa đi lên lầu hai.

– Chơi bài, chơi bài!

Tiểu công chúa Tinh Linh hưng phấn nói, chạy theo sau Cao Lôi Hoa lên lầu.

Lúc này, trời đã dần tối, gió biển gào thét. Bên trong khoang thuyền chứa các ‘thây khô không bình thường’. Sau khi các ma pháp sư nghiên cứu thật lâu thì đưa ra kết luận:

– Không cần nhìn nữa, các ngươi dùng kết giới phù niêm phong mấy cái thây chết này cho tốt, sau đó tìm cơ hội xử lý chúng.

Nhóm ma pháp sư kêu một thủy thủ lên căn dặn, sau đó quay đầu đi ra ngoài. Là một ma pháp sư tôn quý, để bọn họ đối diện với mấy cái thây chết ghê tởm này thật là mất giá trị bản thân.

Các thủy thủ nghe được lời dặn của nhóm ma pháp sư liền gật đầu, sau đó theo lời dặn vào khoang thuyền viết kết giới phù lên các thi thể, sau đó đi ra ngoài luôn. Lúc đi ra, tiện tay đóng nhẹ cửa khoang thuyền. Tiếng đóng cửa vang lên, cửa đã được đóng. Lập tức cả khoang thuyền tối sầm lại, sau đó liền yên tĩnh hẳn. Chỉ có điều, không lâu sau đó, một chút ánh sáng màu đỏ đầy yêu dị trong khoang lóe lên…

Chọn tập
Bình luận