Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 99: Võ đài luận võ (3)

Tác giả: Lộ Phi
Chọn tập

“ Bắc Nguyệt, bên trong Quốc Tử Giám đều là đệ tử hoàng thất, ngươi phải cẩn thận đừng để đắc tội bọn họ a.”

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc hắn một cái, thoải mái để Đông Lăng dìu lên xe ngựa rồi mới vén rèm xe lên nói: “ Đây là Trưởng công chúa phủ, ta thân là quận chúa tự nhiên biết nên làm như thế nào để giữ gìn mặt mũi cho phủ, phụ thân quá lo lắng rồi.”

Nói xong, nàng liền buông rèm, thản nhiên phân phó một tiếng: “ Đi thôi.”

Tiêu Viễn Trình sắc mặt xanh mét, Hoàng Bắc Nguyệt nói mấy câu lại giống như đang nhắc nhở, hắn chỉ là Phò mã ở rể trong trưởng công chúa phủ mà thôi, cho dù Trưởng công chúa đã qua đời đi chăng nữa thì quyền lợi trong phủ cũng không thuộc về hắn.

Hôm nay gia nhân trong phủ đều đứng ở cửa đưa tiễn các thiếu gia tiểu thư đi học, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ nói mấy câu đã làm cho đám người hoàn toàn chấn động.

Tam tiểu thư gần đây bị trúng tà hay sao vậy? Như thế nào lời nói tuôn ra đều kinh người đến vậy?

Nhìn vài cỗ xe ngựa trước sau dần khuất bóng phía xa, Tiêu Viễn Trình cũng đi vào triều, mấy vị di nương tản mát thì bọn hạ nhân mới lặng lẽ tụ cùng một chỗ nghị luận.

“ Nghe nói ở cung yến Hoàng Thượng đã hung hăng trách cứ lão gia, nói lão gia trách móc nặng nề Tam tiểu thư, long nhan phẫn nộ, thiếu điều đã chém bay đầu của lão gia rồi.”

“ Ừ ừ, chính là vậy đó, ngày thứ hai sau khi cung yến kết thúc còn ban thưởng nữa, xem ra Hoàng Thượng vẫng không có quên Tam tiểu thư đâu nha.”

“ Nếu vậy thì làm sao bây giờ a? Các ngươi nói nếu Tam tiểu thư có Hoàng thượng làm chỗ dựa, người có hay không sẽ tới tìm chúng ta báo thù a, đám người chúng ta ai cũng từng khi dễ qua Tam tiểu thư đi.”

“ Ta không có động tay à nha, nhiều lắm chỉ mắng nhiếc vài câu!”

“ Nói vài câu còn chưa đủ sao? Ngươi xem đêm đó Lệ nhi chỉ nói Tam tiểu thư vài câu đã bị lão gia đánh cho một roi, bây giờ lại bị nhốt trong sài phòng (phòng chứa củi), vài ngày rồi đến cả một giọt nước cũng chưa được uống, xem ra là không xong rồi.”

“ Ha, đám người các ngươi còn động thủ với tiểu thư, vậy chẳng phải còn thảm hại hơn sao!”

“ Suỵt, ngươi đừng nói lớn tiếng chứ, bây giờ ta có bi thảm các ngươi cũng trốn không thoát đâu. Ta cảm giác được Tam tiểu thư không phải là người thù dai, nếu không ngay lúc ở trong cung người đã sớm đem ủy khuất chịu đựng mấy năm nay nói ra rồi còn đâu!”

“ Ân, ta cũng nghĩ vậy, Tam tiểu thư tính tình thật giống với Trưởng công chúa, ôn hoà thiện lương, tâm địa nhân từ.”

“ Nói rất đúng, có mẫu thân thế nào thì nữ nhi sẽ thế đó mà!”

…..

Bội Hương đi ngang qua, nghe được đám gia nhân đang líu ríu trò chuyện thì trốn ở phía sau cửa cười lạnh một tiếng.

Ôn hoà thiện lương, tâm địa nhân từ sao? Nàng chết cũng không tin.

Tuy nhiên Tam tiểu thư từ nay về sau khẳng định không phải vật trong ao rồi!

Hàng năm, khi mùa xuân vừa qua cũng là lúc Linh Ương Học Viện khai giảng.

Tân sinh chỉ cần thông qua khảo hạch liền có thể theo sự phân phối của Học Viện mà nhập học, còn đám lão sinh (đám học sinh cũ) thì thông qua khảo hạch để phân chia cấp bậc.

Trước mắt Linh Ương Học Viện có chương trình học của bốn môn Võ đạo, Triệu hoán thuật, Luyện dược thuật, Huyễn thuật, mời chào nhân tài khắp nơi trên cả nước.

Lúc Hoàng Bắc Nguyệt tới đại môn của Linh Ương Học Viện thì xung quanh đã có không ít xe ngựa tấp nập qua lại, đây đều là mã xa dùng để hộ tống công tử, tiểu thư các phủ đến trường học.

Đại môn của Linh Ương Học Viện rộng lớn đại khí, hơn trăm bậc thang thông lên phía trên, đền thờ đen nhánh trước cửa tràn ngập uy hiếp, phía trên có nguyên khí lưu động dày đặc.

Đây là hộ thuẫn (lá chắn) thủ vệ của Linh Ương Học Viện, nếu có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, đền thờ này sẽ thi triển ra một tầng hộ thuẫn bằng nguyên khí, thực lực thấp hơn Bát Tinh căn bản không thể đột phá được.

Màu đen u tối kia càng tôn thêm vẻ long trọng trang nghiêm, làm cho trong long mọi người sinh ra một cảm giác kính ngưỡng.

Hoàng Bắc Nguyệt xuống xe ngựa, vừa mới đi đến cầu thang thì phía sau vang lên một tràng tiếng thét ngạo mạn: “ Xe ngựa của An Quốc công phủ tới rồi, mau tránh ra cho ta!”

Trong thét to có quán chú (thêm vào, rót vào) nguyên khí, bởi vậy phi thường vang dội, vốn trước cửa náo nhiệt chỉ trong phút chốc đã an tĩnh lại. Mọi người không hẹn mà đều chuyển ánh mắt về phía xe ngựa đang chạy như bay tới.

Chọn tập
Bình luận